*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn chợt bật sáng, sự tương phản giữa không gian màu đen và ánh đèn càng thêm nổi bật.
Đối mặt với sự chất vấn của Khôi Na, Ôn Ân trả lời trước: “Rượu của tôi đều cất ở trong nhà.”
Ước Lai đáp: “Tôi, 5, 5 chai rượu của tôi…”
Ước Lai đem rượu giấu ở gần chung cư hình trứng đã vi phạm quy định, hắn có chút do dự khi giải thích rõ việc này.
Nhưng uống rượu và truyền tin ra bên ngoài về bản chất là hai hành vi vi phạm quy định khác nhau, cho nên Ước La liền nói: “Tôi thèm rượu…!Gần đây thời gian làm việc ở chung cư hình trứng tăng cao, cho nên lén giấu rượu ở gần bờ sông.
Tôi có khả năng kiểm soát máy theo dõi ở đó nên…”
Hắn kích động nói: “Tôi, tôi giấu hết 5 chai rượu ở đó, tôi chỉ mới uống 2 chai thôi, còn lại 3 chai!”
Không ngờ nghe đáp án xong, Khôi Na lại cười, im lặng đầy quỷ dị.
“Thật mà, tôi chỉ mới uống có 2 chai thôi, chắc chắn còn 3 chai!”
Khôi Na nói: “Trên thực tế, tôi đã cho người lục soát chỗ cậu giấu rượu rồi.
Đáng tiếc là ở đó chỉ còn 2 chai rượu thôi.”
“Không thể nào!” Ước Lai tái mét mặt: “Cô có thể kiểm tra ghi chép thao tác máy theo dõi của tôi.
Tôi chỉ chặn máy theo dõi có 2 lần thôi Trong hai lần đó, một lần là do tôi tự mình đi lấy rượu, còn lần khác…”
Chợt cẩn thận suy nghĩ lại, Ước Lai nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Ôn Ân ở bên cạnh: “Là, là cậu! Lần thứ hai uống rượu tôi đã nhờ cậu đi lấy giúp! Cái chai kia là do cậu ném ra!”
“Ôn Ân, sao cậu lại làm chuyện đó? Khoan đã…!Cậu đồng cảm với những kẻ ở bên ngoài đúng không? Cậu đồng cảm với chúng và lên án người của tộc mình? Cậu thừa nhận đi! Sao cậu lại hại tôi!? Cậu nhẫn tâm nhìn tôi vì cậu mà bị xử tử sao?”
Ôn Ân kinh ngạc nhìn Ước Lai: “Cậu đang nói gì vậy? Tôi chẳng bao giờ giúp cậu đi lấy rượu.
Dù tôi có làm thật thì tôi cũng sẽ lén trộm một chai về nhà chứ không có ném ra ngoài.
Ở trong nhà tôi có 6 chai rượu.
Tôi rất thích uống rượu.”
“Cậu nói dối, cậu không hề thích uống rượu! Tôi là người rủ cậu thử mấy thứ chơi bời mà? Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, từ hành vi cử chỉ của cậu thì…!có lẽ cậu còn không phải người của Cẩm tộc! Chắc chắn có vấn đề sau lưng!”
Ước Lai nhìn Khôi Na: “Nếu là tôi thật, vì sao tôi lại không nói mình uống 3 chai rượu, còn dư 2 chai ở bờ sông? Tôi không phải thằng ngu!”
“Đương nhiên là còn vấn đề ở chai rượu rỗng.” Khôi Na nói: “Cậu uống 2 chai, không thể ném vỏ chai ở chung cư vỏ trứng.
Vậy thì cậu mang về nhà à?”
“Tôi…!tôi đã vứt từ lâu rồi.
Có lẽ ở bãi rác, tôi…” Ước Lai mặt như tro tàn: “Tôi không giải thích tại sao!”
