Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 65



Đường Na ném di động qua một bên, ôm chăn lăn lộn trên giường một vòng.

    Cô nhìn trần nhà, nhớ tới phản ứng mỗi lần Ngu Trạch nhìn thấy cô.

    Nhịn một lúc… Càng nghĩ càng giận.

    Lui một bước… Càng nghĩ càng thua thiệt.

    Cô giận dữ xoay người nhảy xuống giường, lao đến tủ lôi chiếc gương soi toàn thân đã gấp gọn bên trong ra.

    Cô nhìn thiếu nữ tóc vàng trong gương, nghĩ như thế nào cũng không rõ, tại sao anh lại ghét dáng vẻ khi mình trưởng thành?

    Ghét đến mức nhìn cô một cái cũng không chịu?

    Đường Na tức giận, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ấm ức.

    Anh dựa vào cái gì không thích mình bây giờ?!

    Mặt cô có chỗ nào không đẹp?

    Đường Na soi gương nhìn phải nhìn trái, nhìn trên nhìn dưới… Cảm thấy mình đẹp lắm mà! Mái tóc vàng và đôi mắt màu tím nhạt là biểu tượng của gia tộc Đồ Linh, gia tộc này có thể sinh ra củi mục, nhưng chưa từng sinh ra người xấu xí!

    Nhất định là mắt cứt chó thối bị mù mới có thể không thích dáng vẻ sau khi lớn lên của cô!

    Không sai! Nhất định là như vậy!

    Không thích thì không thích! Hừ, ai mà thèm!

    Đường Na như cây pháo bị châm, nhanh chân xông về giường.

    Có danh nhân từng nói, con người chỉ cần nằm xuống cũng có thể sung sướng… Đánh rắm! Đường Na nằm trên giường, cảm thấy không sung sướng tẹo nào!

    Chỉ cần vừa nằm xuống, cô lại nhớ tới ánh mắt né tránh, hành động xa lánh, còn có ba tinh chí mạng đáng giận kia nữa!

    Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Bò sát nhỏ đáng chết!

    Tiếng đập cửa vang lên, tiếng Ngu Trạch từ ngoài cửa truyền đến: “Ăn cơm.”

    “Không ăn!” Cô tức giận nói.

    Một thoáng im lặng, Ngu Trạch trực tiếp vặn chốt cửa.

    Đường Na túm chăn trùm lên đầu mình.

    Ngu Trạch bất đắc dĩ nhìn cơ thể Đường Na đã biến lớn nhưng vẫn như đứa trẻ trốn trong chăn.

    Anh đi tới, muốn kéo cô ra khỏi chăn: “Cơm tối có thịt bò cô thích…”

    “Không ăn!” Cô ở dưới chăn dùng chân đá tay anh: “Cứ để tôi chết đói đi! Tâm đã chết rồi còn cần thể xác không có linh hồn này làm cái gì!”

    Ngu Trạch bắt được chân của cô.

    Chân cô quấn chăn bông cũng nho nhỏ, chỉ bằng một nắm tay của anh, trước kia anh từng túm cái chân thích gây chuyện này không ít lần, nhưng hôm nay anh mới cảm thấy là lạ.

    Không phải xúc cảm lạ, là cảm xúc trong lòng lạ.

    Ngu Trạch buông tay, xốc chăn trên đỉnh đầu cô lên.

    Gương mặt thiếu nữ tóc vàng vẫn còn sự mũm mĩm của trẻ con, khuôn mặt tức giận như con hamster giấu đồ ăn, một sợi tóc vàng óng lộn xộn dính vào khoé miệng cô.

    Ngu Trạch vừa định đưa tay kéo sợi tóc xuống cho cô, động tác tay chợt dừng lại.

    “Ăn tối.” Anh nói.

    “Không ăn.” Cô dời mắt, hầm hừ nói.

    “Đừng bướng nữa, ăn cơm.” Anh nói lần nữa.

    Đường Na quay đầu nhìn anh.

    Ngu Trạch đứng bên giường, bởi vì chiều cao không thể không cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt anh bất đắc dĩ, tóc rối dài quá xương cung mày che đôi mắt bình tĩnh đen nhánh.

    “Anh kéo tôi.” Cô vươn tay với anh

    Anh không nghi ngờ gì, nắm chặt tay cô muốn kéo cô lên, cô nhân cơ hội này, dùng hết sức kéo anh về phía mình.

    Ngu Trạch bất động như núi.

    “…”

    Bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ.

