Mấy ngày hôm nay buổi sáng Hạ Hiểu đều đi học một mình, bởi vì Cố Duệ phải chuẩn bị cho kỳ thi, nên cô không muốn làm phiền anh.
Hôm nay cô đến lớp hơi trễ, nên hiện tại người trong lớp đã đông rồi.
Hạ Hiểu đi đến chỗ ngồi của mình, chào Khúc Tịnh Dao và Từ Khả, sau đó ngồi xuống ghế.
Cô lấy sách trong cặp ra bỏ vào ngăn bàn, lúc để vào hình như tay chạm vào thứ gì đó.
Hạ Hiểu tò mò cầm ra xem thử, sau đó hốt hoảng ném xuống đất.
Khúc Tịnh Dao nghe tiếng la của cô liền quay xuống hỏi:
“Hiểu Hiểu, có chuyện gì vậy?”
“Con…!con rắn.” Hạ Hiểu vừa nói vừa chỉ vào con rắn vừa bị ném xuống đất
Từ Khả nghe nói có rắn liền đi đến chỗ đó nhặt lên xem, rốt cuộc là con rắn nào to gan dọa sợ bạn cậu.
“Chỉ là rắn giả thôi mà.”
Hạ Hiểu sợ rắn nhất, cho nên khi nhìn thấy hình dạng là đã sợ hãi vứt đi rồi, làm gì còn bình tĩnh để xem nó là thật hay giả.
Lúc này cô mới để ý đến bộ dạng cười nghiêng ngả của Lữ Thanh Tùng.
Quả nhiên là chuyện tốt cậu ta làm.
Hạ Hiểu đi đến giật lấy con rắn giả trên tay Từ Khả ném lên người Lữ Thanh Tùng mắng cậu ta:
“Lữ Thanh Tùng, cậu bị điên rồi sao?”
Cậu ta đứng dậy, nghênh ngang nói “Chỉ giỡn chơi chút thôi mà, làm gì mà căng thẳng vậy chứ.”
Khúc Tịnh Dao không nhìn nổi đành phải lên tiếng “Giỡn chơi? Cậu gọi cái này là giỡn chơi? Nếu lỡ cậu ấy vì sợ quá mà xảy ra chuyện gì, cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Lớp phó à, cậu đừng có nhúng tay vào chuyện này thì tốt hơn.”
“Lữ Thanh Tùng, cậu đừng có quá đáng.” Hạ Hiểu nắm chặt nắm đấm, nghiến răng gằn từng chữ với cậu ta
“Thì sao, cậu làm gì được tôi?” Lữ Thanh Tùng nhìn xuống tay cô, cười khẩy nói “Muốn đánh tôi sao? Lại đây.”
Hạ Hiểu thật muốn xông đến đánh cho cậu ta một trận, nhưng cô đã hứa với Cố Duệ, với Liễu Thành sẽ không động tay với bạn học.
Lữ Thanh Tùng thấy được sự chần chừ của cô, biết cô không dám ra tay, lại càng khiêu khích:
“Lại đây.
Sao vậy, không dám sao? Hạ Hiểu của trước đây đâu mất rồi, sao bây giờ lại như con rùa rụt cổ vậy chứ.”
Hạ Hiểu không dám ra tay, nhưng Từ Khả thì không sợ gì cả.
Cậu xông lên cho Lữ Thanh Tùng một cú vào mặt.
Cậu ta bị đánh bất ngờ, choáng váng ngã xuống đất.
Mọi người nhìn cảnh vừa rồi đều hốt hoảng.
Không ai nghĩ Từ Khả bình thường vui vẻ khi tức giận lại đáng sợ như vậy.
Hạ Hiểu và Khúc Tịnh Dao cũng bị dọa sợ, vội bước lên ngăn cậu lại.
Từ Khả chỉ tay vào mặt Lữ Thanh Tùng nói:
“Tôi nói cậu biết, nếu còn dám động đến Hạ Hiểu, không đơn giản chỉ là một cú đấm như vậy đâu.”
“Có chuyện gì vậy?”
Tiếng nói ngoài cửa thu hút sự chú ý của mọi người.
Người đang đứng đó là thầy Cố Bình.
Cố Bình liếc mắt nhìn xuống, thấy Lữ Thanh Tùng đang ngồi dưới đất, bên má còn bị bầm, và dáng vẻ hùng hổ dọa người của Từ Khả, dường như đã đoán ra được vài phần.
Cố Bình lập tức gọi hai người lên văn phòng giải quyết.
