“Từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ chịu thiệt”.
“Mà lúc nào ông ta cũng là người ngáng chân”.
“Bây giờ nhớ lại ngày xưa không biết có bao nhiêu người bị ông ta chơi khăm rồi”.
“Vùng đất cấm Đông Hải từ đầu chỉ là nơi để ông ta ngụy trang mà thôi”.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì từ đầu Lý Tấn đưa Lý Phong đến Đông Hải vì ông ta cũng có ý nghĩ thế”.
“Đem Lý Phong đến cái nơi khỉ ho cò gáy Đông Hải để bồi dưỡng đứa con trai của mình từng chút một”.
“Để Đông Hải trở thành căn cứ bên ngoài của nhà họ Lý”.
“Cứ thế ông ta có thể dễ dàng tiến lên tấn công, cũng dễ lùi về khi phòng thủ”.
“Kế hay lắm!”
“Mấy năm nay tôi bị lão già Lý Tấn này lừa thảm rồi”.
Nói đến đây, Vũ Thế Huân cười khổ.
Lúc nhỏ Lý Tấn bị chơi khăm, ông ta vẫn còn nhớ rõ.
Giờ nghĩ lại vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.
“Sớm biết vậy đã không nhúng tay vào chuyện năm đó”.
“Nếu không thì Lý Phong đã làm em rể con từ lâu rồi”.
“Mà khu phía Đông cũng là của hai nhà chúng ta”.
Advertisement
Vũ Du Quý vội nói: “Bố à, trụ cột nhà họ Hậu ngã hết rồi, chúng ta có nên làm gì không?”
Vũ Thế Huân cười lớn: “Gì mà có nên chứ, giờ chúng ta phải hành động ngay”.
“Miếng đất ở thành Nam vốn là của chúng ta mà”.
“Năm đó chẳng qua là bố sơ ý nên mới bị con cáo già Hậu Thụy Niên chơi khăm thôi”.
“Giờ con lập tức dẫn người cướp về đi”.
“Vâng! Giờ con đi ngay đây”.
Thấy đứa con cả của mình hấp tấp rời đi.
Vũ Thế Huân khẽ lắc đầu.
Đứa con cả của ông ta không có thói xấu.
Không giống đám cậu ấm nhà giàu chơi gái hút thuốc phiện.
Nhưng mà đầu óc đơn giản, làm gì cũng hấp tấp.
Advertisement
Khác xa đứa con thứ hai của ông ta.
Nghĩ đến đứa con thứ hai, ông ta không nhịn được cười hiền từ.
Tương lai của nhà nhà họ Vũ phải do Vũ Khuynh Mặc gánh vác rồi.
Chỉ đứa con thứ hai mới có thể dẫn dắt gia tộc đi lên đỉnh cao.
…
Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Mộc Tình tay cầm bán rán, vừa ăn ngon lành vừa cúi đầu xem tài liệu trên bàn.
Còn Lý Phong hai tay ôm mặt chống cằm.
Đôi mắt sáng lấp lánh của anh nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn anh, hỏi nhỏ: “Dáng vẻ này của em xấu lắm phải không anh?”
Lý Phong lắc đầu.
“Không đâu, đẹp lắm ý”.
“Em không tin đâu, anh lừa em”.
“Làm gì có người phụ nữ nào như em, vừa ăn vừa làm việc, chắc chắn là trông xấu lắm”.
Tuy miệng nói thế nhưng Hứa Mộc Tình vẫn ăn sạch chiếc bánh rán cầm trên tay.
“Ở ngoài lâu rồi giờ em thèm cơm mẹ nấu quá”.
Lý Phong cười hì hì nói: “Nếu em muốn ăn thì giờ chúng mình về nhà đi”.
“Bên này còn nhiều việc cần giải quyết như thế, em đi rồi cấp dưới phải làm sao đây?”
Lý Phong nói: “Bọn họ sẽ tự biết cách làm ý mà”.
“Bây giờ không được có sai sót gì, mà em cũng phải đánh bại Nữ hoàng phố Wall, kiếm thật nhiều tiền nữa”.
Lý Phong trợn mắt ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Hứa Mộc Tình nói phải kiếm nhiều tiền.
“Em kiếm nhiều tiền thế làm gì?”
“Nuôi anh đó!”, Hứa Mộc Tình cười nói.
Nghe thấy thế Lý Phong cười trộm, sau đó ghé sát vào cô.
Thấy Lý Phong dựa sát vào, Hứa Mộc Tình liền chột dạ.
Bình thường dù có người Lý Phong cũng luôn tìm mọi cách để “dê” cô.
Đừng nói là bây giờ trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ.
