Hai bên nhanh chóng lao vào đánh nhau ác liệt.
Những tên hộ pháp này ra tay cực kì hiểm.
Mà khí tức trên người bọn chúng cũng rất mạnh mẽ.
Cả đám đều là cao thủ.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên.
Đám người Lý Nhị Ngưu đánh không lại bọn chúng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sớm muộn gì cũng thua.
Vương Tiểu Thất bây giờ đang bị một tên bóp cổ nhấc lên cao.
Thua rồi!
Đây là lần đầu tiên đám người Lý Nhị Ngưu bị đánh cho tơi bời như vậy.
Hai bên đánh không cân sức, đám Lý Nhị Ngưu bị đánh kêu la oai oái.
Bọn họ lại đứng lên lần nữa lao vào cuộc chiến.
Mỗi lần bọn họ bị đánh ngã.
Lại lập tức đứng lên.
Cả đám càng đánh càng hăng máu.
Quá mạnh!
Bọn họ lúc đầu đều là những người sống dưới tầng chót của xã hội, không được đào tạo bài bản.
Căn bản không phải đối thủ với đám hộ pháp nhà họ Ngô.
Nhục nhã!
Tức giận!
Cả đám Lý Nhị Ngưu tức điên người, cho dù có chết bọn họ cũng phải đánh.
Tiếng cười ngạo nghễ của Ngô Văn Đào vang vọng khắp nhà kho.
“Vô dụng thì cũng chỉ là vô dụng thôi”.
“Đám vô dụng chúng mày mà cũng dám đánh nhau với hộ pháp nhà họ Ngô”.
“Tao xem chán rồi, mau giết hết lũ chúng nó rồi vứt xác ra ngoài đi”.
“Giờ tao chỉ muốn nhanh chóng chơi đùa hai con đàn bà kia thôi”.
“Ông đây chơi vợ Lý Phong trước”.
“Này! Cô tên Hứa Mộc Tình đúng không?”
“Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, bây giờ tôi sẽ cho cô một gợi ý”.
“Cô hầu hạ tôi thật chu đáo, nếu tôi hài lòng thì sẽ để cô sinh một đứa con”.
“Chờ sinh con rồi đến lúc đó cô sẽ là người đàn bà của tôi”.
“Sau này chỉ cần ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho tôi thôi”.
“Tôi sẽ giúp cô quản lí tập đoàn Lăng Tiêu”.
Ngô Văn Đào vừa nói vừa bước đến cạnh Hứa Mộc Tình.
Vẻ mặt Hứa Mộc Tình chẳng thay đổi, lạnh lùng nhìn Ngô Văn Đào: “Chồng tôi sẽ đến sớm thôi”.
Ngô Văn Đào xòe tay nhìn xung quang: “Thế người đâu? Sao tôi vẫn chưa thấy cái thằng Lý Phong vô dụng vậy, ha ha ha…”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Đám người Lý Nhị Ngưu lại bị đánh văng ra ngoài.
Trần Quả bị một tên hộ pháp đạp trúng bụng, cả người bắn về phía cửa.
“Bịch!”
Trần Quả ngã vào lòng một người đàn ông.
Cô ấy cảm nhận được khí tức mạnh mẽ, khí thế sắc bén trước nay chưa từng có của Lý Phong.
Lý Phong tới rồi!
Anh bình tĩnh đứng ở cửa.
Lý Phong đỡ Trần Quả ngồi xuống đất, bước từng bước đến chỗ đám người Lý Nhị Ngưu.
Anh đi rất chậm.
Nhưng lạ là âm thanh đôi giày da bình thường giá không đến hai trăm tệ của anh giẫm lên đất lại vang vọng khắp nhà kho.
“Cộp cộp”.
“Cộp cộp”.
Lúc này một tên hộ pháp quát lên: “Làm màu! Chịu chết đi”.
“Bài Vân chưởng!”
Đây rồi!
Bài Vân chưởng!
Đây là môn võ gia truyền của nhà họ Ngô.
