Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 75: Mọi thứ đều dành cho con



Edit: Mây

Dưới ánh đèn sáng ngời rực rỡ, kết cấu của bộ đồ còn mỏng manh hơn cả bộ quần áo, quả thật muốn làm mù mắt Phó Ấu Sanh.

Bà Thương nhìn cô nói: “Đều là vì bảo bối.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Nhéo nhéo nắm tay, “Không cần thử, gói lại cho tôi đi.”

Cái kích thước này, vừa vặn với người cô.

Thử loại phong cách nội y này ở dưới mắt người khác, Phó Ấu Sanh cảm thấy thật sự là đã phá vỡ điểm mấu chốt trong chuyện ăn mặc của cô.

Phó gia truyền thừa sự kín đáo và thanh lịch, vẫn nằm trong xương cốt của Phó Ấu Sanh.

Mặc dù là đã tiến vào giới giải trí, nhưng từ trước đến nay Phó Ấu Sanh chưa từng chụp ảnh bìa tạp chí và những quảng cáo quy mô lớn, có rất nhiều tạp chí quốc tế đều thích ăn mặc táo bạo, mà Phó Ấu Sanh khi lựa chọn những tạp chí này, đều sẽ nói rõ ràng trước với đối phương.

Điểm mấu chốt của cô là ở đâu.

Bởi vậy, hiện tại trên mạng ảnh bìa  lớn nhất của Phó Ấu Sanh cũng rất chứng mực, đại khái cũng chính là một cái váy ngắn thắt eo, là ảnh bìa cho một tạp chí thời trang.

Nhưng mà….

Bà Thương nói rất đúng, tất cả đều là vì bảo bối.

Hời cho tên cẩu nam nhân Ân Mặc kia rồi.

Bà Thương vừa nghe thấy Phó Ấu Sanh thả lỏng hơn.

Lập tức dẫn theo cô đi đến một trước một cánh cửa.

Cánh cửa là phong cách retro châu Âu thức màu vàng, vô cùng xinh đẹp và lộng lẫy, “Dẫn cô đi xem cái càng đẹp hơn.”

“Chỉ có VIP tiêu hơn một triệu mới có tư cách bước chân vào đây.”

Bà  Thương thần bí cười nói.

Phó Ấu Sanh luôn cảm thấy, đây như là Alice mở ra cánh cửa của thế giới thần tiên.

So sánh với hàng xa xỉ thì mức độ tiêu thụ không phải cũng cao hơn sao……

“Tất cả váy ngủ ở đầy đều là tôi tự mình thiết kế, tự mình thử qua, chắc chắn vô cùng quyến rũ.”

Bà Thương nhỏ giọng nói bên tai Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh nhìn từng chiếc váy ngủ xinh đẹp và quyến rũ treo ở trên tường kia, con ngươi đen nhánh hơi co lại một chút.

Không nhịn được giơ ngón tay cái lên với bà Thương: “Lợi hại……”

Có một người vợ tình thú như bà Thương, đàn ông sống thật sự quá.

Vốn dĩ cảm thấy Ân Mặc không xứng để mình mặc như vậy để quyến rũ anh.

Nhưng mà nhìn thấy bà Thương cũng đều cố gắng như thế, Phó Ấu Sanh cảm thấy Ân Mặc còn rất đáng thương.

Vợ nhà người ta còn có tình thú như vậy.

Cho nên khi bà Thương hỏi cô có muốn lấy thêm vài cái váy ngủ hay không, Phó Ấu Sanh gật gật đầu, tự mình chọn sáu cái.

Rồi quay lại đi chọn sáu bộ nội y cùng mày, sau đó thanh toán hết tất cả.

Vốn dĩ bà Thương nói là tặng cho cô.

Nhưng mà Phó Ấu Sanh lại lắc đầu: “Được rồi, mở cho tôi một VIP ở chỗ cô đi.”

“Có thẻ không?”

“Nạp tiền.”

Bà Thương bỗng nhiên cười: “Tiến bộ nha.”

