“Từ hôm nay trở đi, Bài Vân chưởng sẽ đổi tên thành môn võ đánh chó”.
Lý Phong nói xong đột nhiên vung tay về phía ngực Ngô Sơn.
Bàn tay anh vốn đang xòe ra bỗng nắm chặt lại.
Năm ngón tay uốn lượn, gió nổi lên, thổi vù vù.
“Bịch!”
Chỉ một đòn duy nhất.
Ngay khi Lý Phong vừa đấm trúng ngực Ngô Sơn, phần lưng của ông ta cũng lập tức nứt toác.
Ông ta bật ngược về sau như diều đứt dây.
Ngã rầm bên cạnh Ngô Văn Đào.
Trố mắt kinh ngạc.
“Không thể nào! Sao lại thế được!”
Ngô Văn Đào còn tưởng hai mắt mình nhìn nhầm rồi.
Hắn giơ tay vuốt mặt mình: “Mình đang mơ mà thôi, chắc chắn chỉ là mơ thôi! Không thể có chuyện này được”.
Bây giờ Lý Phong đã đứng trước mặt Ngô Văn Đào.
Anh liếc nhìn xuống, như một ngọn núi cao chọc trời đột nhiên từ dưới đất chui lên.
“Nếu cơ hội lúc trước tao cho mày không biết quý trọng thì thôi”.
“Đứng im!”
Ngô Sơn bất ngờ hét lên một tiếng.
Ông ta bóp chặt cổ Hứa Mộc Tình.
Miệng ông ta toàn máu, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo.
Lý Phong cứng mặt: “Mày dám?”
“Hừ! Trên đời này không có chuyện nhà họ Ngô bọn tao không dám làm”.
Ngô Sơn rút ra một con dao ném ra đất.
“Thằng ranh, nếu mày dám manh động tao sẽ bóp nát cổ vợ mày đấy”.
Cả nhà nho nháy mắt lạnh lẽo như hầm băng.
Bầu không khí chết chóc trước nay chưa từng có.
Im ắng!
Căng thẳng!
Lý Phong nhìn chằm chằm Ngô Sơn, ánh mắt như muốn thiêu đốt ông ta: “Nếu mày dám làm vợ tao bị thương thì tao sẽ giết cả dòng họ Ngô nhà mày đấy”.
“Thằng ranh ngạo mạn đấy, nhưng giờ quyền chủ động nằm trong tay bọn tao”.
Ngô Sơn nhìn Ngô Văn Đào.
“Cậu chủ nhặt con dao lên đâm hắn đi”.
Lằng nhằng một lúc!
Ngô Văn Đào vốn đang sợ mất mật vội vàng nhặt con dao dưới đất lên.
“Ha ha ha! Cái loại rác rưởi mày cũng dám lên mặt với tao à!”
“Bây giờ đến lượt tao”.
Vừa nói hai tay Ngô Văn Đào vừa cầm con dao đâm mạnh về phía ngực Lý Phong.
Cơ thể Lý Phong run lên một cái.
Không ai nghĩ rằng Lý Phong sẽ đứng im đấy để mặc Ngô Văn Đào đâm anh.
Giọt nước mắt trong suốt lập tức rơi xuống.
Bởi vì bị bóp cổ nên Hứa Mộc Tình không thể nói chuyện, ánh mắt cô đau đớn.
Mà Lý Phong lại nhìn Hứa Mộc Tình cười.
Ngô Sơn nhìn chằm chằm Lý Phong nói: “Xem ra con đàn bà này rất quan trọng với mày”.
“Cô ấy là người duy nhất tao yêu trong cuộc đời này, tao có thể từ bỏ tất cả vì cô ấy”.
Mỗi chữ Lý Phong nói đều khắc sâu trong lòng Hứa Mộc Tình.
Đâm!
Đâm thật mạnh!
Nhưng không tài nào đâm thủng.
Mà lúc này Lý Phong cũng đặt nhẹ tay lên vai Ngô Văn Đào.
Ngô Sơn thấy Lý Phong mãi không ngã xuống, vội vàng hỏi: “Sao thế cậu chủ?”
Vừa mới nói xong.
Ngô Văn Đào lập tức ngã xuống.
Cực kì đột ngột!
Người hắn mềm nhũn như cọng bún thiu.
Nằm sõng soài trên đất.
Ngô Sơn trợn mắt kinh ngạc.
