“Mấy năm nay, một vài đám tôm tép nhãi nhép có vài xu, mở được một hai cái công ty cũng tự xưng mình là tập đoàn?”
“Nực cười”.
Nói xong, Đào Trình Hán cầm lấy điện thoại trên bàn bấm một dãy số.
“Tiểu Triệu! Câu nói với những người bên dưới, từ nay chúng ta sẽ nhắm thẳng vào tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Gì cơ? Cậu cũng không biết tập đoàn Lăng Tiêu này á?”
“Thôi, mấy cái này không quan trọng, dù sao thì…”
“Đây là lệnh trên tổng bộ thông báo, kệ nó chui từ cái xó xỉnh nào ra…”
“Đi lên từ cái xưởng nhỏ ý, cắt hết nguồn cung của bọn chúng cho tôi…Á….”
“Tôi không sao, chỉ là hơi đau răng. Cậu nhớ những gì tôi nói, làm theo cách mà chúng ta hay làm, khiến cái tập đoàn này trắng tay cho tôi”.
Đột nhiên cơ thể Đào Trình Hán run lên một cái.
Cô ả dưới gầm bàn rút giấy ăn lau sạch, sau đó cười ha ha nhìn Đào Trình Hán.
“Giám đốc, em làm khá lắm đúng không?”
Đào Trình Hán tươi cười cúi đầu nhìn cô ta nói.
“Bên trên làm tốt lắm, không biết bên dưới của cưng thì thế nào?”
Cô ả hơi nhếch mày: “Nếu giờ giám đốc rảnh thì em cho anh xem nhé?”
Đào Trình Hán gật đầu: “Được đấy, nhưng ở công ty không tiện, chúng ta đến nơi khác tốt hơn”.
“Nhưng giám đốc này, lúc em làm việc anh có thể tắt điện thoại không?”
“Nếu không người ta không tập trung được”.
Đào Trình Hán: “Được, anh sẽ làm theo yêu cầu của cưng”.
Cùng lúc đó.
Văn phòng của Hứa Mộc Tình ở Bách Vị Nguyên.
“Cốc cốc cốc”.
Hứa Mộc Tình đang tập chung tinh thần xem tài liệu.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, đôi môi đỏ gợi cảm của Hứa Mộc Tình thốt lên hai chữ rõ ràng: “Mời vào”.
Cửa bị người ta đẩy ra.
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn.
Lúc nhìn thấy người vào cô liền giật mình.
Là Raven.
Ngoài mặt thì Raven là thư kí của Hứa Mộc Tình nhưng thực ra cô vẫn nghe theo lệnh của Lý Phong.
Hầu hết mọi việc cô ấy đều báo cáo với Lý Phong.
Trước đây cô ấy vẫn luôn ở Thiên Môn, sau khi Hứa Mộc Tình rời đi thì cô ấy ở lại đấy quản lí.
Tuy là chức của cô ấy không cao nhưng rất có năng lực.
Về điểm này, nhiều khi Hứa Mộc Tình cảm thấy mình còn kém Raven.
Raven là người phụ nữ rất tinh tế và cẩn thận.
Trong công việc, cô ấy có thể bày ra thiên la địa võng, ngay cả một sợi tóc cũng không lọt.
“Raven, sao cô lại đến đây?”
Hứa Mộc Tình đứng lên, đưa Raven đến bên sô pha, hai người cùng ngồi xuống.
Raven cười đưa cho Hứa Mộc Tình một tập tài liệu.
“Ba ngày trước tôi nhận được điện thoại của Lý Phong, anh ấy bảo tôi chuẩn bị cái này cho cô”.
Nghe thấy là Lý Phong chuẩn bị cho mình, Hứa Mộc Tình vội mở ra xem.
Bên trên tài liệu kín chữ.
Sau khi Hứa Mộc Tình nhìn kĩ, mí mặt giật giật.
Cô hỏi Raven: “Tập đoàn Viên Thị này có phải là của bố Đa Đa không?”
Raven gật đầu.
“Sao bọn họ phải đối phó với tập đoàn chúng ta”.
“Chả nhẽ vì ông ta phản đối Đa Đa và em trai tôi quen nhau hả?”
Raven nhìn Hứa Mộc Tình.
Nụ cười của cô rất bình tĩnh.
Trong mắt cô lóe lên sự khôn ngoan sâu sắc.
Raven cực kì hâm hộ Hứa Mộc Tình.
Bởi vì trên người Hứa Mộc Tình có sự hiền lành lương thiện mà người bình thường không có được.
Khi cô lo nghĩ chuyện gì, cô luôn hướng theo chân thiện mỹ.
Mà thường không chú ý đến sự xấu xa trong bản tính của con người.
Nhưng Raven lại là người hiểu rõ thứ này nhất.