Vừa rồi nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Phó Ấu Sanh, vốn đang cho rằng đời này cô cũng sẽ không tự mình bước chân vào chỗ này của mình đâu.

Không nghĩ tới, cô thế mà lại sắp xếp lại tâm trạng của bản thân rất nhanh.

Phó Ấu Sanh đối diện với ánh mắt của bà Thương, đôi môi đỏ mọng nhếch lên: “Cho dù không lấy lòng đàn ông, cũng phải tự lấy lòng chính chúng ta chứ.”

“Váy ngủ, nội y xinh đẹp như thế này, cái người phụ nữ nào lại không bị lung lay chứ.”

Mặc dù là Phó Ấu Sanh không mặc thử, nhưng dựa theo sự nhạy cảm về thẩm mỹ thời trang của cô, thiết kế này của bà Thương, bất luận là người phụ nữ nào mặc vào cũng sẽ rất đẹp.

Đương nhiên.

Giới hạn trong những người phụ nữ tự quản lý được vóc dáng của mình thật tốt.

Dù sao thì những thiết kế này của bà Thương, yêu cầu đối với dáng người rất cao.

Chỉ có một vài số đo có thể mặc vừa.

Phó Ấu Sanh vừa vặn chính là người cân xứng nhất.

Chờ đến khi Phó Ấu Sanh thắng lợi trở về.

Ai ngờ, vừa đến cửa nhà, đã nhận được điện thoại của Ân Mặc.

Bà nội nhớ bọn họ, bảo bọn họ về nhà ăn cơm.

Từ sau khi hôn lễ được tổ chức xong xuôi, Phó Ấu Sanh và Ân Mặc trên cơ bản hai tuần sẽ trở về một lần, chủ yếu là tuổi bà nội đã lớn, cũng không biết còn có thể làm bạn với bà được bao lâu nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 106: 106: Khuyết Điểm 1

Phó Ấu Sanh vẫn rất thích bà nội, đương nhiên sẽ không từ chối.

Ân Mặc đã bảo tài xế chờ sẵn ở ngoài cửa biệt thự n.

Đến lúc đó cùng nhau đến cao ốc Thăng Cảnh đón anh.

Phó Ấu Sanh nhìn mấy cái túi giấy xách trong tay, dặn dò quản gia: “Không cần mở ra, tất cả đều đặt ở trong phòng quần áo cho tôi là được, chờ tôi trở lại sẽ tự mình mở ra.”

Quản gia cung kính: “Vâng, phu nhân yên tâm.”

Từ trước đến nay Phó Ấu Sanh luôn yên tâm về cách làm việc của quản gia, dù sao thì nếu không có một chút năng lực, cũng không có khả năng có thể làm việc dưới mí mắt Ân Mặc nhiều năm như thế.

Chẳng qua……

Nghĩ đến mỗi bữa mình ăn cái gì cũng bị quản gia báo cáo cho Ân Mặc, Phó Ấu Sanh xoay người nhắc nhở một câu: “Không được nói cho tiên sinh!”

Quản gia đứng thẳng người: “Phu nhân yên tâm!”

“Tiên sinh bình thường chỉ hỏi ngày thường phu nhân ăn gì, mặc, ở, đi lại, tâm trạng như thế nào.”

Ý tứ của quản gia rất rõ ràng, Ân Mặc chưa từng hỏi xem cô mua sắm cái gì.

Phó Ấu Sanh đương nhiên biết.

Yên tâm hơn một chút: “Được, vậy cô mang vào cho tôi đi, buổi tối chúng tôi không ăn cơm ở nhà.”

Nói xong, Phó Ấu Sanh lập tức rời khỏi biệt thự.

Hôm nay vì đi ra ngoài đi dạo phố, Phó Ấu Sanh vẫn có trang điểm và ăn mặc hơn một chút.

Đương nhiên có thể đi gặp trưởng bối.

Ngược lại cũng không cần phải nghỉ ngơi thay đổi gì.