Bây giờ hắn đã hối hận đến xanh cả ruột, vì chính tay hắn là người chặn hết các máy theo dõi ở gần đó.
Khôi Na cảm thấy mỏi mệt, cô ả mở thiết bị, truyền đạt vài mệnh lệnh ra ngoài, mang máy phát hiện nói dối đến đây.
Trước khi đầu và cổ tay được gắn vào máy, cánh tay của Ước Lai và Ôn Ân đã được tiêm thuốc có thể trợ giúp chiếc máy phân biệt được lời nói dối của họ.
Trong gien của Cẩm tộc có một phần liên quan đến giỏi nói dối và ngụy trang.
Đó là thiên tính của họ.
Và vì vậy, họ mới am hiểu lừa dối sự tín nhiệm của người bên ngoài rồi tẩy não đối phương.
Cũng vì nguyên nhân này, những thủ đoạn tầm thường không thể phát hiện được lời nói dối của họ.
Họ có thể dễ dàng đầu xuôi trót lọt vượt qua.
Để dễ bề thẩm vấn, bắt ép họ nói thật, người của Cẩm tộc đã nghiên cứu phát minh một loại thuốc có thể phát hiện lời nói dối của họ.
Nhưng loại thuốc này cũng không có tỉ lệ thành công 100%.
Máy phát hiện nói dối không có tác dụng.
Máy theo dõi mất hiệu lực.
Dùng dụng cụ cao cấp nhất tra xét ở bên bờ sông cũng không tìm thấy được dấu vết nào khác, tựa như không hề có một ai đi ngang qua đó.
Mọi manh mối đều biến mất, Khôi Na thật sự mỏi mệt, bất lực.
Vả lại, cô cũng không muốn xuống tay với thủ hạ do mình bồi dưỡng.
Nhưng cô cần phải báo cáo với cấp trên.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô đành phải kêu gọi nhiều tài nguyên để điều tra cho rõ chuyện này.
Khôi Na trái lo phải nghĩ, căn cứ duy nhất mà cô ả có thể dựa vào chỉ có một vấn đề —— Ôn Ân thích hay không thích uống rượu.
Nếu trong trường hợp Ước Lai nói thật, hành động của Ôn Ân rất dễ phỏng đoán ——
Khi cậu ta giúp Ước Lai đi lấy rượu đã lấy nhiều hơn một chai, sau khi đổ hết rượu trong chai đi thì bỏ tờ giấy vào trong, ném chai rượu ra giữa sông, để nó trôi đi.
Nếu Ôn Ân là người thích uống rượu, dù cậu ta có làm chuyện này thì chắc chắn sẽ uống vài ngụm trước chứ không đổ hết rượu đi.
Đặc biệt nếu Ôn Ân thích uống rượu, chắc chắn cậu ta sẽ làm như vậy.
Đối với nhiều người, loại rượu này rất chát và khó uống, nhưng đối với người thích rượu thì đây là một trong những loại rượu ngon nhất.
Nếu Ôn Ân thích uống rượu chắc chắn không thể không nếm thử.
Cậu ta hẳn sẽ uống gần hết chai rượu, chỉ đổ đi một ít rượu còn sót lại mà thôi.
Nếu rượu bị đổ xuống sông, Khôi Na có biện pháp để kiểm tra.
Người ở bên ngoài tên Lịch Học Hải nói cậu ta nhặt được chai rượu ở gần cổng vào.
Ở gần đó không có con suối, con sông chảy xiết nào, cho nên vẫn có thể kiểm tra thành phần có trong nước từ hồ Cẩm Sắc chảy ra đây.
Sở dĩ loại rượu này có vị chát là do trong rượu thường chứa nhiều axit lactic không bay hơi hơn, ngoài ra còn có một số loại rượu không thủy phân dùng để tăng hương vị.
Thiết bị kiểm tra của Cẩm tộc vô cùng tiên tiến.
Mỗi ngày hệ thống giám sát tự động sẽ kiểm tra thành phần nước trong hồ ba lần.
