Đang lúc bọn Tiêu Phàm cùng Ngũ Đại Gia Tộc kịch liệt chém giết, bên bờ một vách núi, một thân ảnh ngồi còng xuống, đó là một lão giả hắc bào.
Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy khẳng định sẽ nhận ra, lão giả cũng không phải ai khác mà chính là Lô Chiến.
Giờ phút này, trên người Lô Chiến tràn ngập khí huyết tinh nồng đậm, tản ra mùi vị mục nát.
Hắn xếp bằng ở bên bờ vách núi, tựa như một tượng thạch điêu, con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm vào một tiểu viện u nhã nơi xa.
Biệt viện dựa vào núi, ở cạnh sông, đẹp không sao tả xiết, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác thanh lịch, phong cách đặc biệt, trước cửa tiểu viện kia trưng bày một ngọc thạch bạch sắc, lóe ra huỳnh quang yếu ớt.
Ngọc thạch bạch sắc đung đưa trên không, nhưng mà con ngươi Lô Chiến lại rơi ở phía trên đó, trong con ngươi hắn, dường như có một thân ảnh tịnh lệ đang đón gió phất phới, như hoa như điệp, hắn say mê nhìn.
– Oanh!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn từ đằng xa truyền đến, con ngươi đục ngầu của Lô Chiến hơi rung động một cái, từng tia hơi nước tràn ngập sâu trong hốc mắt hắn, có điều trong nháy mắt lại bốc hơi sạch.
– Ngươi đến bây giờ vẫn không muốn gặp ta sao?
Trên mặt Lô Chiến lộ ra vẻ khổ sở, sau đó thở dài một hơi thật sâu:
– Thôi, thời gian của ta cũng không còn nhiều lắm.
Để lại một câu nói, Lô Chiến đột nhiên quỷ dị biến mất tại chỗ, tựa như chưa từng xuất hiện.
Một trận gió mát thổi qua, trong không khí sợi khí huyết tinh cũng biến mất không còn, chỉ có vách núi cao ngạo vẫn vậy, cô đơn mà thê lương.
Ngay sau khi Lô Chiến biến mất, bên trong tiểu viện lại có một thân ảnh bạch sắc đi ra, một bộ váy trắng, mái đầu bạc trắng, nhìn không ra độ tuổi bao nhiêu, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía vách núi, bất động thật lâu.
…
Vị trí Diệp gia phủ đệ, tiếng va chạm kịch liệt như sấm sét bên tai không dứt, tám người bọn Tiêu Phàm đại sát tứ phương, trên người mấy người đều nhiễm rất nhiều vết máu.
Mặt đất máu chảy thành sông, vô số tay chân bị chặt, nhìn qua vô cùng thê lương, so với hỗn chiến Thập Đại Gia Tộc trước đây cũng không thua kém bao nhiêu.
Tiêu Phàm mang theo Cửu U Ma Hổ cùng Sở Tam Sinh và Hoàng Phủ Danh Hiên chiến đấu cùng một chỗ, độc chiến hai đại cường giả Chiến Thánh.
Toàn thân hắn nhuốm máu, chỉ là chút máu tươi này cũng không phải là của hắn, mà là của tu sĩ Sở gia cùng Hoàng Phủ gia tộc.
– Tiêu Phàm, ngươi quả thực kinh tài tuyệt diễm, đáng tiếc, ngươi vẫn chỉ là Chiến Đế cảnh mà thôi. Thiên tài chưa từng trưởng thành cũng không được tính là thiên tài chân chính. Hôm nay ngươi nhất định phải chết, chỉ là không nghĩ tới còn có nhiều đồ ngốc bồi ngươi chết như vậy.
Sở Tam Sinh cười lạnh nói.
– Giết!
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, Tu La Kiếm rung động, đại khai đại hợp, không thèm nói nhảm với hắn, trong lòng hắn luôn do dự, có nên để Lôi gia tham dự lần chiến đấu này.
