Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 112



Đối với việc Hầu phu nhân vậy mà lại đồng ý chuyện này, Hạ Văn Chương hết sức bất ngờ.

Lúc đó hắn khuyên đệ đệ, cũng không phải thật tâm cảm thấy bây giờ thích hợp nói vậy. Đệ đệ vừa mới về, đã nhớ mong chuyện cưới tức phụ, mẫu thân không đánh hắn ta một trận là đã tốt rồi, há lại sẽ gật đầu?

Như vậy, hôn sự của hắn ta sẽ phải kéo dài thêm. Chuyện sinh con cũng sẽ kéo dài thêm.

Hạ Văn Chương không nghĩ đến chuyện khác. Chỉ nghĩ đến đệ đệ phải sinh con sau hắn, đợi trong bụng Vu Hàn Châu có động tĩnh, trong phòng bọn họ có tin tức đã.

“Đừng mất hứng.” Vu Hàn Châu hỗ trợ cho Hầu phu nhân về, thấy tinh thần của nam nhân mình có phần ủ rũ, bèn kéo hắn qua nói: “Hôm nay giúp kiểm kê danh mục quà tặng, mệt đến mức đau hông, chàng đến xoa cho ta đi.”

Nói xong thì người đi vào trong nội thất, bổ nhào lên giường.

Hạ Văn Chương thấy nàng mệt thì cuống cuồng, càng đau lòng hơn: “Đệ ấy muốn cưới tức phụ, lại làm người khác mệt mỏi không ít.”

“Ta là gánh vác bớt giúp mẫu thân mà.” Vu Hàn Châu nói, cảm nhận lực độ xoa bóp bên eo của hắn, thoải mái híp mắt lại, hai tay chồng dưới cầm, “Hơn nữa, đệ ấy là đệ đệ, chúng ta làm ca tẩu khó tránh khỏi phải chăm sóc đệ ấy chút.”

Hạ Văn Chương không nói nữa.

Trong đầu hiện lên một suy nghĩ —— nếu vậy, ngược lại cũng có chút chỗ tốt, nếu Văn Cảnh có con trước hắn, con của hắn chính là đệ đệ muội muội, con của Văn Cảnh lẽ ra nên phải chăm sóc con của hắn.

“Ừ.” Nghĩ tới đây, hắn gật đầu, miễn cưỡng đón nhận chuyện này.

Liên tiếp mấy ngày, Vu Hàn Châu đi theo bên cạnh Hầu phu nhân, được bà dạy dỗ những việc phải trải qua khi xử lý hôn sự và những lễ nghi cần phải chú ý.

“Ta biết con không muốn quản gia.” Hầu phu nhân nói, “Nhưng con sau này và Chương Nhi sẽ có nhi nữ, không phải phải lo liệu sao? Sớm muộn phải học.”

Vu Hàn Châu lập tức hiểu rõ, Hầu phu nhân gọi nàng tới bên cạnh cũng không phải muốn dỗ nàng quản gia, vì vậy nghiêm túc học.

Đến khi hôn sự của Hạ Văn Cảnh cùng Lục Tuyết Dung định xong, Vu Hàn Châu cảm thấy mình đã gầy đi một vòng.

“Mỗi ngày đều phải động não.” Nàng nằm trong ngực Hạ Văn Chương, tủi thân nói: “Ta lớn như vậy, chưa từng phải động não như bây giờ.”

Trước khi xuyên qua, nàng là dựa vào võ lực kiếm cơm. Sau khi xuyên qua, mỗi ngày ăn ăn uống uống, càng thêm không phải lo âu chuyện gì.

“Ta cảm thấy mẫu thân thật vất vả, mỗi ngày phải quản chuyện của cái nhà lớn như vậy.” Trong ngữ điệu nàng đầy sự khâm phụ, tiếp theo lại chui vào trong ngực Hạ Văn Chương, “Ta không muốn quản gia.”

Hạ Văn Chương trầm ngâm, vừa vuốt lưng của nàng, vừa nói: “Nếu cứ luôn ở trong phủ, ngược lại cũng không cần nàng quản gia. Nhưng nếu sau này phân phủ ở riêng, không thể thiếu được chúng ta phải tự mình lo liệu.”

“Có Thúy Châu mà!” Vu Hàn Châu bỗng nhiên ngẩng tức phụ lên, hai mắt lấp lánh nhìn hắn nói: “Thúy Châu trung thành nhất, bảo nàng ấy quản gia là được!”

Hạ Văn Chương dừng lại.

