Càng về đêm, bầu trời càng tối tăm.
Thủ đô có rất nhiều nhà cao tầng, hầu hết vẫn còn những ánh đèn lấp lánh, tô điểm cho vẻ rực rỡ của thành phố về đêm.
Ở gần vòng tròn tài chính, khách sạn Quân Linh cũng như vậy.
Là một khách sạn xa xỉ, ban đầu Đàm gia đã đặt rất nhiều tâm tư vào việc thuê người thiết kế tòa nhà này. Hơn nữa sau rất nhiều năm bảo trì, khách sạn này nhìn từ bên ngoài giống như một tác phẩm nghệ thuật. Nó đã trở thành một trong những tòa nhà mang tính biểu tượng, thu hút rất nhiều người vì nghe danh mà đến. Đặc biệt khi toàn bộ đèn ở đây được bật hết lên vào ban đêm, nhiều người đến check in và chụp ảnh hơn. Mọi người tìm chỗ để check in và chụp ảnh một cách có trật tự.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, nhiều người lại đến không gian rộng mở đó.
Một chiếc xe hơi màu đen nhẹ nhàng lái từ con đường phía sau họ vào bãi đậu xe tầng hầm của khách sạn, không ai để ý tới.
Phương Du ngồi ở ghế phụ trên xe, cô nhìn cách bày trí của bãi đậu xe, vẫn hơi hoảng hốt trước sự kích động bản thân. Lần trước đến đây, cô đã cố ý uống quá nhiều để không còn đủ ý thức. Lần này cô hoàn toàn tỉnh táo.
Hơn nữa, mục đích lần này không đơn giản, chỉ là cô sẽ không hối hận.
“Phương Du.” Giọng nữ rỉ rả bên tai kéo suy nghĩ của Phương Du trở về.
Phương Du quay đầu nhìn qua.
Ánh đèn trong bãi đậu xe sáng lóa mắt, Đàm Vân Thư tiến lại gần, đôi mắt trong suốt ẩm ướt, tỏ vẻ bối rối hỏi: “Có cần tôi tháo dây an toàn giúp cậu không?”
Phương Du chớp mắt cự tuyệt: “Tôi tự làm được.”
“Được rồi.” Trong giọng nói của Đàm Vân Thư mang theo ý cười không thể bỏ qua, rất duyên dáng.
Phương Du liếc nhìn nàng, mím môi chặt hơn một chút.
Cô không nhớ đường đến phòng của Đàm Vân Thư, chỉ có thể đi theo Đàm Vân Thư.
Cả hai đều biết cuộc gặp gỡ này sẽ xảy ra chuyện gì, bầu không khí đã trở nên vi diệu hơn kể từ lúc cô hỏi Đàm Vân Thư có chuẩn bị sẵn bao ngón tay hay không, chưa kể hiện tại hai người đã gặp mặt.
Di chuyển bằng thang máy cao cấp, đơn giản, sạch sẽ, không thể nhìn thấy hình ảnh gì trên bức tường vàng đen, tạo ra cảm giác lạnh lẽo và trang nghiêm.
Không bị ai quấy rầy, cũng không phải dừng lại giữa chừng
Phương Du đứng ở bên cạnh Đàm Vân Thư, cô nhìn số tầng thay đổi liên tục, hô hấp dần thư giãn hơn, cho đến khi cô nhìn thấy số tầng 33 được ấn định.
Giây tiếp theo, cửa thang máy từ từ mở ra từ hai phía.
“Tới rồi.” Giọng nói của Đàm Vân Thư lại vang lên, giống như nhắc nhở.
Phương Du: “Tôi biết.”
Cô đã chú ý khi rời đi lần trước.
“Ừm, chỉ sợ cậu không biết.” Đàm Vân Thư lại nhẹ giọng nói, trong thanh âm ý cười không thể tắt được.
Phương Du không để ý đến nàng, nhấc bước đi về phía trước, cô vẫn nhớ phương hướng.