Lôi Cửu đi tới Diêm La Phủ rất gần, tương lai Tiêu Phàm còn hi vọng mượn nhờ Lôi Cửu với những hiểu biết về Diêm La Phủ sẽ ứng phó với Diêm La Phủ. Nhưng mà hiện tại nếu như Lôi gia không xuất thủ, bọn hắn đoán chừng muốn lưu ở chỗ này cũng không thể.
– Thôi bỏ đi, Lôi Cửu giết Độc Cô Địch liền đã bại lộ ra một vài thứ, người khác nếu cố tình tra, khẳng định có thể tra ra được. Mặc dù Lôi gia có tham gia vào vẫn không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng nếu như liều mạng, cũng có thể tạo thành đả kích lớn đối với bọn hắn.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, vốn dĩ đám người Lôi Cửu Lôi gia còn đang đợi tham gia trận chiến, đột nhiên tất cả đều đạp không mà lên, gia nhập chiến đoàn, đụng đâm vào cùng một chỗ với Ngũ Đại Gia Tộc.
Một màn này, khiến mọi người ngạc nhiên vô cùng, Lôi gia trước đó đơn phương giết địch bọn hắn đã nghi hoặc không hiểu. Hiện tại Lôi gia lại mặc kệ nguy cơ đắc tội Chiến Thần Điện, đi trợ giúp Tiêu Phàm?
Đám người Diệp Thệ Thủy, Tô Cổ Tông, Lăng Thừa Đạo cùng Úy Trì Cuồng Sinh lại do dự, một khi bọn hắn xuất thủ, cũng liền đại biểu bọn hắn hoàn toàn đối địch với Chiến Thần Điện.
Bọn hắn biết rõ Chiến Thần Điện rất cường đại, dù bọn hắn trợ giúp bọn Tiêu Phàm đánh thắng, vậy có tính là gì?
Hậu quả đắc tội Chiến Thần Điện, chính là ở Vô Song Thánh Thành sẽ không có chỗ cho bọn hắn sống yên ổn. Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm không cho bọn hắn xuất thủ.
Mấy người cuối cùng quyết định không ra tay, bởi vì dù bọn hắn lựa chọn ra tay, người gia tộc bọn họ lúc này cũng chưa chắc nghe theo bọn hắn sai khiến.
Biết là phải chết, ai lại muốn đi chịu chết chứ?
Nơi xa, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Lôi gia gia nhập, trận chiến cũng càng thêm điên cuồng, trên trăm Tu Sĩ Chiến Đế cảnh Lôi gia, tựa như liều chết, hoàn toàn là đấu pháp lấy mạng đổi mạng.
– Lôi Cửu, ngươi điên à, Lôi gia các ngươi đều điên!
Có người gào thét, gầm thét, Lôi Cửu thế nhưng là Chiến Thánh cảnh, hắn liều chết đánh lên, cho dù tu sĩ cùng giai cũng không chịu được.
Nội tâm Lôi Cửu cũng là khó xử vô cùng, hắn đâu muốn tham dự trận chiến này, đáng tiếc hắn căn bản không khống chế được thân thể của mình, Tiêu Phàm đang thao túng tất cả những thứ này.
Giờ phút này, trong lòng Lôi Cửu vô cùng hối hận, sớm biết liền không nên đắc tội Tiêu Phàm. Sau ngày hôm nay, Vô Song Thánh Thành đoán chừng không còn Lôi gia.
Bất luận là Ngũ Đại Gia Tộc, hay là Chiến Thần Điện, đều sẽ không cho phép Lôi gia tồn tại.
Mà hết thảy những thứ này, đều là bởi vì một tu sĩ từ bên ngoài đến.
Bởi vì Tiêu Phàm đến, yên tĩnh của Vô Song Thánh Thành hoàn toàn bị phá vỡ, rất nhiều gia tộc đều bị hủy diệt ở đây.
