Hứa Mộc Tình vội ngẩng đầu nói: “Em bảo anh đứng có sai vặt cô ấy nữa, cô ấy còn biết bao nhiêu chuyện phải làm mà”.
Lý Phong cười hì hì nhìn Hứa Mộc Tình: “Thế bánh bao “chó không thèm” em có ăn không?”
Hứa Mộc Tình lè lưỡi li3m môi theo bản năng.
Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lý Phong.
Cô quay ngoắt đầu đi nói: “Em không ăn!”
“À thế à, vậy giờ anh đi mua đây”.
Hứa Mộc Tình vội túm lấy tay Lý Phong: “Em bảo em không ăn rồi mà”.
Lý Phong không quay đầu nói: “Con gái toàn nói một đằng xằng một nẻo, miệng nói không ăn nhưng cơ thể lại rất thành thật”.
Thấy Lý Phong lững thững bước ra cửa, mặt Hứa Mộc Tình đỏ bừng.
Hai tay cô ôm lấy đôi má đỏ ửng.
Trong lòng thở dài: “Sao mà mình vô dụng quá, lúc nào cũng bị anh ấy trêu chọc”.
…
Cung thành, biệt uyển.
Hậu Thụy Niên đứng trong sân nhỏ yên tĩnh.
Cánh cửa trước mắt ông ta vẫn đóng chặt.
Advertisement
Ông ta vừa nói ra tất cả những gì mình biết.
Ông ta đang đợi chủ nhân trả lời.
Một lúc sau cuối cùng tiếng nói của chủ nhân cũng vọng đến.
“Ông nói mấy năm nay Lý Tấn vẫn luôn âm thầm phát triển ở Đông Hải?”
“Vâng, chắc chắn ông ta đã đưa cao thủ giỏi nhất trong gia tộc đến Đông Hải”.
“Nếu không lần này tinh anh của gia tộc tôi cũng sẽ không chết sạch ở Đông Hải”.
“Trụ cột của gia tộc tôi mười năm trước đã là “Vương” rồi, hắn không thể chết như vậy được”.
“Vương?”, người đàn ông bên trong cười khẩy.
“Lúc đầu ai ai chả tự xưng là “Vương””.
“Nhưng cũng chỉ là mấy cái món võ bát nháo mà thôi”.
Advertisement
“Cũng chỉ có lũ vô dụng mấy người mới cung phụng hắn”.
Ở trước mặt chủ nhân Hậu Thụy Niên không dám làm quá.
Ông ta vẫn cúi gằm, chăm chú nghe.
“Hậu Thụy Niên”.
“Có ạ!”
“Ông đã từng nghe về Bát Cực Quyền chưa?”
Hậu Thụy Niên vôi đáp: “Biết ạ, dưới chướng tôi có một đại tông sư luyện Bát Cực Quyền”.
Giọng điệu gã đàn ông phía trong khinh khỉnh.
“Cái ông nói cùng lắm là múa xiếc đầu đường mà thôi”.
“Bát Cực Quyền chính tông hơn ba trăm năm trước đã thất truyền rồi”.
Hậu Thụy Niên giật mình.
Lão tiếp tục nói: “Lịch sự võ thuật của Hoa Hạ rất dài”.
“Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, giờ chẳng còn mấy người nghiêm túc bỏ công sức ra nghiên cứu võ thuật nữa”.
“Cái bọn chúng học được chỉ là da lông bên ngoài thôi, còn chẳng được tính là hiểu biết”.
“Cái lũ tạp nham tông sư, đại tông sư, Vương chẳng qua là hưởng được nhiều tiền lương của các gia tộc lớn nên cố ý thổi phồng thế thôi”.
“Tông sư là gì?”
“Phải là người khai sơn lập phái”.
“Đại tông sư lại càng hiếm có khó tìm”.
“Còn Vương, mấy trăm năm trước có mấy người đạt được danh hiệu này chứ?”
“Từ nay trở đi, trước mặt tôi đừng mà nhắc đến mấy cái danh xưng buồn cười ấy nữa”.
Dường như ông ta vô cùng nghiêm khắc về chuyện võ thuật.
Đây cũng là lần đầu tiên Hậu Thụy Niên thấy chủ nhân của mình giận dữ với những thứ không đâu này.
“Vâng!”
Người bên trong trầm giọng nói: “Điều ông vừa nói tôi đã nghĩ kĩ rồi”.
“Hiện giờ chưa thể động đến nhà họ Lý”.
“Đang ở thời khắc quan trọng, không được rút dây động rừng”.
Hậu Thụy Niên bối rối.
Ông ta háo hức chạy tới không chỉ vì muốn báo tin cho chủ nhân.
Mục đích chính của ông ta là muốn mời hai cao thủ ở đây về canh giữ.