Chỉ cần kiểm tra lại ghi chép, nếu thời gian đổ rượu cách đây khá gần, thiết bị còn có thể đưa ra số liệu cụ thể, tỉ mỉ.
Trong mọi trường hợp, ngay cả tại thời điểm này, hệ thống có thể đánh giá mô hình mẫu nước thông qua các tính toán nâng cao dựa trên lực gió, nhiệt độ và tốc độ dòng nước bằng cách lấy mẫu nước ở nhiều vị trí trong hồ, phát hiện ra các thành phần của nước và thành phần khác của nó.
Từ đó, nó có thể phân tích loại rượu đặc biệt này đã được đổ vào bao nhiêu ngày trước, đổ ở đâu và với dung tích bao nhiêu.
Việc lấy mẫu báo cáo có thể giao cho người máy làm, con người không cần phải ra ngoài tự tay mình trích mẫu.
Khôi Na cầm trên tay báo cáo kết quả sau cùng sau vài lần dự đoán số liệu —— Hệ thống phân tích có khoảng 700ml rượu bị đổ vào hồ
Khôi Na nhìn chai rượu rỗng.
Bên trên ghi chú dung tích là 705ml.
5ml chỉ là một con số xấp xỉ.
Sự thật này chứng mình, Ôn Ân không hề uống một ngụm rượu nào.
Nếu Ôn Ân thích uống rượu, cậu ta sẽ uống rượu, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội uống thử.
Như vậy có hai khả năng, một là cậu ta chưa từng đến bờ sông, người nói dối là Ước Lai.
Nhưng nếu Ôn Ân không thích uống rượu, vậy thì chuyện này là do Ôn Ân làm.
Khôi Na nhớ lại câu hỏi của Ôn Ân sau khi Bắc Thời Vũ chết —— Dù có thể không tin nổi nhưng cậu ta có khả năng động lòng trắc ẩn với người ở bên ngoài.
Như vậy, dù không có chứng cứ xác minh nhưng Khôi Na cũng sẽ xin chỉ thị từ cấp trên để bắt giữ Ôn Ân, giao nộp Ôn Ân cho cơ quan cấp trên tra khảo.
Thở dài một hơi, Khôi Na dùng ngón tay lướt trên màn hình, ban bố thêm một mệnh lệnh —— Đến nhà Ôn Ân, kiểm tra xem 5 chai rượu đã bị uống hay chưa.
Ba phút sau tập hợp, tôi sẽ tự mình dẫn đội tiến hành điều tra.
…
Trước đó.
Trong nhà Ôn Ân, Ân Tửu Tửu vẫn còn đang chơi trò chơi thì nhận được tin nhắn từ Bạch Trụ dặn cô phải đổ rượu đi.
Nên làm như thế nào đây?
Dù đã rời khỏi chung cư vỏ trứng nhưng nếu cô tùy tiện hỏi người máy mình muốn uống rượu thì có kích hoạt điều kiện tử vong hay không?
Cô không thể tự cắt tay mình rồi hỏi người máy trong nhà có rượu để sát trùng không.
Cô không xác định được nồng độ cồn của loại rượu đó, dù cô có hỏi thì người máy cũng sẽ nói là không được; sau đó, cô sẽ bị bại lộ rằng cô “không thật sự ngu ngốc”, từ đó kích hoạt điều kiện tử vong.
Do dự một lát, Ân Tửu Tửu hỏi người máy: “Xin hỏi có gì uống không? Tôi khát nước.”
“Cô muốn uống gì?” Người máy hỏi lại.
“Tôi có thể đi theo để xem không? Tôi cũng không biết mình có thể uống gì.” Ân Tửu Tửu đáp.
Người máy đáp: “Xin hãy đi theo tôi.”
Ân Tửu Tửu cảm thấy may mắn.
Tình huống không giống như ở trong chung cư vỏ trứng nữa.