    Ngu Trạch hỏi: “…Cô muốn làm cái gì?”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 3 - Chương 12: ۵ Hồi 22: Nhặt cốt thổi hồn (1) ۵

    Anh phối hợp một chút?

    “Vô vị!” Cô hất tay anh ra, lại xoay người đưa lưng về phía anh.

    “Bảo cô ăn cơm tối.” Ngu Trạch nói lần thứ ba.

    “Không ăn không ăn không ăn!”

    Đường Na vừa dứt lời, trong phòng một hồi lâu không có âm thanh. Đang lúc cô không chịu nổi tò mò và một ít cảm xúc khác, muốn quay đầu xem Ngu Trạch còn ở đó hay không, cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng.

    “A!”

    Đường Na vô ý thức ôm cổ anh.

    “Đi ra ăn cơm.” Anh xoay người đi ra ngoài phòng ngủ.

    “Anh lại dám ép buộc huyết tinh ma nữ vĩ đại!”

    Cô tức giận duỗi hai tay, vò véo mặt bò sát nhỏ, anh mặc cô vò véo, ánh mắt lạnh lùng không thay đổi.

    Ngu Trạch ôm cô đến ghế bàn ăn muốn cô ngồi xuống, cô lại ôm cổ anh không buông tay…

    “Buông tay.”

    “Không buông.”

    “Buông tay.”

    “Không đấy.” Cô nói: “Cũng không phải chưa từng ôm!”

    Ngu Trạch nghe ra chút ấm ức trong giọng nói của cô.

    “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ…”

    Anh còn chưa dứt lời, cô ngắt lời anh, nói: “Trước kia là tôi, bây giờ cũng là tôi, có cái gì không giống?”

    Đúng là như thế.

    Chỉ là hình thái khác biệt, linh hồn bên trong vẫn là cô cùng một độ tuổi.

    Giọng Ngu Trạch không khỏi mềm nhũn: “Nam nữ khác biệt, tôi có thể tuỳ tiện ôm cô khi còn bé, nhưng không thể tuỳ tiện ôm cô lúc lớn.”

    “Anh mới ôm tôi đấy thôi!”

    Cô không phục nói, hơi thở nóng hổi thổi vào tai anh.

    Ngoài ngứa lỗ tai, Ngu Trạch còn cảm thấy trong lòng cũng râm ran.

    Anh hơi dùng sức kéo hai tay cô đang vòng trên cổ mình ra, sau đó xụ mặt nhìn cô: “…Đó là bởi vì cô không ăn cơm.”

    Cô hừ mạnh một tiếng, nghiêng đầu nói: “Không ăn không ăn sẽ không ăn.”

    Ngu Trạch rất muốn hỏi số tuổi thật sự của cô đã đủ ba tuổi chưa, nhịn.

    “…Không phải cô nói, chỉ cần tôi thắng trò chơi sẽ tha thứ cho tôi sao?”

    “Ha ha.” Cô giật giật khóe miệng: “Sách tinh, diễn tinh, giày vò tinh?”

    “…”

    Ngu Trạch ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn cô:

    “Cô muốn làm sao mới có thể tha thứ cho tôi?”

    Mái tóc cô vàng óng như ánh mặt trời, da thịt cũng rất trắng, dưới làn da trắng mơ hồ lộ ra mạch máu màu xanh, đoạn cổ trắng nõn, thon dài xinh đẹp, kiêu hãnh ngẩng cao như thiên nga.

    Cô còn chưa hết nét ngây thơ, khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con, bởi vì mặt em bé nên trông cô chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, Ngu Trạch không biết tuổi thật của cô, nếu như anh mở miệng hỏi, chắc hẳn cô sẽ không nói cho anh đáp án thật.

    “Chân tôi đau.”

    Cô nhìn anh một cái, bỏ chân khỏi dép lê và đặt lên đùi anh.

    Ngu Trạch nhìn đôi chân nhỏ nõn nà, nhất thời sửng sốt, cô hiểu lầm anh do dự, giọng nói tủi thân từ đỉnh đầu truyền đến: “Thật đó, tôi đi đường cả ngày, chân đau.”

    “Ăn cơm.” Ngu Trạch lời ít mà ý nhiều nói: “Sau bữa ăn ngâm chân.”

    “Hừ.” Cô không có uy thế hừ một tiếng, giơ chân lên đá khẽ một cái vào bụng anh.

    Ngu Trạch nhìn cái chân nói là phát cáu còn không bằng nói là nũng nịu, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn cô: “…Với ai cô cũng như vậy à?”