Sau khi Ân Mặc lên xe.

Nhìn thấy Phó Ấu Sanh lười biếng dựa ngồi dựa vào trên lưng ghế, nghĩ đến chuyện cô nói hôm nay muốn đi dạo phố với bà Thương, hỏi một câu: “Đi dạo phố mệt lắm sao?”

Trong đầu Phó Ấu Sanh lập tức hiện ra mấy thứ cô đã mua hôm nay, theo bản năng che khuôn mặt nhỏ lại, bịt tai trộm chuông: “Rất mệt.”

Bởi vì che mặt, nên nói chuyện ồm ồm.

Chọc cho Ân Mặc nhìn cô nhiều hơn một chút: “Đỏ mặt cái gì.”

Đầu ngón tay người đàn ông theo bản năng đụng vào vành tai nhỏ xinh và tinh xảo của Phó Ấu Sanh, lúc này vành tai hoi ửng đỏ.

Chỉ là không chờ Ân Mặc đụng đến, đã bị Phó Ấu Sanh nhanh nhẹn tránh đi.

“Đừng lộn xộn.”

Phó Ấu Sanh buông bàn tay nhỏ xuống, mở đôi mắt to tròn lấp lánh ra lườm Ân Mặc một cái.

Ân Mặc bất đắc dĩ thu tay lại: “Được, không chạm vào em.”

“Vậy thì em nói thật đi, làm chuyện xấu gì rồi, đối mặt với anh mà mặt đỏ như vậy?”

“Hả?”

Không gian trong xe rộng như vậy, giọng nói của Ân Mặc quanh quẩn bên tai cô.

Phó Ấu Sanh xoa xoa vành tai, làm cho mình phải giữ được bình tĩnh.

Không được nghĩ đến những hình ảnh lung tung, đều là vì con, vì con!

“Em mới không nghĩ chuyện xấu.” Sau khi Phó Ấu Sanh làm mình bình tĩnh lại, nghiêm túc trả lời.

Nhìn biểu cảm này của cô, Ân Mặc càng chắc chắn là cô đang giấu mình chuyện xấu gì đó.

Từ trước đến nay trên mặt của cô không bao giờ che giấu được chuyện gì.

“Được được, đừng nói nữa, anh nói nhiều thế.” Phó Ấu Sanh lườm anh một cái, “Đợi lát nữa về đến nhà anh đừng làm như người câm đó.”

Ân Mặc bị phu nhân nhà đúng tình hợp lý nói bằng giọng điệu trêu chọc.

Phó Ấu Sanh thấy anh cười mình, cảm thấy chỉ dùng ánh mắt công kích thì vẫn chưa hết giận, dùng sức nhéo mu bàn tay anh một cái: “Còn cười nữa, anh còn không biết xấu hổ mà còn cười!”

Ân Mặc dùng một tay ôm cô từ vị trí bên cạnh đến gần mình.

Yết hầu hơi trượt lên xuống, phát ra tiếng cười trầm thấp vui vẻ: “Anh rất không biết xấu hổ.”

“Ngược lại bà Ân, làm chuyện gì mà xấu hổ như vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh cứng đờ.

Lọt vào trong tầm mắt lập tức đối diện với đôi mắt ngập tràn ý cười của Ân Mặc.

Ngay lập tức hiểu được, cái tên cẩu nam nhân này đang thử cô, lập tức vùi khuôn mặt nhỏ của mình trên vai anh: “Không được nhìn em!”

Cái nhìn của Ân Mặc quá sắc bén, vừa nhìn cô, ngay cả một bí mật nhỏ cô cũng không giấu được.

Phó Ấu Sanh cảm thấy mình quá ngây thơ.

Không được.

Cô phải lật lại mới được.

Hai tay Phó Ấu Sanh bỗng nhiên chủ động ôm lấy cái cổ thon dài trắng nõn của người đàn ông, cánh môi mềm mại như hoa anh đào vuốt v e bên tai anh, giọng nói vừa ngọt vừa mềm: “Ông xa, em có một bất ngờ muốn dành cho anh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 126: Ngoại truyện 15

“Tối nay, có mong chờ không?”