Lúc trước Lý Phong cứu Raven cũng từng nói.
Anh sẽ để vợ mình mãi hồn nhiên như vậy.
Nếu thế giới này chia làm đen và trắng, vậy Hứa Mộc Tình sẽ là màu trắng.
Còn Raven là màu đen.
Raven giúp Hứa Mộc Tình giải quyết tất cả những chuyện xấu xa.
Raven nhìn Hứa Mộc Tình nói: “Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, tôi chỉ làm theo lời dặn của ông chủ, chuẩn bị trước những tài liệu này thôi”.
“Nửa tiếng sau tập đoàn Viên Thị sẽ bắt đầu tấn công tập đoàn của chúng ta”.
“Vì để đối phó với sự tấn công của bọn họ trên phương diện tài chính, một tuần trước tôi đã cố tình thành lập một công ty tài chính “ma” dưới danh nghĩa của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Tất cả những đòn tấn công của bọn họ, chúng ta đều có thể gánh được”.
“Đợi đến khi bọn họ hoàn hồn, chúng ta cũng đã ăn được kha khá của công ty bọn họ rồi”.
Hứa Mộc Tình nhìn Raven, cô đột nhiên cười.
“Cô cười gì thế?”, Raven hỏi.
“Tôi đột nhiên phát hiện có cô ở bên, tôi thấy rất yên tâm”.
Hứa Mộc Tình nói thẳng suy nghĩ của mình ra.
Raven cũng cười.
Cũng chỉ có người con gái lương thiện hiền lành như Hứa Mộc Tình mới xứng đôi với ông chủ của cô ấy.
Ban đêm.
Đào Trình Hán thoải mái dẫn theo thư kí của mình đi từ thang máy khách sạn ra.
Ông ta dẫn người phụ nữ diêm dúa bên cạnh đến quầy lễ tân thanh toán, vung tay đưa thẻ Gold của mình ra.
Lúc đang tính tiền, ông ta sung sướng cả người, mở điện thoại ra xem.
Nhưng vừa mở điện thoại ra, ông ta phát hiện mình có mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Lông mày Đào Trình Hán dựng ngược lên.
Chuyện gì thế?
Ông ta còn chưa kịp điện lại, thì di động trong tay lại rung mạnh, là nhân viên của ông ta gọi đến.
Đào Trình Hán vừa mới ấn nghe, đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng hét to của một người đàn ông.
“Giám đốc, ông đang ở đâu vậy?”
“Ông mau về đi, hỏng rồi, chuyện lớn không xong rồi”.
Đào Trình Hán hỏi: “Có chuyện gì mà cuống lên như thế?”
Nhân viên đầu bên kia run rẩy nói.
“Xong rồi!”
“Xong hết rồi!”
“Chúng tôi làm theo tài liệu mà phó tổng giám đốc đưa tới, tấn công vào một công ty tài chính dưới trướng tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Nhưng không biết bên đó xảy ra chuyện gì”.
“Nhìn có vẻ như chỉ là một công ty tài chính nhỏ nhưng lại như cái động không đáy”.
“Chúng ta đầu tư vào hai trăm triệu lại bị bọn chúng nuốt sạch”.
Đào Trình Hán thở phào nhẹ nhõm.
“Hai trăm triệu thì hai trăm triệu, có gì phải cuống lên thế?”
Đào Trình Hán là lãnh đạo cấp cao của công ty, ông ta muốn thể hiện sự nam tính và uy nghiêm của mình trước mặt người phụ nữ bên cạnh.
Ông ta ngẩng đầu, mạnh miệng nói.
“Tuy là tập đoàn Lăng Tiêu này không nổi lắm cũng chưa từng nghe ai nhắc đến”.
“Nhưng dù sao cũng là công ty trực thuộc của một tập đoàn, nuốt hết hai trăm triệu cũng là chuyện thường”.
“Các cậu cứ làm theo tài liệu mà phó tổng giám đốc làm là được rồi”.
Anh chàng nhân viên hét to: “Không được đâu giám đốc ơi”.
“Tất cả tài chính của công ty chúng ta bỗng chốc mất sạch rồi”.
“Hai tỷ đấy”.
“Hai tỷ của công ty chúng ta bị bọn họ nuốt sạch”.
“Giờ tài chính của công ty chúng ta bị kẹt rồi, phải làm sao đây?”
Những gì nhân viên nói sau đó Đào Trình Hán không nghe thấy nữa.
Vì di động đã trượt khỏi tay ông ta đập xuống đất rồi.
“Rầm!”
Cơ thể ông ta hơi lung lay, ngồi thẫn thờ trên mặt đá hoa lạnh như băng của khách sạn.
“Xong rồi”.
“Xong thật rồi”.