Hai người bước qua hành lang rộng rãi, ánh đèn ở đây hơi mờ ảo, tăng thêm một tầng cảm giác thần bí. Nhưng rất nhanh, cảm giác này đã tiêu tan không còn dấu vết, bởi vì Đàm Vân Thư đã mở cửa phòng. Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, mọi thứ đều bị bỏ lại phía sau.
Đồng thời, Phương Du cảm thấy mình cũng nên gạt bỏ lý trí, chính cô là người đề nghị cuộc gặp mặt tối nay, cô còn lo lắng về điều gì?
Người lo lắng nên là Đàm Vân Thư phải không?
Phương Du nghĩ đến đây, sau đó nghiêng đầu về phía Đàm Vân Thư, môi mấp máy, ngữ điệu cứng ngắc: “Tôi đi tắm.”
Đàm Vân Thư nhếch khóe môi lên đáp: “Tôi đến phòng tắm khác.”
“……Ừm.”
Đàm Vân Thư đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi đi ra ngoài, Phương Du cầm đồ lót rồi bước vào phòng tắm. Sau một thời gian, cô lại đến phòng tắm rộng rãi này, gương trong phòng tắm được lau sạch sẽ, có mùi hương rất tươi mát.
Ánh sáng vừa phải, soi rõ vẻ mặt không thoải mái của cô.
Trước mặt Đàm Vân Thư, cô cũng trông thế này sao?
Phương Du không chịu nổi thở dài một hơi, sau đó không chút do dự cởi quần áo ra.
Mười giờ kém năm, Phương Du ra khỏi phòng tắm trước, trong phòng khách rộng lớn không có bóng dáng của Đàm Vân Thư.
Máy điều hòa trong phòng đang hoạt động, nhiệt độ vừa phải.
Sau đó, Phương Du mới chú ý đến bức tranh mà Đàm Vân Thư mua ở sự kiện từ thiện đang treo trên tường mà lần trước cô không để ý. Cô chậm rãi bước đến gần, ngẩng đầu lên và chăm chú nhìn nó.
Nếu nhớ không lầm thì Đàm Vân Thư đã trả hai triệu cho bức tranh này.
Cô biết rằng khoảng cách kinh tế giữa mình và Đàm Vân Thư trước đây là rất lớn. Lúc đó cô ngây thơ nghĩ rằng mình có thể dần dần thu hẹp một chút bằng nỗ lực của bản thân. Cho đến khi tới Thủ đô, gặp gỡ đủ mọi loại người, cô nhận ra rằng khoảng cách này chỉ ngày càng lớn hơn. Điều này không phải là việc một người bình thường như cô có thể thu hẹp bằng nỗ lực của bản thân.
Chưa đầy hai phút, giọng nói của Đàm Vân Thư lại vang lên từ phía bên cạnh: “Tôi đã theo dõi quá trình sử dụng số tiền quyên góp từ hoạt động từ thiện.” Nàng nói: “Hiện vẫn đang trong giai đoạn mua vật tư. Tôi tin rằng nó sẽ sớm được chuyển đến trẻ em miền núi bị bỏ rơi, sau đó trường học cũng sẽ được cải tạo”.
Phương Du gật đầu: “Ừ, rất có ý nghĩa.”
Nói xong những lời này, cô quay đầu nhìn Đàm Vân Thư.
Mái tóc của Đàm Vân Thư được bới lên một cách ngẫu nhiên bằng một chiếc kẹp tóc, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng nõn thon thả. Nàng đang mặc một chiếc váy ngủ cổ tim ôm sát bằng sa tanh, độ dài không đủ che dùi, nổi bật lên đường vai và cổ mềm mại, trông sang trọng và dịu dàng, rất phù hợp với phong cách trang trí của căn phòng này.
Tất nhiên, Đàm Vân Thư đã chuẩn bị chiếc váy tương tự cho cô.
Hai người đứng rất gần cửa sổ kính trong suốt, rèm vẫn chưa kéo lại, trên cửa sổ có thể nhìn thấy rõ đường nét của họ.
