Lâm Tiêu gia nhập hàng ngũ của mẹ mình chất vấn, vẻ mặt lộ ra buồn bã nói: “Bố, người làm con quá thất vọng! con nói dối là vì muốn tạo bất ngờ cho bố. Kết quả không ngờ, bố lại là giang thương còn ở giữa lừa gạt của mẹ 400 ngàn, đút túi riêng cho mình 200 ngàn đúng là quá đáng mà!
Lâm Hùng cười hăng hắc nói: “Bà xã, con gái, hai người nghe tôi giải thích…”
“Ông nói cho rõ, tôi đang nghe đây!” Hoàng Thu Hà nói.
Lâm Hùng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được một cái cớ hợp lý, chỉ có thể cẩn thận cất cặp hạch đào vào hộp. Sau đó… ông bỏ chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: “Bà xã, tôi có lỗi với bà, tôi sai rồi!”
Hoàng Thu Hà cùng Lâm Tiêu lập tức đuổi theo.
“Lâm Hùng, ông dừng lại cho tôi!”
“Mẹ, đến lúc phải dùng gia pháp rồi!”
Phương Nhã Nhàn nhìn thấy cảnh này, chỉ biết mỉm cười lắc đầu.
(……………….)
Buổi tối, Lâm Tiêu đem 300 ngàn chuyển cho Tô Thi Hàm.
Lâm Tiêu: “Thi Hàm, bố mình đã nhận được cặp hạch đào, ông ấy cực kỳ ưa thích. Còn nói đồ chơi văn hóa hạch đào này có giá hơn 200 ngàn, ước chừng cặp hạch đào này đáng giá tận 500 ngàn! Là mình không biết xem hàng, cho nên cậu giải thích với Tần Lãng một chút nhé, 300 ngàn này là mình bổ sung thêm cậu cứ cầm lấy!”
Tô Thi Hàm: “Tiêu Tiêu, 200 ngàn đã đủ rồi. Tần Lãng cũng không nói gì hết với mình!”
Lâm Tiêu: “Đã gửi rồi thì cậu cứ thu đi, nếu không lần sau mình gặp Tần Lãng cũng ngại không dám mở miệng mua hạch đào nữa đâu.”
Nghe cô nói như vậy, Tô Thi Hàm mới không nói thêm điều gì nữa.
Trong lòng thì lại rất kinh ngạc, không ngờ Tần Lãng điêu khắc cặp hạch đào kia lại có giá đến 500 ngàn!!
Lâm Tiêu: “Thi Hàm, đêm nay dì sẽ ngủ ở nhà mình, bình thường mẹ mình ở nhà cùng với bố cũng không có ai để tâm sự. Hiện tại đúng dịp dì Phương tới, hai người thỏa sức tâm sự. Mẹ mình còn nói, dì Phương sẽ ở lại nhà mình mấy ngày nữa, mẹ sẽ cùng dì Phương đi xung quanh Thượng Hải dạo chơi cho nên cậu cứ yên tâm, dì Phương ở bên này có mẹ mình lo rồi.”
Tô Thi Hàm: “Được, có dì Hoàng làm bạn với mẹ, mình yên tâm rồi.”
Hai người nói chuyện một lúc, Tô Thi Hàm lại nhận được tin nhắn wechat của Phương Nhã Nhàn gửi tới, tấm ảnh chụp lúc buổi tối bà ăn cơm cùng gia đình Lâm Tiêu.
Phương Nhã Nhàn: “Con gái, mẹ ở nhà Tiêu Tiêu đợi con quay về.”
Tô Thi Hàm: “Được, mẹ và dì Hoàng nhân dịp này ôn chuyện cũ đi.”
