Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm, Giam Cầm Ta Rồi

Chương 6



“Xin chào, anh Cao, tôi là He Shan, lần trước liên lạc với anh…”
Tiết Tĩnh Xu cuối tháng, trong phòng làm việc ồn ào, chuông điện thoại không ngừng vang lên.
“A a a!” Một trận thanh âm la hét nín đã lâu vang lên, đối diện mỹ nữ kế bên với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc tựa lưng về phía sau: “Đến khi nào thì mới xong ah?”
Tô Thiển Thiển dựa vào ghế, nhìn trần nhà, ánh mắt vô thần, tựa như hỏi nhân sinh trong chốc lát. Giây sau, cô quay lại nhìn thanh niên bên cạnh đang ngồi nghiêm chỉnh gõ bàn phím: “Cẩm Chi, cậu không mệt sao?”
Thanh niên lắc đầu, mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính.
Nhìn thấy phản ứng của cậu, Tô Thiển Thiển sửng sốt nói: ” Cậu vẫn là người sao? Mấy ngày nay cậu đều tăng ca mà không biết mệt!” Nói xong, cô cầm chiếc gương bên cạnh lên soi soi, chạm vào khuôn mặt mình mà khóc lóc kể lể: “Nhìn đi! mắt tôi thâm quầng hết lên rồi, chúng đều rất nặng, mỹ phẩm cũng không thể cứu sống được nữa.”
Thanh niên bấy giờ mới quay đầu lại, đập vào mắt cô là một gương mặt rất thanh tú, với màu mắt đen láy cùng làm da trắng như mỡ cừu. Nghe đối phương nói, cậu bất đắc dĩ mỉm cười, lông mày khẽ nhếch.
“Sẽ không, đừng nghĩ nhiều.” Thanh âm thanh niên trong trẻo, lưu luyến, như suối trong vắt bên tai.
Đây là năm đầu tiên làm việc của Tô Cẩm Chi, khi còn đi học, cậu như một tiểu trong suốt và sợ hãi cuộc sống. Lúc mới bước vào xã hội, cậu thu mình lại. Sau một năm, tuy vẫn còn một chút ngổ ngáo nhưng so với trước đây thì đã có sự thay đổi lớn. Ít nhất là lúc này, cậu sẽ không đỏ mặt vì vài câu nói với một cô gái.
Cậu đối diện với ánh mắt chán nản của Tô Thiển Thiển, nói: “Nếu không, cậu về trước đi để phần còn lại cho tôi.”
“Không cần đâu. Nhưng…”
Tô Thiển Thiển đột nhiên dán sát gần Tô Cẩm Chi, ánh mắt cô rơi trên mặt cậu. Nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, da thịt cậu trắng mịn như trứng gà bóc, giọng điệu cô liền đầy ghen tị:
“Tôi muốn hỏi cậu, tại sao ngày nào cậu cũng thức đêm làm việc bên máy tính, mà da lại trắng tốt như vậy. Nói đi! Có phải cậu dùng trộm sản phẩm chăm sóc da nào không? ”
Tô Thiển Thiển đột nhiên sát gần hơn, chưa kịp phòng bị đối gần với đôi mắt lấp lánh thủy quang của Tô Thiển Thiển, Tô Cẩm Chi theo bản năng kéo xa khoảng cách, đáp lời: ” Không… không có”
Theo tiềm thức muốn đẩy đẩy cặp kính của mình, nhưng lại chạm khoảng không. Năm ngoái cậu đã đi bắn tia laser, giờ không đeo kính từ rất lâu rồi.
Nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của Tô Cẩm Chi, Tô Thiển Thiển nhịn không được nhếch miệng bật cười: ” Cẩm Chi, sao cậu lại có thể đáng yêu đến vậy.”
Nhận ra Tô Thiển Thiển đang trêu chọc mình, Tô Cẩm Chi liền bỏ qua tiếng cười cợt bên kia, lần nữa tập trung trên màn hình.
Tô Thiển Thiển cũng chính là học ủy năm đó, thường rất chiếu cố Tô Cẩm Chi trong suốt thời gian đi học. Thời điểm vào công ty vào năm ngoái, cả hai đã rất ngạc nhiên về sự gặp nhau tình cờ này và cư nhiên hai người cùng một làm trong bộ phận. Tô Thiển Thiển là người vui tính, dễ nói chuyện nên quan hệ giữa hai người tăng nhanh chóng.
Sau khi tan làm, Tô Thiển Thiển mời Tô Cẩm Chi đến nhà hàng mới mở gần công ty để ăn tối.
“Tôi đã muốn đến nhà hàng này từ lâu, nhưng thời gian gần đây bận rộn quá, nên bữa tối luôn được giải quyết cho qua. Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể hiện thực hóa mong muốn của mình a.”
Tô Thiển Thiển ngồi xuống đối diện Tô Cẩm Chi, một bên lật xem thực đơn một bên nói: ” Lần trước Vương tỷ có nói, món cá sốt giấm ở đây này khá ngon. Ăn món này đi. Cậu có muốn gọi gì nữa không?”