Thúy Châu là đầy tớ, rất nhiều chuyện tạp vụ nàng ta có thể chia sẻ, nhưng rất nhiều việc lễ nghĩa qua, chẳng lẽ cũng phải Thúy Châu ra mặt sao? Vậy bọn họ thế nào cũng đắc tội hết toàn bộ thân thích bằng hữu quá.

“Được, đều nghe nàng hết.” Hắn ngoài miệng dụ dỗ.

Tức phụ bị chuyện hôn sự của Văn Cảnh làm mệt mỏi nên mới bị dọa sợ ghê gớm như vậy. Nhưng ba năm năm năm, cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy.

Chuyện lớn chuyện nhỏ ngày thường, tức phụ cũng ứng đối rất tốt, Hạ Văn Chương không cảm thấy cần phải lo lắng cái gì.

Mà Vu Hàn Châu đúng như hắn suy nghĩ, thật ra thì cũng không phải thật sự chán ghét sợ hãi chuyện quản gia. Chẳng qua là có người bên cạnh có thể dựa vào nên không nhịn được muốn làm nũng thôi.

Thoải mái làm ổ trong lòng nam nhân, nàng vừa lòng thỏa ý, chỉ cảm thấy mệt mỏi cả người đều từ từ tản đi hết, nhưng trong miệng vẫn nói: “Mệt quá, nhức đầu, eo cũng đau, nơi nào cũng đau.”

Hạ Văn Chương vươn tay ra, lòng bàn tay nóng bỏng bao phủ sau eo nàng, kiên nhẫn chu đáo xoa bóp cho nàng, cho đến khi dụ được nàng mơ màng buồn ngủ, mới thấp giọng nói: “Đợi sang năm, chúng ta vẫn đến điền trang ở ít hôm chứ?”

Vu Hàn Châu vốn đang hơi buồn ngủ, nghe thấy chỗ này thì hơi lên tinh thần chút, ngửa đầu nhìn hắn nói: “Nhưng thân thể chàng tốt rồi, mẫu thân sẽ còn cho phép chúng ta đi sao?”

Trưởng bối khỏe mạnh, bọn họ làm tiểu bối không ở đây phụng dưỡng, lại muốn đến điền trang sống thanh nhàn? Đây là rất bất hiếu.

“Trước kia mỗi năm ta đều đi.” Hạ Văn Chương nói, “Lại nói, Thường đại phu nói qua tháng ba sang năm, thân thể ta mới tính là khỏe. Trước đó đều chưa thể tính là khỏe thật sự được. Đến đó ở chút, chỉ có lợi thôi.”

Vu Hàn Châu nghe hắn nói lung tung, nhịn không được cười khe khẽ, lần này đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, ôm eo hắn nói: “Chàng muốn đi thì ta đi. Chẳng qua là chàng đi nói với mẫu nhân đi.”

Chuyện đòi ăn mắng như vậy, nàng mới không làm đâu.

Người xấu để cho Hạ Văn Chương làm là được.

“Đương nhiên là thế.” Hạ Văn Chương nói, hắn há sẽ để cho tức phụ là người đón đầu ngọn sóng sao? Thế cũng quá mức không gánh được trách nhiệm.

Hai người quyết định xong, Vu Hàn Châu lại nói: “Còn mấy ngày nữa là sang năm, chúng ta nếu muốn đến đó nghỉ ngơi mấy ngày, không thiếu được qua mười lăm mới nhắc lại được. Còn sớm mà, đến lúc đó lại nói.”

“Ừ.” Hạ Văn Chương gật đầu, hai người ôm nhau thiếp đi.

Chỉ chớp mắt, đã đến tết.

Thúy Châu vẫn như cũ làm hai bộ xiêm áo mới cho hai vị chủ tử mặc vào, rồi sau đó dẫn đám nha hoàn đến bên cạnh tâng bốc: “Đại gia trở nên phong thần tuấn tú quá!”

“Đại nãi nãi đẹp như tiên nữ vậy!”

“Chưa từng nhìn thấy đôi thần tiên quyến lữ, giai ngẫu thiên thành, ông trời tác hợp hơn vậy!”

Hạ Văn Chương nghe mà mặt mày vui vẻ, trong miệng còn giáo huấn: “Học được mấy chữ mà đã dùng bậy bạ!”

Đám nha hoàn cười hì hì không ngừng, bất ngờ nghe lời, chờ buổi tối phát thưởng tiền.

