Vẻ mặt hắn không thay đổi, diễn cảm nghi hoặc hỏi:
– Không biết vì sao từng ngoại tổ hỏi như vậy?
Tống lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại trạc vào trán Trầm Nhược Hư:
– Đừng theo ta giả bộ chơi không hiểu. Lão phu nhìn thấy tiểu tử ngươi từ nhỏ tới lớn, dù là con giun trong bụng ngươi cũng không hiểu ngươi bằng ta. Tuy rằng ánh mắt của ta nhìn đồ vật đều đã mơ hồ, nhưng còn chưa tới mức nhìn không ra ngươi cùng thiếu niên kia có vấn đề.
Nếu đã bị nhìn xuyên, Trầm Nhược Hư dứt khoát cũng không che giấu:
– Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, thầm nghĩ lẫn nhau một đời một thế.
– Vậy ngài.. sẽ phản đối sao?
Hắn thật cẩn thận hỏi.
Tống lão tiên sinh hừ hừ:
– Đứa bé kia nhìn thấy cũng không tệ lắm, ánh mắt của ngươi tốt hơn mẹ ngươi. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, vấn đề trên người ngươi một ngày không giải quyết, một ngày liền phải đối mặt tử vong uy hiếp. Nếu có một ngày ngươi đã xảy ra chuyện, hắn làm sao bây giờ?
Vẻ vui sướng trên mặt Trầm Nhược Hư vừa hiện lên liền đổi thành cảm xúc lo âu. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất không nói.
Trong lòng hắn sản sinh một cỗ cảm giác vội vàng, thực sự cần nhanh chóng giải quyết phiền phức trên người mình.
Trông thấy bộ dáng của cháu trai, Tống lão tiên sinh thở dài một hơi:
– Trở về đi! Cậu ngươi thay ngươi tìm Giang Nam kỳ nhân ít ngày sẽ đến, hi vọng hắn có thể giải quyết ác chú ngữ trên người ngươi.
Trầm Nhược Hư gật gật đầu, thu liễm toàn bộ cảm xúc, nâng lão nhân gia vào nhà.
Hai người Giả Dung lưu lại Tống gia ăn cơm, sau đó mang theo Tống Thanh, ba người quay về quốc tử giám.
Tống phụ tiễn chân ba người xong quay vào nhà, nhìn thấy phụ thân cùng ông nội đang họp cùng, đang nhìn chằm chằm một bức họa, thần sắc thưởng thức cùng si mê.
Ánh mắt của hắn lướt qua hộp gấm mở ra trên bàn, biết hai người đã mở ra lễ vật của Giả Dung, nhìn thấy biểu tình say mê của hai người, lập tức bước nhanh tới gần.
Tống phụ cúi đầu, ánh mắt nhìn bức tranh, nháy mắt sáng ngời:
– Bức tranh hoa cỏ cùng chim chóc này linh tính mười phần, tươi sống vô cùng, tuyệt đối là tác phẩm của đại sư a!
Thần sắc hắn kích động nhịn không được đưa tay chạm vào, lại bị hai vị trưởng bối vô tình đẩy ra, trợn mắt nhìn.
– Đây là Dung ca nhi tặng cho ta, nếu ngươi nhìn thì thôi, sờ vào coi chừng ta đánh người.
Tống đại nhân uy hiếp đứa con nói.
Tống phụ phẫn nộ rút tay về, chuyển mắt nhìn qua ba hộp gấm còn chưa mở trên bàn.
Vừa mở ra nhìn xem, Tống phụ liền say mê, vỗ tay tán thán:
– Bức tranh tuấn mã này hồn nhiên thiên thành, tựa hồ cần chạy chồm ra khỏi bức tranh, con tôm này ngắn gọn sinh động, hoạt bát vô cùng, hiển nhiên là cảnh giới nhập hóa, còn có tranh sơn thủy này, cao chót vót hùng vĩ, thần vận sâu xa. Tranh tốt! Thật sự là tranh tốt quá a!
Thấy được thứ tốt hai tay của hắn khẽ run, yêu quý vuốt v e, hận không thể đều lấy làm của riêng.
Tống đại nhân cùng Tống lão tiên sinh nghe xong liền gạt mở Tống phụ, chiếm lĩnh vị trí của hắn, thưởng thức ba bức họa khác.
Hai vị lão nhân càng xem vẻ mặt càng kích động, nhịn không được nói:
– Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (ngoài trời có trời, ngoài người có người). Vài vị họa sĩ này tuy thanh danh không hiện, nhưng cảnh giới cùng kỹ xảo dĩ nhiên đã vượt qua toàn bộ đại gia thanh danh bên ngoài hiện nay.
– Ngày khác Giả tiểu tử lại đến, lão phu nhất định phải hỏi một chút vài vị đại gia này đang ở nơi nào, nếu có thể kết giao một hồi, cuộc đời này thật không uổng a!
Cũng không quản mấy bức tranh này thuộc về ai, Tống lão tiên sinh thu hồi hai bức tranh mình thích nhất, trân trọng bỏ vào trong hộp, ôm vào trong ngực:
– Hai bức này một là của ta, một là a Thanh. Tuổi hắn còn nhỏ không biết cất giữ kỹ đồ vật, ta tạm thời thay hắn thu lên.
Đến nỗi « tạm thời » này thời hạn là bao lâu liền do bản thân hắn định nghĩa.
Hai cha con Tống đại nhân nhìn thấy hành vi vô lại của Tống lão tiên sinh, dở khóc dở cười.
Tống đại nhân nói:
– Phụ thân, ngài cho con xem thêm một lát được không?
– Không cho không cho, các ngươi không phải đã có sao? Trở về xem của mình!
Tống lão tiên sinh ôm bức tranh, không kiên nhẫn phất tay đuổi người:
– Ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, hai ngươi đi nhanh lên! Đi nhanh lên!
Vừa nói vừa chạy vào phòng mình đóng cửa lại.
Lúc này Tống Thanh đang trên đường về quốc tử giám, cũng không biết chuyện mình bị Tống lão tiên sinh muội luôn bức tranh của mình.
Ít ngày sau cửa hàng son phấn của Giả Dung long trọng khai trương.
Vô số nữ tính chảy vào phố Đào Hoa, cả con đường tràn ngập mùi hương son phấn tản ra trên người nữ nhân. Cửa hàng bị vây quanh, bị bao phủ bởi một mảnh biển son phấn tràn ngập.
Nữ nhân một khi điên cuồng lên, lực kh ủng bố tuyệt đối vượt qua nam nhân.
Lúc trước Giả Dung mở ra cửa hàng băng thực cùng cửa hàng sách, dù làm người ta hai mắt tỏa sáng, có được lực hấp dẫn không tầm thường. Nhưng đối với nữ nhân mà nói chung quy cũng chỉ là một ít thức ăn cùng nhìn xem, xa xa không trọng yếu bằng sự xinh đẹp của chính bản thân mình.
Lúc này cửa hàng son phấn có thể đề cao trình độ mỹ mạo dành riêng cho nữ tử xuất hiện, khiến cho sức mạnh điên cuồng của nữ tính hoàn toàn bạo phát ra.
Các nam nhân ở xa xa nhìn lại, nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày nói không ra lời.
Đối mặt một đám nữ khách điên cuồng, quỷ nhân viên thậm chí không thể ngừng một khắc nào. Khách nhân cuồn cuộn không dứt, bọn họ cũng làm việc như chong chóng xoay quanh, không một phút nghỉ ngơi.
Cũng may bọn họ là quỷ, bằng không đã sớm ngã gục vì đuối sức.