Sở Canh loạng choạng đứng dậy, chỉ tay ra ngoài, cất cao giọng:
“Xét tổng thể bốn nước thì Hoàng đế Thân Nghiêu của Đông Thần thông thái, nhìn xa trông rộng; cho nuôi cá trồng rừng, sửa đổi luật thương nghiệp, tìm kiếm và trọng dụng người tài.
Dưới quyền vua Thân là các danh tướng tuy trẻ tuổi nhưng đã tạo dựng được tên tuổi, còn có thiếu niên tướng mới – Ngu Phá Lỗ giỏi giang cỡ đó cùng với hoàng tôn Thân An văn võ song toàn không kém gì tổ phụ.
Về phần Nam Triệu, Hoàng đế Triệu Kỳ nhân từ chính trực, một lòng vì dân, được bá tánh kính yêu, trăm họ hướng về.
Ngài ấy còn sửa đổi hình thức thi cử, quy tụ ngàn muôn anh tài khắp thiên hạ.
Qua năm năm, mười năm nữa, Nam Triệu chưa chắc đã thua Đông Thần.
Quân hãy nhìn tiếp sang Lâu Phiền.
Đất nước này đã học theo các quốc gia Trung Nguyên, thiết lập cơ chế quan lại từ lâu, còn sở hữu lực lượng quân đội hùng mạnh, dẫu hiện đang ở thế yếu trong trận chiến với Đông Thần nhưng xem xem năm vừa rồi bên đấy đã âm thầm chiếm đóng biết bao nhiêu đất đai của Đại Lương và Đông Thần? Nhìn là hiểu độ mạnh rồi…”
“Trái lại, ở Đại Lương ta, Thôi Thị nắm quyền suốt ngần ấy năm.
Vua không giống vua, tôi chẳng ra tôi! Từ trên xuống dưới kết bè kết lũ tiêu pha gần sạch quốc khố, thiên tai mấy năm liền mà không chịu chi bạc ra phát lương thực, để các tướng sĩ phải nhịn đói mặc rách đi đánh giặc.
Tiếng oán than của quân và dân rung chuyển đất trời!
Kể từ khi lên cầm quyền, Bệ hạ không có chí tiến thủ hay mong muốn đổi mới gì, lại gây xôn xao dư luận chỉ vì một nữ tử! Trong số các văn võ bá quan triều đình, chỉ có mình Văn Tông đáng để trọng dụng.
Thi thố thì oai được đúng mã ngoài! Đề bài hỏi gì? – Hỏi làm thế nào để trở thành một vị quan hiền đức! Hỏi về thơ từ ca phú! Bảo thư sinh đèn sách mười mấy năm đưa ra phương án! Đưa ra phương án cái cóc khô! “Sách lược chính trị đương thời”, “Hỏi đáp về đạo làm quan”, ta đã chuẩn bị mỗi loại hai mươi bản, có ích chứ? Cứu được Đại Lương chứ!?”
Từng câu từng từ của Sở Canh rất hùng hồn:
“Hiện nay, cách duy nhất để cứu Đại Lương là quyết đoán thay đổi cơ chế quan lại rườm rà; giết sạch những quan viên sa đọa tham ô, ngồi không ăn bám ỷ vào sưu cao thuế nặng kia! Là nhịn đau dứt khoát thay đổi hình thức thi cử lạc hậu, tìm kiếm cũng như thu hút anh tài khắp thiên hạ.
Để ai biết đánh giặc thì đi đánh giặc.
Ai thạo trị thủy thì đi trị thủy.
Ai hiểu trồng trọt thì đi trồng trọt.
Ai giỏi mưu lược thì cho thống trị một phương.
Ai khéo hiến kế luận bàn thì để đóng góp ý kiến!
Nếu không đưa ra đề mục thiết thực, chỉ xét thơ từ ca phú, trong mắt các vị toàn phong hoa tuyết nguyệt thì lấy con mắt nào chứng kiến những khó khăn của bá tánh? Dọc đường xuôi Nam, ta biết rằng những đạo lý thơ ca mình học không cứu nổi họ! Thứ cứu được họ chính là lương thực và tiền bạc thực tế!”
“Ba mặt Đại Lương giáp địch, nơi nơi đều như hổ rình mồi canh chừng sát sao tảng thịt mỡ này.