Hạ Hiểu nhìn hai người bị bắt, trong lòng liền cảm thấy áy náy.
Lữ Thanh Tùng bị bắt là đáng, nhưng Từ Khả là vì cô mới đánh cậu ta.
Nếu lỡ, lỡ bị bắt viết kiểm điểm, hoặc là, bị ghi lỗi vào sổ, vậy đối với tương lai của cậu đều không tốt.
Lo lắng của cô, Khúc Tịnh Dao hiểu, nhưng giờ bọn họ đều bất lực, không biết nên làm sao mới phải.
Nếu như có Cố Duệ ở đây thì tốt rồi.
Đúng rồi, Cố Duệ
Hạ Hiểu lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Duệ, nhưng lúc sắp gửi tin nhắn đi cô mới nhớ, hôm nay là ngày anh thi, nếu nói với anh chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến kết quả thi.
Hạ Hiểu lo lắng đến sắp khóc rồi, Khúc Tịnh Dao ở bên cạnh an ủi cô:
“Cậu đừng khóc, bình tĩnh một chút, nhất định sẽ có cách giải quyết mà.”
“A Dao, lỡ mà Từ Khả, lỡ như bị ghi lỗi, thì phải làm sao?”
“Không đâu, thầy Cố rất tốt, thầy ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Hạ Hiểu cảm thấy ngồi đây lo lắng cũng vô ích, chi bằng đi xem tình hình thế nào.
Nghĩ là làm, cô mặc kệ sự ngăn cản của Khúc Tịnh Dao, chạy thẳng xuống văn phòng của Cố Bình nghe ngóng tình hình.
Bên trong không chỉ có ba người họ, mà còn có thầy chủ nhiệm Liễu Thành.
Thầy Liễu nghiêm khắc như vậy, có khi nào lần này không cứu được Từ Khả rồi không? Cố Bình hỏi nguyên nhân tại sao cậu lại đánh Lữ Thanh Tùng, nhưng cậu cứ im lặng, một chữ cũng không nói.
Cậu không muốn dùng lý do vì Hạ Hiểu mới đánh bạn học, như vậy sẽ càng làm xấu đi hình ảnh của cô trong mắt giáo viên.
Nhưng Hạ Hiểu không nghĩ nhiều được như vậy, cô gõ cửa hai cái rồi đẩy cửa bước vào.
Liễu Thành thấy cô ban đầu có hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi cô:
“Em đến đây làm gì?”
“Thầy Liễu, em có thể…!nói chuyện riêng với thầy không?”
Thầy Liễu tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đáp ứng với cô.
Hai người đi ra ngoài, Hạ Hiểu liền đem toàn bộ chuyện này nói với thầy, sau đó cầu xin:
“Thầy, chuyện này tuy Từ Khả có sai, nhưng cậu ấy cũng không phải có ác ý, thầy có thể tha lỗi cho cậu ấy không? Nếu, nếu muốn ghi lỗi, vậy thì ghi thành lỗi của em là được, đừng ghi vào của cậu ấy.
Em không sao, nhưng gia đình cậu ấy khó, nếu để họ biết được, cậu ấy sẽ…”
Hạ Hiểu không dám nghĩ tới hậu quả.
Cô từng thấy một vết thương trên tay cậu sau khi họp phụ huynh vào năm trước.
Từ đó có thể thấy, gia đình Từ Khả đối với phương diện học tập rất khó.
Liễu Thành nhìn ánh mắt thành khẩn của Hạ Hiểu, ông chỉ nói một câu:
“Chuyện này tạm thời gác lại, thầy sẽ cân nhắc rồi giải quyết sau.
Em trở về đi.”
“Em cảm ơn thầy.”
Hạ Hiểu cúi đầu 90 độ cảm ơn thầy Liễu.
Sau khi thầy Liễu bước vào thì hai người được thả ra.
Từ Khả đi đến khoác vai cô, trêu đùa vài câu giúp cô bớt sợ hãi:
“Đừng có khóc đấy, Cố Duệ không ở đây, tớ không có dỗ nổi cậu đâu.”
Hạ Hiểu đánh nhẹ vào vai Từ Khả, trừng mắt cảnh cáo.
Đã là lúc nào rồi còn có tân trạng đùa giỡn, lúc nãy thật sự đã dọa chết cô rồi.
Từ Khả cười hì hì đi theo phía sau cô về lớp, còn Lữ Thanh Tùng mặt đen như đáy nồi khi nhìn thấy cảnh này.
Hạ Hiểu trước đây luôn khiến mọi người chán ghét, không ngờ bây giờ lại có người sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô..