Cậy Quân Sủng

Chương 97



Ở trong cung ba ngày, Minh Trăn cảm thấy tới cả nửa cái mạng cũng chẳng còn.

Từ trước Minh Trăn cho rằng điện hạ có hứng thú với công vụ nhất, bất kể nàng có ở bên cạnh quấy rầy như thế nào thì điện hạ luôn luôn nhìn thẳng tấu chương trong tay.

Còn bây giờ, hình như tầm mắt của điện hạ luôn di chuyển qua người nàng. Lần nào cũng bị bịt mắt, tuy không nhìn thấy nhưng cơ thể có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Không có gì sánh nổi, khiến cho Minh Trăn quên tất cả những gì trong đầu.

Buổi tối khi đi ngủ, Minh Trăn ôm gối về thiên điện, kết quả sau khi nàng chìm vào giấc ngủ, nửa đêm lại bị ai kia bế quay về sau đó bị ức hiếp kịch liệt một phen.

Ngày hôm sau lúc Minh Trăn tỉnh dậy, cả người rã rời không còn sức lực.

Tất nhiên nàng không dám đến trước mặt Kỳ Sùng náo loạn nữa, sau khi ăn bữa sáng xong, thừa dịp Kỳ Sùng và các đại thần đang nghị sự, Minh Trăn lén lút chuồn đi mất.

Thiên Cầm và Tân Dạ đều không ở cạnh bên chăm sóc, những cung nữ khác lại không thân thuộc với Minh Trăn, tuy lúc nào cũng nhìn thấy Minh Trăn nhưng cũng có lúc không nhìn thấy.

Giống như lúc này, một mình Minh Trăn chạy đến Ngự Hoa Viên.

Trong cung hiện tại vắng vẻ, phần lớn những hậu cung phi tần của tiên đế giữ lại đều đã dọn đi hết, còn lại chỉ lác đác mấy người, trong số đó có hoàng thái phi Thận Đức. Hai người cháu gái ngoan ngoãn từ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành chúc thọ cho bà ta, tất nhiên cũng phải ở lại trong cung, bầu bạn bên cạnh bà ta.

Hai người Đường Tố Hinh và Đường Tố Nhu đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, ở nơi mình sinh sống cũng là quý nữ được người người theo đuổi nhưng ở kinh thành khác với vùng đất nhỏ, ở nơi kia là quý nhân, đến kinh thành thì chẳng là gì cả. Đường gia là gia tộc lớn nhất ở Vinh Châu, những công tử tiểu thư những nhà khác nhìn thấy hai vị tỷ muội Đường gia, còn không kịp tiến lên phía trước nịnh hót bợ đỡ nữa là.

Sau khi đến kinh thành thì sao chứ? Nào là công chúa, quận chúa, huyện chủ, nào là tiểu thư thừa tướng tiểu thư tướng quân, tiểu thư nhà hầu gia, hai người bọn họ bị chèn ép sâu sắc.

Thế nhưng thân là đại tiểu thư nhận được sự dạy dỗ của gia tộc, cũng không đến mất sai sót mất đi lễ nghi khiến cho người khác cười chê hai người bọn họ. Điểm không giống với những người khác chính là, hai vị cô nương đã thích nghi rất nhanh với quyền quý ở khắp kinh thành, tỷ tỷ có dã tâm bừng bừng trở thành Lương vương phi được phê chuẩn.

Đường Tố Hinh và Đường Tố Nhu cùng đi tản bộ trong cung, trong lòng nàng ta cứ luôn cảm thấy lo lắng không yên, nhớ đến buổi yến tiệc trong cung ngày hôm đó, lại nghĩ đến Lương vương Kỳ Thưởng, Đường Tố Hinh có vài phần thương cảm.

Nàng ta nhỏ giọng cất lời: “Ngày hôm đó đắc tội với tiểu mỹ nhân mà bệ hệ đưa tới, ta cũng sợ sẽ kéo tới mối họa về sau.”