    Cô mở to hai mắt, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, đáp án không cần nói cũng biết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

    Anh hỏi: “Cô có từng đối xử với những người khác như thế không?”

    Đường Na yên lặng nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc.

    “…Sao vậy?”

    Đường Na nhìn chằm chằm anh, nụ cười tiểu ác ma quen thuộc lại xuất hiện trên mặt của cô, Ngu Trạch có trực giác không ổn.

    Quả nhiên, Đường Na nói: “…Anh ghen ư?”

    “…”

    Sau hai giây yên tĩnh đằng đẵng, sắc mặt Ngu Trạch không thay đổi đẩy hai cái chân trên đùi xuống.

    Anh đứng dậy, nói: “Chuyện hoang đường để đến tối hẵng nói, ăn cơm.”

    “Vô vị.” Đường Na bĩu môi.

    Là cô đánh giá cao anh rồi, bò sát ngay thẳng sắt thép làm sao biết cái gì gọi là ghen chứ?

    Ngu Trạch quay người đi ra ngoài.

    Cô ở đằng sau hỏi anh: “Anh đi đâu vậy?”

    “Rửa tay.” Anh lạnh giọng nói.

    “Chân tôi còn sạch hơn tay anh!” Giọng nói đầy phẫn uất của cô truyền đến từ phía sau, Ngu Trạch không quay đầu.

    Anh bước nhanh đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại.

    Anh đứng tại chỗ mấy giây rồi đi đến trước bồn rửa tay mở vòi sen, đặt hai tay dưới dòng nước xối xả liên tục.

    Dòng nước lạnh gần không độ mang đi nhiệt độ hai tay, nhưng không thể cuốn đi phiền não trong lòng.

    Ngu Trạch ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, anh sao vậy?

    Càng gần cuối năm thì càng bận rộn, mỗi ngành nghề đều như thế.

    Đối với ngành giải trí mà nói, cuối năm là mùa cao điểm để các ngôi sao lớn kiếm tiền từ các buổi biểu diễn quảng cáo, mỗi đài truyền hình đều ra giá không ít, lấy hay bỏ không chỉ phụ thuộc vào giá cả, mà còn phải xem bình thường khách quý có đối thủ một mất một còn tuyệt không cùng đài hay không.

    Trước các loại tiệc tối còn phải qua một lễ Giáng Sinh, mặc dù lễ Giáng Sinh không thể kiếm tiền, nhưng gần như mỗi minh tinh chưa lập gia đình đều có hành trình tư nhân không thể cho ai biết.

    Lại chuyển thời gian lên phía trước, trước lễ Giáng Sinh, hội đấu giá tại eo biển Đài Loan được nhiều người chú ý nhất năm nay chính thức diễn ra.

    Bên bến Ngũ Duyên Vịnh Hạ Môn với tầm nhìn rộng lớn, một chiếc du thuyền to lớn xa hoa lẳng lặng dừng ở đó, so với quái vật khổng lồ này, đông đảo du thuyền, thuyền nhỏ đỗ ở bến tàu tựa như đàn kiến vây quanh con voi.

    Toàn thân du thuyền phủ một màu trắng tinh khôi, trên thân thuyền là vô số cửa sổ màu vàng thỉnh thoảng điểm vài hoa văn màu đen hoa lệ, thủy thủ mặc đồng phục màu trắng đi lại tấp nập trên boong thuyền, gần lối vào du thuyền là hai hàng nhân viên phục vụ nam nữ mặc đồng phục màu đen tươi cười chào hỏi những khách mời đã được kiểm tra thư mời đi qua.

    Thư mời không chỉ là minh chứng được tham gia hội đấu giá, còn là biểu tượng cho thân phận và địa vị.

    “Chúc ngài vui vẻ.”

    Tước yêu xinh đẹp đứng bên cạnh bảo vệ lực lưỡng, trả thư mời đã được xác nhận thật giả cho vị khách trước mặt.

    Hai yêu quái ngụy trang thành nhân loại ngửi thấy yêu khí của nhau, nở nụ cười ngầm hiểu.

    Người phụ nữ nhân loại bên cạnh khách quý hiểu lầm hai người liếc mắt đưa tình, lườm nguýt tước yêu một cái. Tước yêu mỉm cười, giả bộ không thấy sự căn thù của nữ nhân loại này.

    Hai vị khách đi vào trong du thuyền.