Năm nay Hạ Văn Chương kiếm được không ít bạc, lấy cho tức phụ cũng được mấy ngàn lượng, mà đám nha hoàn mở phong thư này nọ cũng mở ra được không ít tiền đồng, cộng thêm bình thường thêu thùa để bán trong cửa hàng của Vu Hàn Châu cũng thu nhập thêm được một phần.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: Chương 47

Có thể nói toàn bộ Trường Thanh viện năm nay đều là tài nguyên cuồn cuộn, từ trên xuống dưới đều kiếm được tiền.

Nhưng ai mà chê tiền nhiều chứ? Nhìn hai vị chủ tử kiếm được nhiều tiền nhất, đám nha hoàn ra sức khen, khen nhiều thêm một câu, nói không chừng nhận được thêm mấy phần tiền thưởng!

Mà Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu không có phụ lòng mong đợi của bọn họ, tiền thưởng của năm nay còn nhiều hơn gấp đôi năm ngoái.

Đến mức từ trên xuống dưới sắm sửa lo liệu thật tốt, Thúy Châu khiến hai người không phải có nỗi lo về sau, càng thưởng dày hơn.

Hạ Văn Chương còn cho đệ đệ một bao lì xì, khiến Hạ Văn Cảnh vô cùng ngại ngùng.

Mẫu thân yêu thương mình hơn, ca ca một chút cũng không để ý, còn đối với mình tốt như trước.

Hắn ta mấy tháng nay ở trong doanh trại, không tiêu tiền được, ngược lại dựa vào thi đấu kiếm được không ít. Vốn là muốn dùng số tiền này đánh một bộ đồ trang sức cho Dung Dung, nhưng ca ca thương yêu hắn ta như vậy, hắn ta suy tư mấy bận, đổi chủ ý.

Dung Dung bây giờ là vị hôn thê của hắn ta, vị hôn thê danh chính ngôn thuận, hắn muốn tặng quà cho vị hôn thê, có thể lấy bạc trong phủ. Ngược lại lễ vật cho ca ca hắn thì phải là tâm ý của hắn ta.

Vì vậy, thừa dịp ban đêm tìm được một hộp trân châu từ chỗ bằng hữu, ngày hôm sau lấy ra, tặng cho ca ca tẩu tử.

Hắn ta chỉ nói đây là đã sớm chuẩn bị, không nói tối hôm qua mới tìm được, vì vậy Hạ Văn Chương rất vui mừng nhìn hắn ta nói: “Đa tạ Cảnh đệ, đệ có lòng.”

Thấy ca ca vui vẻ nhận lấy, Hạ Văn Cảnh cũng rất vui. Quay đầu bèn muốn hỏi xin bạc Hầu phu nhân để tiêu.

Hắn ta không nói muốn mua đồ cho Dung Dung, chỉ nói muốn đi ra ngoài chơi với các bằng hữu, cần chút chi tiêu. Hầu phu nhân không nghi ngờ, cho hắn ta năm trăm lượng bạc.

Sau đó nói: “Hôm nay con còn chưa thành thân, quy củ trong phủ không phải nghiêm lắm. Đợi cưới vợ rồi, thì không thể tùy tiện lĩnh bạc trong phủ để tiêu đâu. Con và Chương Nhi, chi tiêu mỗi tháng của hai con đều có sổ sách đấy, hiểu rõ chưa?”

Trong lòng Hạ Văn Cảnh khẽ động, gật đầu: “Hiểu ạ.”

Ý chính là, thừa dịp chưa thành thân, có thể lấy nhiều hơn chút thì lấy nhiều hơn chút.

Mấy ngày tiếp theo, hắn ta lại sang hỏi xin bạc Hầu phu nhân, Hầu phu nhân ban đầu cũng cho hắn ta. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã cho hai ngàn lượng, hắn ta còn đến muốn, Hầu phu nhân lập tức nhặt chổi lông gà lên quất hắn ta: “Đùa bỡn với ta à? Để cho con biết, bắt đầu từ hôm nay, cho đến cuối năm, một văn tiền cũng không chi cho con!”

Bà nói được là làm được. Tìm tiên sinh phòng thu chi đến, nói: “Tiêu dùng của Nhị gia hết thảy phải thông qua chỗ ta, trong phủ không cần quản chi tiêu của hắn!”

Không lấy tiền từ phòng thu chi được, Hầu phu nhân lại không chịu cho, Hạ Văn Cảnh bèn ôm hai ngàn lượng sống qua ngày.

Nhưng Hạ Văn Cảnh cũng không giận. Hai ngàn lượng đấy! Đủ hắn ta tiêu một năm!

Hắn bị đánh, còn vui vẻ, lại đến nói với Hạ Văn Chương: “Ca ca, huynh học theo chút đi, đợi đệ cưới Dung Dung rồi, chúng ta không dễ lãnh bạc nữa đâu!”

Hạ Văn Chương nhìn vẻ mặt tràn đầy vui vẻ của đệ đệ, biểu cảm có phần vi diệu một lời khó nói hết.

Muốn nói đệ đệ tham tiền, nhưng đệ đệ lại đến chia lợi với hắn.

“Ừ.” Cuối cùng, hắn không nói gì.

Năm nay đón tết không tràn đầy vui sướng như năm ngoái. Bởi vì năm ngoái là bước ngoặt thân thể hắn chuyển biến tốt, tất cả mọi người trong phủ đều mừng rỡ không thôi.

Nhưng năm nay mặc dù không quá rộn rã, nhưng trong lòng mọi người đều rất yên bình. Hơn nữa cũng không cần phải lo lắng thân thể của hắ nữa, Trung Dũng Hầu phủ được ăn tết như những nhà khác.

Hầu gia mang Hạ Văn Chương và Hạ Văn Cảnh qua lại thăm viếng khắp nơi.

Hầu phu nhân thì mang Vu Hàn Châu đến những nhà thường xuyên qua lại để chúc tết.

Hạ Văn Chương năm nay nhìn đã không có gì khác với người bình thường, hơn nữa tướng mạo hắn tuấn tú, khí chất ôn hòa, xuất khẩu thành chương, tiến lùi có độ, ai thấy hắn đều phải khen một câu quân tử phiêu phiêu.

Hạ Văn Cảnh cũng cao lớn khỏe mạnh hơn chút so với năm ngoái, cộng thêm hắn ở trong doanh trại rèn luyện mấy tháng, khí chất cả người được trải qua sự mài giũa, sắc bén tỏa sáng như thanh kiếm rời khỏi vỏ.

Hầu gia đưa hai con trai đi lại khắp nơi, thu hoạch nhiều sự tán dương hơn so với năm ngoái, cả người từ sáng đến tới đều cười vui vẻ.

Bên phía Hầu phu nhân thì khắp nơi nguy cơ, từng bước đều là đá ngầm, nhưng trước sau vẫn không đạp lên.

Không ít người muốn cười nhạo Tiểu nhi tử bà thế mà lại đính hôn với nữ tử bình dân, nhưng không một ai dám. Đây là năm mới, ai cũng muốn nghe lời hay, lời may mắn. Trừ khi trong nhà bọn họ một chút chuyện phiền lòng nào cũng không có, nếu không nhất định sẽ bị Hầu phu nhân biết rõ lật chuyện đó ra, ầm ĩ đến mức mặt mày lúng túng.

Vì để nhà mình được đón một năm mới yên ổn, tuy mọi người đều một bụng châm biếm nhưng không ai mở miệng, nhiều nhất chỉ là lộ ra mấy phần qua ánh mắt.

Mà dáng vẻ bọn họ muốn nói lại thôi, rơi vào trong mắt Hầu phu nhân, bà lại hết sức sảng khoái, mỗi lần quay lưng với người nào đó là nói với Vu Hàn Châu: “Ta thích dáng vẻ bọn họ nhìn ta không vừa mắt, nhưng lại không dám trêu chọc ta!”

Vu Hàn Châu là rất khâm phục điểm này của Hầu phu nhân, sùng kính nói: “Mẫu thân thật lợi hại!”

Hầu phu nhân cười vỗ vỗ tay của nàng, lấy thân phận người từng trải chỉ bảo nàng: “Người hiền lành bị người bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. Làm một người không dễ sống chung không phải chuyện xấu.”

Vu Hàn Châu gật đầu: “Con nghe mẫu thân.”

Hầu phu nhân đối với chuyện này, vẫn là rất yên tâm. Đại nhi tức bà chẳng qua nhìn thì có vẻ mềm mỏng, nhưng thật tế là người rất có tính tình —— lần đầu tiên nàng cùng bà xuất môn đến phủ Trưởng công chúa đã dám hắt nước trà lên mặt người khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: Tổng Tài Và Tiểu Bạch Thỏ 3

“Đứa bé ngoan.” Hầu phu nhân vỗ vỗ tay của nàng, ánh mắt tràn đầy vui vẻ yên tâm.

Một ngày này, Hầu gia dẫn hai con trai viếng thăm một vị tiên sinh có tiếng. Nói chuyện một lúc, vị tiên sinh đó rất có thiện cảm với Hạ Văn Chương, muốn nhận hắn làm đệ tử, truyền thụ học vấn cả người cho hắn.

Hầu gia rất vui vẻ, ai ngờ Hạ Văn Chương lại từ chối, nói: “Ta mặc dù có đọc ít sách, nhưng không có trải nghiêm gì, tự thấy mình nông cạn. Mấy năm này ta sẽ đi khắp muôn nơi, nhìn ngắm xung quanh, chỉ sợ khó mà ở bên phụng dưỡng tiên sinh.”

Tiên sinh rất thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: “Đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường. Cũng tốt, cũng tốt.”

Sau khi trở về phủ, Hầu gia gọi riêng Đại nhi tới đến bên, hỏi hắn: “Lời hôm nay con nói với tiên sinh là thật sao?”

“Vâng ạ.” Hạ Văn Chương đáp.

Hầu gia nhíu mày, nói: “Ta nhớ trước đó con có nói muốn đi con đường thi khoa cử?”

Nếu không phải nhớ một câu này của con trai, lại thấy hắn trong một năm nay đã dưỡng thân thể thật sự không tệ, Hầu gia cũng sẽ không suy nghĩ về chuyện này.

“Ngược lại cũng không gấp ạ.” Hạ Văn Chương nói, “Con trai bây giờ kiến thức nông cạn, cho dù thi đậu công danh, sợ rằng cũng khó mà tạo phúc cho bách tính.”

Hắn nói thật tâm thật ý, Hầu gia liền cảm thấy Đại nhi tử khiêm tốn trầm ổn, tuy bỏ lỡ cơ hội tốt, những cũng không rất đáng tiếc, vẫn miễn cưỡng nói: “Con không kiêu ngạo không nóng nảy, như vậy rất tốt.”

Trở về trong phòng, còn nói với Hầu phu nhân: “Chương Nhi vô cùng đáng tin. Tương lai giao tước vị cho Cảnh Nhi, ngược lại cũng không sợ hắn lỗ mãng, bất luận lúc nào cũng có Chương Nhi ở đằng sau canh chừng hắn.”

Hầu phu nhân nghe thế, lại bĩu môi nói: “Chàng nghe hắn nói xằng bậy!”

“Sao vậy?” Hầu gia ngạc nhiên.

Hầu phu nhân thấy vẻ mặt ông nghi hoặc, có chút buồn cười: “Chàng xem Chương Nhi là đứa trẻ thành thật à? Tâm tư của hắn nhiều hơn Cảnh Nhi, những lời nói với chàng đều là để lòe mắt chàng thôi!”

Cái gì mà ra ngoài tìm hiểu thêm kiến thức, du lịch một phen, chính là muốn đi ra ngoài chơi thôi!

Lòng ham chơi của hắn nhiều, cả người cứ lắc lư trước mặt Nhan Nhi, làm Nhan Nhi cũng rung rinh lười biếng theo, đỡ cũng không lên nổi.

Hầu phu nhân muốn dẫn Đại nhi tức theo bên người, muốn ngầm làm nàng biến đổi, khiến nàng có chút dáng vẻ của đương gia chủ mẫu, kết quả Đại nhi tức lại nghe lời, bảo làm gì thì làm đó, nhưng trên mặt lại viết rõ ràng “Làm xong con đi ngay”, bà chỉ cảm thấy lòng mệt mỏi.

“Hắn không muốn kiếm vinh hiển cho An thị sao?” Hầu gia ngạc nhiên nói. Lần trước ông nói chuyện với Đại nhi tử, Đại nhi tử ý chí kiến quyết, muốn kiếm được công danh cho vợ con hưởng đặc quyền. Sao lại mới qua bao lâu vậy mà chỉ muốn chơi bời thôi?

Hầu phu nhân thoáng do dự, nói: “Ta còn có một việc không nói cho chàng biết.”

“Chuyện gì?” Hầu gia liền hỏi.

Hầu phu nhân tựa vào trong ngực ông, nhỏ giọng nói: “Lần trước không phải nói với chàng, Chương Nhi đang viết thoại bản, kiếm được không ít bạc sao? Hắn kiếm cái đó có chỗ dùng, bảo là muốn mở một thư cục, giúp đỡ cho học sinh bần hàn. Như vậy sau này cũng coi như có một thanh danh.”