Dù hai người là tỷ muội nhưng ngày thường cũng ngấm ngầm so kè thái độ, ngoài mặt Đường Tố Như vẫn luôn mừng vui vì Đường Tố Hinh được trở thành Lương vương phi được phê chuẩn nhưng trong lòng nàng ta lại âu sầu bản thân sẽ không tìm thấy được phu quân tốt hơn, đời này không thể nào vượt qua được tỷ tỷ. Có ai mà không muốn vượt lên trên đầu của đích tỷ nhà mình kia chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 498: Danh sách tới tay

Đường Tố Nhu miễn cưỡng an ủi Đường Tố Hinh: “Tỷ tỷ đừng suy nghĩ quá nhiều, tương lai tỷ chính là Lương vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, còn như… cái người kia cũng chỉ là món đồ nho nhỏ xinh xắn mà thôi, chẳng phải bệ hạ không cho nàng ta phân vị gì sao? Lời nàng ta nói có thể có trọng lượng gì, cũng chỉ là món đồ có chút tác dụng trên giường.”

Đường Tố Hinh nghe lời nói xoa dịu của muội muội mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Đúng vậy, hai người bọn họ đều là đích nữ gia đình gia giáo, nổi tiếng, mẫu thân là đích nữ, phụ thân là công hầu, từ trước tới nay đoan trang thận trọng, lại biết chăm lo việc nhà, biết cách khiến người lớn vui vẻ, cái thứ vặt vãnh kia cũng chỉ làm nam nhân vui vẻ sung sướng trên giường mà thôi.

Đường Tố Nhu lại nói: “Thái phi nương nương cũng là trưởng bối của bệ hạ, nếu tỷ không ưa thích hồ mị tử kia chi bằng nói vài câu với thái phi, để bà ấy đi khuyên nhủ bệ hạ.”

Ngày hôm đó chỉ hấp tấp gặp mặt một lần, dưới ngọn đèn của cung cấm, chỉ nhìn thấy nam tử mang bộ long bào đen tuyền vô cùng tuấn mỹ, nhịp tim Đường Tố Nhu đã rối loạn ngay tức khắc, nhất thời miệng khô lưỡi đắng, vội vàng cầm quạt phe phẩy khuôn mặt nóng bừng: “Từ lâu muội đã nghe nói bệ hạ dốc lòng xây dựng đất nước, một lòng hướng về giang sơn xã tắc, tất nhiên người sẽ khác với nam nhân khác, mỹ nhân nõn nà xinh đẹp thì có ích gì?Ngày sau ch3t đi chả phải cũng trở thành một bộ xương khô sao?”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi về hướng xa xa.

Đầu hè hoa thược dược nở vừa đúng lúc, xinh đẹp lấn át hoa mận, hương thơm bay trong gió, kéo dài từng mảng lớn không dứt, Đường Tố Hinh hái một đóa hoa ngửi ngửi: “Gần đây Lương vương điện hạ cũng không vào cung, chưa từng nhìn thấy ta, cũng không biết chàng đang bận rộn việc gì.”

Đường Tố Nhu vừa thấy chế giễu vừa thấy đáng thương, nàng ta vỗ vỗ cánh tay Đường Tố Hinh: “Có lẽ điện hạ có nhiều công việc, trong lúc nhất thời đã quên mất.”

Vừa đúng lúc Minh Trăn mang theo một lẵng hoa đi qua, mái tóc dài của nàng không buộc lại, toàn bộ đều xõa đằng sau lưng, trên mái tóc còn đội một vòng hoa. Vòng hoa là tự nàng làm, ngắt hái không ít nhành hoa ngọn cỏ, có một ít hoa lan, hoa lan nở rộ cũng ở trên mái tóc, tay nàng cũng vô cùng khéo léo, làm ra vòng hoa trông cực kỳ bắt mắt.

Đường Tố Hinh và Đường Tố Nhu cũng đã nhìn thấy nàng.

Bởi vì sự việc xảy ra mấy ngày hôm trước, trong lòng Đường Tố Hinh vẫn còn chán ghét, không muốn nói chuyện với Minh Trăn, ngoảnh đầu muốn bỏ đi, đột nhiên Đường Tố Nhu vỗ vỗ bả vai nàng ta: “Nhìn trên đầu nàng ta đi, là tuyết yêu.”

Trên đầu Minh Trăn có nhiều loại hoa cỏ, trong đó thu hút sự chú ý của người khác nhất chính là hoa lan. Tuyết yêu trong lời nói của Đường Tố Nhu chính là loại hoa lan cực kỳ quý giá trong số các giống phong lan.

Cần cẩn thận trồng ở sau sườn núi, trong chậu không có mùi hương nhưng hương thơm lan tỏa ra khắp bốn phía. Vào một năm nào đó, loại hoa này rất được các gia đình quyền quý tung hô, một chậu tuyết yêu không có mùi thơm có giá trị mấy nghìn lượng vàng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2

Mặc dù hiện tại giá cả đã có giảm xuống nhưng một chậu cũng có giá hàng trăm lượng vàng bạc, đừng nói tới loại mọc tự nhiên, loại này sau khi chiết xuống thì càng có thêm giá trị.

