Vô Thượng Sát Thần

Chương 1403: Lại Về Vô Song Thánh Thành



Tiêu Phàm còn nhớ kỹ lúc vừa tới Vô Song Thánh Thành, bên trong tửu lâu gặp được một kẻ giả mạo “Đường Bất Tứ”, lúc ấy Tiêu Phàm lại không quan tâm.

Dù là hiện tại Tiêu Phàm cũng có chút không tin, một tu sĩ Thánh Thành nho nhỏ sẽ biết rõ sự tình Lưu Ly Thánh Đảo.

Dù sao, đây chính là tin tức mà Tu La Truyền Thừa đều không có ghi chép, người bình thường làm sao có thể biết được?

– Không sai, chính là Đường Bất Tứ, nghe nói hắn và Đường Bất Tam là huynh đệ, hai người cực kỳ thần bí, không có người nhìn thấy qua chân diện mục của bọn hắn.

Vân Khê gật đầu nói.

– Không ai biết rõ chân diện mục của hắn?

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ quái dị.

Cũng khó trách Tiêu Phàm nghi hoặc như thế, nếu không ai biết chân diện mục, tại sao hắn lại nổi danh như thế?

– Kỳ thật, đều từng theo Công Tôn Dạ đi tìm một lần, lúc ấy cũng chỉ nghe thấy thanh âm của hắn, hai người hẳn là chân thực tồn tại, chỉ là muốn tìm bọn hắn rất khó, Công Tử có thể tìm người Vô Song Thánh Thành hỏi một chút.

Thần sắc Vân Khê cũng có chút mờ mịt.

Vì tìm kiếm Vân Phán Nhi, về sau hắn lại cố ý về Vô Song Thánh Thành một chuyến, tìm kiếm Đường Bất Tam, Đường Bất Tứ, đáng tiếc cuối cùng không thu hoạch được gì.

– Ta biết rồi.

Tiêu Phàm gật đầu, trong lòng hắn đã có dự định, hiện tại lên đường lập tức tiến về Vô Song Thánh Thành.

Sau đó Tiêu Phàm cùng mấy người bàn giao một chút sự tình, lại triệu hồi ra Long Mãng cùng Tà Nhãn Độc Thiềm, nhìn về phía Tiêu Linh Nhi bọn họ nói:

– Linh Nhi, ngươi và Sở Nguyệt về Sở gia Cổ Địa, Long Mãng cùng Tà Nhãn sẽ đi theo bảo hộ ngươi!

– Ca, ta đi cùng ngươi!

Tiêu Linh Nhi vội vàng nói.

– Nghe ta, mặt khác đừng quên sự tình ta vừa nói với ngươi.

Tiêu Phàm lắc đầu, hắn lần này tiến đến chưa chắc có thể bảo vệ tốt Tiêu Linh Nhi, tự nhiên không thể để cho nàng mạo hiểm, sau đó lại nhìn về phía Dịch Bằng nói:

– Dịch Bằng, ngươi nếu không muốn theo ta thì cũng bọn hắn rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Ta theo Công Tử!

Ánh mắt Dịch Bằng nhìn về phía Sở Nguyệt mặc dù có chút không bỏ, nhưng vẫn kiên quyết mở miệng nói.

– Dịch Bằng, ra ngoài nhất định phải nghe Công Tử.

Sở Nguyệt cũng thập phần có tri thức hiểu lễ nghĩa, đương nhiên cũng cùng thân phận Tiêu Phàm có quan hệ, làm cho nàng không dám khinh thường Tiêu Phàm.

– Mọi người bảo trọng.

Tiêu Phàm vỗ vỗ bả vai Tiêu Linh Nhi, sau đó nhìn về phía đám người nói.

– Bảo trọng!

Đám người gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim, Sở Phiền, Thạch Thánh cùng Dịch Bằng mấy người rời đi.

– Cáo từ.

Hồi lâu, Tiêu Linh Nhi mới hồi phục tinh thần lại, hướng về phía Vân Khê hơi hơi gật đầu, liền cùng Sở Nguyệt bọn hắn rời đi.

Vân Khê nhìn qua phương hướng Tiêu Phàm rời đi, thất thần thật lâu, nắm chặt nắm đấm nói:

– Công Tử yên tâm, Vân Khê sẽ không để cho ngươi thất vọng.

– Vân Khê đúng không, chỗ nào Hồn Thú nhiều, mang chúng ta đi qua.

Huyết Ma giãy dụa cổ, phát ra thanh âm ken két, trong mắt lóe lên một tia nóng bỏng.

Chớp mắt đã là mấy ngày sau, vị trí Thiên Thần Phong đã qua hơn mười ngày tu chỉnh, Chiến Thần Điện đã khôi phục không sai biệt lắm, chỉ có một đầu khe rãnh to lớn như là lạch trời vẫn còn như cũ.

Lúc này, mấy đạo lưu quang xẹt qua chân trời, rơi vào trên quảng trường Thiên Thần Phong, hướng về cung điện cung kính một xá, trong đó một người mở miệng nói: – Điện Chủ, thuộc hạ thất trách, còn mời Điện Chủ trách phạt!

– Lại để cho hắn chạy?

Lúc này, một đạo thanh âm uy nghiêm u lãnh từ bên trong Chiến Thần Điện truyền ra.

– Đúng.

Mấy người cúi đầu, không dám nhìn thẳng phương hướng Chiến Thần Điện, rất hiển nhiên mấy người này chính là mấy người Chiến Lão Bát đi Chiến Hồn Thánh Thành diệt sát Tiêu Phàm.

– Thật đúng là đám rác rưởi, Tinh Đấu Luyện Không Trận vây khốn hắn, coi như luyện không chết hắn cũng có thể phế hắn, sáu Chiến Thần cảnh các ngươi chẳng lẽ còn không giết chết hắn sao?

