*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
Trong nhà Alan.
Màn đêm buông xuống, mặt trời dần khuất bóng tỏa ra một quầng sáng màu cam trên không.
Trong sân, Tề Lưu Hành cầm trên tay thanh kiếm xưa có kiểu cách đơn giản, chém nát một khối vuông giả lập liền nghe thấy giọng nói của Alan: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Tề Lưu Hành ngừng động tác, nhìn về phía Alan, phát hiện đối phương đã cất thiết bị xem album.
Vừa rồi người này mở những ảnh chụp đó ra…!là vô tình hay là cố ý?
Theo lý thuyết, NPC này cũng là một người của Cẩm tộc, đứng ở phe đối lập với người chơi, sẽ không dễ dàng cung cấp đáp án cho người chơi.
Nếu không, chắc chắn phía sau có bẫy rập.
Tề Lưu Hành có khuynh hướng cho rằng Alan cố tình làm vậy để mình sập bẫy.
Alan chợt nói: “Vào nhà thôi, chúng ta sẽ ăn tối.
Cậu muốn ăn gì?”
Tề Lưu Hành dựa theo thân phận của mình, ngoan ngoãn đáp: “Chủ nhân cho tôi ăn gì, tôi sẽ ăn thứ đó.”
Alan đánh giá cậu một lần: “Vừa rồi cậu không nhìn thấy gì hết?”
Trái tim Tề Lưu Hành như bị bóp nghẹn.
—— Người này cố ý xem album ảnh trước mặt mình quả nhiên là để mình sơ hở kích hoạt điều kiện tử vong?
Tề Lưu Hành còn chưa kịp nghĩ câu trả lời thì đối phương đã nói tiếp: “Trong thời gian tôi dặn cậu luyện kiếm thì cậu phải tập trung luyện kiếm, đừng có nghĩ ra bên ngoài.
Lần sau không được như vậy nữa, hiểu chưa?”
“Tôi sẽ tập trung hơn.” Tề Lưu Hành lựa chọn trả lời như vậy cũng không thừa nhận mình vừa rồi có hành vi lén lút xem ảnh chụp của Alan.
Dù vậy cậu vẫn rất lo lắng.
Vì trong phó bản này, một khi điều kiện tử vong đã kích hoạt thì không thể tránh thoát.
Nhưng không có gì xảy ra.
Alan chỉ quan tâm đến việc Tề Lưu Hành có tập trung luyện kiếm hay không, không quan tâm đến chuyện ảnh chụp.
Tề Lưu Hành theo Alan vào trong nhà, ăn cơm, trong lúc đó cũng không phát hiện thêm manh mối nào khác.
Vậy là…!người này không cố ý cho mình xem manh mối?
Nghi hoặc, Tề Lưu Hành trộm nhìn biểu tình của Alan, vừa lúc đối phương lại mỉm cười với cậu.
Nụ cười ấy dịu dàng vô cùng, thậm chí còn ẩn chứa một sự dung túng khác.
Ngay lúc này, Tề Lưu Hành nghe thấy lời nhắc nhở của Bạch Trụ trong ý thức.
Bạch Trụ cho rằng NPC Alan này có thể là người tốt, vì vậy sau này Tề Lưu Hành cần phải bảo vệ an toàn của Alan.
Trong chớp mắt, Tề Lưu Hành có một suy nghĩ lạ kì —— Alan nằm lòng những suy nghĩ của mình.
Người này cũng đưa ra đáp án mà mình muốn.
Nhưng vì lo lắng mình nghĩ đối phương có mục đích riêng, cho nên Alan không đưa đáp án một cách lộ liễu.
Nghĩ xong, Tề Lưu Hành tự cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.
Khi cậu nhìn Alan một lần nữa, biểu tình của Alan không khác gì ngày thường, tựa như nụ cười khi nãy chỉ là ảo giác của Tề Lưu Hành.
Trong thời gian tiếp theo, Alan cũng chỉ đề cập đến kiếm thuật trong lúc ăn.
Người này không yêu cầu Tề Lưu Hành phải nói gì, cho nên Tề Lưu Hành chỉ cần lắng nghe, ngoan ngoãn ăn cơm là được.
Đồ ăn thiên ngọt, hợp khẩu vị của cậu, cậu cũng thích ăn củ sen hoa quế, bánh lạnh nước đường đều là món khoái khẩu của cậu.
Vì vậy Tề Lưu Hành ăn rất ngon.
/Củ sen hoa quế/
/Bánh lạnh nước đường/
Vừa ăn ngon, Tề Lưu Hành vừa nghe Alan nói về kiếm.