Những quy định nghiêm ngặt do Khôi Na đặt ra là để thuần hóa người ở bên ngoài.
Bây giờ họ đã bị tẩy não hoàn toàn, dù biết Cẩm tộc nói dối cũng sẽ không có cảm xúc gì, tóm lại họ đều cho rằng Cẩm tộc luôn đúng.
Đến giai đoạn này, Cẩm tộc không còn e dè che giấu những dục vọng, ham muốn bản năng của mình nữa.
Người máy dẫn Ân Tửu Tửu đi đến phòng bếp, giới thiệu những đồ uống sẵn có và những đồ uống mà người máy có thể làm.
Ân Tửu Tửu liếc mắt đã nhìn thấy loại rượu mà Bạch Trụ đã đề cập.
Cô hỏi người máy: “Đây là gì vậy, tôi có thể uống không? Giấy đóng gói màu tím thật đẹp.
Tôi thích nhất là màu tím! Đó là màu may mắn của tôi!”
Người máy đáp: “Đây là rượu.
Nghe nói trước khi đến đây, các bạn không được uống rượu, có lẽ cô không uống quen.
Vậy cô lấy trước một chai đi.
Nếm thử, đừng uống nhiều quá.”
“Tôi có thể lấy hai chai được không?” Ân Tửu Tửu hỏi.
Người máy không có ý kiến gì: “Để tránh uống say, tôi sẽ chuẩn bị cho cô chút nước mật ong.”
Ân Tửu Tửu: “Cảm ơn.
Vậy anh chuẩn bị giúp tôi một ít mật ong, tôi lên lầu tắm rửa một chút.”
Người máy: “Tôi dẫn cô đi.”
Người mày dẫn Ân Tửu Tửu vào trong phòng tắm, sau đó xuống phòng bếp chuẩn bị nước mật ong.
Bật chế độ nước nóng lớn nhất, trong phòng tắm nhanh chóng nổi một tầng hơi nước, nhưng nó cũng biến mất khá nhanh.
Ân Tửu Tửu nhận ra trên trần có một thiết bị giống như máy thông gió, có khả năng hút hơi nước đi.
Nghĩ một chút, Ân Tửu Tửu cầm một áo tắm dài quấn quanh vòi hút, tạm thời dựng một không gian khép kín.
Hơi nước nhanh chóng tích tụ lại, Ân Tửu Tửu cầm hai chai rượu nhảy vọt vào phòng tắm, nhanh tay đổ hết rượu trong chai đi.
Thật ra cô vẫn khá sợ hãi khi hành động, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp, vì vậy cắn răng tiếp tục làm.
Làm xong, Ân Tửu Tửu nghe thấy âm thanh của người máy: “Cô sao rồi? Có cần nước mật ong không?”
Ân Tửu Tửu nhìn chai rượu, rượu cũng không còn nhiều, cô sửa sang lại phòng tắm, chờ hơi nước tan đi thì uống hết phần rượu còn sót lại.
Cô làm như vậy là để giả bộ uống rượu trước máy theo dõi, tránh để người máy nghi ngờ.
Sau đó cô nghĩ lại một vấn đề.
Khoan đã…!Dù người máy không nghi ngờ mình, máy theo dõi cũng sẽ ghi nhận mình là người uống rượu.
Ý của Chu Khiêm là gì? Lỡ như có người hỏi người máy liệu có bị bại lộ hay không?
Khi Ân Tửu Tửu nghĩ đến vấn đề mấu chốt, trán túa mồ hôi hột, cô lại nghe thấy tiếng chuông cửa ——
“Mở cửa.
Chúng tôi cần tiến hành điều tra.”
Căn hộ của Ôn Ân khá hiện đại.
Có lẽ biết có người ở trong phòng tắm, trên tường phòng tắm liền chiếu tình hình ở bên ngoài cửa.
