*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
– —————————–
Thời tiết hôm nay có hơi nhiều mây, khi máy quay hướng về phía người đàn ông mặc vest đi giày da đang đi đến từ một hướng khác, dường như cảnh tượng liền quang đãng.
Vóc dáng người đàn ông cao gầy rắn chắc, trên gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhẹ, khiến người ta có cảm giác ấm áp như tắm mình trong gió xuân.
Giống như một miếng ngọc thạch được mài giũa trơn bóng, không chút góc cạnh.
Cùng Ân Mặc điển trai nhưng lạnh lùng tự phụ, nghiễm nhiên là hai kiểu người đàn ông đẹp trai với phong cách khác nhau.
Nhân viên công tác kinh hô một tiếng: “Đẹp trai ghê.”
Có người bên cạnh giải thích: “Đây là anh trai trúc mã của Phó nữ thần, Thẩm tổng Thẩm Hành Chu, người thật đẹp trai thật đấy, cười lên thật dịu dàng.”
Phó Ấu Sanh đã đi qua nghênh đón.
Ân Mặc dừng lại tại chỗ một dây, rồi sau đó vẫn là đi theo cô vợ nhà mình.
Anh mà không đi qua, mới khiến Thẩm Hành Chu cao hứng.
Ân Mặc dĩ nhiên sẽ không để cho Thẩm Hành Chu cao hứng.
Đạo diễn xoa xoa tay: “Nhất định phải quay cho chắc, đây chính là cảnh lớn.”
Tu La Tràng a Tu La Tràng.
Nghĩ đến buổi tối Ân tổng cùng Thẩm tổng battle, đạo diễn đã cảm thấy rất k1ch thích.
Trước đây còn có dân mạng nói muốn xem hai vị nhan sắc đỉnh của chóp trong thương giới như Ân tổng và Thẩm tổng trong hiện thực sẽ battle thế nào, nhìn xem, bây giờ chẳng phải đã có cơ hội rồi.
Đây là sự trùng hợp gì thế.
Trời cao đúng là chiếu cố ông.
Đạo diễn cảm thấy mình đúng là vận may quá tốt, như thế mà cũng có thể đụng phải loại cảnh tượng này, chương trình không nổi tiếng cũng phải xin lỗi một phần vận may này.
Quả nhiên ――
Hậu tích bạc phát(*), khổ tận cam lai(**).
(*)厚积薄发 – Hậu tích bạc phát: Hậu tích: để dành nhiều nhiều, bạc phát: từ từ phát ra. Nghĩa là: Chuẩn bị đầy đủ thì mọi việc mới được giải quyết thành công
(**)苦尽甘来 – Khổ tận cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới
Khi Thẩm Hành Chu nhìn Phó Ấu Sanh, ánh mắt dịu dàng.
Nhưng mà nhìn thấy Ân Mặc ở sau lưng cô, ánh mắt dịu dàng bỗng chốc ngưng trệ mấy phần, lộ ra hài hước: “Anh chỉ mang Ấu Ấu đi ăn lẩu?”
“Ân tổng nếu như kinh tế khủng hoảng nhất định đừng khách sáo, có thể nói với tôi.”
“Dựa theo quan hệ của tôi cùng tiểu bảo bối, chắc chắn dốc túi tương trợ.”
Đạo diễn kích động: Tới rồi tới rồi!!!
Nhân viên công tác khác: Đẹp trai quá!
Ân Mặc chậm rãi ôm lấy bả vai của Phó Ấu Sanh, nhìn thẳng gương mặt cố tình chọc tức người khác kia của Thẩm Hành Chu, không nhanh không chậm: “Haizz, Thẩm tổng chưa có gia đình không hiểu kiểu người có gia đình như chúng tôi, đều là vợ quản tiền, vợ muốn đi đâu ăn, chúng tôi cũng không dám nói một chữ không.”
“Thật hâm mộ Thẩm tổng, một mình muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”
Ân Mặc còn bổ sung thêm một câu thâm thúy.
Phó Ấu Sanh nghe thấy Ân Mặc đâm dao vào tim Thẩm Hành CHu, không nhịn được len lén nhéo cánh tay của anh một cái.
Chỉ biết bắt nạt người ta.