Đáy mắt Ân Mặc nhiễm cảm xúc thâm trầm nồng đậm trong nháy mắt.

Bàn tay to lớn phủ lên trên eo Phó Ấu Sanh hơi dùng sức.

“Bất ngờ gì?”

“Vi phu chỉ tiếp nhận bất ngờ trên giường của bà Ân.”

Bàn tay của Ân Mặc vốn đang đặt bên eo cô chậm rãi hướng lên trên, cách lớp vải mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ở phía sau tấm lưng mảnh khảnh.

Ánh mắt dừng lại trên vành tai nhỏ nhắn màu hồng phấn của cô.

Vừa mới chuẩn bị nhẹ nhàng hôn lên mặt cô.

Giây tiếp theo.

Cửa xe đã mở ra.

Không biết khi nào, xe đã sớm dừng lại ở trước cửa nhà cũ.

Bà Ân để lại bên tai anh một câu: “Ngoan ngoãn chờ là được.”

Nói xong, đi giày đế bằng vào, thong thả bước xuống xe đi vào trong nhà.

Ân Mặc nhìn bà Ân mặc dù là đi giày đế bằng nhưng dáng người vẫn uyển chuyển như vậy, đôi môi mỏng hơi nhếch lên trên tạo thành một đường cong nhạt.

Anh rất mong chờ.

Bà Ân có thể chơi trò gì.

Trong phòng khách.

Biết Phó Ấu Sanh và Ân Mặc về đây, Ân phu nhân đã sớm cho người chuẩn bị bánh ngọt và trà trái cây mà Phó Ấu Sanh thích ăn.

Vừa mới chuẩn bị xong đi ra ngoài đón bọn họ, đã nhìn thấy Phó Ấu Sanh đi vào cửa.

“Mẹ.”

“Bà nội!”

Ân Lâm đi công tác, trong nhà chỉ có hai người phụ nữ này.

Vừa nhìn thấy Phó Ấu Sanh đến, mặt mày bà nội lập tức hớn hở: “Sanh Sanh đến rồi, bà nôi rất nhớ cháu.”

“Cháu cũng nhớ bà nội.” Phó Ấu Sanh nhìn bà nội hôm nay xuyên một bộ sườn xám màu đỏ sậm thêu đóa hoa mẫu đơn lớn, thật lòng khen ngợi, “Bộ sườn xám này của bà nội thật là đẹp mắt, vừa đoan trang vừa có tinh thần, cả người cũng trẻ hơn mấy chục tuổi.”

“Ôi chao, trẻ hơn mấy chục tuổi không phải là đã thành lão yêu tinh rồi sao.” Tuy rằng bà nội nói như thế, nhưng vẫn bị lời khen của Phó Ấu Sanh làm cho cười không ngừng.

Phụ nữ mà, đặc biệt phụ nữ yêu cái đẹp, bất luận là ở độ tuổi nào, cũng đều thích được khen ăn mặc đẹp.

Ân lão phu nhân đươngnhiên cũng không phải là ngoại lệ.

Ân phu nhân ở bên cạnh ghen tị: “Còn người mẹ này không đẹp sao?”

Phó Ấu Sanh lập tức chuyển tầm mắt đến trên người mẹ chồng.

Hôm nay mẹ chồng mặc một cái váy dài cực kỳ thanh lịch, chẳng qua màu sắc có hơi nhạt, đặc biệt là bị bộ sườn xám thêu hoa nổi bật của lão phu nhân, cho nên không quá gây bắt mắt như vậy.

Không ngờ được mẹ chồng thế mà cũng mặc quần áo mới để đón mình.

Phó Ấu Sanh lập tức mở miệng: “Hôm nay mẹ xinh đẹp giống như cây lan mẹ trồng vậy, vừa tao nhã vừa mê người.”

“Cũng đẹp giống như bà nội.”