Ân Tửu Tửu ngẩng đầu nhìn, thấy có rất nhiều người đang đứng trước nhà Ôn Ân, trong đó người dẫn đầu là Khôi Na.
Ngoài cửa.
Sau khi chuông cửa vang lên, vẫn không có ai ra mở cửa.
“Kì lạ, chẳng lẽ người máy ở nhà này không có mã lệnh mở cửa à? Đáng lẽ người máy phải nhận thức được cấp trên của chủ nhân đến chứ? Dựa theo quy định của Cẩm tộc, nó cần phải mở cửa, cung cấp thông tin cho chúng ta.”
Khôi Na nhíu mày nói: “Xâm nhập vào hệ thống trung ương, cưỡng chế mở cửa.”
“Vâng.”
Cấp dưới lấy điều khiển, nhấn hai nút, cửa phòng tự động mở ra.
Chợt họ nghe thấy động tĩnh lớn ở trong, Khôi Na thủ thế với thủ hạ, vài người đi về phía phòng tắm.
…
Sâu trong rừng cây.
Đuốc, tiếng la ó, sát ý đã đến gần trong gang tấc.
Đôi mắt đen láy của Lịch Học Hải lóe lên ánh lửa, y nói với Chu Khiêm: “Cậu không hề sốt ruột, là vì cậu tin tưởng đồng đội của mình à? Dù cậu có thể thông qua Bạch Trụ để giao tiếp với họ thì Bạch Trụ vẫn sẽ gặp phiền phức của riêng mình, vì lo giải quyết điều đó nên Bạch Trụ khó lòng truyền đạt mệnh lệnh của cậu ngay lập tức.
Cậu cũng không biết rõ tình cảnh của đồng đội mình đang gặp phải là gì.
Cậu không thể chỉ huy được nữa.”
“Vấn đề chai rượu…!Cậu tin rằng họ có thể giải quyết thật sao?”
“Có cần tôi nhắc nhở cậu một câu không.
Thật ra vấn đề vốn không nằm ở chai rượu.”
Giao nộp thông điệp từ cái chai cho người của Miền đất hứa.
Người bị hiềm nghi nhất chắc chắn là Ước Lai và Ôn Ân.
Ôn Ân có thể vu oan giá họa cho Ước Lai, nếu không trò chơi sẽ không có cách vượt ải.
Như vậy, trong tình huống Chu Khiêm không nắm bắt được thông tin gì, khi vừa biết được số lượng chai rượu liền phỏng đoán các trường hợp có thể xảy ra, dặn dò Ân Tửu Tửu đổ rượu trong nhà đi, ngụy trang rằng Ôn Ân thích uống rượu.
Đó là cách tốt nhất mà Chu Khiêm có thể làm khi vận dụng lượng thông tin hữu hạn và sự cố xảy ra bất ngờ.
Nhưng Chu Khiêm phải nhờ Bạch Trụ truyền đạt lại thông tin cho ình.
Bên cạnh đó, Chu Khiêm cũng phải không ngừng tính toán những việc liên quan đến Lịch Học Hải.
Cho nên sau đó, Chu Khiêm mới nghĩ được đến vấn đề máy theo dõi lắp đặt trong nhà Ôn Ân và liệu người máy có nói dối hay không.
Bởi nếu tra khảo người máy, người máy không biết nói dối, sẽ khai báo rằng Ôn Ân chưa hề uống rượu.
Như vậy thì dù có nhìn thấy chai rượu rỗng cũng không thể thay đổi được kết quả.
Chu Khiêm không thể nhắc nhở được Ân Tửu Tửu, vì Bạch Trụ vẫn chưa trả lời.
Có thể lí giải rằng Bạch Trụ cũng đang rơi vào tình thế bất lợi, không thể hồi đáp ngay.