Phương Nhã Nhàn: “Ừ, con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ ở nhà dì Hoàng của con rất là tốt. Dì Hoàng và chú Lâm của con vẫn như trước kia, vẫn hay cãi nhau ầm ĩ, trong nhà rất là vui vẻ. Tối hôm nay Tiêu Tiêu mua cho chú Lâm của con một cặp hạch đào điêu khắc…”
Phương Nhã Nhàn cùng con gái trò chuyện, nhắc lại câu chuyện lúc chiều, Tô Thi Hàm cười nói: “Chú Lâm ở giữa làm trung gian một lần giấu 200 ngàn, không bị dì Hoàng phát hiện mới là lạ.”
Phương Nhã Nhàn: “Đúng vậy! cho nên vừa bị đánh mà cả quỹ đen toàn bộ đều bị dì Hoàng của con tịch thu. Thi Hàm, hôm nay Tiêu Tiêu mang về đôi hạch đào điêu khắc này đúng là rất đẹp, nghe nói là của một người bạn của Tiêu Tiêu làm, người đó cũng giống như hai đứa chỉ mới 20 tuổi. Thật sự không nghĩ tới cậu ta lại có tay nghề tốt như vậy, tương lai chắc sẽ thành công nha.”
Tô Thi Hàm tất nhiên biết đôi hạch đào đó là do Tần Lãng làm, toàn bộ quá trình tạo nên cô cũng là người duy nhất thấy được.
Lúc này mẹ nàng nhắc đến việc này, Tô Thi Hàm trong lòng cảm thấy tự hào, đồng thời cũng có chút chờ mong.
Mẹ cô sau này sẽ thích Tần Lãng, dù sao đi nữa anh ấy cũng rất ưu tú.
Phương Nhã Nhàn nói: “Con gái, mẹ hy vọng con cũng giống như người này, thường ngày cố gắng nâng cao trình độ chuyên môn đến mức cực hạn, như thế mới có thể không ngừng tiến bộ.”
Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn Tần Lãng đang chơi đùa với con, cô cúi đầu mỉm cười.
“Được, mẹ! con chắc chắn sẽ giống vị đó cố gắng học tập nhiều hơn nữa.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng nói chuyện Tiêu Tiêu đã chuyển thêm 300 ngàn, còn tán dương Tần Lãng ưu tú.
(………..)
Hai ngày trôi qua, Tô Thi Hàm sáng sớm rời giường chuyện đầu tiên chính là đi xem các con.
Bọn nhóc hiện tại lớn nhanh như thổi, mỗi ngày dường như đều có sự thay đổi, cô không muốn bỏ qua giây phút nào để nhìn bọn nhóc lớn lên.
Tô Thi Hàm ở bên cạnh nôi ôn nhu nhìn các con của mình, kiểm tra tay chân và cơ thể bọn nhóc, xem bọn nhóc tối hôm qua khi ngủ có hay không làm bị thương chính mình.
Tô Thi Hàm cẩn thận kiểm tra, đột nhiên cô phát hiện Tần Huyên cánh tay dường như có chút sưng đỏ, nhìn sang hai đứa còn lại cũng đều như thế.
Đây chính là chỗ tiêm vắc xin hôm qua, chẳng lẽ vắc xin hôm kia tiêm có vấn đề gì?
Tô Thi Hàm cảm thấy không an tâm nhanh chóng gọi Tần Lãng: “Tần Lãng, anh mau đến đây!”
“Chuyện gì thế?” Tần Lãng nghe tiếng cô gọi liền chạy đến.
“Cánh tay các con dường như bị sưng lên, với lại còn rất đỏ. Có phải vắc xin tiêm hai hôm trước có vấn đề?” Tô Thi Hàm lo lắng hỏi.
Tần Lãng kiểm tra cánh tay các con, mỉm cười trấn an cô: “Không sao hết, Thi Hàm! Chuyện này là bình thường, vắc xin được tiêm vào nên để lại vết kim châm nó sẽ ảnh hưởng làn da các con một chút. Qua mấy tuần nữa còn có thể phát sinh mủ và kết vảy, đây đều là phản ứng bình thường mà thôi. Nếu không xuất hiện chuyện này, thì xem như vắc xin không có hiệu quả, còn phải tiêm thêm một lần nữa đấy.”