“Anh, anh làm gì thế”.
Lý Phong cười không nói.
Anh giơ tay lên.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Sau đó cúi sát đầu đến.
Mũi hai người cách nhau ngày càng gần.
“Không phải vừa nãy em nói sẽ nuôi anh à?”
“Giờ tự nhiên anh thấy đói bụng”.
“Anh muốn ăn em đó”.
Hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt cô.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Nhìn thấy đôi môi của anh ngày càng kề sát.
Hứa Mộc Tình cảm thấy trái tim bé nhỏ của cô như muốn đập văng ra khỏi lồ ng ngực.
Nhưng Lý Phong không hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Mà li3m một cái lên khóe miệng cô.
Li3m sạch vụn trứng chim dính bên khóe miệng do lúc cô ăn bánh rán bất cẩn dính lên.
Lúc anh li3m, đầu lưỡi còn quét qua khóe miệng cô một chút.
Á!
Trong nháy mắt cả người cô nổi da gà.
Lý Phong cười nghiền ngẫm nhìn cô nói: “Sao mặt em đỏ thế?”
“Anh cũng chỉ là đói bụng nên mới ăn vụn bánh dính trên khóe miệng em thôi”.
“Đáng ghét!”
Hứa Mộc Tình giận dỗi liếc mắt quyến rũ nhìn Lý Phong.
Lúc này bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Có người đến!”
Hứa Mộc Tình ngồi nghiêm chỉnh.
“Mời vào!”
Raven đẩy cửa bước vào.
Vừa mới vào trong, Raven liền cảm thấy không khí bên trong tràn đầy sự mờ ám.
Nhìn thấy hai má Hứa Mộc Tình đỏ bừng như quả táo, cô ta liền biết chuyện gì xảy ra.
Đi theo Lý Phong mấy ngày nay, Raven phát hiện phần lớn thời gian Lý Phong đều ở bên Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt anh nhìn Hứa Mộc Tình không giống với những người khác.
Raven chưa từng thấy một người đàn ông nào thâm tình như thế.
Trong mắt anh đong đầy dịu dàng.
Loại dịu dàng mà chỉ dành cho Hứa Mộc Tình.
Nhưng Raven cũng không nghĩ Lý Phong giống như những gì bên ngoài nói về anh.
Hứa Mộc Tình càng ngày càng có tiếng tăm.
Rất nhiều người bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Lý Phong.
Bọn họ nói Lý Phong bám váy vợ.
Cả ngày chỉ ở bên vợ, chẳng làm gì.
Nhưng chỉ có những người bên cạnh anh mới biết.
Tập đoàn Lăng Tiêu có ngày hôm nay, anh là người đã bỏ công lớn nhất.
Hậu Thư Hạo ngày vào cũng vênh vênh váo váo khoe khoang mình là thiên tài mấy trăm năm mới có một.
Nhưng ở trước mặt Lý Phong hắn có khác gì thằng đần đâu.
Mọi chuyện mà bọn chúng định làm Lý Phong tính ra hết rồi.
Sau khi Raven tiếp xúc với Lý Phong cô ta mới nhận ra điểm đáng gờm của anh.
Bất cứ ai đối đầu với Lý Phong đều có kết cục cực kì bi thảm.
Bởi vì sự sống chết của chúng nằm hết trong tay Lý Phong.
Raven chào Lý Phong rồi nói: “Ông chủ, tôi đã làm theo những gì anh dặn, mọi chuyện đều ổn thỏa rồi”.
Không đợi Lý Phong nói gì, Hứa Mộc Tình đã nói: “Anh thế mà lại để Raven làm chân chạy vặt á”.
“Em bảo anh bao nhiêu lần rồi, giờ Raven là thư kí của em”.
“Anh đừng suốt ngày bắt cô ấy đi mua bánh rán, hoa quả, bánh nhân hẹ gì đó nữa”.
“Anh biết em không thích ăn rau hẹ mà”.
Rất nhiều chuyện Lý Phong làm Hứa Mộc Tình không biết.
Nhất là mấu chuyện đối phó với nhà họ Hậu đều là giấu Hứa Mộc Tình làm.
Đây cũng là điều mà Raven phục Lý Phong sát đất.
Tất cả những chuyện đen tối bẩn thỉu đều do anh xử lí.
Thứ anh cho Hứa Mộc Tình là một thế giới tươi đẹp xán lạn.
“Ừ, được rồi, vậy lần sau chúng mình mua bánh bao “chó không thèm” đi”.
Hứa Mộc Tình gật đầu theo bản năng, bánh bao “chó không thèm” đúng là rất ngon.
Ơ, không đúng!