Cậu nhận ra Alan thật sự rất yêu kiếm, hơn nữa lời nói cũng thể hiện tính cách của một hiệp khách.
Nhận thức của Tề Lưu Hành về Cẩm tộc là những con người tàn bạo, chuộng lối sống trụy lạc, tính cách xảo trá, thích ngụy trang, xem thường những chủng tộc khác.
Họ có nền văn minh, trình độ khoa học kĩ thuật tiên tiến nhưng tư duy và thế giới quan lại không giống như người bình thường.
Nhưng Alan lại khác với những người này.
Alan đang nói về kiếm, cũng đang nói về nghĩa hiệp.
“Nghĩa hiệp” đâu chỉ biến mất ở Cẩm tộc mà ngay trong thế giới hiện thực, tinh thần nghĩa hiệp đã ngày một ít đi.
Cho nên Alan cho Tề Lưu Hành một cảm giác thật sự rất đặc biệt.
Từ cách nói chuyện, khí chất, tư duy đến thế giới quan…!không một yếu tố nào giống với người của Cẩm tộc.
Alan nhìn thấy sự tò mò trong mắt Tề Lưu Hành, hỏi: “Cậu muốn hỏi tôi điều gì?”
Tề Lưu Hành không có phản ứng.
Alan hướng dẫn từng bước: “Tôi cho phép cậu hỏi tôi.
Đương nhiên, tốt nhất là liên quan đến kiếm thuật.
Cậu hỏi, tôi sẽ giải đáo, như vậy cậu sẽ hiểu kiếm thuật hơn, từ đó cậu sẽ tiến bộ hơn.”
Có thể tùy tiện hỏi bất kì thứ gì?
Tuy câu hỏi cần liên quan đến kiếm thuật nhưng…!cậu vẫn cảm thấy Alan đang ám chỉ điều gì đó.
Tề Lưu Hành ngẩng đầu nhìn đối phương, quyết định hỏi: “Vì sao ngài lại thích kiếm?”
Mượn câu hỏi có liên quan đến kiếm, Tề Lưu Hành muốn tìm hiểu về quá khứ của Alan.
Không ngờ Alan lại trả lời rằng: “Không vì gì cả.
Thích là thích.”
Tề Lưu Hành: “…”
—— Cảm thấy hình như mình bị chơi một vố?
Alan: “Câu hỏi khác?”
Tề Lưu Hành: “Tạm thời tôi không có câu hỏi khác.”
Alan cười cười, hiểu rõ nhưng không nói ra: “Vậy ăn cho xong đi.
Ăn xong thì luyện thêm một tiếng nữa.”
Tề Lưu Hành: “Vâng thưa chủ nhân.”
Kết thúc bữa cơm, Tề Lưu Hành quả nhiên phải luyện kiếm thêm một tiếng.
Một tiếng sau, Alan tới đón cậu, sau đó dẫn cậu vòng ra sân sau.
Bước vào sân, Tề Lưu Hành nhìn thấy một ngôi nhà gỗ đang bốc khói.
Cậu không chủ động hỏi gì, Alan lên tiếng: “Cùng nhau tắm.”
Tề Lưu Hành: “?”
Alan: “Chỗ này có một khu tắm và một khu trị liệu sức khỏe bằng hơi nước.
Hôm nay cậu tập luyện nhiều, sau khi huấn luyện cần dùng hơi nước để thả lỏng cơ.
Như vậy thì cậu có thể thích nghi với bài huấn luyện ngày mai.
Trong đó có vài bể tắm nước nóng, cậu có thể tự lựa chọn.”
Người ở bên ngoài đã bị Cẩm tộc thuần hóa, không một ai có khả năng phản nghịch người của Cẩm tộc.
Với thân phận này, Tề Lưu Hành phải ngoan ngoãn đi theo Alan vào trong.
Hơi nóng phả vào mặt, Tề Lưu Hành cảm thấy có chút khó chịu, cậu gần như không nhìn thấy gì.
Dưới sự hướng dẫn của Alan, cậu cởi quần áo, nhận lấy áo tắm, khăn long, tùy tiện đi vào một bể tắm nước nóng, mơ hồ nhìn thấy Alan ngồi xuống bể tắm đối diện mình.
Một tiếng “tít” vang lên, có lẽ Alan đã dùng điều khiển nào đó để tăng hơi nước, hơi nóng trong không khí dày đặc thêm.
Cho nên dù gần trong gang tấc như Tề Lưu Hành lại không thể nhìn thấy rõ Alan.