Thẩm Hành Chu không trả lời Ân Mặc, mà nhìn về phía Phó Ấu Sanh.
Đôi mắt trong veo xuyên thấu đó, giống như đã chịu ủy khuất gì.
Và thế là.
Phó Ấu Sanh càng dùng sức nhéo cánh tay của Ân Mặc.
Tâm hồn của anh Hành Chu yếu đuối như thế, thậm chí còn bị Ân Mặc làm tổn thương!
Người ta hơn ba mươi tuổi vẫn chưa tìm được đối tượng dễ dàng lắm sao, Ân Mặc còn đâm dao.
Thẩm Hành Chu khẽ thờ dài: “Ấu Ấu, anh trai đáng thương như vậy, em có thể mời anh trai ăn một bữa trưa không?”
“Nếu không anh trai cũng phải ăn cơm một mình.”
Ân Mặc: “Không……” tiện.
Lời còn chưa nói ra miệng.
Phó Ấu Sanh đã mở miệng: “Đương nhiên có thể, chúng ta đi chung đi, dù sao cũng đã lâu chưa gặp mặt.”
“Có điều bọn em đang quay show tạp kỹ, anh có tiện lên hình không?”
Thẩm Hành Chu môi mỏng mỉm cười, liếc nhìn camera đang nhắm thẳng vào anh đằng kia: “Tất nhiên là tiện.”
“Dù sao nếu không phải Ân tổng chen chân vào, hiện giờ người quay show tạp kỹ với em, chính là anh trai đây.”
Không thể không nói, giữa tình địch mới biết được nhược điểm trí mạng của nhau.
Chu Sơ Hành một mực tự xưng anh trai, tất cả đều giẫm vào ngòi nổ của Ân Mặc.
Mà Ân Mặc một hơi có gia đình, cũng bắn trúng Thẩm Hành Chu.
Trong việc thương tổn lẫn nhau, không ai nhường ai.
Ân Mặc đang bị vợ mình nhéo.
Không lên tiếng.
Sau đó trực tiếp trượt tay xuống, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ đang lộn xộn của cô, cất bước đi vào trong tiệm.
Nhân tiện bỏ lại một câu: “Đạo diễn ở phía sau, anh hỏi ý kiến đạo diễn một chút xem có thể tham gia cùng hay không.”
Đạo diễn: “!!!”
Tôi chỉ muốn yên tĩnh xem phim thôi!
Chu Sơ Hành khoan thai nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, ông xem tôi có thể không?”
Đạo diễn: “……”
Cũng may trợ lý bên cạnh Thẩm Hành Chu đã giải cứu ông ấy.
“Thẩm tổng, lịch trình sắp xếp gần đây của anh rất kín, có lẽ không có thời gian tham gia ghi hình đâu ạ.”
Đạo diễn lập tức nói: “Vậy thì đúng là quá đáng tiếc rồi.”
Mặc dù ông ấy rất muốn Thẩm tổng cùng tham gia, nhưng mà…… kim chủ ba ba dù gì cũng là Ân tổng nha, nếu như Ân tổng nổi giận, trực tiếp không quay nữa, chương trình này của họ sẽ thật sự thất bại triệt để.
Thẩm Hành Chu cũng không để ý, trái lại còn nói với đạo diễn: “Sợ Ân Mặc như vậy?”
“Có vẻ như bình thường nh ta rất khó ở chung.”
Đạo diễn: “!!!”
Thẩm tổng, ngài đúng là dám nói!
Đến lúc đó nhất định phải nhớ kỹ cắt bỏ đoạn này.
Thẩm Hành Chu chậm rãi cười: “Muốn cắt nhỏ đoạn này ha.”
“Xem ra là bị tôi nói trúng rồi?”
Đạo diễn á khẩu cạn lời, ngoài ra còn muốn đi chết, vừa rồi rốt cuộc là vì sao ông lại cảm thấy Thẩm tổng đến sẽ là chuyện tốt chứ.
Thẩm tổng rõ ràng là muốn gây rắc rối mà.
Thẩm Hành Chu liếc nhìn ống kính, cánh môi nhạt sắc hơi nhếch lên: “Nếu như muốn xóa bỏ, thì xóa tất cả cảnh của tôi đi.”
Vậy còn ý nghĩ gì chứ!
Đạo diễn bị uy hiếp rồi.