“Đàm Vân Thư.” Phương Du tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được rút ngắn rất nhiều.
Đàm Vân Thư không lùi lại, nhẹ nhàng nhướng mày: “Sao vậy?”
“Cậu chuẩn bị từ khi nào vậy?” Đó là về bao ngón tay.
Nghĩ đến điều này thật buồn cười, thứ duy nhất còn sót lại trong phòng cô sáu năm trước có liên quan đến Đàm Vân Thư, chính là những chiếc bao ngón tay chưa được sử dụng.
Khi đó cô giấu trong ngăn kéo, sợ Phương Cần phát hiện.
Đàm Vân Thư hạ mi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Nàng có thể ngửi thấy mùi sữa tắm tương tự mình trên cơ thể Phương Du. Nàng thì thầm: “Ngay sau lần đầu tiên cậu đến chỗ tôi.”
Phương Du nghe câu trả lời của nàng, giơ hai tay lên, đặt nhẹ lên vai Đàm Vân Thư, nói: “Sớm vậy.”
“Phương Du…”
“Ừm?”
Đàm Vân Thư không nói được gì nữa.
Nàng chỉ cảm thấy mọi thứ đang diễn ra bây giờ không giống hiện thực. Lần trước họ ở nhà Phương Du, họ chỉ đơn giản hôn nhau mà không tiến sâu hơn, nhưng tối nay lại nhận được tín hiệu ân ái từ Phương Du.
Vài giây sau, nàng nghiêng đầu về phía trước, gần như chạm vào hơi thở của Phương Du.
Giọng nói của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng lần lượt hỏi: “Còn cậu? Cậu đã sẵn sàng chưa?”
“Tôi sẽ không cho cậu biết.”
Lông mi của Phương Du khẽ run lên, cô giơ tay tháo chiếc kẹp tóc sau gáy của Đàm Vân Thư, như thể đang nói với chính mình: “Thật bất tiện.”
“Ừm, bất tiện.” Đàm Vân Thư đồng ý, nàng men theo cánh tay Phương Du, tự mình cầm lấy chiếc kẹp tóc, tùy ý ném xuống ghế sô pha.
Chóp mũi của họ chạm vào nhau, nhưng không ai tiến xa hơn.
Bầu không khí vô cùng ái muội.
Đôi tay của Đàm Vân Thư vòng qua eo của Phương Du. Đây là chiếc váy ngủ mà nàng đã đặt người may. Tuy nàng không hỏi kích thước cụ thể nhưng có thể ước tính dựa vào cảm nhận của đôi tay mình lần trước. Bây giờ Phương Du mặc rất vừa vặn, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ làn da trên eo Phương Du dần dần truyền vào lòng bàn tay mình.
Nóng quá.
Cùng lúc đó, hơi thở của Phương Du cũng đang đốt cháy nàng.
Giây tiếp theo, Phương Du quay đầu sang một bên, tựa cằm lên vai nàng, gần như ôm lấy nàng.
Đôi lông mi dài và dày của Đàm Vân Thư run rẩy, ôm chặt lấy cô.
Vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy bóng dáng đang ôm chặt nhau của họ phản chiếu trên cửa sổ kính từ trần đến sàn, không thể phân biệt rõ ràng cậu với tôi.
“Phương Du…” Đàm Vân Thư lại nhẹ nhàng gọi tên Phương Du.
Sự tỉnh táo của nàng đang sụp đổ, bởi vì lúc này Phương Du đang nghịch nghịch tai nàng, xoa hoặc véo.
Điều này khiến nàng không thể trụ nổi.
Nàng không còn cách nào khác ngoài ôm Phương Du chặt hơn một chút, chặt hơn một chút nữa.
Cho đến khi Phương Du đưa ra lời nhắc nhở cuối cùng vào tai nàng: “Vào phòng ngủ đi.”
“Được.”