“Cậu xem đi, tôi bao hết.” Tô Cẩm Chi nhìn thực đơn, cảm thấy nó không sai biệt lắm. Đối với cậu, là cậu thích tự mình làm… hơn là ăn ở ngoài.
” Lần nào cậu cũng thế, toàn để tôi cứ tùy tiện gọi món.” Tô Thiển Thiển cong môi cười, cúi đầu gọi thêm vài món. Sau khi gọi xong, rồi đưa cho Tô Cẩm Chi xem, tiếp đến chuyển thực đơn đã chọn cho người phục vụ.
Người phục vụ nói câu chờ một lát, rời đi với thực đơn.
Các món ăn vẫn phải đợi một lúc nữa mới được dọn ra, Tô Thiển Thiển lại huyên thuyên một hồi, miệng không ngừng nói. Tô Cẩm Chi từ lâu đã quen với bộ dáng này của cô, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, cũng sẽ tiếp vài câu.
“Việc mua lại công ty là một kết luận bị bỏ qua, không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu nhân viên trong chúng ta có thể lưu lại.”
Trong khi nói chuyện, Tô Thiển Thiển đã tham gia vào việc mua lại. Mặc dù công ty của họ không phải là một công ty lớn, nhưng nó là một trong những công ty tốt nhất trong số các công ty cùng cấp và hoạt động rất ổn định trong những năm qua. Không ngờ, chủ tịch công ty cảm thấy mình vất vả gần như cả đời, muốn về quê làm ruộng cho các cụ già. Cậu con trai cũng không có hứng thú quản lý công ty nên đã chuyển công ty cho một công ty lớn ở thành phố. Điều này thật tồi tệ đối với nhân viên công ty, họ lo lắng về việc liệu mình có bị cho nghỉ việc hay không. Một số người đang tìm công việc mới.
“Tôi nghe nói công ty được mua lại là Vạn Hợp.”
Động tác của Tô Cẩm Chi dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào nước trong cốc, nước sạch sẽ trong suốt, thoáng qua cũng có thể nhìn thấy đáy cốc.
“Vạn Hợp đó.” Tô Thiển Thiển nhìn Tô Cẩm Chi hỏi, không đợi người kia trả lời, cô tiếp tục nói: “Là công ty của Kiều học trưởng, cậu biết không?”
Thấy Tô Cẩm Chi im lặng, Tô Thiển Thiển lên tiếng nhắc nhở, nói ra tên một người: “Là Kiều Vũ a…”
Hai chữ Kiều Vũ như chạm đến trái tim, giống như một viên sỏi rơi trên mặt hồ phẳng lặng, gợn sóng hết lớp này đến lớp khác. Ánh mắt Tô Cẩm Chi khẽ nhúc nhích, cậu gật gật đầu, thấp giọng đáp: “Tôi biết.”
Làm sao cậu lại không biết, rốt cuộc cái tên này đối với cậu đã có bao nhiêu ấn tượng sâu đậm, cho dù thời gian trôi qua, dấu vết cũng không phai mờ.
“Để tôi nói đi, cậu làm sao không biết được. Hồi còn ở trường học, Kiều học trưởng nổi tiếng như vậy mà.”
Trên mặt Tô Thiển Thiển lộ ra vẻ nhớ nhung:
“Chỉ cần anh ấy đi ngang qua, không cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh ấy, Có rất nhiều người phải mê mẩn. Thiên Kiêu chi tử, nam thần trường Kinh tế a! ”
Trong não hiện lên một bóng người, đường nét thâm trầm, dịu dàng như ngọc. Tô Cẩm Chi nhìn gương mặt phản chiếu trong cốc, trong mắt dường như có thủy quang.
Tô Thiển Thiển đối diện không nhìn thấy Tô Cẩm Chi thay đổi, khi nói chuyện, cô đột nhiên không nhịn được thở dài, giọng điệu trầm xuống:
“Thật đáng tiếc, tiền bối lớn hơn chúng ta hai tuổi, lúc tôi năm hai học trưởng đã năm bốn lận. Uuuuu, bằng không, tôi có thể nhìn anh ấy nhiều hơn. Tuy rằng tôi biết nam thần không chút quan hệ gì đến mình, nhưng trong mắt thật xem là cảnh đẹp ý vui a. “Cô ngước mắt lên nhìn Tô Cẩm Chi hỏi:” Có đúng không? ”
Tô Cẩm Chi ngẩng đầu nhìn cô cười cười, nhẹ giọng nói có.
Làm thế nào mà cậu có thể không được?
Mặc dù chỉ nói chuyện với Kiều Vũ hai lần, nhưng mỗi một câu anh nói cậu đều nhớ rõ ràng, một màn cũng Kiều Vũ ở bên, cậu coi như báu vật.
Sau bữa tối, hai người ra về, họ tạm biệt nhau ở ga tàu điện ngầm.
Tô Cẩm Chi thuê một căn hộ, trong môi trường khá tốt, cách công ty một giờ đi xe. Về đến nhà, cậu đi tắm rồi lên giường ngủ. Tô Cẩm Chi lấy điện thoại ra, do dự một lúc rồi mở bài đăng của trường. Sau khi nhập tên của Kiều Vũ và nhấn tìm kiếm, thông tin liên quan liền hiện ra.