Bấm bụng chịu đựng: “Thẩm tổng yên tâm, tuyệt đối sẽ không xóa bất cứ cảnh nào của ngài đâu
Bấm bụng chịu đựng: “Thẩm tổng yên tâm, tuyệt đối sẽ không xóa bất cứ cảnh nào của ngài đâu.”
Thẩm Hành Chu cuối cùng cũng hài lòng, có lẽ nhà tư bản đều thích tát một cái rồi lại cho một viên kẹo ngọt.
Thế là Thẩm Hành Chu ra hiệu trợ lý đưa danh thiếp cho đạo diễn: “Lần sau có hạng mục, có thể hẹn trước.”
Lần trước đạo diễn nhận được yêu cầu ghi hình của Thẩm Hành Chu, cũng không hề nhận được danh thiếp của anh, bây giờ lại có thể lấy được một cách dễ như trở bàn tay như vậy!
Bỗng nhiên cảm thấy cay cú trong lòng đã biến mất không một dấu vết.
“Cảm ơn Thẩm tổng.”
Tròi má, hôm nay đúng là một ngày vừa tươi đẹp vừa luck (may mắn).
Nhìn bóng lưng Thẩm tổng bước vào phòng bao, đạo diễn cùng nhân viên công tác bên cạnh cảm thán: “Thẩm tổng đúng là người tốt.”
Nhân viên công tác ôm mặt: “Thẩm tổng đẹp trai tốt bụng.”
“Mau chóng đuổi theo ghi hình, ngẩn người ở đây làm gì!”
Ngoài đạo diễn cùng hai cameraman đi theo Phó Ấu Sanh ra, những người còn lại đều đứng im ở cửa.
Đạo diễn sốt ruột, mau chóng thúc giục đi vào.
Sớm biết có thể vô tình gặp được Thẩm tổng, thì đã mang thêm mấy cái máy quay rồi.
Lúc này trong phòng bao.
Phó Ấu Sanh ngắt micro của mình và Ân Mặc, nhân lúc người khác chưa tới: “Có thể lịch sự với khách một chút không?”
“Mỗi lần đụng phải Thẩm Hành Chu, hai người các anh y như sao hỏa đụng địa cầu, lẽ nào hai người các anh thật sự có tư tình sao lưng em?”
Nhìn vào đôi mắt đào hoa hơi hơi nheo lại kia của Phó Ấu Sanh, lúc này trong mắt cô tràn ngập hoài nghi.
Ân Mặc cười trầm một tiếng.
Không đợi anh mở miệng.
Đúng lúc nhóm người Thẩm Hành Chu từ bên ngoài đi vào.
Anh chậm rãi nhìn sang, “Được thôi, anh nhất định sẽ đối xử lễ độ với khác.”
“Thẩm tổng, ngồi.”
Ân Mặc hơi nâng tay, thản nhiên rót trà.
Bởi vì là tiệm lẩu kiểu Trung, cho nên bên cạnh nồi lẩu còn có một bàn trà, trà cụ trên bàn trà đầy đủ cả.
Đốt ngón tay của Ân Mặc thon dài cân xứng, khi pha trà, tư thái thanh nhàn, như nước trải mây trôi.
Thẩm Hành Chu vừa ngồi xuống, vừa nhàn nhạt mở miệng: “Ân tổng ―― đúng là trà nghệ phi phàm”
Hai chữ trà nghệ nhấn mạnh rõ ràng.
Một lời hai nghĩa.
Phó Ấu Sanh bỗng dưng đau đầu, hai người này cứ không thể ngồi cạnh nhau.
Nhìn xem, vừa rồi ở bên ngoài Thẩm Hành Chu bị Ân Mặc làm rơi thể diện, bây giờ đã muốn tìm về ngay.
Lại nhìn Ân Mặc.
Ân Mặc là kiểu người bấm bụng chịu đựng kia sao, đương nhiên không phải.
Thế nên……
Anh cười lạnh một tiếng: “Không bằng một phần của Thẩm tổng.”
“Từng nghe ba vợ nhắc tới, trà nghệ hồi nhỏ của Thẩm tổng là số một số hai, trái lại Ân mỗ múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Phó Ấu Sanh:……
Quả nhiên.
Hai người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không cho người khác cơ hội xen vào.
