*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
Gương mặt Bạch Trụ hờ hững, không tỏ rõ cảm xúc gì, y cũng không nói một lời nào.
Xoay người, y đi về phía phòng bếp.
Khi quay lại, trên tay cầm theo một con dao.
Đi đến trước mặt cô gái nhỏ, y hỏi: “Cắt ngón nào?”
“Ngươi không sợ đau à?” Cô bé hỏi.
Bạch Trụ gật đầu: “Là người thì sẽ đau.”
“Ngươi vẫn muốn làm?”
“Vì Cẩm tộc có thể làm mọi thứ.”
“Vậy thì ngươi thử đi.” Cô bé cười: “Chị của ta đã chặt đứt cánh tay của người máy, người máy cũng không khóc.
Như vậy thì chẳng thú vị gì cả.
Nhưng ngươi…!ngươi có rơi nước mắt không?”
Bạch Trụ gật đầu: “Cắt ngón nào?”
“Ngón này.” Cô bé đáp: “Cắt xong ta sẽ cho người máy băng bó cho ngươi.
Kĩ năng của nó rất tốt.
Nó tên là Hi Thụy.”
Cầm dao, Bạch Trụ không hề do dự chém xuống ngón tay mình.
Ngay lúc đó, người máy Hi Thụy đứng trong phòng khách chợt nhảy vọt tới, giật lấy con dao trong tay Bạch Trụ.
“Hi Thụy, mày điên rồi hả? Ai ra lệnh cho mày?” Cô bé tức giận.
Cô bé không cần hỏi thêm, âm thanh “tít tít tít” không biết vang lên từ đâu, sau đó trong phòng khách xuất hiện giọng nói của mẹ cô bé: “Khải Đặc, con khiến mẹ thất vọng quá!”
“Mẹ giám thị con? Mẹ đã nói là mẹ sẽ tắt hết máy theo dõi mà!” Cô bé tên Khải Đặc hét lên.
Mẹ Khải Đặc không quan tâm đến lời của con gái mình, chỉ nói với Bạch Trụ: “Chàng trai, chúng tôi sẽ gọi cậu là Henry.
Henry, nhờ cậu kiểm tra phòng của Khải Đặc, lấy những thứ…!kì quặc, hoặc là những chai lọ khác đem ra phòng khách.”
Khải Đặc hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Trụ và người máy Hi Thụy sau đó chạy đi.
Bạch Trụ nghe theo lời người mẹ, sau khi dò hỏi Hi Thụy xong thì theo Hi Thụy lên tầng hai.
Bây giờ Bạch Trụ cũng không sợ bị dao chém nữa.
Sau khi thành thần, thân thể của y đã được ghép lại trong thế giới hiện thực, thân thể trong trò chơi cũng đã trở nên đặc thù hơn.
Ngoài ra, y không cố kỵ gì mà chém xuống vì ngay khi y vừa gặp cha mẹ Khải Đặc, y đã thông qua góc nhìn của người mẹ, quan sát những gì họ làm suốt 1 giờ qua ——
Trong biệt thự, hai vợ chồng đang chờ con gái mình quay lại.
Người vợ cầm một thiết bị điện tử trên tay, trên màn hình chạy rất nhiều mã lệnh được phóng chiếu qua không gian ba chiều.
Người vợ giơ tay, đầu ngón tay như dệt áo, thoăn thoắt di chuyển qua những mã lệnh đang chuyển động, bắt đầu thay đổi vị trí, lắp ráp chúng lại, cuối cùng chúng quy tụ thành một quầng sáng.
Ánh sáng rời khỏi màn hình, bao trùm khắp ngôi nhà.
Người vợ nói: “Vậy là được rồi…!Dù có bận rộn thì chúng ta vẫn có thể quan sát được con bé đang làm gì.”
Người chồng không tán đồng nói: “Anh cảm thấy con gái của chúng ta rất ngoan.
Ý em là sao? Chẳng lẽ ý em là những gì nó thể hiện trước mặt chúng ta đều là giả ư?”
“Thế hệ chúng ta vẫn còn ổn, những người trẻ tuổi sau này thì ngày càng…” Người vợ đăm chiêu đáp.
“Đó là do mã gien quyết định.” Người chồng nói: “Có lẽ chúng ta nên học cách chấp nhận.”
“Nhưng em không thể chấp nhận được.