Tề Lưu Hành không rõ Alan muốn làm gì, nhưng đã ở trong trò chơi một thời gian dài, mỗi ngày đi theo Chu Khiêm cũng đã mưa dầm thấm đất, cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Giống như khi nãy cậu có thể thưởng thức bữa ăn ngon, bây giờ cậu cũng chuyên tâm tận hưởng cảm giác khoan khoái do bể nước nóng mang lại.
Híp mắt, Tề Lưu Hành chuẩn bị tựa đầu lên tảng đá bên cạnh bể tắm.
Chợt cậu nghe thấy giọng của Alan: “Tôi thích kiếm có lẽ vì trong người có mã gien đó.
Người ở bên ngoài đã mất hết nền văn minh, hiện đang ở trong thời đại nguyên thủy…!nhưng tôi nghĩ vẫn có người biết dùng kiếm? Không biết cậu đã gặp một ai như vậy chưa?”
Hửm? Ý của Alan là sao?
Người này muốn nói rằng…!trên người anh ta có mã gien giống với những chủng tộc ở bên ngoài? Hay là nói một phần mã gien của họ có sự tương đồng?
Lí giải câu nói này…!chẳng lẽ anh ta muốn nói người ở bên ngoài là đồng loại của mình?
Lời này của Alan đã khiến cho cậu thấy Alan không giống như người Cẩm tộc.
Hơi trợn mắt, Tề Lưu Hành ngồi thẳng lưng, nhìn qua màn sương mờ, bỗng nhớ lại hai người chơi nữ yêu nhau đã chết, cùng với lời của Chu Khiêm ——
Trước đây họ không bị bại lộ có lẽ là nhờ có hơi nước che đậy hình xăm của họ.
Sau đó họ bị lộ hình xăm ở một nơi khác, hình xăm tiết lộ quan hệ của cả hai, vi phạm quy tắc của Cẩm tộc, vì vậy kích hoạt điều kiện tử vong.
Cho nên hơi nước có thể là nơi trốn tránh sự giám sát của Cẩm tộc.
Alan dẫn mình đến nhà tắm nước nóng, lựa chọn thời điểm này để trả lời thì mục đích là…
Tề Lưu Hành nhận ra, ngay lập tức đánh bạo gửi tin nhắn cho đồng đội.
—— Quả nhiên, không có chuyện gì xảy ra.
Đồng đội tạm thời chưa trả lời ngay, có lẽ chưa tiện.
Nhưng cậu đã gửi manh mối mình tìm được cho mọi người.
“Tôi và những người Cẩm tộc khác thật ra không quá giống nhau.
Nói đúng hơn thì…!người của hiệp hội kiếm thuật chúng tôi không giống với mọi người.
Tuy đều là người Cẩm tộc nhưng khi tìm hiểu về thời gian trước đây…!chúng tôi và bọn họ đã kế thừa những dòng máu khác nhau.”
Lời này của Alan càng có tính ám chỉ mạnh mẽ hơn.
“Dòng máu khác”, “thời gian trước đây”…!Những từ này có nghĩa là gì?
Khi Tề Lưu Hành hiểu hơn, cả người cậu liền căng chặt, máu cuồn cuộn chảy nhanh trong người.
Nhưng có lẽ đây là điều cấm kỵ nên Alan cũng không nói quá sâu.
Tề Lưu Hành thử thăm dò bằng vài câu hỏi liên quan đến kiếm thuật nhưng Alan đã trả lời như bình thường, không còn manh mối nào để khám phá thêm.
…
Trong nhà Charlie.
Hà Tiểu Vĩ chơi cờ với Charlie một thời gian dài.
Hắn thật sự không biết chơi cờ, cho nên nhiều lần bị Charlie đánh bại chỉ trong vài giây.
Nhưng Charlie hoàn toàn không mất kiên nhẫn, cả quá trình đều nhẫn nại, bình thản chỉ Hà Tiểu Vĩ cách chơi.
Hà Tiểu Vĩ vừa mơ màng buồn ngủ vừa chơi cờ thì nhận được thông báo từ Bạch Trụ.
Hắn nhanh chóng cấp báo lại thông tin cho Ẩn Đao qua không gian ý thức.
Charlie có khả năng là người tốt, sẽ không vô cớ giết người vô tội.
Hắn không xem bàn cờ nữa mà bắt đầu quan sát bức tranh sau sô pha.
Bối cảnh trong tranh được tô một màu đen, không có sóng hay gió, nhưng màu đen đó lại cực kì đậm đặc, khiến người nhìn có cảm giác như bên trong màu đen đó là một lốc xoáy có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Không biết xoáy nước đó giống thứ gì nhưng có lẽ nó không phải là biển, cũng không giống như nước bình thường.