Tất cả đèn đều tắt, trong phòng chỉ còn lại ngọn nến thơm đang cháy, tỏa ra mùi gỗ nhẹ nhàng dễ chịu.
Nhưng không có gì sánh bằng hương thơm trên cơ thể Phương Du. Cho dù họ sử dụng cùng một sản phẩm, Đàm Vân Thư vẫn cảm thấy hương thơm trên cơ thể Phương Du thơm hơn.
Nàng chìm đắm, say mê, nàng không thể tìm thấy chính mình.
Phương Du nằm trên gối, hơi nghiêng đầu, chấp nhận nụ hôn của Đàm Vân Thư.
Người này trước đây từng hôn cô rất dịu dàng, nhưng đêm nay lại khác biệt, nàng ngang ngược hơn rất nhiều, như muốn cướp đi hơi thở của cô.
Hơn nữa, không chỉ là hôn.
Tay phải của Đàm Vân Thư đặt trên vai cô, di chuyển xuống xương quai xanh, thậm chí dây áo ngủ cũng bị Đàm Vân Thư nhẹ nhàng kéo xuống, để lộ nhiều da thịt hơn.
Khi cô bị hôn đến mức choáng váng, Đàm Vân Thư liền tiến công, môi/lưỡi nàng di chuyển từng tấc một khám phá dọc theo một bên cổ cô.
Giường mềm vừa phải, chăn không dày cũng không nặng, tất cả đều vừa phải.
Phương Du túm lấy chăn bông, ánh mắt trống rỗng.
Mặc dù trước đây cô chưa từng được Đàm Vân Thư ngủ cùng, nhưng trên thực tế, chỉ là chưa đi đến bước cuối cùng, những việc khác đều đã làm.
Những cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc với cô.
Phương Du nghiêng đầu, thở dốc.
Chiếc váy ngủ của cô đã bị cởi bỏ, cũng không biết nó đã bị ném đi đâu, chỉ để lại mảnh vải hình tam giác cuối cùng trên người.
Đàm Vân Thư lại tiến tới hôn cô. Nhân lúc này, tiếng bao nhựa bị xé vang lên, chọc thủng màng nhĩ của họ.
Một giây tiếp theo, Phương Du theo âm thanh đưa tay ra, cầm thứ vừa được tháo ra đeo vào tay mình
“Phương Du, cậu…” Giọng nói Đàm Vận Thư trầm thấp khàn khàn, tự mình giải thích: “Tôi có thể.”
Phương Du mím môi đáp lại, cô chợt nhớ đến thiệp mời của Lư gia mà cô đã nhìn thấy tối nay. Nếu không có chuyện gì xảy ra, Đàm Vân Thư cũng sẽ đi dự bữa tiệc tối này phải không?
Vậy còn mối quan hệ giữa Đàm Vân Thư và Lư Quý Châu là sao? Đúng vậy, Lư Quý Châu đã có con, nhưng điều này có thể thay đổi lời mời trên tấm thiệp không?
Thế nào là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”…
Ánh mắt Phương Du có vẻ tức giận, cô lật người lại, chặn lấy đôi môi của Đàm Vân Thư.
Cô không dịu dàng như Đàm Vân Thư, cô muốn “nuốt trọn vào bụng” Đàm Vân Thư.
Và về vấn đề này, cô có nhiều kinh nghiệm hơn Đàm Vân Thư, cô thậm chí còn nhớ cách khiến Đàm Vân Thư đầu hàng.
Ánh nến lung linh phản chiếu đôi mắt ướt đẫm của Đàm Vân Thư.
Phương Du cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt như đóng băng.
Nhưng Đàm Vân Thư không thể nhận ra, mọi giác quan của nàng đang dần tiêu tan, không khí như thể đã bị pha loãng. Nàng rên rỉ khe khẽ.
“Đàm Vân Thư.” Sắc mặt Phương Du không hề mềm mại, giọng nói khàn khàn, nghiêng người hôn nàng: “Suỵt, ngoan ngoãn, đừng làm ồn.”
***