“Nhưng chủ nhân à, giờ con trai Lý Tấn đã xử lí sạch Thiên Môn rồi”.
“Nếu chúng ta cứ bình chân như vại chỉ sợ sẽ trúng kế của Lý Tấn”.
Hậu Thụy Niên liên mồm kể ra những việc Lý Phong đã làm sau khi đến Thiên Môn.
Cuối cùng thì người bên trong cũng lên tiếng.
“Hình như con trai ông hai ngày trước mới đến Thiên Môn một lần thì phải”.
Vừa nghe thế, cả người Hậu Thụy Niên sợ run lên.
Ông ta quỳ “bụp” xuống đất.
“Tôi đáng chết, tôi đáng chết!”
“Tôi không dạy dỗ tốt con mình, xin chủ nhân trách phạt”.
“Nếu tôi phạt thật thì giờ ông chết lâu rồi”.
Cả người Hậu Thụy Niên run lên, trán ông ta dí xuống đất, cả người cúi sát đất như một con giòi.
“Không phải ông vẫn có lòng tin với con trai Hậu Thư Hạo của mình lắm à?”
“Tôi cho nó thêm một cơ hội nữa”.
“Lần này tôi sẽ cử một cao thủ Bát Cực Quyền đi cùng nó đến Thiên Môn…”
“Nhiệm vụ của nó rất đơn giản, gi3t chết Lý Phong cho tôi”.
Giết Lý Phong?
Hậu Thụy Niên giật mình nhưng ông ta nhanh chóng ngẩng đầu cười tươi.
Ông ta mừng như điên.
“Chủ nhân sáng suốt! Chủ nhân sáng suốt!”
“Lý Tấn rất thương Lý Phong”.
“Nếu ông ta biết chúng ta cử người đi giết Lý Phong thì nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
“Thế thì Lý Tấn tự nhiên sẽ giấu đầu hở đuôi rồi”.
Người bên trong khinh khỉnh nói: “Lý Phong chỉ là con chó có cũng được, không có cũng chẳng sao”.
“Mục đích chính của tôi là muốn xem xem người đàn bà năm đó đi cùng Lý Phong còn sống hay đã chết mà thôi”.
Hậu Thụy Niên sợ hãi.
“Bốp!”
Ông ta thẳng tay tát mình một cái.
“Tôi đáng chết!”
“Chuyện quan trọng như vậy mà tôi lại quên mất”.
Người bên trong không nói gì.
Cuối cùng Hậu Thụy Niên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Năm đó ông ta với ba gia tộc lớn khác ở thủ đô và các gia tộc khác ở bên ngoài cùng nhau hợp tác ép Lý Tấn đuổi mẹ con Lý Phong ra khỏi thủ đô.
Còn hao tâm tổn trí gi3t chết đứa con trai cả của Lý Tấn nữa.
Mục đích của bọn họ không phải vì gia sản nhà họ Lý.
Mà muốn người đàn bà đó chết thảm nơi đất khách quê người.
Đây là nhiệm vụ bí mật mà bên trên truyền xuống.
Nội dung của nhiệm vụ lúc đọc lên thấy rất lạ đời.
Năm đó chủ nhân nói với ông ta.
Lục An Lam không được chết trong tay bọn họ.
Không ai được phép ra tay với Lục An Lam.
Chỉ được phép ép bà ấy lưu lạc nơi đất khách quê người, ăn đói mặc rét, buồn khổ sinh bệnh mà chết.
Nhưng Hậu Thụy Niên cũng không biết thân thế thật sự của Lục An Lam là gì?
Vì cái nhiệm vụ này mà ông ta tốn công tốn sức điều tra tất cả các gia tộc họ Lục trên cả nước.
Nhưng kết quả lại chẳng thu được gì.
Bởi vì cả nước chẳng có nhà họ Lục nào cao hơn hạng hai cả, toàn là mấy gia đình bình thường.
Mấy năm nay ông ta đã quên mất chuyện này rồi.
Giờ đột nhiên nghe chủ nhân nói thế, Hậu Thụy Niên sợ đến mức toát mồ hôi.
Những năm gần đây nhà họ Hậu mát mái xuôi chèo.
Bởi vì có lực lượng của chủ nhân luôn đứng sau lưng bảo vệ.
Nếu Lục An Lam còn sống chỉ sợ nhà họ Hậu sẽ không thấy được mặt trời ngày mai mất.
Người đàn ông bên trong không nói gì nữa.
Hậu Thụy Niên cung kính nói: “Tôi xin phép!”, sau đó xoay người đi về phía cổng.
Thụy Hậu Niên vừa bước ra khỏi cổng thì thấy một người đàn ông trung niên đứng đợi phía trước rồi.
Người này nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ thấy rất bình thường.
Nhưng Hậu Thụy Niên vừa thấy ông ta liền trợn tròn hai mắt.