Tô Thi Hàm nghe xong Tần Lãng phổ cập kiến thức khoa học, cô đưa tay vỗ ngực mình một cái nói: “Vậy là tốt rồi, em còn tưởng các con gặp phải vấn đề gì chứ.”
Tần Lãng vỗ bờ vai cô an ủi mỉm cười nói: “Thi Hàm, đừng lo lắng quá các con tiêm xong vắc xin xong anh đều đo nhiệt độ cơ thể cho chúng năm lần mỗi ngày. Ban đêm cũng quan sát một chút, bọn nhóc ngủ rất say chưa thấy xuất hiện khó chịu hay khóc, nhiệt độ cơ thể cũng rất bình thường, mọi chuyện đều không có vấn đề gì.”
Tô Thi Hàm lộ vẻ ngạc nhiên, thì ra Tần Lãng lại cẩn thận như thế. Cô không hề hay biết gì cả, hắn vậy mà yên lặng làm nhiều việc như vậy.
Điện thoại di động của Tần Lãng lúc này reo lên, hắn thu lại tay đang đặt ở vai Tô Thi Hàm khẽ nói: “Chuyển phát nhanh tới rồi, anh xuống lầu một chút.”
Dưới lầu, Hoàng Thu Hà cùng Phương Nhã Nhàn đang cười nói tiến vào trong trung tâm chăm sóc mẹ và bé.
Con gái của bạn Hoàng Thu hà đang ở cữ tại đây, hôm trước có hẹn muốn qua đây thăm. Đúng dịp Phương Nhã Nhàn đang ở trong nhà nên cũng gọi Phương Nhã Nhàn đi theo xem.
Phương Nhã Nhàn vừa vào cửa đã thấy một gương mặt quen thuộc.
“A, này cậu nhóc! Thật là trùng hợp nha!” Phương Nhã Nhàn cười nói cùng với Tần Lãng.
Tần Lãng suy nghĩ một chút, lại nhớ tới ngày đó đi bệnh viện lấy giấy khai sinh cho con đã đụng phải dì này, hắn gật đầu nói: “Chào Dì!”
Phương Nhã Nhàn gật đầu mỉm cười, cùng Tần Lãng đi ngang qua cũng không có trò chuyện gì nhiều.
Sau đi đi qua, Hoàng Thu Hà tò mò hỏi Phương Nhã Nhàn: “Này, cậu quen biết tên nhóc đẹp trai kia à?”
“Không tính là quen, ngày đó mình ở bệnh viện đụng phải hắn. Cậu biết không tên nhóc kia rất lợi hại đó, đừng nhìn hắn trẻ tuổi mà lầm, người ta đã có ba đứa con rồi đấy.”
“A! Ba đứa con? Vậy là hắn kết hôn rất sớm nha!” Hoàng Thu Hà kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Lãng, cảm thấy thật là không ngờ được.
Phương Nhã Nhàn cười nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu, người ta là sinh ba đấy!”
Hoàng Thu Hà càng kinh ngạc hơn, hạ giọng nói: “Ghê gớm thật, chàng trai trẻ này lại lợi hại như vậy, không ngờ vậy mà có thể sinh ba.”
“Đúng thế! Trường hợp sinh ba như vậy đúng là rất hiếm.”
“Hiện tại quốc gia đang khuyến khích sinh nhiều, nhưng có rất nhiều người trẻ không muốn sinh thêm. Mình nghe nói hiện tại có thể dùng thuốc tiêm để k1ch thích quá trình rụng trứng. Nhiều người sử dụng biện pháp này để có thể sinh đôi đấy.”
Phương Nhã Nhàn nói: “Chuyện đó không tốt đâu, theo mình vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, dù sao cũng có người giống như tên tiểu tử kia, năng lực mạnh một lúc làm một phát sinh ba.”
Hai người đi vừa nói hướng đến thang máy.