Tin tức mới nhất là công ty của Kiều Vũ lại hợp tác với một công ty lớn và ký một đơn hàng lớn, vân vân. Ảnh chụp chỉ tới một bên mặt của Kiều Vũ, anh mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo cùng dáng người thon dài. Anh câu lấy khoé miệng, đôi mắt mang ý cười, sống mũi cao thẳng với một bên xương hàm lộ rõ đường nét.
Sau khi Kiều Vũ tốt nghiệp, anh lập tức đi tiếp quản công ty của gia đình. Còn Tô Cẩm Chi chỉ có thể dựa vào bài đăng này trong trường và truyền miệng của mấy người để tìm hiểu tình hình hiện tại của nhau, năm hai là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Lần này công ty đã được mua lại, và đối tác là công ty Vạn Hợp của Kiều Vũ. Trong lòng cậu ẩn ẩn chờ mong, nói không trừng cậu có thể gặp lại học trưởng thêm lần nữa.
Tô Cẩm Chi lưu bức ảnh này, cho vào một album riêng, trong đó có tất cả những bức ảnh về Kiều Vũ mà cậu đã sưu tầm được trong vài năm qua. Cũng giống như những bức ảnh này, anh chính là một bí mật trong lòng cậu.
Thanh xuân bình đạm như nước của cậu, cất giấu bí mật ngọt ngào nhưng se se.
Tô Cẩm Chi dậy sớm tắm rửa, ăn sáng xong liền đi ra ngoài. Khi cậu đến công ty, vừa ngồi xuống, Tô Thiển Thiển đã mỉm cười chào hỏi: ” Chào buổi sáng.”
“Chào.” Tô Cẩm Chi đáp lại.
Sau khoảng nửa giờ, giám đốc nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy, vỗ tay, sôi nổi nhìn về hướng các nhân viên: “Nào các nhân viên dừng chút, tôi nói một tin muốn nói.”
“Vừa mới có thông báo, ai đó từ Vạn Hợp sẽ đến đây để kiểm tra. Mọi người cứ như bình thường là được không cần phải quá lo lắng. ”
Tô Thiển Thiển nghiêng người về phía trước và nói:” Quá gấp gáp rồi đi? Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì mà, mà tôi cũng không biết ai sẽ là người cử đại kiểm tra a. “Đột nhiên, mặt cô biến sắc, kinh hỉ nói: “Chả lẽ là, Kiều học trưởng?? ”
Trước khi Tô Cẩm Chi kịp phản ứng, cô ấy đã ngả xuống một lần nữa, lẩm bẩm:” Chà, sao có thể? Tôi hôm qua vừa một bạn nói, Kiều học trưởng, đi công tác ở thành phố H từ mấy ngày trước, vẫn chưa về mà. ”
Nói xong, cô quay người lại và tiếp tục những việc vừa rồi.
Tâm trạng của Tô Thiển Thiển thay đổi quá nhanh nên Tô Cẩm Chi đã quen với điều đó, sau khi lắc đầu vài cái bất lực, cậu tiếp tục làm việc.
Buổi chiều tuy sắc mặt mọi người vẫn như thường không có chút thay đổi, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ. Sau tất cả, đây là lần đầu tiên Vạn Hợp chính thức cử người đến kiểm tra khi công ty được mua lại. Ai cũng muốn tạo ấn tượng tốt với sếp mới, sợ sệt không cẩn thận sẽ mắc sai lầm.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, mọi người trong tiềm thức ngồi thẳng dậy.
Phó chủ tịch cùng một nhóm người bước vào: “Mọi người, đây là sếp mới của công ty chúng ta, Kiều tổng.”
“Xin chào mọi người, tôi là người mới sẽ phụ trách công ty, Kiều Vũ.”
Thanh âm cực kỳ từ tính của người đàn ông rơi xuống, Tô Cẩm Chi hung hãn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ không tin. Câụ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng giữa một nhóm giám sát, chi lan ngọc thụ, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười dịu dàng.
Thời gian như chảy ngược, vào cái đêm lần đầu tiên gặp Kiều Vũ, đối phương nửa ôm lấy cậu, hơi thở nóng ẩm phả vào tai cậu: “Tôi tên Kiều Vũ, còn học đệ… cậu tên gì?”
Buổi tối băng hà, hạo nguyệt băng luân, trên mặt đất hiện lên thân ảnh hai người dựa sát nhau, ánh trăng dịu dàng phủ lên cơ thể họ. Quang ảnh chi gian, Tô Cẩm Chi bị nụ cười của Kiều Vũ làm cho ngây ngẩn, tiếng ve kêu râm ran ngày hè cũng không lẫn át được tiếng tim đập mạnh…. liên hồi.
Kiều Vũ.
Em đã khắc tên anh trong tim hàng nghìn lần rồi đó.
___________

Tham Khảo Thêm:  Chương 173: - Chương 173

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.