Phần lớn diện tích của Đại Lương chúng ta nằm sát phía Bắc, không thể chỉ trồng trọt phát triển nông nghiệp thôi được! Đúng, một khi chú trọng thương nghiệp thì nông nghiệp sẽ bị lép vế.
Tuy nhiên cũng phải xem tình hình Đại Lương thế nào…!Dù ba mặt giáp địch nhưng có thể tìm ra cơ hội sống từ ba mặt đó! Vào năm thứ năm Tiên đế tại vị, các hãng buôn ở giai đoạn thịnh vượng nhất, kết quả cứ thế bị Thôi Thị chèn ép, diệt sạch toàn bộ hy vọng vươn lên lớn mạnh một lần nữa của Đại Lương.
Ngoài ra còn phải sửa cả cơ chế quân đội và luật thuế…”
Sở Canh kích động đến nỗi bắt đầu nói năng lộn xộn, đưa ra lời khuyên nên cải cách các mặt ra sao, cuối cùng vỗ mạnh vai Vương Điền: “Thế nhưng ngày nay, trong triều đình, Hoàng đế Bệ hạ của chúng ta năm lần bảy lượt nhượng bộ, mặc cho những thế gia ấy dắt mũi! Ngó lơ khó khăn của bá tánh! Chẳng thèm đoái hoài đến quốc gia đã gần đất xa trời này! Vẫn quái gở bạo lực, ưa giết chóc thành thói như trước! Lầu cao lung lay, ngươi xem nước Lương vậy kéo dài hơi tàn được nổi mấy năm nữa đây?! Hahahahaha!”
Y cất tiếng cười to, cười mãi đến rơi lệ, lảo đảo lùi vài bước, ngã quỵ ven đường, cuộn mình tại đó cười trong nước mắt: “Phí công ta đọc nhiều sách thánh hiền vậy…!Thế mà chẳng cứu nổi người dân nào…”
Vương Điền bình thản nhìn y.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Sao ngươi biết Lương Diệp ngó lơ không quan tâm?”
Sở Canh đang trong cơn say, Vương Điền biết dài dòng với y vô ích nhưng vẫn không khỏi lên tiếng: “Các người đứng ngoài còn thấy gian nan vậy thì ngài ấy đang trong cuộc sẽ thế nào đây?”
Từ một con rối không có tí tẹo quyền lực nào, giết thẳng ra một đường máu, sao Lương Diệp lại không thấy rõ chứ? Chẳng qua, trong bộ máy quốc gia khổng lồ này, hễ rút dây là sẽ động rừng.
Dù Hoàng đế cầm quyền to trong tay trông có vẻ như đang nắm quyền sinh sát nhưng thực chất từng bước thực thi kế hoạch lại đang chịu vô số hạn chế.
Hoàng đế nắm giữ quyền lực tối cao, tuy nhiên cũng bị hoàng quyền cắn trả, đồng thời ăn sâu vào máu thịt, vươn cành lá xum xuê nhì nhằng quấn chặt cốt tủy, cứ thế trói gô một người sống sờ sờ ở chính giữa, mãi tới khi dung hòa như một.
Sở Canh diễn giải hợp lý, cũng có tài năng.
Chẳng qua, muốn chuyển tiếp giai đoạn theo từng đề xuất của y bằng phương pháp ôn hòa thì loại nào cũng cần tiêu tốn mười năm, thậm chí hai mươi năm, song cũng chưa chắc thành hình nổi.
Và tương tự, như lời y, giờ mà nước Lương còn chưa tìm đường sống nữa thì đúng là sắp toi đời rồi.
Kết quả thành công hay thất bại không chỉ tùy thuộc vào việc Lương Diệp có quyết tâm đập nồi dìm thuyền hay chăng, nó được xét trên cả độ may mắn của nước Lương.
Có điều, bất kể ra sao, Vương Điền cảm thấy Lương Diệp vẫn sẽ đánh cược một lần.
“Dẫn người vào, Trường Doanh.” Vương Điền nói.
Trường Doanh đi tới khiêng y lên, hỏi: “Có cần giết người này không công tử?”
“Hửm? Giết y làm chi?” Vương Điền đi trước hỏi.
“Coi bộ người này rất giỏi.” Trường Doanh lưỡng lự: “Hoàng đế nước Lương là kẻ thù của ngài, thuộc hạ thấy lời nào y nói cũng suy nghĩ cho Đại Lương.