Liệu Ôn Ân có thể sống sót không, hay ngay từ bước đầu tiên “Bảo vệ Ôn Ân” của biện pháp vượt ải mà Chu Khiêm vừa đoán ra được đã thất bại…
Thật sự phải dựa vào năng lực tùy cơ ứng biến của Ân Tửu Tửu.
Bây giờ, Lịch Học Hải đã hỏi điều mà mọi người lo lắng nhất: “Chu Khiêm, cậu không tò mò tôi đã tiêm nhiễm điều gì vào tiềm thức của Ân Tửu Tửu sao? Cậu không sợ cô ấy sẽ thất bại à?”
Chu Khiêm cười.
Anh cúi người về trước, nhìn thẳng vào mắt Lịch Học Hải, nhẹ nhàng hỏi lại: “Bác sĩ, có phải do anh lớn tuổi rồi nên mới dong dài như vậy không?”
Lịch Học Hải im lặng.
Ánh lửa và tiếng bước chân đến gần hơn, họ đã bị bao vây ở giữa.
Trong tình cảnh bất lợi, trước nguy hiểm cận kề, Chu Khiêm lại nở nụ cười bình thản, thậm chí nụ cười ấy còn tỏ rõ sự ngây thơ, hồn nhiên.
Dường như Chu Khiêm sẽ không bao giờ thay đổi.
Dù cậu ấy có ở trong nghịch cảnh như thế nào, dù cho cậu ấy có gặp phải tình huống gì.
Đôi mắt của Người trước mắt cùng người mà mình đã bóp méo kí ức dần trùng lấp với nhau.
Chớp mắt một cái, Lịch Học Hải kinh ngạc nhận ra thế mà y lại nhớ về ngày trước.
Y nhớ lại bệnh nhân đầu tiên chết trên bàn mổ của mình ——
Đeo máy thở, trước khi tiêm thuốc mê, bệnh nhân tái nhợt nhìn y, cười hỏi: “Bác sĩ, tôi sẽ sống, đúng không? Bác sĩ đừng lo lắng cho tôi, cũng đừng cau mày, nếu không sẽ già nhanh lắm.
Rõ rang bác sĩ cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu mà.”
Khi đó Lịch Học Hải chỉ có thể cười khổ trong long.
—— Tỉ lệ tôi cứu sống cậu còn chưa đến 3%.
Đó là chuyện bất khả thi…!Là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Kí ức đó dường như đã trôi qua suốt mấy đời.
Nụ cười của Chu Khiêm ở trước mắt y lại chân thật vô cùng.
—— Đây là một người có thể thay đổi 1% thành 100%, vì sao cậu ấy và bệnh nhân kia có thể lạc quan cười như vậy?
Chu Khiêm tiếp tục cười nói: “Thật ra đôi khi tôi cũng nói nhiều lắm.
Nhưng tôi chỉ nói nhiều trước mặt người sắp chết thôi.
Trước khi chết, tôi muốn họ phải hiểu vì sao họ chết, họ sẽ hối hận vô cùng, tôi lại cảm thấy vui vì điều đó.
Nhưng anh cũng không nghĩ tôi biến thái đâu đúng không? Hơn nữa, như anh vừa nói, anh đã thay đổi chú ý, anh không muốn tôi chết.”
Thở phào một hơi, ánh mắt Lịch Học Hải khôi phục như cũ.
Dù vừa rồi trong lòng y có dao động, trên mặt của y không có biến hóa gì.
Y nói với Chu Khiêm: “Không muốn chết, vậy thì cậu phải nhanh nhạy lên, tìm cách thoát thân khỏi tình cảnh này đi.”
“Tôi không muốn suy nghĩ, cũng không muốn sử dụng đạo cụ.”
Chu Khiêm chớp chớp mắt: “Bác sĩ Lịch, nếu anh không muốn tôi chết thì anh dẫn tôi chạy trốn đi.
À nhắc anh trước, tôi không trả tiền đạo cụ cho anh đâu, anh có rất nhiều đạo cụ mà, đúng không?”