*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
15 phút sau, Khôi Na chạy đến nơi.
Đáng tiếc Bạch Trụ không có ở đây, nếu không Chu Khiêm đã nhờ Bạch Trụ sử dụng kĩ năng quan sát thử Khôi Na có dùng 15 phút ít ỏi này để tẩy rửa mùi thức ăn trên người, tháo bỏ trang sức hay không.
Khi Khôi Na đến, không có một thủ hạ nào đi theo.
Ôn Ân và Ước Lai giống như hình với bóng đi theo cô ả.
Chu Khiêm không khỏi nghĩ —— Liệu hai người họ bị nghi ngờ nên đã bị giam giữ?
Khôi Na đã nhìn thấy cái chai trong tay Lịch Học Hải từ trước.
Nhưng vì tâm lý phòng ngừa, Khôi Na đến đây để xem tận mắt một lần.
Bước vào lớp học, lấy tờ giấy và chai thủy tinh trong tay Lịch Học Hải, Khôi Na nói với y: “Nhặt được vật lạ rồi giao nộp lên trên là một điều đáng khen.
Cậu có ý kiến gì với điều viết trên giấy không?”
“Tôi không hiểu, cho nên mới hỏi thầy giáo.
Rõ ràng Miền đất hứa là thánh địa, sao lại có người viết như vậy? Vì sao người đó lại không muốn chúng tôi đến đây?” Lịch Học Hải hỏi.
Y rõ ràng biết mình cần phải giả ngốc, không được nói lên chính kiến của mình để không kích hoạt điều kiện tử vong.
Chu Khiêm lẳng lặng nhìn Lịch Học Hải diễn xuất, cùng lúc đó ánh mắt tỏ vẻ “khó xử”, giống như đang nói anh cũng không biết đáp án.
Khi Khôi Na nhìn qua, anh còn bày tỏ sự hổ thẹn vì không thể trả lời câu hỏi của học sinh.
Khôi Na rất hài lòng với biểu hiện của anh, lại quay sang nhìn Lịch Học Hải, nói: “Giáo viên cũng không thể giải đáp.
Vậy thì tôi sẽ trả lời cho cậu.”
Mở tờ giấy trong tay, vẻ châm chọc lóe lên trong mắt Khôi Na rồi biến mất: “Mỗi ngày đều có người muốn đến Miền đất hứa, nhưng không phải ai cũng có cơ hội này.
Chúng tôi luôn dùng bài kiểm tra để chọn lọc.
Như vậy thì số lượng người đến đây sẽ được kiểm soát chặt chẽ hơn.”
“Cho nên tờ giấy này, cùng với một số ít tin đồn xấu về Miền đất hứa…!đều là do những người muốn giảm số lượng đối thủ cạnh tranh, tạo thêm cơ hội cho mình được vào đây.
Nhưng họ sẽ không bao giờ thành công, bởi lẽ với tâm tư ích kỉ, hẹp hòi, lừa gạt này của họ thì họ đã mất tư cách được vào Miền đất hứa.”
Về mặt logic, lời này không có vấn đề gì.
Trong mắt những người mới đến cùng lượt với Lịch Học Hải đều tràn ngập sự kính nể.
Hiển nhiên, họ cũng bày tỏ sự thỏa mãn của mình ——
Xem ra là họ may mắn, đủ tư cách để vào đây.
Họ đã được ăn những món ăn ngon nhất.
Thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt, Khôi Na nhếch miệng, hỏi Lịch Học Hải vấn đề quan trọng nhất: “Cậu tìm thấy cái chai này ở đâu, nói cho tôi biết?”
Lịch Học Hải ấp úng vài tiếng, không thể trả lời rõ ràng.
Khôi Na mở thiết bị điện tử, phóng to bản đồ 3D, từng khu vực dưới chân núi của Miền đất hứa và ở phía bên ngoài đều được hiện lên theo chuyển động ngón tay của cô ả.
“Cậu đến từ đâu? Có hiểu những hình ảnh này không? Nhìn đi, đưa cho tôi một vị trí cụ thể.”
Ước Lai và Ôn Ân thường đi theo sau Khôi Na không có mặt ở đây, có thể thấy rằng cô ả đã nghi ngờ hai người họ.
Vấn đề có lẽ nằm ở chai rượu.
Khôi Na muốn Lịch Học Hải xác nhận vị trí của chai rượu là để tiến hành xác nhận.
Nhìn bộ dạng của Lịch Học Hải hiển nhiên y không có ý định giúp đỡ người chơi.