“Về sau con cũng phải học tập cách bảo dưỡng của hai người như thế nào mới được.”

Làm cho đến hai người phụ nữ vui vẻ cười không dừng lại được.

Ân phu nhân vốn dĩ chính là muốn trêu chọc con dâu một chút, lại bị con dâu trêu chọc lại.

Sau khi cả nhà cùng nhau ngồi xuống.

Lão phu nhân nắm lấy tay Phó Ấu Sanh: “Bà nội đã đặt hai bộ sườn xám cho cháu, vừa vặn hôm nay cho người đi lấy về rồi, lúc hai đứa lấy nhớ lấy đi.”

“Cảm ơn bà nội.”

Phó Ấu Sanh nói cảm ơn, “Bà nội đối xử với cháu thật tốt.”

Ân phu nhân không cam lòng yếu thế: “Mẹ đã chuẩn bị trang sức phối với sườn xám cho con, cũng đừng quên.”

Phó Ấu Sanh chớp chớp mắt: “Cảm ơn mẹ.”

“Mẹ cũng vô cùng vô cùng tốt!”

Nói cảm ơn thẳng thắn, ánh mắt thuần túy, làm cho Ân phu nhân càng thêm hài lòng với người con dâu này.

Nhưng mà……

Ánh mắt dừng lại ở trên cái bụng nhỏ bằng phẳng của cô.

Trong lòng khẽ thở dài, chỗ nào cũng tốt, chỉ là còn thiếu một đứa cháu.

Nhưng mà nghĩ đến hai đứa đã bắt đầu chuẩn bị cho việc mang thai, Ân phu nhân không gây thêm áp lực cho hai người, “Tối nay chương trình giải trí hai đứa ghi hình phát sóng phải không, nếu không, hai đứa ở nhà một ngày, chúng ta cùng nhau xem?”

Mẹ chồng cũng đã mở miệng giữ người, dù sao cũng không có chuyện gì, Phó Ấu Sanh đương nhiên là đồng ý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 507: Sự Khủng Bố Của Phiên

Nhưng Ân Mặc thì ngược lại hơi nhíu mày, “Mẹ.”

Nếu ở lại nhà, bất ngờ của bà Ân, chẳng phải là muốn ngâm nước nóng sao.

Ân phu nhân lườm anh một cái, vừa nghe giọng điệu này đã biết ngay là muốn cự tuyệt, trực tiếp cắt ngang anh nói: “Con muốn thì đi một mình đi, một mình Sanh Sanh ở lại cũng được.”

“Dù sao cũng không cần con xem cùng chúng ta.”

Ân Mặc: “……”

Thấy Phó Ấu Sanh còn ở bên cạnh còn đang vui vẻ khi thấy người gặp họa, anh bị dạy dỗ, Ân Mặc bị cô chọc cho bật cười.

Đêm đó, hai người quả nhiên ở lại nhà.

Tám giờ tối, buối phát sóng chính thức bắt đầu.

Phòng khách có TV  lớn như vậy phát sóng, Ân phu nhân còn tìm tới một cái máy tính bảng, chuẩn bị mở làn đạn.

“Mẹ, mẹ còn xem cả cái này nữa sao?” Phó Ấu Sanh có hơi kinh ngạc, làm sao cô lại có cảm giác mẹ chồng cái gì cũng biết, còn chơi thành thạo hơn cả người trẻ tuổi.

Ân phu nhân quơ quơ máy tính bảng: “Mẹ đây là bắt kịp thời đại.”

“Còn phải nhờ có con dâu làm diễn viên, nếu không mẹ cũng không hiểu được.”

Hiện tại đi ra ngoài chơi mạt chược cùng với những phu nhân kia, Ân phu nhân nói được một vài từ ngữ thông dụng lưu hành trong giới trẻ, những phu nhân đó cũng đều không hiểu.

Khen Ân phu nhân có một trái tim trẻ trung, khó trách càng ngày càng trẻ.