Ví dụ như con bé lớn, rõ ràng nó không nên như thế, nó không giống những người khác, chúng ta và họ…”
Người vợ chưa nói xong liền bị người chồng bịt miệng lại.
Một lúc lâu sau, người vợ như thỏa hiệp, lắc lắc đầu với chồng mình, người chồng mới thả tay ra: “Xin em đừng nói như vậy.”
“Em biết rồi.
Sau này em sẽ không nói nữa.
Vì anh…!và vì con.”
Người vợ nhìn quanh phòng, ánh mắt tràn ngập thất vọng.
Có lẽ bà đang nghĩ thầm —— nhà của mình trông thật an toàn, nhưng lại luôn trong tình trạng bị người khác giám sát.
Thở dài một hơi, người vợ nói: “Thôi, quên đi.
Không nói chuyện trước đây nữa, nói lại cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta không thể thay đổi được điều gì.”
“Chúng ta chờ Khải Đặc về.
Em hi vọng nó không giống như đứa lớn, có thể để lại một chút…!mã gien có sự quý trọng những sinh mệnh khác cho thế hệ sau này của Cẩm tộc.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho nó tự chọn người ở bên ngoài mà nó thích.
Chúng ta sẽ quan sát thái độ của nó đối với người này.”
Sau đó, khi nhìn thấy con gái ngoan ngoãn dẫn Bạch Trụ về nhà, hai vợ chồng lộ vẻ vui mừng, ánh mắt tràn ngập khích lệ.
Nhưng rốt cuộc tất cả chỉ là sự ngụy tạo của cô bé.
Chờ đến khi hai vợ chồng vừa rời đi, Khải Đặc liền lộ bản chất của mình.
Bạch Trụ đã quan sát những gì mà hai vợ chồng từng làm trong một tiếng qua, biết họ lắp đặt máy theo dõi trong nhà, hiển nhiên họ cũng biết y bị ép chặt ngón tay.
Khi vừa chém dao xuống, Bạch Trụ quả nhiên bị cản lại.
Y không những không sao mà còn có thu hoạch ngoài dự kiến —— phương thức giám sát của cha mẹ Khải Đặc đã xác minh suy đoán trước đây của y.
Ngoài ra, y còn có cơ hội tra xét phòng của Khải Đặc.
Có lẽ phòng ngủ của Khải Đặc có thiết lập riêng tư nào đó, vì vậy Khải Đặc mới đem giấu những thứ cha mẹ không biết ở trong phòng mình.
Vào trong phòng của cô bé, Bạch Trụ dễ dàng nhìn thấy một cái lọ màu nâu trên bàn.
Bên trên có viết: “Mơ mộng”.
Bạch Trụ lấy đạo cụ của mình ra.
Đó là một cái mũi cao su.
【 Đạo cụ: Cái mũi nhẹ bén nhất 】
【 Công dụng: Nếu bạn gặp đồ vật không quen biết trong phó bản, hãy để nó ngửi thử, nó sẽ nói đặc tính của đồ vật kia cho bạn.
Khi đi dã ngoại gặp nấm lạ, không biết có thể ăn được không, sử dụng đạo cụ này rất hữu dụng đó nha.
Tác dụng của nó không chỉ dừng lại ở việc phân biệt nấm độc và nấm không độc thôi đâu 】
【 Ghi chú: Cái mũi này rất giỏi trốn tránh, sẽ không bị NPC phát hiện 】
【 Cấp: Đặc biệt quý hiếm 】
Thông qua đạo cụ, Bạch Trụ đọc được thông tin về cái lọ này.
【 Mơ mộng: Có vẻ là một loại thuốc gây ảo giác, có thể khiến người bình thường trở nên mơ màng, đồng thời phóng đại cảm xúc; nếu là NPC hít loại thuốc này, bạn hãy tránh xa, tôi không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Một người có tính cách bạo liệt có thể vì nó mà trở nên im lặng, trầm tĩnh.
Một người có tính cách hiền lành lại có thể vì nó mà trở nên bạo liệt, thậm chí giết người 】
Bạch Trụ nhớ lại hành vi của Khải Đặc.
Như vậy thì nói cô bé ngụy trang từ đầu đến cuối cũng không hoàn toàn chính xác.
Sau khi cô bé son môi, ánh mắt cô bé mới thay đổi.
Có lẽ son môi cũng có tẩm loại thuốc “Mơ mộng” này, tính cách tối tăm, âm u của cô bé đã được phóng đại nhiều lần.