【 Ôn Ân quá dễ bị nghi ngờ 】
【 Ôn Ân có khả năng chết ngay rồi 】
【 Bây giờ làm sao người chơi có thể thắng được? 】
【 Anh Khiêm chắc không thể tìm ra được biện pháp ngay quá 】
Trong đại sảnh trò chơi, con bạc của Chu Khiêm và nhóm con bạc mới đến đều vô cùng bất an.
Họ đều có cùng một suy nghĩ ——
Vì sao Mục Sư lại làm như vậy? Nếu người này dùng thân phận người chơi để tiến vào chẳng lẽ y không muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?
Hay là y có sự chuẩn bị khác?
Khi Khôi Na rời đi, Chu Khiêm nhàn nhạt nhìn Lịch Học Hải.
Chu Khiêm thản nhiên đối diện với đối phương, trong không gian ý thức lại không nhanh không chậm nói với Bạch Trụ: “Anh Trụ, dặn Ân Tửu Tửu tìm một số rượu trong nhà Ôn Ân.
Giấy đóng gói là màu tím.
Nếu có loại rượu này thì bảo cô ấy đập vỡ hai ba bình, ném vỏ chai vào thùng rác, còn lại giữ nguyên.
Và —”
“Khi đổ rượu đi thì phải mở nước nóng trong phòng tắm, tránh bị theo dõi.”
“Hành động này hơi mạo hiểm, nhưng đây là chuyện quan trọng, nhắc cô ấy phải thật cẩn thận, nhất định phải hoàn thành.”
“Anh biết rồi.
Em chú ý an toàn.” Bạch Trụ nhạy bén nhận ra vấn đề: “Có phải gặp phiền toái rồi không? Người chơi mới tới là ai?”
“Lịch Học Hải.” Chu Khiêm đáp.
Chu Khiêm không nhìn thấy Bạch Trụ nhưng vì ý thức của cả hai đã liên kết với nhau nên anh có thể cảm giác được Bạch Trụ đang nhíu mày.
Chu Khiêm nói: “Anh yên tâm, em có thể ứng phó.”
“Một mình anh ta?” Bạch Trụ hỏi.
Chu Khiêm đáp: “Đúng vậy.”
Một lát sau, Bạch Trụ nói: “Anh đã thông báo với Ân Tửu Tửu.
Cô ấy sẽ nghĩ cách.
Còn Lịch Học Hải, vì sao anh ta chỉ xuất hiện một mình? Nguyên nhân phía sau chắc chắn có vấn đề.
Chu Khiêm, cảm xúc hiện tại của em như thế nào?”
“Em ổn.
Anh có thể cảm nhận được mà.” Chu Khiêm đáp.
“Anh ta chắc chắn sẽ đánh vào tâm lý của em.” Bạch Trụ nói.
Chu Khiêm: “Vừa lúc em muốn chơi gậy ông đập lưng ông.
Kĩ năng thứ nhất của em…!Ít khi sử dụng đến.”
Bạch Trụ lại nhíu mày: “Biệt danh Yểm soái là do anh ta đặt cho em.”
“Vậy thì cho tên đó chết vì biệt danh này đi.” Chu Khiêm nói: “Sau đó em sẽ tự tay vứt bỏ biệt danh đó.
Sau khi bỏ rồi…!Anh Trụ, anh muốn gọi em là gì?”
“Để anh nghĩ thêm.”
“Vấn đề này mà cũng cần thời gian suy nghĩ?”
Bạch Trụ: “…? Ừm…!không cần sao?”
Chu Khiêm: “Em có từng nói với anh rằng anh thật sự rất thẳng không?”
Bạch Trụ: “Sao cơ?”
Chu Khiêm: “Khụ, anh yên tâm, em không sao.
Lịch Học Hải muốn giết em chỉ có thể xuống tay từ việc thôi miên.
Anh ta muốn khống chế ý thức của em.
Nhưng dù em có thật sự phát điên thì ý thức của em vẫn còn liên kết với anh.
Anh ta một chọi hai, không có cửa thắng.”
Một tấm thảm lông bất ngờ xuất hiện trong lớp học.
Nó như cỏ dại phát triển với tốc độ chóng mặt, trong nháy mắt đã bao trùm hên sàn nhà lát gạch trắng.
Khi mọi người còn chưa nhận thức kịp, tấm thảm đã chuyển lớp học thành một khu rừng.
【 Đạo cụ: Tấm thảm Ma thuật nghịch chuyển 】
【 Công dụng: Có thể dịch chuyển tất cả mọi người trong phạm vi của thảm thần, giới hạn trong 100 mét vuông; phạm vi dịch chuyển: không giới hạn 】
【 Cấp: S+, quý hiếm 】
【 Ghi chú: Chỉ được sử dụng một lần trong một tháng 】
Nhóm NPC đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, hiển nhiên không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chu Khiêm kinh ngạc, sau đó lại bật cười.