Hai người từ phía xa xa đã ngửi được hương hoa xông vào tận mũi.

Trong cung chỉ có phía sau Lan Hoa Uyển mới có tuyết yêu, Lan Hoa Uyển là nơi của về hoàng đế, nghe nói nơi đó trồng những loại hoa cỏ mà hoàng đế yêu thích, người bình thường không thể đến đó, tới cả hai chị em Đường gia cũng không có tư cách vào trong đó.

Nhìn thấy Minh Trăn không chỉ cài tuyết yêu trên đầu mà còn có cả mẫu đơn trắng đã rụng cánh từ sớm, trong lẵng hoa cũng chứa đầy mẫu đơn và hoa thược dược thơm nức mũi.

Đường Tố Nhu tiến lên trước nói: “Hoa này của cô nương thật đẹp, là hái ở nơi nào vậy?”

Minh Trăn chỉ tay về phía Lan Hoa Uyển ở phía xa: “Ở đó, ta thấy bên ngoài không có ai trông coi bèn đi vào đó.”

Thật ra ở trong đó chỉ có một con vẹt Anh Vũ hô hoán tên của Minh Trăn, sau đó nàng bị thu hút mới đi vào trong, vào rồi mới phát hiện con vẹt được nuôi dưỡng trong vương phủ lúc trước. Lúc cuối xuân đầu hè là thời điểm hoa cỏ xanh tốt, dường như toàn bộ hoa tươi được cung cấp cho điện Thừa Nguyên đều được hái từ nơi này, Minh Trăn ham mê vui chơi nhất nên đã hái hoa ở đây rồi mang ra ngoài.

Đường Tố Nhu và Đường Tố Hinh liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút hả hê.

Ai ai cũng biết, Lan Hoa Uyển là nơi của hoàng đế, dù cung nhân ở đây có lười biếng không túc trực thì cũng không có kẻ nào chán sống mà xông vào. Riêng chỉ có tiểu mỹ nhân xinh đẹp, đầu óc choáng váng này lại đi vào, còn lãng phí bao nhiêu là món đồ bệ hạ yêu thích.

Minh Trăn thuận miệng hỏi han: “Buổi trưa nắng gắt như thế này, sao hai người cũng đến nơi này?”

Đường Tố Nhu hiểu sai ý, trong lời lẽ khách sáo còn chứa vài phần châm chọc: “Đây là hoàng cung, thái phi sống ở nơi này, tất nhiên bọn ta đi đâu cũng được.”

Minh Trăn cũng không có ấn tượng tốt đẹp lắm với hai vị tỷ muội nhà này, có điều chẳng để hai người bọn họ vào mắt. Hai người họ không thân thiết với nàng, Minh Trăn chỉ xem hai người như người qua đường bình thường, không để bụng người qua đường đã nói những gì.

Ngón tay tinh tế của nàng quấn một lọn tóc, cũng ngẫm nghĩ xem chốc nữa sẽ đến nơi nào hóng mát, không để ý tới những chuyện khác, nói chuyện càng thêm lơ đãng: “Hôm nay thời tiết không tệ, thừa dịp trời đẹp hai vị đi dạo thêm chỗ này chỗ nọ đi.”

Lúc này, từ xa có một giọng the thé của thái giám vang lên: “Minh cô nương? Minh cô nương…”

Minh Trăn nghe thấy giọng nói của Lý Phúc, nàng vội vàng cầm theo lẵng hoa rồi chui vào bụi thược dược ẩn nấp.

Nhìn thấy Minh Trăn thà đi trốn cũng không bằng lòng chung sống đơn độc với Kỳ Sùng.

Mồ hôi Lý Phúc chảy đầy đầu, y ở bên cạnh Kỳ Sùng: “Chỉ sợ là Minh cô nương đã bị lạc đường, để nô tài phái thêm vài người đi tìm xung quanh.”

Kỳ Sùng hiểu rõ suy nghĩ của tiểu nha đầu này. Đã bị ức hiếp quá mức, lại thấy xấu hổ không dám đối diện với hắn, liền muốn tìm một góc nào đó ẩn nấp, tránh né một khoảng thời gian.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mấy hôm nay, Kỳ Sùng hơi nóng vội thật. Nàng vốn nhát gan, lại không cho nàng thời gian thích ứng.

