Trong phòng Giả Dung kỳ thật không có đồ vật gì, toàn bộ lễ vật đều lấy ra từ trong hệ thống không gian.
Nghĩ nghĩ, hắn chuẩn bị tặng một con mèo nhồi bông cho tiểu biểu muội của Trầm Nhược Hư, lớn đến nỗi có thể cất chứa một tiểu cô nương vài tuổi, cả người vùi vào trong lông tơ nằm ngủ.
Dành cho biểu tẩu cùng mợ mỗi người một bộ đồ trang điểm cùng nước hoa, nhớ tới cửa hàng còn chưa khai trương, hắn để Bách Linh thi triển một thuật xem nhẹ lễ vật, làm cho người khác xem nhẹ sự tồn tại của nó. Có gì ho𝙩? Chọ𝙩 𝙩hử 𝙩𝘳a𝗇g ⩶ Т𝘳ùⅿТ𝘳𝗎𝘺ệ𝗇﹒v𝗇 ⩶
Về phần Tống Thanh cùng ba vị trưởng bối, Giả Dung tặng họa tác của Bạch Thạch sơn ông, Bi Hồng tiên sinh, Tuyết Đào tiên sinh, Tân Hồng tiên sinh.
Giả Dung liên hệ được nhiều vị diện hiện đại, những bức tranh này cũng là giao dịch từ bọn họ, dùng trao đổi đồ cổ trong tay Giả Dung.
Chuẩn bị xong lễ gặp mặt, Trầm Nhược Hư liền đi vào. Hắn nhìn thấy trong tay Giả Dung ôm một con mèo nhồi bông mập mạp, lại thoáng nhìn mấy hộp đặt trên bàn cũng không nói gì liền tiến lên ôm vào trong lòng, hỗ trợ mang ra ngoài đặt vào trong xe.
Giả Dung thường xuất ra đồ vật ngạc nhiên cổ quái, rất nhiều thời điểm cũng không né tránh Trầm Nhược Hư, cho nên hắn biết rõ trên người Giả Dung mang một ít bí mật thần kỳ.
Đối với việc này Trầm Nhược Hư chưa bao giờ hỏi tới, bởi vì hắn biết rõ khi nào Giả Dung muốn nói thì sẽ nói rõ ràng với hắn.
Xe ngựa đi thẳng tới Tống phủ, hai người vào cửa, bốn đời nam nhân Tống gia đang tụ tập trong sân của Tống lão tiên sinh, vây quanh tiểu khả ái duy nhất trong nhà giải trí.
Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đem đồ vật giao cho nha hoàn, đi theo người đến sân của lão tiên sinh.
Tống phủ không có xa xỉ, không thấy hoa lệ, nhưng thoạt nhìn tươi mát lịch sự tao nhã, kẻ khác cảnh đẹp ý vui, phù hợp thẩm mỹ của văn nhân. Giả Dung một đường đi vào, cảm giác rất thích.
– Gặp qua cậu, ông ngoại, từng ngoại tổ!
– Bái kiến hai vị Tống đại nhân, gặp qua Tống lão tiên sinh!
Đi vào trong viện, hai người khom người bái, cùng kêu lên vấn an.
– A Hư tới rồi!
– Di? Lần này ngươi còn dẫn theo người đến? Còn không nhanh giới thiệu cho ông ngoại nghe một chút?
Vài vị trưởng bối nhìn thấy Giả Dung, đều lộ ra biểu tình kinh ngạc. Thật không trách bọn họ, ai bảo Trầm Nhược Hư chưa từng dẫn bạn bè về ra mắt trưởng bối trong nhà. Hôm nay là lần đầu tiên, có thể thấy được thiếu niên kia rất có địa vị trong lòng hắn.
Trầm Nhược Hư nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giả Dung, cười nói:
– Đây là bạn chí thân của cháu Giả Dung, cùng học trong quốc tử giám, ở bên ngoài cũng làm hàng xóm với cháu.
Tống Thanh biết quan hệ chân thật của bọn họ, ôm em gái yên lặng lật mắt xem thường.
Giả Dung mỉm cười lại khom người chào.
Mợ của Trầm Nhược Hư là Tào phu nhân bởi vì nghề nghiệp sản xuất xà phòng thơm nên cũng có tiếp xúc với Giả Dung. Quan hệ giữa hắn cùng Tống Thanh cũng không tệ. Hai người thường nhắc Giả Dung trước mặt người trong nhà, cho nên đều để lại ấn tượng cho bọn họ.
Tống đại nhân thân thiệt hô:
– Vào nhà ngồi.
Trầm Nhược Hư vào nhà ngồi xuống, nhìn thấy nha hoàn bưng lễ vật đi vào liền đi qua lấy tới đặt xuống trước mặt Tống lão tiên sinh bọn họ:
– Đây là Giả huynh chuẩn bị quà gặp mặt cho mọi người.
Đi tới trên đường, hắn đã hỏi qua là hộp quà nào tặng cho ai, lúc nói chuyện cũng đã đem hộp quà đặt trước mặt người đó.
Tống Thanh cầm hộp gấm dài hẹp vui vẻ nói:
– Ta cũng có?
Giả Dung gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua búp bê như là bạch ngọc ngồi trong lòng Tống Thanh, thấy nàng nhìn chằm chằm con mèo nhồi bông béo ú, chợt mỉm cười.
Hắn ôm lấy mèo nhồi bông đưa cho tiểu cô nương, thanh âm dịu dàng nói:
– Con mèo nhồi bông này là đưa cho muội.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Giả Dung, đôi mắt cười cong cong, lập tức từ bỏ Tống Thanh hai chân đát đát đát chạy tới ôm lấy. Một nhục đoàn tử nho nhỏ, hoàn toàn vùi vào trong bụng béo của mèo rối, lập tức kêu lên:
– Giả ca ca.
Trầm Nhược Hư đem hai hộp gấm đưa cho Tống phụ cùng Tống Thanh.
– Đây là cấp biểu tẩu cùng mợ, mời cậu cùng biểu huynh thay chuyển giao.
– Đến nhà còn mang lễ vật gì chứ.
Ánh mắt Tống đại nhân dịu dàng nhìn Giả Dung nói.
Giả Dung mỉm cười nói:
– Là họa tác của mấy vị lão tiên sinh quen biết tặng, không đáng giá tiền.
Tống đại nhân vuốt râu cười, nhìn thấy thiếu niên ánh mắt trong trẻo, sáng ngời thanh chính, trong lòng rất thích, không khỏi liền cùng nhau trò chuyện.
Nghe một già một trẻ cùng nhau thao thao bất tuyệt, Tống phụ cũng không nhịn được gia nhập hàn huyên.
Tống lão tiên sinh ra hiệu bằng mắt cho Trầm Nhược Hư, ý bảo hắn cùng mình đi ra ngoài nói chuyện.
Chậm rãi dạo bước, lão tiên sinh chợt hỏi:
– Cháu cùng thiếu niên kia quả thật chính là bạn tốt bình thường?
Bước chân Trầm Nhược Hư dừng lại, chợt bước tiếp.