Cũng là môn võ mà mỗi hộ pháp đều phải học.
Tên hộ pháp đó di chuyển, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lý Phong.
Bàn tay to dày của hắn xé gió vung về phía mặt Lý Phong.
“Bộp!”, Lý Phong dư sức đỡ được chiêu này của hắn.
Lật lòng bàn tay.
Mạnh mẽ.
Động tác của Lý Phong giống hệt động tác của tên hộ pháp.
Anh nhẹ nhàng vung tay, vỗ mạnh một cái vào ngực tên hộ pháp.
“Bốp!”
Quần áo rách tươm.
Máu bắn tung tóe.
Cả người hắn nát bét.
Chết ngay lập tức!
Ném tên hộ pháp mềm nhũn như cọng bún thiu sang một bên, Lý Phong tiếp tục bước về phía trước.
Ngay lúc đó mười một thành viên còn lại của đội hộ pháp từ xung quanh xông về phía Lý Phong.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Trong chốc lát cả nhà kho như hiện trường một vụ tai nạn xe cộ.
Từng người từng người một.
Giống như tiếng va chạm của hai chiếc ô tô đang phóng nhanh đâm vào nhau.
Vang vọng khắp nhà kho.
Lý Phong chỉ dùng một đòn “Bài Vân chưởng”.
Anh dùng môn võ mà bọn chúng giỏi nhất để giết chúng.
Không ai ngăn nổi anh!
Càng không có ai đỡ nổi một đòn!
Ngay khi Ngô Văn Đào còn đang ngây người thì mười hai tên hộ pháp vô dụng đã nằm chết dí trên đất.
Ngô Văn Đào sợ mất mật nấp sau sô pha hét lớn: “Ngô Sơn! Ngô Sơn! Mày mau giết hắn cho tao”.
Ngô Sơn lúc này đang đứng trong góc bỗng biến mất, trong chớp mắt lại xuất hiện trước mặt Lý Phong.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào cuốn quanh anh.
Ngô Sơn lạnh lùng nhìn Lý Phong nói: “Thằng nhóc đánh tốt đấy, mày học ở đâu đấy?”
“Ông không xứng để biết”.
Lý Phong dửng dưng nói.
Anh nhìn đám người Lý Nhị Ngưu nói: “Mấy chiêu tôi vừa đánh chó đã nhìn rõ chưa?”
Đám người Lý Nhị Ngưu nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của Lý Phong.
Lý Phong nói tiếp: “Bài Vân chưởng cũng chỉ là môn võ hạ đẳng trên giang hồ thôi”.
“Anh đến cửa hàng sách ở lề đường mua có năm tệ một quyển”.
“Thế mà hôm nay các anh đánh không thắng cái môn võ hạ đẳng này, vậy tôi sẽ tiện tay dạy cho các anh”.
“Cũng để các anh nhớ kĩ rằng, núi cao còn có núi cao hơn, đừng có làm ếch ngồi đáy giếng, mở rộng tầm mắt ra”.
“Ngông cuồng!”
Ngô Sơn tức giận gầm lên, khí tức mạnh mẽ trên người ông ta bộc phát.
“Vù!”
Quần áo đầu tóc Lý Phong bay phần phật.
Ngô Sơn ra đòn rồi!
Ngô Sơn trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm nhìn của đám người Lý Nhị Ngưu.
Từng đợt không khí cuộn đặc lại như những đám mây, ập mạnh đến trước mặt Lý Phong.
Gió cuồn cuộn!
Ngoài cửa sổ!
Đến nỗi mấy món đồ trong góc nhà.
Cũng bị thổi lung lay.
“Rầm!”
Ngô Sơn đánh một đòn thật mạnh vào ngực Lý Phong.
Nhưng Lý Phong vẫn sừng sững đứng đó, nét mặt cũng chẳng thay đổi.
Giọng điệu vẫn dửng dưng như vừa nãy: “Nhìn này, dù là hạ đẳng nhưng nếu học được thì dùng để giết chó cũng hay”.