Đường Tố Hinh và Đường Tố Nhu cũng không ngờ sẽ có cơ hội được gặp Kỳ Sùng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đều thấy hơi hối hận, sớm biết thì sẽ trang điểm kỹ càng hơn rồi mới ra ngoài, trên người cũng không ăn mặc tươi tắn gì, chẳng hút mắt tí nào.

Hai người hành lễ với Kỳ Sùng: “Tham kiến bệ hạ.”

Kỳ Sùng cho rằng hai người này là cung nữ chưởng sự trong cung nào đó, ngược lại Lý Phúc thì nhận ra, bèn hỏi tới: “Đường cô nương, ngài có nhìn thấy một tiểu cô nương mặc y phục màu trắng hay không? Dáng vẻ người ấy chim sa cá lặn, vừa nhìn là nhận ra ngay.”

Đường Tố Nhu âm thầm liếc nhìn Kỳ Sùng, cung kính hồi đáp: “Lúc nãy quả thật có nhìn thấy, cô nương đi trong Lan Hoa Uyển ra, trên đầu kết đầy tuyết yêu và bạch tuyết pháp, không biết vì sao vừa nghe thấy giọng nói của công công thì hoảng sợ lúng túng, trốn trong bụi thược dược này.”

Kỳ Sùng đã tìm được Minh Trăn.

Khi nãy khuôn mặt nam nhân còn lạnh lùng, bây giờ lại kéo vòng hoa trên đầu Minh Trăn cho thẳng lại.

Lý Phúc ở bên cạnh thở dài nói: “Cô nương, ngài làm nô tài tìm mệt ch3t luôn, chân chạy sắp gãy rồi, cũng may bệ hạ anh minh, đoán được ngài sẽ chơi nên mới tìm ra ngài đó.”

Minh Trăn khó chịu, cả người túa đầy mồ hôi, nàng đổi lẵng hoa từ tay trái sang tay phải: “Nơi này quá nóng bức, chúng ta trở về thôi nào.”

Trước lúc sắp rời đi, Kỳ Sùng liếc nhìn Đường Tố Hinh và Đường Tố Nhu.

Tim của cả hai trong chớp mắt muốn vọt lên tận cổ họng, Đường Tố Nhu bị nam nhân tuấn mỹ quyền thế ngập trời nhìn chăm chú, khuôn mặt nhất thời ửng đỏ, chỉ hận bản thân không mặc bộ y phục đẹp nhất để xuất hiện.

Lại nghe nam nhân nói với giọng thờ ơ lạnh nhạt: “Lan Hoa Uyển không để cho kẻ khác tự tiện đi vào, nếu hai vị đã là khách thì càng nên chú ý an phận. Nếu còn có lần sau thì cũng sẽ liên luỵ tới thái phi.”

Nơi ở của hoàng thái phi Thận Đức có một vườn hoa nhỏ, đủ cho bọn họ đi dạo. Hai người cũng không phải phi tần trong cung, bỡn cợt trong vườn hoa của thiên từ thì quả thật chẳng còn thể thống gì.

Huống hồ, xưa nay Minh Trăn không phải người giỏi giang, Kỳ Sùng biết giữa các tiểu thư có sự đấu đá nhau, chỉ sợ ngày thường nàng phải chịu ấm ức từ những người này.

Nữ nhân của hắn, chính hắn có thể ức hiếp, người cạnh bên nếu muốn ức hiếp, Kỳ Sùng sẽ chém đầu kẻ đó.

Khuôn mặt hai vị tiểu thư Đường gia trắng bệch như tờ giấy, chỉ có thể quỳ xuống đáp: “Vâng.”

Kỳ Sùng thấy người nàng thật sự đổ đầy mồ hôi, ngày hè dễ bị cảm nắng, liền nói với nàng: “Qua đây, trẫm cõng nàng quay về.”

Minh Trăn thấy vui vẻ liền luôn, leo lên lưng Kỳ Sùng, hai cánh tay thơm mềm vòng quanh cổ hắn.

Kỳ Sùng nói: “Nàng hái nhiều hoa vậy để làm gì? Chút nữa sẽ dụ cho côn trùng đến cắn nàng.”

Minh Trăn nói: “Chờ chút nữa A Trăn muốn tắm với cánh hoa.”

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.