Đại nhi tử mình không thích công danh, trước kia bảo muốn kiếm công danh, cũng chỉ là vì vợ con mà thôi.

Bây giờ tức phụ hắn dễ dỗ, ngay cả nhường ra tước vị cũng không để ý, hắn kiếm công danh hay không thì có là gì? Chuyện này quá hợp tâm ý hắn, vừa vặn cho hắn tiêu sáo.

“Thường Thanh thư cục kia đã mở rồi.” Hầu phu nhân thấp giọng nói, “Chàng cũng đừng lỡ miệng, ta chỉ nói với chàng thôi. Nhan Nhi dặn ta, ai cũng không được nói, ta từng đồng ý với nó ngay cả chàng cũng không nói, chàng phải đóng kín miệng lại.”

Hầu gia gật đầu: “Ta biết rồi, ai ta cũng không nói.”

Dừng một chút, lại nói: “Lần trước ta khen thưởng bạc cho nó, sao nó không nhận?”

“Không nhận?” Hầu phu nhân ngạc nhiên nói, “Sao không nhận?”

“Ta cũng không biết.” Hầu gia nói, “Ban đầu ta khen thưởng một ngàn lượng, hắn trả về, ta cho là hắn chê ít, lại thêm một ngàn lượng, hắn vẫn sai người trả về.”

Hầu phu nhân rất là ngạc nhiên: “Kỳ lạ thế. Mỗi lần ta khen thưởng hắn, hắn đều nhận mà.”

Phu thê hai người nói chuyện, chủ yếu là Hầu phu nhân luôn dặn dò ông, ai cũng không được phép nói. Hầu gia đồng ý một lần lại một lần, ái thê vẫn không yên tâm, ông còn cách nào, chỉ đành phải nhắm mắt lại ngáy.

Hầu phu nhân thấy ông ngủ rồi, mới không nói nữa, ghé vào ông ngủ thiếp đi.

Trong Trường Thanh viện, cặp vợ chồng trẻ cũng đang nói chuyện đêm khuya.

“Hôm nay ta đã nói với phụ thân rồi, coi như đã qua được ải của phụ thân.” Hạ Văn Chương có phần vui vẻ nói, “Đợi qua tháng ba, thời tiết ấm áp hơn chút, chúng ta ra ngoài thu thập tài liệu.”

Vu Hàn Châu khen ngợi nói: “Chương ca thật lợi hại!”

Hai người nhìn nhau cười, đều thấy sự vui vẻ trong mắt đối phương.

Chớp mắt, đã qua mười lăm.

Đã không cần phải đi chúc tết khắp nơi nữa, Hạ Văn Chương bèn thỉnh cầu Hầu phu nhân: “Mẫu thân, con với Nhan Nhi muốn đến biệt trang suối nước nóng ở ít hôm. Lúc này những năm trước con đều phải đến ở một hồi. Năm nay không đi, cảm thấy thân thể không thích ứng lắm.”

Hầu phu nhân cười lạnh lùng một tiếng, nắm lấy chổi lông gà quất vào hắn: “Không thích ứng? Có phải ngứa da không? Thấy tốt lên chút nào chưa?!”

Một đứa hai đứa, chỉ biết chọc tức bà!

Vốn tưởng rằng chỉ có Tiểu nhi tức làm người tức giận, Đại nhi tử là đứa thân thiết, kết quả ai cũng không tốt được bao nhiêu!

Hạ Văn Chương lại không dám chịu để bị đánh.

Thân thể hắn mới khỏe, còn xa mới khỏe mạnh bằng đệ đệ, bị đánh hỏng thì làm sao? Tháng ba hắn còn phải viên phòng đấy.

Chân dài cất bước, tránh ra ngoài rất xa, nói: “Mẫu thân đừng tức giận, xin bớt giận.”

Hầu phu nhân thấy hắn tránh, tức giận đầy bụng tan đi mấy phần, cũng biết Đại nhi tử không tùy tiện đánh được, quăng chổi lông gà đi, ngồi xuống nâng ly trà lên: “Con tự đi mình đi, Nhan Nhi ở lại với ta.”

Hạ Văn Chương hơi mở to hai mắt, nói: “Mẫu thân, Nhan Nhi muốn đi cùng con.”

“Con lặp lại một lần nữa?” Hầu phu nhân đặt ly trà xuống, lại cầm chổi lông gà lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hạ Văn Chương lặp lại lần nữa, cũng là như vậy.

Chẳng qua là, thấy thần sắc Hầu phu nhân sắc bén bức người, cuối cùng không dám vuốt râu hùm, hậm hực trở về.