– A ~
Lại một cường giả Chiến Thánh cảnh bị chém giết, đồng thời, đối phương cũng xuyên qua thân thể Lôi Cửu, cuối cùng hai người đồng quy vu tận.
Cái chết của Lôi Cửu giúp Tiêu Phàm thanh trừ được hai tu sĩ Chiến Thánh sơ kỳ, đối với Tiêu Phàm như vậy đã đủ.
Trong đám người Diệp Phong chưa từng xuất thủ, trong lòng giật mình một cái, hắn thấy may mắn vì Tiêu Phàm có nhiệm vụ khác giao cho hắn, bằng không, giờ phút này tất nhiên bị Tiêu Phàm dùng như pháo hôi.
Trên không trung, vô số thi thể rơi xuống phía dưới, thực lực Lôi gia mặc dù không ra gì, nhưng bọn hắn mạnh ở chỗ đang vô cùng điên cuồng, người yếu nhất cũng có thể kéo hai tu sĩ cùng giai làm đệm lưng, có người một mạng đổi bốn năm người.
Chiến đấu dạng này, cho dù Ngũ Đại Gia Tộc cũng không chịu nổi. Đám người Sở Tam Sinh cùng Hoàng Phủ Danh Hiên nhìn người tộc mình tử thương thảm trọng, mấy người rốt cuộc chịu đựng không nổi.
Nếu như tiếp tục như vậy, đoán chừng Ngũ Đại Gia Tộc cho dù có thắng, thực lực cũng sẽ giảm bớt đi nhiều. Dù sao, về sau bọn hắn còn phải đối mặt với Diệp gia, Lăng gia cùng Tô gia..
– Ngô Lão Quỷ, ngươi cùng Hoàng Phủ huynh ngăn Tiêu Phàm lại, ta cùng những người khác trước tiên giải quyết người Lôi gia.
Sở Tam Sinh gào thét một tiếng, để lại một câu nói liền nhào về phía tu sĩ Lôi gia.
– Chạy đi đâu!
Một tiếng quát nhẹ truyền ra, Tiêu Phàm đột nhiên ngăn đường đi Sở Tam Sinh lại, toàn thân phóng thích ra Sát Phạt Chi Ý vô cùng vô tận.
Giờ khắc này, kiếm khí lăng thiên, giăng đầy hư không, truyền ra từng tiếng kêu to, Tu La Huyết Mạch của Tiêu Phàm cũng hoàn toàn sôi trào lên.
– Nơi này giao cho ta là được.
Hoàng Phủ Danh Hiên thoáng hiện, một chưởng quét ngang ra, một cỗ hàn băng chi lực tản ra từ trên người hắn, trong nháy mắt bốn phía biến thành băng thiên tuyết địa.
Thánh Vực, đây là địa bàn đặc thù của cường giả Chiến Thánh cảnh. Tiêu Phàm không chút do dự thi triển Bất Hủ Kiếm Giới, ngăn cản hàn băng chi lực kia ở bên ngoài.
– Tiêu Phàm, chờ ta diệt Lôi gia, lại giết huynh đệ ngươi cùng nữ nhân của ngươi, ta muốn khiến ngươi chết đi trong hối hận cùng tuyệt vọng vô tận, ha ha.
Sở Tam Sinh dữ tợn che mặt, lách mình nhào về phía người Lôi gia.
– Cút ngay!
Tiêu Phàm gào thét, một kiếm chém thẳng hướng Hoàng Phủ Danh Hiên, nhưng mà lại bị một chưởng của Hoàng Phủ Danh Hiên đẩy lui, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi. Không thi triển Tu La Thần Dực, tốc độ của hắn vẫn có chênh lệch không nhỏ so với Chiến Thánh cảnh.
– Hoàng Phủ Danh Hiên!
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, cơ hồ phẫn nộ quát ra từng chữ, hai mắt hắn đỏ bừng, huyết quang nồng đậm nở rộ ra, sau một khắc, một tiếng long ngâm vang thấu bầu trời.