Ngoài ra…!Bạch Trụ còn nhớ đến đoạn đối thoại của hai thủ hạ đi theo Khôi Na.
Ước Lai hỏi: “Chơi cái đó hả? Cảm giác thế nào?”
Ôn Ân đáp: “Giống như khiêu vũ với tinh linh cả một đêm.”
Cầm lọ thuốc Mơ mộng lên, Bạch Trụ mở ngăn kéo và tủ quần áo, xốc gối đầu tìm manh mối, sau đó đem lọ thuốc quay về phòng khách.
Khi xuống lầu, y nghe thấy giọng nói của Chu Khiêm trong ý thức: “Anh Trụ, sao rồi?”
“Có vẻ như khá nhiều người Cẩm tộc đã bị chơi thuốc.
Tính gây nghiện của nó như thế nào anh vẫn chưa biết, anh chỉ biết tác dụng của nó.”
Bạch Trụ khái lược lại về loại thuốc Mơ mộng, nói tiếp: “Ngoài ra, anh cho rằng dù là ở trên núi hay là ở dưới chân núi của Miền đất hứa đều tồn tại một loại vật chất mà mắt thường chúng ta không thể nhìn thấy được.”
Thiết bị dịch chuyển; “ma quỷ” bất ngờ xuất hiện, có thể vô thanh vô tức giết người, có thể gây ra ảo giác trong gương; khi ở chung cư vỏ trứng, ngoại trừ hơi nước trong phòng tắm, người chơi luôn trong trạng thái bị giám sát chặt chẽ…
Những yếu tố này đều chứng minh rằng ở Miền đất hứa tồn tại một loại vật chất mơ hồ bao trùm khắp nơi.
Loại vật chất đó được chế tạo tinh vi, có lẽ trình độ khoa học kĩ thuật ở thế giới hiện thực cũng chưa thể tạo ra.
Nó có thể dịch chuyển tức thời, có thể giám sát, tạo lập ảo giác, thậm chí là cả giết người.
Lúc trước Chu Khiêm cũng chỉ dừng lại ở suy đoán.
Bây giờ nghe Bạch Trụ miêu tả “mã lệnh” mà mẹ của Khải Đặc sử dụng, anh đã có thể khẳng định được điều này.
Chu Khiêm nói: “Vậy thì nếu chúng ta nắm bắt được cách sử dụng dạng vật chất này hẳn là có thể liên lạc với nhau một cách thông thuận hơn.”
“Đúng vậy.” Bạch Trụ nói: “Nhưng em càng phải cẩn thận hơn.
Việc giám sát ở chỗ anh không hiển thị ở khắp mọi nơi, ví dụ như phòng ngủ của Khải Đặc tương đối đặc biệt.
Có lẽ Cẩm tộc có quy định như cha mẹ không được phép xâm phạm quyền riêng tư của con cái, hoặc Khải Đặc đã tự thiết kế cho mình một mã lệnh khác, tóm lại cha mẹ của cô bé không thể theo dõi sát sao tình huống ở trong phòng cô bé được.
Bên phía em thì khác, em luôn trong trạng thái bị bại lộ.”
“Ừm, em biết rồi.
Nếu ——” Chu Khiêm cười, kéo dài âm cuối: “Chúng ta có thể kiểm soát được phương thức giám thị này thì trò chơi sẽ giảm độ khó rất nhiều.
Ngoài ra…”
Dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: “Vấn đề của hai vợ chồng kia khá hay.
Người của Cẩm tộc đều có tính cách tàn bạo, có kĩ năng ngụy trang, thích khống chế người khác, coi thường sinh mạng khác, đặc biệt là những sinh mạng không phải Cẩm tộc.”
“Nhưng hai vợ chồng này lại không như vậy.
Song họ vẫn phải bảo trì một mặt tối tăm kia, đồng thời cũng hi vọng con gái của mình không bị những người Cẩm tộc khác đồng hóa.
Thông qua đối thoại của họ, nghe như thể họ không phải là người của Cẩm tộc.”
“Đồng ý.
Nhưng đã có chuyện gì xảy ra thì chúng ta chưa biết được.
Manh mối anh thu thập được tạm dừng ở đây.
Còn ở chỗ những người khác…”
Bạch Trụ nói: “Ý thức của anh chỉ có thể truyền tin tức cho những đồng đội khác.