Vu Hàn Châu ở Trường Thanh viện chờ tin tức của hắn.

Thấy hắn kéo căng môi, thần sắc không vui vẻ trở lại, cũng biết hắn không thực hiện được.

Sau khi hỏi rõ tình huống, nàng cười ngã nghiêng ngã ngửa: “Mẫu thân thế mà nỡ đánh chàng sao!”

“Mẫu thân muốn đánh ta, nàng vui vậy sao?” Hạ Văn Chương mất hứng, đè nàng lên giường đất, chỉnh đốn một trận.

Cuối cùng, Vu Hàn Châu đẩy hắn ra, sửa sang quần áo mình rồi ngồi dậy, nói: “Ta đi vậy.”

“Không được.” Hạ Văn Chương nói, “Đã nói rồi, ta sẽ đến nói với mẫu thân.”

Vu Hàn Châu nói: “Phu thê một thể, há có thể để cho một mình chàng gánh?” Nói xong, tự mình đi bên ngoài đi.

Hầu phu nhân mới thuận khí, đã thấy Đại nhi tức tới, chân mày cau lại, không cần hỏi cũng biết nàng tới làm gì.

“Mẫu thân.” Vu Hàn Châu sau khi vào cửa, trước vái chào, sau đó nói: “Con thấy sắc mặt mẫu thân cũng không phải dễ chịu lắm, ai chọc mẫu thân không vui sao?”

Hầu phu nhân hừ một tiếng: “Chương Nhi không nói với con sao?”

Vu Hàn Châu đi sang ngồi, đứng sau lưng nàng, bóp vai cho nàng: “Nói rồi ạ. Chàng nói mẫu thân bị chọc tức, còn lấy chổi lông gà đánh chàng. Mẫu thân cần gì tự mình đánh? Để đám nha hoàn đánh là được, đừng làm mình mệt.”

Vừa nói, vừa xoa vai cho bà: “Con xoa bóp chút cho mẫu thân, có thấy đỡ hơn chút nào chưa ạ?”

Hầu phu nhân trong lòng thấy hưởng thụ, ngoài miệng vẫn nói: “Con tới nói chuyện thay hắn?”

“Nếu mẫu thân không muốn nghe, con cũng không nói nữa.” Vu Hàn Châu nói.

Nàng nói như vậy, Hầu phu nhân ngược lại muốn nói chuyện này: “Ngày ngày chạy ra ngoài! Không biết còn cho rằng biệt trang có chôn vàng bạc châu báu đấy!”

Vu Hàn Châu không nói lời nào, chỉ hết lòng hết dạ xoa bóp bả vai cho bà.

“Không ra gì! Ta dưỡng dục hắn nhiều năm, cuối cùng đem mạng hắn cứu về được, hắn không ở cạnh phụng dưỡng ta, cả ngày chạy ra bên ngoài? Đồ bất hiếu!”

“Vừa rồi ta nên quất cho hắn cho một trận, tránh cho hắn không biết tốt xấu!”

Vu Hàn Châu đảm nhiệm nhân vật lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa một câu: “Mẫu thân đánh chàng cứ đánh, đừng tự mình ra tay, làm mình mệt mỏi.”

“Mẫu thân đừng tức giận, trở về con sẽ khuyên chàng.”

Hầu phu nhân nghiêng đầu nhìn nàng, hiếm lạ nói: “Con muốn quay về khuyên hắn? Con không phải đến nói chuyện thay hắn sao?”

“Com…” Vu Hàn Châu thoáng do dự, nói: “Nhưng con không muốn thấy mẫu thân tức giận như thế.”

Hầu phu nhân lập tức không nói gì.

Đại nhi tức này của bà, lỗ tai mềm, ai thổi gió bên tai nàng thì nàng sẽ ngã về hướng người đó.

Đừng thấy bây giờ nói muốn quay về khuyên Hạ Văn Chương. Trở về bị Hạ Văn Chương dỗ cho một cái là lại muốn đến chỗ bà cầu xin.

“Thôi.” Bà khoát khoát tay, “Nếu Chương Nhi năm nào cũng muốn đi thì năm nay cũng đi đi.”

Bà cũng muốn nhịn hắn thêm một lúc nữa, đợi qua tháng ba, hắn đã như người bình thường thì bà lại hung hăng thu thập hắn cũng không muộn.

“Đa tạ mẫu thân.” Vu Hàn Châu phúc thân.