Phó Ấu Sanh mặt không cảm xúc gọi món.
Rồi sau khi chờ món ăn được bưng lên, cũng chẳng buồn quan tâm đ ến hai vị “nghệ nhân trà” xin chỉ bào trà nghệ này.
Bắt đầu tự mình ăn ăn uống uống, nhân tiện cũng gọi một bàn cho nhóm người đạo diễn.
Phòng bao rất lớn, hai bàn dư dả.
Ngoài cameraman ra, những người khác đều thành thật bắt đầu ăn lẩu dưới sự ra hiệu của Phó Ấu Sanh.
Thật không hổ là Ân tổng đề cử, lẩu của nhà này ngon bá cháy.
Chờ sau khi hai người Ân Mặc và Thẩm Hành Chu lãnh giáo qua trà nghệ của nhau.
Phó Ấu Sanh đã ăn lưng dạ rồi.
Hơi nước màu trắng bao phủ, bốn phía tràn ngập mùi cay độc hữu của lẩu.
Ân Mặc nhìn đáy nổi phủ đầy ớt cay trước mặt Phó Ấu Sanh, sắc mặt tức khắc lạnh trong một giây: “Ăn cay như vậy, dạ dày chịu được k1ch thích sao?”
Thẩm Hành Chu vốn dĩ giương cung bạt kiếm với Ân Mặc, lần đầu tiên cùng chung mối thù với anh: “Dạ dày em không tốt, sao có thể ăn cay như thế.”
“Đổi nước lẩu.” “Đổi nước lẩu.”
Hai người đàn ông bỗng nhiên dị khẩu đồng thanh nói.
Phó Ấu Sanh ngẩng mặt lên nhìn bọn họ, cánh môi hồng nhuận xinh đẹp đã bị đỏ bừng vì cay.
Môi mỏng mấp máy: “Hai người các anh thật đủ ăn ý.”
“Chi bằng hai người cùng quay đi.”
“Anh từ chối.”
“Anh từ chối.”
Hai người liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự ghét bỏ giống nhau.
Sau đó cũng nhìn thấy thấy câu tiếp theo cùng muốn nói ―― Ai muốn quay cùng anh ta.
Đồng loạt kìm lại.
Phụt……
Bên phía tổ đạo diễn suýt nữa không nhịn nổi.
Dù sao Phó Ấu Sanh cũng đã ăn hơn phân nửa, con sâu tham ăn đã được giải bỏ.
Không hề kháng cự việc họ muốn đổi nước lẩu thanh đạm cho mình.
Khó tránh khỏi tiếp sau sẽ lại nói chuyện cùng nhau, Â Mặc và Thẩm Hành Chu rất ăn ý đều không nói gì nữa.
Chỉ gắp đồ ăn cho Phó Ấu Sanh.
Phó Ấu Sanh vô cùng nghi ngờ hai người đàn ông chó này là muốn no chết cô, sau đó song túc song phi.
Một ngày ghi hình đã kết thúc.
Không những Phó Ấu Sanh mệt kinh khủng, ngay cả tổ chương trình cũng cảm thấy như vừa đánh trận, cả ngày đều kinh hồn táng đảm.
May mà không phải livestream.
Nếu không hôm nay tuyệt đối có phim hay để xem.
Nghĩ tới livestream, tổ chương trình thương lượng một chút, thật sự có thể thử xem sao.
Dù sao bây giờ rất nhiều show tạp kỹ hiện đều sẽ dùng livestream để tăng độ hot.
Các fan cũng thích xem tương tác riêng tư chân chính, chưa có qua cắt nối biên tập.
Đương nhiên, việc này để sau hãy nói.
Sau khi kỳ ghi hình đầu tiên hết thúc.
Tổ chương trình liền cắt nối biên tập một số tương tác giữa Phó Ấu Sanh cùng Ân Mặc, Phó Ấu Sanh cùng Thẩm Hành Chu vô ích quay từ năm ngoái post lên Weibo.
Nhân tiện post luôn đoạn clip ba người ngồi cùng một bàn ăn, Ân Mặc và Thẩm Hành Chu cùng nhau ngăn Phó Ấu Sanh ăn lẩu.
Đoạn clip này vừa tung ra, phản ứng đầu tiên sau khi các fan nhìn thấy chính là ―― ha ha ha ha ha.