Bây giờ không còn ở trong Miền đất hứa, anh không cần tuân thủ theo những quy định ở đó.
Chu Khiêm nhìn về phía Lịch Học Hải, nói thẳng: “Phương thức vượt ải của anh là luôn sử dụng đạo cụ nghịch thiên à? Chậc, quân đoàn Đào Hồng phải cóp nhặt từng đồng…!là để cho anh hoang phí mua đạo cụ sao?”
Lịch Học Hải thân thiện cười: “Nói quá rồi.
Tôi muốn thực hiện ước mơ của mình, cho nên cần tốn một chút tiền.”
“Để làm được điều này?” Chu Khiêm hỏi: “Anh muốn làm dã nhân, vậy mà còn muốn kéo tôi theo?”
Lịch Học Hải nói: “Cậu nên cảm ơn tôi.
Tôi đang cứu cậu đó.”
Chu Khiêm: “Ồ, tôi nghĩ rằng giữa chúng ta không cần những lời dối trá nữa.
Anh muốn giết tôi, tôi muốn giết anh.
Chúng ta đều biết rõ điều này, anh còn giả bộ gì nữa?”
Lịch Học Hải nói: “Tôi muốn cứu cậu.
Đã đến nước này, việc giết cậu không còn giá trị với tôi nữa.
Nếu không, khi cậu đến địa ngục của tôi, linh hồn của cậu vẫn sẽ tiếp tục cãi nhau với tôi, không phục tôi, tôi sẽ cảm thấy…!giết cậu cũng chẳng có ích gì.”
Tạm dừng một chút, Lịch Học Hải nói tiếp: “Nhiệm vụ ở Miền đất hứa không còn khả năng hoàn thành.
Đó là một nhiệm vụ ẩn không thể hoàn thành được.
Sẽ nhanh thôi, tộc trưởng sẽ giết hết những người ở bên ngoài.
Nhưng cậu đã được tôi dẫn đến đây, cậu sẽ không chết.”
“Chờ đến khi cốt truyện phát triển đến kết cục, cậu và tôi vẫn còn sống, vậy thì chúng ta sẽ vượt qua phó bản này.
“Chạy thoát khỏi Miền đất hứa, mạo hiểm khám phá trong rừng cây” cũng là một phương thức vượt ải được chấp nhận.”
Trời đã tối.
Xung quanh vang vọng tiếng bước chân.
Chu Khiêm nhìn lên, thấy dưới rừng cây thấp thoáng ánh lửa chuyển động đang di chuyển đến gần.
—— Họ bị dân địa phương phát hiện.
Ánh lửa đã thay thế cho ánh hoàng hôn cuối ngày.
Dưới ánh sáng, gương mặt góc cạnh của Lịch Học Hải toát lên vẻ nhu hòa, y nói với Chu Khiêm: “Nhưng chúng ta hơi kém may mắn một chút, có vẻ đụng phải chủng tộc ăn thịt người rồi.
Ở đây không có động vật.
Nhìn thấy những người khác, đặc biệt là người mà họ thù oán, họ sẽ ăn thịt.”
…
Bên kia.
Trong căn phòng vuông vức, cả trần nhà và sàn gạch đều là màu đen.
Trên ghế dài có hai người sắc mặt tái nhợt ngồi song song với nhau.
Là Ước Lai và Ôn Ân.
Trước mặt bọn họ là quản lý Khôi Na.
Nhìn hai người, Khôi Na nhíu mày, nói: “Tôi hỏi lại một lần nữa, ai đã làm chuyện này? Sử dụng máy phát hiện nói dối không dễ chịu đâu, thật sự muốn tôi tra tấn các cậu?”
Ước Lai: “Tôi, tôi không biết! Chuyện này không liên quan đến tôi!”
Ôn Ân: “Tôi cũng không biết gì cả.”
Khôi Na giơ bình rượu trong tay: “Rượu này là loại rượu mới do bạn tôi nấu, có rất ít người mua nó, vì nó rất chát.
Để giúp bạn mình, cũng để đãi các cậu, trong “Lễ quy hương”* lần trước, tôi đã tự xuất tiền túi, mua tặng cho hai cậu mỗi người năm chai.
Vậy thì bây giờ hai người hãy nói cho tôi biết, năm chai rượu của từng người đang ở đâu.”
*raw: 归乡节: 归 (quy: về) + 乡 (hương: quê hương) + 节 (tiết” lễ)