    Phía sau bọn họ còn có mấy trăm tinh anh từ các ngành nghề đang chờ xếp hàng tham dự, trong đó không thiếu cán bộ cấp cao giới chính trị và tỷ phú nắm giữ mạnh máu kinh tế địa phương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 650

    Mặc dù Bạch Á Lâm được mời tới biểu diễn, nhưng anh ta vẫn chỉ có thể quy củ xếp hàng trong đội ngũ.

    Anh ta có thể xếp hàng trong gió biển mười mấy độ đã là đãi ngộ không tệ, đoàn đội đi cùng với anh ta chỉ có thể chờ đợi tại một chỗ khác ở bến tàu, chờ tất cả khách quý đều lên thuyền sẽ lên thuyền bằng một lối khác.

    Đợi đến lúc tới lượt anh ta, nữ phục vụ xinh đẹp nhìn qua thư mời rồi trả lại cho anh ta và nói một câu: “Chúc ngài vui vẻ.”

    Bạch Á Lâm nhận thư mời, sải bước vào du thuyền.

    Lại qua hồi lâu, nhóm khách quý xếp hàng trước du thuyền chỉ còn hai ba người.

    Một chiếc xe thể thao đen tuyền mang theo tiếng động cơ đặc trưng của xe thể thao đi đến, lưu loát dừng tại bãi đỗ xe tạm thời đỗ đầy xe sang trọng trước lối vào du thuyền.

    Cửa xe thể thao mở ra, chàng trai và cô gái nối tiếp nhau xuống xe.

    Chàng trai cao gầy, mái tóc màu đen, làn da trắng hơn rất nhiều phụ nữ chăm sóc tỉ mỉ, cô gái trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc dài màu vàng, mặt mày tinh xảo như thiếu nữ xinh đẹp từ trong truyện tranh bước ra.

    Hai người có ngoại hình cực kì xuất chúng đứng chung một chỗ tạo thành hiệu quả 1+1=2, bọn họ vừa xuống xe lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.

    Ba khách quý trước mặt tước yêu đều không chớp mắt nhìn hai người, ánh mắt ngạc nhiên hoặc ghen ghét, ngay cả tước yêu cũng không khống chế được giật mình nhìn hai người kia mấy giây.

    Cô lấy lại tinh thần, trả thư mời trong tay cho vị khách trước mặt, nói giống hệt lúc trước: “Chúc ngài vui vẻ.”

    Ba vị khách đi chung với nhau lưu luyến không rời nhìn hai người đi tới một chút, lúc này mới xoay người đi vào trong du thuyền.

    Thính giác nhạy bén của tước yêu làm cô nghe được cuộc nói chuyện của ba người:

    “Cô gái kia là ai?”

    “Không biết, phái người đi hỏi thăm một chút.”

    Tước yêu biết chàng trai đi về phía mình là Ngu Trạch, cô gái bên cạnh anh thì sao? Ngoại hình xuất chúng, nhưng tước yêu xác định mình chưa từng thấy người này trên mạng hay trên TV.

    Nếu như cô vào ngành giải trí, không thể nào không có tiếng tăm gì.

    Tước yêu cười nói với hai người đi tới trước mặt: “Chào ngài, xin lấy ra thư mời của ngài.”

    Cô gái lấy thư mời ra, tước yêu nhìn một cái thầm giật mình, cái tên bên trên thư mời là “cô Đường Na và anh Ngu Trạch”.

    Có thể nói trong yêu giới, không ai không biết, không người không hay cái tên Đường Na này.

    Nghe nói cô tàn nhẫn khát máu, làm nhiều việc ác, vô cớ tạm giam sứ giả Tự Do Thiên Quốc phái đi, lại nghe nói cô vô cùng mạnh mẽ, có thể một mình chiến thắng ác linh mạnh gần bằng ác linh Thủy Hoàng.

    Tước yêu nhìn về phía cô gái xinh đẹp, hoang dại, do dự nói: “Thành thật xin lỗi… Cô là cô Đường Na?”

    Cô cũng từng xem “Tiểu tổ tông nhà tôi”, bề ngoài Đường Na rõ ràng là cô bé năm tuổi, làm sao lại biến thành thiếu nữ trước mắt?

    Thiếu nữ vừa mới mở miệng, một giọng nói từ lối vào du thuyền truyền đến.

    “Đây là chị gái Đường Na, cô Bách Đế Na.”

    Tước yêu quay đầu nhìn về phía cửa vào du thuyền, ngạc nhiên nói: “Ngài Trác!”

    Trác Vũ mặc âu phục đi giày da khoan


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.