―― A a a, Ân nam thần cùng Phó nữ thần thật sự xứng đôi ghê!!!
―― Phó nữ thần cùng anh trai trúc mã cũng rất xứng nha!
―― Anh trai trúc mã cái gì, Ân tổng chứng nhận, đây gọi là chú trúc mã.
―― Ha ha ha ha con mẹ nó chú trúc mã, y như thấy cảnh Ân tổng dùng gương mặt cao lãnh cấm dục kia gọi Thẩm đại boss là anh trai trúc mã.
―― Phụt…… dột nhiên cảm thấy CP của Ân tổng và anh trai trúc mã cũng siêu cute.
―― Đến rồi đến rồi hắn đến rồi, fam CP cẩu nam nam độc lại đến rồi.
―― Gương cao ngọn cờ CP cẩu nam nam!
Mười giờ tối, Phó Ấu Sanh đã tắm rửa dưỡng da xong, bò lên giường vừa lướt di động, vừa chờ Ân Mặc.
Trên tủ đầu giường còn có một lọ sữa dưỡng thể.
Đang chờ Ân Mặc đến thoa.
Khi Ân Mặc từ thư phòng trở về, liền nhìn thấy đôi chân dài thon thả trắng trẻo mềm mại của người phụ nữ đang đung đưa trong không trung.
“Xem gì thế?”
Cổ chân đột nhiên bị một đôi tay lớn bao lấy, dọa Phó Ấu Sanh giật mình.
Một cước đá qua.
Ân Mặc như thể đã sớm biết động tác của cô, nắm chặt lấy mắt cá chân cô.
Lòng bàn tay thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ mát mẻ của mắt cá chân.
Ân Mặc tiện tay nhét hai chân cô vào chiếc chăn bông mềm như mây bên cạnh: “Chân lạnh như vậy còn không đắp chăn.”
Phó Ấu Sanh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dọa chết em rồi.”
Chờ sau khi Ân Mặc lên, Phó Ấu Sanh đưa điện thoại qua: “Anh nhìn đi Ân Mặc, bọn họ đều cảm thấy anh và Thẩm Hành Chu có JQ(*).”
(*)JQ; từ viết tắt trên mạng, nghĩa là 奸情/jiān qíng/ gian tình
“JOIO cái gì, có thoa không đây?” Ngón tay thon dài của Ân Mặc mở hộp sữa dưỡng thể của Phó Ấu Sanh ra, vô cùng tự giác.
Phó Ấu Sanh lật người lại.
Phần từ lưng đến eo chưa có thoa lộ ra ngoài, váy hai dây lỏng lẻo, hơi kéo dây váy xuống một chút, thì có thể nhìn thấy một mảng lớn làn da trắng như tuyết sau lưng.
Trơn ẩm mịn màng, thoạt nhìn căn bản không cần phải thoa những thứ này.
Phó Ấu Sanh lời lẽ hùng hồn đáp: “Chính là vì thoa những thứ này mới vừa trơn nhẵn vừa mượt mà.”
“Đừng nghĩ lười biếng.”
Ân Mặc chắp hai tay vào nhau, sau khi làm ấm sữa dưỡng thể, mới thoa lên tấm lưng trắng phát sáng kia của Phó Ấu Sanh.
Bắt đầu thoa từng chút một.
Giống như là làm nghiên cứu nghiêm túc gì đó.
Cảm giác mát lạnh sau lưng tản ra, Phó Ấu Sanh thở dài một tiếng.
Chính là rất thoải mái.
Sau đó cũng mặc kệ người đàn ông đằng sau, tự mình tiếp tục lướt Weibo.
Vừa lướt vừa phát trực tiếp cho Ân Mặc:: “Anh xem xem, khán giả đều cảm thấy anh keo kiệt bủn xỉn với Thẩm Hành Chu.”
“Sau này có thể hào phóng một chút không?”
Ân Mặc bình thản: “Đàn ông hào phóng, bà xã đều bị cướp mất rồi.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Ngược lại tiếp tục, “Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, bọn họ đều nói anh cùng Thẩm Hành Chu hừm hừm hừm.”
“Ủa, bây giờ bọn họ đều đã tưởng tượng đến hình ảnh hai người chung sống hạnh phúc vui vẻ rồi, vậy em thì sao!”