Sau này anh sẽ tìm cách liên lạc với họ.”
Bây giờ mỗi người đều bị một NPC khác dẫn đi, xét từ góc độ thăm dò cốt truyện trong trò chơi, phương hướng phát triển tiếp theo thật khó mà lường trước được ——
Có lẽ mỗi người chơi sẽ thu thập được một vài manh mối từ NPC bên cạnh mình, sau khi mọi người tập hợp và sắp xếp lại những manh mối mình có, họ sẽ tìm ra được cốt truyện hoàn chỉnh của phó bản.
Trong trường hợp này, khó khăn mà người chơi gặp phải chính là tìm cách liên lạc lẫn nhau để hỗ trợ và trao đổi thông tin.
Nếu làm được điều này thì việc tìm kiếm manh mối rất dễ dàng.
Chu Khiêm nghiêm túc nói: “Người tên Ôn Ân đã cứu mạng Ân Tửu Tửu.
Vợ chồng mà anh gặp có vẻ cũng không phải người xấu…!Nếu Tiểu Vĩ và Tiểu Tề có thể gặp được NPC tốt thì bốn người các anh đều có thể tìm ra được manh mối trực tiếp từ NPC.
Nhưng trò chơi không đơn giản như vậy ——”
“Có NPC tốt thì hiển nhiên cũng có NPC nguy hiểm.”
Vốn dĩ đây là một trò chơi, cho đến bây giờ, trò chơi cũng đã phân chia cấp bậc và đối tượng một cách rõ ràng.
Cẩm tộc và người chơi thuộc hai chiến tuyến đối lập nhau.
Cẩm tộc có cảm giác ưu việt, cao cao tại thượng hành hạ những chủng tộc khác.
Trong mắt Cẩm tộc, tất cả những kẻ còn lại đều là hạ đẳng, nên bị đào thải khỏi hành tinh này.
Phần lớn người trong Cẩm tộc đều có suy nghĩ đó.
Nhưng bây giờ người chơi đã khám phá ra rằng vẫn còn một số người tốt.
Để giúp người chơi đối phó với Cẩm tộc xấu, những người Cẩm tộc thiện lương này có lẽ sẽ giúp đỡ khá nhiều cho người chơi.
Những người này có lời nói, cử chỉ, hành vi đều đi ngược lại so với Cẩm tộc, đồng thời cũng ở trong những khu vực mà Cẩm tộc giám sát thường xuyên.
Như vậy có khả năng những người này bị theo dõi, chỉ cần có hành động sai lầm sẽ bị quản lý của Cẩm tộc giết chết.
Những NPC này chỉ chiếm một số lượng nhỏ ở Miền đất hứa, nắm trong tay một ít quyền lực, có thể điều động một ít tài nguyên.
Nếu họ hợp lực, họ có thể trợ giúp người ở bên ngoài đứng lên lật đổ Cẩm tộc xấu.
Nhưng một khi trong số họ có người chết thì nhiệm vụ của người chơi có khả năng cũng thất bại ngay.
Cho nên bảo vệ những NPC này là một trong nhiệm vụ trọng yếu.
Bạch Trụ cũng đã nhận thức rõ được điều này.
Y nói: “Anh sẽ nhắc nhở những người khác.
Chu Khiêm ——”
Bạch Trụ nghiêm túc hỏi: “Em thì sao? Tình huống ở phía em như thế nào?”
“Em không sao, anh yên tâm.” Chu Khiêm đáp: “Em đang soạn bài, tối nay có người mới đến.”
“Vậy có khả năng có người chơi mới.” Bạch Trụ nhíu mày: “Cẩn thận người của Đào Hồng.
Bây giờ em chỉ có một mình.”
“Tuy em có một mình nhưng em là giáo viên của họ đó.” Chu Khiêm nhẹ nhàng nói: “Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt với nhau, lấy thân phận này…!có lẽ em còn có cơ hội tẩy não họ nữa.”
Vừa dứt lời, thiết bị trên tay Chu Khiêm phát sáng.
Nhân viên công tác vừa gửi ảnh chụp qua —— đây là ảnh chụp những người mới sẽ đến vào chiều nay.
Khi nhìn thấy một người trong số đó, đồng tử Chu Khiêm co rụt lại, anh híp mắt cười.
Quả nhiên là vậy.
Người mới đến là Mục Sư, hay có thể nói là Lịch Học Hải.
.