Hầu phu nhân khoát tay với nàng, bảo nàng đi, mình dựa ở trên ghế dựa, thở một hơi thật dài: “Đều là nợ!”

Lại nói Vu Hàn Châu sau khi trở lại Trường Thanh viện, mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy Hạ Văn Chương mặt tràn đầy mong đợi.

Nàng làm một động tác tay với hắn, cười khanh khách nói: “Mẫu thân cho phép rồi.”

“Châu Châu lợi hại hơn ta.” Hạ Văn Chương thật bụng nói, ôm lấy nàng vào phòng, hỏi: “Nàng làm sao thuyết phục được mẫu thân?”

Vu Hàn Châu nói: “Ta không có thuyết phục mẫu thân. Là mẫu thân thương chàng, nói đôi câu đã trút hết giận, thế là chịu.”

Hạ Văn Chương gật đầui: “Thì ra là vậy.”

Ngày kế, hai người ngồi xe ngựa, sung sướng đi về phía biệt trang.

Thời điểm năm ngoái, Hạ Văn Chương muốn cùng ngâm suối nước nóng với Vu Hàn Châu, kết quả thân thể không cho phép, không ngâm được.

Hắn tâm tâm niệm niệm cả một năm.

“Chúng ta cùng nhau ngâm nhé?” Thu dọn ổn thỏa xong, hắn bèn kéo tay Vu Hàn Châu, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng nói.

Vu Hàn Châu quan sát hắn từ trên xuống dưới, lại nghĩ tới lồng ngực cường trướng mỗi ngày mình dựa vào, trên mặt nóng lên, gật đầu: “Được.”

Phu thê hai người tuy mỗi ngày ngủ cùng giường, thường xuyên thân mật, nhưng chuyện quá trớn hơn vẫn chưa từng làm.

Sau khi xem qua cuốn sách bậy bạ Hầu phu nhân cho nàng, trong đầu Vu Hàn Châu thường xuyên sẽ hiện lên suy nghĩ bậy bạ, chẳng qua là ngại thân thể của Hạ Văn Chương không thể thực hiện được.

Hôm nay lại tốt rồi.

Hai người nhìn nhau, mỗi người mang suy nghĩ xấu xa, sai người chuẩn bị để ngâm trong bể tắm.

Nửa canh giờ sau.

Hai người mỗi người mặc áo mỏng, bước vào trong bể tắm để ngâm. Vu Hàn Châu quen ngâm rồi, nhưng Hạ Văn Chương lại lần đầu ngâm, có phần không thích ứng, ôm chặt nàng nói: “Sao nóng như vậy? Liệu có nóng hỏng luôn không? Ta luôn sẽ nở người ra, nàng cũng sẽ như vậy phải không?”

Lời trong miệng căng thẳng, thân thể hắn cũng căng chặt dữ dội.

Vu Hàn Châu thấy khuôn mắt bị hơi nước xông đỏ bừng, cũng không nhịn được nữa, xé xiêm y của hắn ra.

Bọt nước quay cuồng.

Hồi lâu sau, Hạ Văn Chương không nhịn được nữa, khó chịu nói: “Châu Châu, chúng ta hôm nay viên phòng nhé?”

Bàn tay đang ăn đậu hủ của Vu Hàn Châu dừng lại, do dự: “Có thể viên phòng sao?”

“Cách không lâu lắm nữa mà.” Hạ Văn Chương nói, “Thường đại phu nói tháng ba. Còn nửa tháng nữa là đến tháng ba rồi. Không thiếu chút ngày này đâu nhỉ?”

Hắn mê hoặc bên tai nàng, Vu Hàn Châu dao động.

Chủ yếu là thân thể bên mình này đã vô cùng cường tráng khỏe mạnh rồi: “Hay là, chúng ta thử chút?”

Dứt lời, lập tức bị Hạ Văn Chương bế lên.

Bọc áo quần vào, sải bước đi đến giường nhỏ.

Màn che hạ xuống.

“Nàng thật đẹp.” Hắn nắm đầu ngón tay nàng, cúi đầu hôn một cái, con ngươi đen dị thường sáng rỡ.

Màn che đong đưa.

Không lâu sau thì ngừng lại.

Tất cả mọi người chuyện kết thúc nhanh như vậy.

Sắc mặt Hạ Văn Chương tái nhợt, trong mắt có nhục nhã xấu hổ, hối hận, khó mà chịu nổi.

“Ta nên nghe lời Thường đại phu.” Hắn vô cùng xấu hổ nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.