Nếu không phải lòng bàn tay Ân Mặc vẫn ấn trên lưng Phó Ấu Sanh, lúc này cô đã tức giận đứng lên rồi.
Động tác của Ân Mặc chậm rãi: “Ừm, quả thực có thể tưởng tượng.”
“Lần trước không phải tưởng tượng sinh hoạt riêng tư của hai vợ chồng mình sao.”
Sữa dưỡng thể đã thoa xong.
Lúc Ân Mặc nói ong câu này, thuận thế cúi người xuống, thân thể tráng kiện mạnh mẽ đè lên tấm lưng tuyết trắng yếu ớt của cô.
Di động trong tay Phó Ấu Sanh tức khắc rơi xuống giường.
“Ân Mặc……”
Lời còn chưa dứt.
Liền bị một bàn tay che kín mắt. Bởi vì vừa rồi thoa sữa dưỡng thể cho cô, lòng bàn tay người đàn ông còn mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Lượn lờ giữa hô hấp, bầu không khí ngay lập tức tràn ngập ái muội mê ly.
Phó Ấu Sanh bị tấn công bất ngờ, vốn dĩ teho bản năng muốn kháng cự.
Nhưng bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì đó.
“Anh lót gối dưới eo em đi.”
Giọng nói của người phụ nữ mang heo chút khàn khàn, thật vất vả thóa khỏi môi mỏng của Ân Mặc, thở hổn hển mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Hửm?”
Ân Mặc không hiểu gì.
Cái càng khiến Ân Mặc khó hiểu hơn là.
Phó Ấu Sanh không chỉ muốn lót dưới eo, mà còn muốn chỉ đạo anh dùng tư thế như thế nào.
Chờ đến khi mọi thứ chuẩn bị xong rồi, Phó Ấu Sanh nhắm mắt duỗi tay về phía Ân Mặc: “Được rồi, có thể tới rồi.”
Ân Mặc: “……”
Vốn dĩ còn vô cùng có hứng thú, nhưng bị cô lăn lộn một hồi như vậy, trái lại không gấp nữa, đầu ngón tay nghịch mái tóc đen nhánh xõa tung của cô: “Hôm nay sao vậy?”
Lông mi cong dài của Phó Ấu Sanh khẽ run lên, mở mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông treo trước mặt cô: “Đây là tư thế dễ thụ thai mà bà Thương nói với em.”
“Còn có mấy tư thế, ngày mai anh có thể học một chút.”
“Đây là không biết sao?”
Thấy Ân Mặc chỉ nhìn cô, Phó Ấu Sanh nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.
Cô thật sự là dò hỏi một cách rất chân thành, nếu như không biết, cô sẽ tìm hình ra, để Ân Mặc học một chút.
Ngón tay thon dài của Ân Mặc hơi khựng lại, đầu ngón tay thô ráp không biết từ lúc nào, vuốt v e cần cổ yếu ớt mảnh khảnh của cô, ngữ điệu mang theo chút nguy hiểm: “Anh không biết?”
Chuyện trên giường, ba câu mà đàn ông không thích nghe phụ nữ nói nhất chính là: Anh không được, anh không biết, anh quá nhanh.
Tiếng cười trầm thấp đặc biệt khô khốc khàn khàn trong bóng tối.
Cộng thêm ngón tay đang vuốt v e cổ mình kia, Phó Ấu Sanh cảm nhận được một trận sởn gai ốc.
Nhận ra có thể mình đã nói sai lời rồi.
“Ông xã, hiểu lầm!”
“Chính là loại chuyện này, chúng ta có thể cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.”
Ân Mặc đã lật người cô lại, về phần cái gối kia, đã bị anh ném xuống thảm rồi.
Môi mỏng của người đàn ông ngậm vành tai của cô, “Thì ra trong lòng bà Ân, anh còn có rất nhiều không gian để tiến bộ.”
“So với tiến bộ học tập trên lý thuyết, anh càng thích dùng thực tiễn để tiến bộ.”
Phó Ấu Sanh kinh hô một tiếng.
Sau đó giống như cá nhỏ nằm trên thớt, không còn cơ hội phản kháng.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm giác mình giống như plasticine, liên tục biến đổi thành nhiều loại hình dạng khác nhau dưới đầu ngón tay linh hoạt của người ta.