Tham Khảo Thêm:  Chương 126: Không phải là tên lừa đảo

Thanh âm tiếp tục truyền đến.

– Hồi bẩm Điện Chủ, thuộc hạ chờ mấy ngày, thời khắc Tinh Đấu Luyện Không Trận triệt hồi, Tiêu Phàm vậy mà hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí so với tin tức trên tình báo còn cường đại hơn nhiều, Lão Lục cùng Lão Ngũ vô ý, tức thì bị hắn dùng Thiên Hỏa đốt bị thương nặng.

Chiến Lão Bát vội vàng nói.

Ngừng lại, lại nói:

– Dù vậy, mấy người thuộc hạ kỳ thật cũng có thể giết chết hắn.

– Cuối cùng vẫn để hắn trốn?

Thanh âm truyền đến, Điện Chủ Chiến Thần Điện cũng không thích người khác kiếm cớ, không hoàn thành chính là không hoàn thành.

– Vâng, trên người hắn có Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, mấy người thuộc hạ truy không kịp hắn!

Chiến Lão Bát toàn thân run lên, bất quá vẫn lấy dũng khí nói.

Hắn biết cách làm người của Điện Chủ Chiến Thần Điện, nếu quả thật là trách nhiệm bọn hắn đoán chừng không chết cũng bị lột da.

Bây giờ tìm cớ trốn tránh trách nhiệm, Chiến Lão Bát làm sao có thể buông tha đây, chỉ là trong lòng hắn nói thầm:

– Lão Cửu, cái này không thể trách chúng ta.

– Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa?

Thanh âm Chiến Thần Điện Điện Chủ băng lãnh vang lên:

– Khó trách Chiến Thiên Cửu thật lâu chưa từng xuất hiện, nguyên lai là Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa đã bị mất đi, hừ, còn muốn một mực giấu diếm Bản Điện Chủ sao?

Nghe thấy Điện Chủ Chiến Thần Điện nói, trong lòng mấy người Chiến Lão Bát phát lạnh, bọn hắn biết mấy người Chiến Thiên Cửu đoán chừng gặp xui xẻo rồi.

– Chiến Thiên Bát, việc này Bản Điện Chủ tạm thời bất luận thành bại, lại giao cho các ngươi một nhiệm vụ, hạn các ngươi trong vòng một năm tìm ra Cổ Địa Sở gia.

Thanh âm Điện Chủ Chiến Thần Điện tiếp tục vang lên.

– Vâng, Điện Chủ.

Chiến Lão Bát gật đầu, Chiến Thiên Bát là chân chính danh tự hắn.

Mấy người cũng đại khái minh bạch ý tứ Điện Chủ Chiến Thần Điện, Tu La Điện Chủ thế hệ này có vẻ như cùng Sở gia có quan hệ, nếu như có thể dùng Sở gia để uy hiếp Tiêu Phàm, có lẽ có hiệu quả không tưởng được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

Nguyên bản mấy người coi là có thể thuận lợi trở về Thần Kiếp Chi Địa, bất quá bây giờ nhìn đến, hiển nhiên làm bọn hắn thất vọng.

Muốn tìm tới Cổ Địa Sở gia có lẽ cũng không phải là dễ dàng như vậy, càng chủ yếu là trong lòng bọn hắn một mực hoài nghi, những Cổ Tộc thật không có Chiến Thần cảnh cường giả sao?

Chiến Thiên Bát mấy người rời Chiến Thần Điện, bên trong lại có một đạo thanh âm phiêu miểu vang lên:

– Tại sao Bản Điện Chủ gần đây có chút bất an, chẳng lẽ thế giới này còn có lực lượng có thể uy hiếp được Bản Điện Chủ sao?

Lại nói Tiêu Phàm bọn hắn toàn lực chạy tới Vô Song Thánh Thành, Tây Vực đến Nam Vực cũng không tính là thập phần xa xôi, lấy tốc độ Tiêu Phàm bọn họ vẻn vẹn tốn thời gian mười ngày liền xuất hiện ở vị trí một tòa Không Trung Chi Thành rộng lớn.

Toà Không Trung Chi Thành dĩ nhiên chính là Vô Song Thánh Thành, lấy nhãn lực Tiêu Phàm bây giờ, một cái liền có thể xem thấu Hồn Giới hư không to lớn.

– Hồn Văn Cấp Thủy Tổ, khó trách người khác căn bản không phát hiện được Không Trung Chi Thành.

Tiêu Phàm nhìn Hồn Văn như ẩn như hiện trong hư không, trong lòng trầm ngâm.

– Hồn Lực ba động thật huyền diệu.

Sở Phiền cũng âm thầm giật mình:

– Khó trách trước kia ta nhìn không thấy Vô Song Thánh Thành, nguyên lai là có Hồn Lực ngăn cản.

Tiêu Phàm ngoài ý muốn nhìn Sở Phiền một cái, bất quá nghĩ đến Sở Phiền chính là đường đường Hồn Tộc, có thể cảm ứng được Hồn Lực ba động cũng rất bình thường.

Hít sâu một cái, Tiêu Phàm lăng không vạch một cái, hư không đột nhiên vỡ ra một vết rách, một cỗ thiên địa linh khí nồng đậm đập vào mặt.

– Vô Song Thánh Thành, từ biệt đã nhiều năm, rốt cục lại trở về.

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói.

– Rống!

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, mang theo Tiêu Phàm dẫn đầu hướng về phía trước phóng đi.

– Chờ ta.

Sở Phiền kêu to, Thạch Thánh cùng Dịch Bằng vội vàng cùng đi lên.

Lục Đạo


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.