Lý Phong biến mất trong tầm nhìn của hắn.
“Hự!”
Một ngón tay.
Lao trong không khí.
Tiếng động xé tan bầu không khí làm lỗ tai mọi người âm ỉ đau.
Lúc Ngô Sơn còn đang ngây người thì ngón tay này đã đặt sau gáy ông ta.
Cả người Ngô Sơn bất ngờ run rẩy dữ dội, bàn tay đang bóp cổ Hứa Mộc Tình cũng thả lỏng ra.
Trong đầu ông ta như đặt một quả bom, sau khi ngã xuống lập tức nổ tung.
Mấy thứ đỏ đỏ trắng trắng văng đầy trên đất.
Hứa Mộc Tình vừa thoát khỏi nguy hiểm vội giang tay ôm chặt lấy Lý Phong.
“Á!”
Lý Phong đột nhiên kêu lên.
Hứa Mộc Tình vội hỏi: “Sao thế? Em động vào vết thương của anh à?”
Lý Phong gật đầu: “Ừ, đau lắm”.
“Đau ở đâu, mau cho em xem nào”.
Hứa Mộc Tình vội giơ tay cởi áo Lý Phong ra.
Lúc cô vừa vén áo sơ mi của anh lên, liếc mắt đã thấy cơ bụng tám múi rắn chắc như sắt thép của anh.
Nhưng Hứa Mộc Tình tìm đi tìm lại cũng không tìm thấy miệng vết thương của anh ở đâu.
“Lạ nhỉ? Vừa nãy rõ ràng em thấy hắn cầm dao đâm trúng ngực anh mà, sao giờ không tìm thấy vết thương đâu?”
“Có mà, em tìm kĩ mà xem, ở đây này”.
Nói xong Lý Phong chỉ vào vị trí trái tim mình.
Gương mặt Hứa Mộc Tình dựa sát vào gần: “Không thấy mà, ở đâu thế anh?”
Hứa Mộc Tình quá lo lắng nên không thấy khóe môi Lý Phong nhếch lên cười trộm.
Lý Phong cười xấu xa nói: “Oái! Đau quá!”
“Ơ! Em làm đau anh à?”
Bàn tay đẹp đẽ như ngọc của Hứa Mộc Tình vội vuốt ve ngực Lý Phong.
Vừa chạm vào nhau, cơ thể hai người không nhịn được run lên như bị điện giật.
Sau khi bình tĩnh lại Hứa Mộc Tình lập tức hiểu ra.
Cái đồ Lý Phong xấu xa chỉ là đang trêu cô mà thôi.
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu giận dỗi lườm Lý Phong.
Nhưng Lý Phong không bị thương là cô yên tâm rồi.
Hứa Mộc Tình nhẹ giọng nói: “Lần sau anh đừng liều lĩnh thế nhé, nếu dao đâm trúng thì sao?”
“Cho dù anh có bị dao đâm trúng hay không”.
“Thì vì cứu em, anh cũng có thể làm bất cứ chuyện gì”.
“Những lời vừa nãy anh nói là thật”.
“Ừm, em biết”.
Hứa Mộc Tình xấu hổ đỏ mặt, ôm chặt lấy Lý Phong.
Đồng thời cô cũng hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây, mặt cô ngày càng đỏ, ngày càng nóng.
Hứa Hạo Nhiên nhập viện rồi.
Cậu ta gãy mất hai chiếc xương sườn, giờ đang nằm trên giường bệnh nói lảm nhảm.
Liễu Ngọc Phân trước giờ thường hay động tay động chân với Hứa Hạo Nhiên.
Giờ cũng quan tâm chăm sóc cậu ta chu đáo.
Để tiện chăm sóc Hứa Hạo Nhiên, hai vợ chồng Hứa Hiếu Dương đã ở lại bệnh viện.
Giờ trong căn nhà rộng lớn này chỉ còn lại Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Lý Phong tắm xong thì cởi trần, để lộ nửa người trên rắn chắc cường tráng của mình.
Lúc đang lau tóc anh ngạc nhiên khi thấy Hứa Mộc Tình đã đi ngủ.
Bình thường giờ này Hứa Mộc Tình còn đang làm việc, sao hôm nay lại đi ngủ sớm vậy.
Lý Phong cũng không nghĩ nhiều, lau qua tóc xong thì bước đến.
Anh tắt đèn.
Nhấc chăn nằm xuống.