Hôm sau tỉnh lại.
Phó Ấu Sanh đấm đấm giường.
“Tên chó cún á!”
Cô đã chuẩn bị sẵn gối, tên chó cún lại hoàn toàn không dùng tới, vì vậy rất tức giận.
Hơn nữa tối qua vừa làm xong, liền trực tiếp bế cô đi tắm.
Bà Thương từng nói, sau khi làm xong tốt nhất qua một lúc hẵng tắm rửa.
Phó Ấu Sanh tức đến mức đấm giường lần nữa.
Uổng công bị lăn lộn thời gian dài như vậy, nếu như có thể biến thành bé cưng thì tốt biết bao.
Ân Mặc tắm xong từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Phó Ấu Sanh đang dùng cặp mắt ngập nước trừng anh.
Đôi môi mỏng khẽ cong nhẹ.
Trong tay đang cầm một chiếc cà vạt đi tới: “Nếu như tỉnh rồi, thì giúp anh thắt cà vạt nhé?”
Phó Ấu Sanh hận không thể dùng chiếc cà vạt này siết chết anh.
Khoanh chân ngồi trên giường lớn, hai tay khoanh lại, ngạo kiều hừ một tiếng quay đầu đi không nhìn anh: “Không muốn!”
“Tức giận rồi?”
Ân Mặc cũng không giận, tự mình thắt xong cà vạt, vừa không nhanh không chậm hỏi.
Chuyện rõ ràng như vậy, anh không nhìn ra sao?
Phó Ấu Sanh quay đầu đi, hạ quyết tâm bơ anh.
Ân Mặc sao mà không biết cô đang khó chịu cái gì, cúi người nhéo má nhỏ của cô một cái: “Ngoan, đừng giận nữa.”
“Chuyện sinh bé cưng, cứ thuận theo tự nhiên.”
Bà xã nhà mình chính là tính tình nóng nảy, hoặc là không muốn, hoặc là vội vàng.
“Cũng đã hơn hai tháng rồi, bé cưng vẫn chưa có tới, thân thể anh không có vấn đề, thân thể em cũng không có vấn đề, vậy chắc chắn là tư thế xảy ra vấn đề rồi!” Phó Ấu Sanh thấy anh còn nói cái gì mà thuận theo tự nhiên, “Anh xem xem biết bao cặp vợ chồng, thuận theo tự nhiên rồi lại thuận theo tự nhiên, biết bao năm cũng chưa có thuạn đến bé cưng.”
Phó Âu Sanh còn lâu mới tin tưởng thuận theo tự nhiên gì gì đó.
Làm ba mẹ mà không cố gắng, sao bé cưng bằng lòng cố gắng đến báo tin.
Phải làm tấm gương cho bé cưng.
Ân Mặc nhướng nhướng mày, bị logic của cô chinh phục: “Mới hai tháng, coi như bây giờ có bé cưng rồi cũng không kiểm tra được.”
Phó Ấu Sanh nhìn về phía Ân Mặc với vẻ khinh bỉ: “Dì cả của em mỗi tháng đều báo cáo đúng hạn.”
“Khẳng định chưa có bé cưng.”
“Sau này anh mà không làm theo tư thế em nói, thì không cần làm nữa, đều là sinh hoạt không hợp lệ.
Phó Ấu Sanh cuối cùng quăng xuống một câu như thế.
Chết tiệt ―― sinh hoạt, không hợp lệ.
Chẳng lẽ chỉ có khiến cô mang thai bé cưng mới gọi làm sinh hoạt, hợp lệ sao.
Chờ sau khi Ân Mặc đi làm.
Phó Ấu Sanh từ trên giường bò dậy, hôm nay cô hẹn bà Thương cùng đi dạo phố.
Dạo cả buổi sáng, buổi trưa đến một nhà hàng nổi tiếng trên mạng với phong cảnh rất đẹp, được đánh giá rất tốt dùng cơm trưa.
Bà Thương hỏi Phó Ấu Sanh: “Đã sử dụng theo mấy tư thế tôi nói với cô chưa?”
“Ngày trước tôi chính là dùng những cái này với Thương Tông, mới một tháng đã mang thai đứa thứ hai!”