Trước không gian màu đen là một con thuyền.
Tuy là một bức tranh sơn dầu nhưng con thuyền được vẽ theo hướng tranh thủy mặc đơn giản, phóng túng, không vẽ tả thực, chỉ có một hình dạng mơ hồ để người nhìn có thể hình dung đó là một con thuyền.
Trên thuyền không có dòng chữ nào khác, cũng không có kí hiệu nào liên quan đến “Thuyền cứu nạn”.
Hà Tiểu Vĩ không biết đây có phải là con thuyền cứu nạn mà Cao Sơn nhìn thấy hay không.
Hà Tiểu Vĩ liên tiếp thất thần khiến cho Charlie chú ý.
Ông lão quay đầu nhìn, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy một phần gáy tóc bạc trắng.
Sau khi biết người đối diện mình đang nhìn thứ gì, Charlie cười cười, nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ nói: “Đó là bức tranh sơn dầu của một họa sĩ trứ danh tôi giữ lại làm kỉ niệm.”
Giọng của Ẩn Đao vang lên trong không gian ý thức: “Nếu là để lưu niệm thì vì sao không chụp ảnh, hoặc dùng kĩ thuật 3D tiên tiến của họ để tạo ra mô hình thật?”
“Hơn nữa, tranh sơn dầu thường sẽ vẽ theo phong cách tả thực, bức tranh này rất kì lạ, vì sao hình ảnh lại trừu tượng mơ hồ, có lẽ đang muốn che giấu gì đó, cũng có thể là…!Vì có quy định rằng họa sĩ không được vẽ rõ ràng, nếu không sẽ bị Cẩm tộc trừng phạt.”
“Vậy thì thứ mà bức tranh sơn dầu đó đang che giấu có lẽ là bí mật của Cẩm tộc.”
Giữa Charlie và con thuyền trong bức tranh đã có mối quan hệ đặc biệt nào đó.
Con thuyền đó có ý nghĩa trọng đại với ông nên ông muốn giữ lại làm kỉ niệm.
Nhưng Cẩm tộc không cho phép mọi người giữ đồ lưu niệm, cho nên những tư liệu liên quan, hay cả video mô phỏng cũng không được bảo tồn.
Ông chỉ có thể tìm một họa sĩ sơn dầu vẽ hình ảnh mình cần một cách trừu tượng đễ lưu giữ kỉ niệm.
Có lẽ đây là lai lịch của bức tranh.
Vậy thì hiện thực mà bức tranh này mô phỏng quả thực khiến cho người khác suy nghĩ sâu xa ——
Nếu là con thuyền Noah trong truyền thuyết thì nó hẳn phải xuất hiện cùng với gió to biển lớn.
Nhưng không gian màu đen kia không giống đại dương.
Nó giống gì?
Giao diện hệ thống chợt nhận được tin nhắn của đồng đội.
Là tin nhắn của Tề Lưu Hành.
Hà Tiểu Vĩ vội vàng nói với Ẩn Đao: “Thầy, có chuyện gì vậy?”
“Kì lạ, Tiểu Tề nói cậu ấy nhìn thấy ảnh chụp mô phỏng 3D của nhiều người mặc trang phục phi hành gia.” Nói xong, Ẩn Đao nhận ra: “Tôi biết rồi.”
Hà Tiểu Vĩ: “Chẳng lẽ…”
Ẩn Đao nói: “Không gian được vẽ ở phía sau con thuyền có hình dạng như xoáy nước, nhưng tất cả chỉ là một màu đen không có ánh sáng, vậy nó không phải biển hay đại dương mà là…!Vũ trụ.”
Đúng lúc này, một tiếng “cạch” nhẹ nhàng vang lên.
Charlie kẹp một con cờ trắng trong tay, đặt xuống bàn cờ.
Ông lão than nhẹ một hơi, giọng điệu đầy hoài niệm: “Tôi đã tham gia sửa chữa con thuyền.
Thời gian đó…!Thật đáng sợ, nhưng cũng thật kì diệu.
Trải qua nó rồi, có lẽ trên đời này sẽ không còn thêm lần nào nữa.”
Thời gian đó? Là thời gian nào? Là thời gian “con thuyền” du hành trên vũ trụ sao?
Charlie lại nói một câu khiến người nghe vô cùng mơ hồ ——
“Đôi khi, tảo biển và cá dưới nước cũng thật đẹp, như là tinh quang.”
Dưới biển sâu vì sao lại có ánh sáng?
Trừ khi ý ông lão muốn rằng ông đã nhìn thấy những ngôi sao sáng trên dải ngân hà.