Ân Mặc mặt không cảm xúc ngồi ở bên cạnh sô pha, nhìn mẹ chồng nàng dâu hai người giống như hai mẹ con ruột, tâng bốc lẫn nhau.

Nhìn thời gian trên đồng hồ.

Mới 8 giờ 10 phút.

Ân Mặc rất ít khi lãng phí thời gian xem chương trình giải trí, ngoại trừ chương trình có Phó Ấu Sanh tham gia.

Nhưng thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ xem.

Nếu hiện tại là ở nhà, anh đã về thư phòng làm việc, hai tiếng sau, cùng bà Ân tiến hành chuẩn bị sinh hoạt vợ chồng, rồi lại đi ngủ, thời gian vừa vặn.

Thấy Ân Mặc nhìn đồng hồ.

Ân phu nhân sâu kín nhìn anh một cái: “Nếu con bận việc, thì cứ về nhà mình đi.”

Ân Mặc liếc mắt nhìn Phó Ấu Sanh ở bên cạnh bà, gượng gạo mỉm cười: “Không bận.”

“Không bận thì đừng lúc nào cũng xem đồng hồ, chỉ có con mới có đồng hồ hả!” Ân phu nhân tức giận.

Phó Ấu Sanh giải vây cho chồng mình: “Mẹ, nhìn kìa, con và Ân Mặc sắp xuất hiện rồi.”

Ân phu nhân lập tức chuyển tầm mắt đến trên TV.

Không thèm để ý đến Ân Mặc đứa con chỉ biết làm bà lo lắng.

Xem con dâu không tốt hơn sao?

Lúc Phó Ấu Sanh và Ân Mặc xuất hiện, làn đạn quả thật như sắp phát điên.

“Đây là chương trình giải trí sao? Đây thật sự không phải là hiện trường quảng cáo bộ phim bom tấn nào đó?”

“Mẹ ơi, bữa tiệc thị giác cho những Nhan Cẩu!”

“Hu hu hu, nữ thần ngọt quá đi, bộ dạng trộm nhéo chồng mình là cho tôi như nhìn thấy chính mình.”

“Ha ha ha có một chút đáng yêu.”

“Ôi, ai có thể ngờ được mỹ nhân sườn xám bình thường cao quý và lạnh lùng khi ở nhà thế mà vẫn kén ăn!”

“Mẹ ơi, Ân tổng quá nuông chiều rồi, thế mà còn quan tâm đ ến một ngày ba bữa nữ thần nạp vào dinh dưỡng như thế nào?”

“Mọi người có dám tin một ông chủ bận trăm công ngàn việc có thời gian đi quan tâm chút việc nhỏ nhặt này không, có hơi giả.”

“Tôi cũng cảm thấy có hơi giả……”

“Các Chanh Tinh đã xuất hiện……”

“Ân tổng cũng không phải là diễn viên, không cần phải diễn có được không?”

“Không cần để ý đến Chanh Tinh, tiếp tục xem thôi.”

“Giá trị nhan sắc của hai người này nếu là không sinh ra một bảo bối có giá trị nhan sắc cao thì thật sự quá lãng phí gen rồi đúng không?”

“Giục sinh tới rồi”

“Đại quân giục sinh giá lâm”

Tập đầu tiên được phát sóng đến khi hai người đụng phải Thẩm Hành Chu thì kết thúc, dù sao thì cũng còn có cả ba cặp khách mời khác.

Phân lượng xuất hiện của hai người đã rất cao rồi.

Quả nhiên.

Sau khi chương trình phát sóng, vài từ ngữ từ trên trời rơi xuống leo lên hot search.

Sau khi trở về phòng.

Phó Ấu Sanh lướt hot search, nhìn về phía Ân Mặc: “Tuy rằng vừa rồi mẹ không nói gì, nhưng vẫn luôn nhìn cái bụng nhỏ của em rất nhiều lần.”

Thấy anh lên giường, Phó Ấu Sanh dùng một chân đá sang, “Đều tại anh không chịu hợp tác.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.