“Vô cùng hữu ích, mẹ tôi đặc biệt tìm bác sĩ hỏi rồi.”
Phó Ấu Sanh nuốt nước bọt, thở dài: “Ân Mặc cái tên chó cún này không phối hợp chút nào!”
Bà Thương kéo cánh tay của cô: “Làm cho đàn ông ngoan ngoãn phối hợp không dễ đâu.”
“Chờ lát nữa tôi dẫn cô đi mua chiến bào, tuyệt đối cô nói gì, Ân Mặc sẽ nghe nấy.”
Khi đó Thương Tông cũng không phối hợp.
Đến cuối cùng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Bà Thương: “Phụ nữ chúng ta phải am hiểu tận dụng ưu thế của mình, đặc biệt là cô, uổng phí một vóc dáng hại nước hại dân cùng vưu vật nhân gian, không biết tận dụng chút nào!”
Phó Ấu Sanh là kiểu người tương đối thẹn thùng trong chuyện chăn gối.
Lần trước chủ động mặc đồng phục học sinh, dụ dỗ Ân Mặc giáo phục play có lẽ là lần chủ động duy nhất của cô.
Tuyệt đối không ngờ tới.
Bà thương một lần nữa dẫn cô mở ra cánh cổng đến thế giới mới.
Cửa hàng nội y tình thú nằm ở phía cuối trung tâm thương mại.
Bà Ân khoác cánh tay của Phó Ấu Sanh: “Bảo bối, cô xem bộ này thế nào? Làn da cô trắng, mặc màu đỏ nhất định hương diễm lại mê người, Ân Mặc dù có cấm dục hơn nữa, cũng không chịu nổi cám dỗ như vậy.”
“Suỵt suỵt nhỏ tiếng chút.” Phó Ấu Sanh kéo khẩu trang lên, kéo mũ xuống, “Tôi không muốn lên hot search ngày mai!”
Đến lúc đó tiêu đề hot search cô cũng nghĩ xong rồi ―― #Nữ minh tinh họ Phó vào cửa hàng tình thú mua đồ tình thú, nghi ngờ sinh hoạt vợ chồng ngọt ngào kịch liệt#
Xì (tiếng rít) ――
Nghĩ đến hình ảnh đó, Phó Ấu Sanh liền hận mình không thể nấp kín sau lưng bà Thương.
Bà Thương đã sớm bảo người sơ tán hiện trường: “Yên tâm, cửa hàng này là do tôi đứng tên, những thứ này đều là tôi thiết kế.”
“Vẫn chưa nói với cô, nghề phụ của tôi chính là nhà thiết kế nội y.”
Nhân viên cửa hàng đi bên cạnh nói: “Là nhà thiết kế có thể so sánh với nhà thiết kế của Victoria”s Secret!”
“Thiết kế của bà chủ chúng tôi vừa gợi cảm lại không lòe loẹt, vô cùng được đông đảo nữ giới hoan nghênh.”
Bà Thương xua xua tay: “Được rồi đừng khen nữa, tự chúng tôi xem qua, các cô ra ngoài trông coi đi.”
Nhân viên cửa hàng: “Vâng, bà chủ.”
Và thế là, trong cửa hàng lớn như vậy, chỉ còn lại hai người Phó Ấu Sanh và bà Thương.
Phó Ấu Sanh cũng không người tới: “Cô thật sự lợi hại.”
Cửa hàng rất lớn, trang trí cũng vô cùng cao cấp, hoàn toàn không có loại cảm giác chật chội như những cửa hàng nội y thông thường, mà tất cả đều là nội y thành bộ.
Không cóthứ gọi là bán đơn.
Dùng lời của bà Thương để nói, phụ nữ tinh tế sắc xảo, nội y nhất định phải là một bộ hoàn chỉnh.
Phụ nữ muốn tinh tế sắc xảo, là phải quý trọng bản thân.
Nếu như mình cũng không quý trọng mình, vậy còn trông chờ ai đến quý trọng bạn.
+
Bà Thương nhặt một bộ chất liệu sa tanh màu anh đào, lại nhặt một bộ ren màu tím, “Có muốn đi thử xem không?”
“Những cái này tôi đều khử trùng giặt sạch rồi, đến lúc đó cô cứ mang hết đi.”