Nếu về sau hoàng đế nước Lương có được người này thì chẳng phải đang trợ giúp hắn rồi sao?”
Vương Điền cười một tiếng sâu xa.
**
Nửa tháng sau.
Tại điện Tử Thần thuộc hoàng cung nằm ở kinh thành Nam Triệu.
Vương Điền ngồi trên thảm lông mềm được trải ra bậc thềm, ôm một đĩa bánh ngọt tinh xảo, ăn miếng được miếng chăng, vị ngọt lợ thình lình xộc tới khiến anh chê ghét nói: “Bánh Ngự Thiện Phòng bên huynh làm ngọt ngấy quá, kém xa nước Lương.”
“Thế thì đệ đừng ăn.” Triệu Kỳ cáu tiết quăng thư xuống bàn, quát ra ngoài: “Gọi Lâm Uyên tới cho trẫm!”
Vương Điền tỏ vẻ hóng hớt không ngại chuyện lớn, bỗng cảm thấy ăn tạm chỗ bánh này cũng được.
Ngoài cửa, có người thận trọng đáp lời: “Thưa Bệ hạ, Lâm Uyên đại nhân ốm bệnh tại nhà, nghe nói không xuống nổi giường luôn ạ.”
Ngọn lửa trong mắt Triệu Kỳ bùng lên, cháy phừng phừng.
Hắn nóng nảy đi qua đi lại trước bàn vài lượt, chỉ ra cửa giận dữ nói: “Ngươi đích thân tới! Truyền khẩu dụ của trẫm, y mà không chịu qua thì trẫm cho y không xuống nổi giường suốt đời này!”
Vương Điền vui rạo rực cầm lấy ấm trà gần đó, cẩn thận rót trà vào chén, thong thả thổi nguội: “Huynh nổi giận với Lâm Uyên làm gì.
Y cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi mà.”
Triệu Kỳ cười giả lả nhìn anh chăm chú..
Vương Điền ngó lơ, ngẩng đầu ngó qua một bên.
Nửa tháng trước, anh sai người đưa Sở Canh say gục đúng tại cửa phủ đệ vào nhà, thuyết phục đối phương làm khách khanh của mình.
Tuy nhiên, anh đã nhanh chóng phát hiện sự khác thường, bèn để Trường Lợi đưa người ta tới phía Nam.
Quả nhiên, không lâu sau, ám vệ của Lương Diệp đã lần theo dấu vết tới.
Hết cách, anh đành tạm thời từ bỏ kế hoạch đặt chân lên huyện Khánh Thương, dẫn theo Trường Doanh chạy trốn suốt đêm.
Sau mấy lần suýt soát bị tóm, không còn cách nào khác, anh đành mạo hiểm thử một lần.
Vài hôm trước, anh đã sử dụng tín vật Triệu Kỳ đưa vào lần đi sứ Bắc Lương để thuận lợi bước vào hoàng cung Nam Triệu.
Dù gì cũng là hoàng cung Nam Triệu, ám vệ của Lương Diệp dè chừng không dám tới gần.
Bấy giờ, Vương Điền mới có cơ hội thở hắt ra.
Để chiếm được lòng tin của Triệu Kỳ, anh thậm chí đã “phát rồ” để lộ mặt thật, tăng tính thuyết phục cho lời của mình.
Bởi lẽ, không Hoàng đế nào chịu mặc kệ một người sở hữu ngoại hình giống hệt mình lang thang bên ngoài, ấy là biến tướng của việc chủ động tặng nhược điểm cho Triệu Kỳ.
Trái lại, điều đó đã giúp đối phương yên lòng và vui mừng cung cấp sự che chở cho anh.
Dĩ nhiên, những lợi thế được trao đổi ngầm này không thể bị tiết lộ ra ngoài.
Người lớn đứng đắn luôn biết cách xử sự khéo léo mọi chuyện mà vẫn giữ được thể diện.
Chẳng qua, Triệu Kỳ lại thể hiện quá thẳng thừng tại khía cạnh nào đó.
“Giờ ta đưa đệ về nước Lương luôn cũng vì muốn tốt cho đệ thôi.” Triệu Kỳ nói.
Vương Điền bị sặc bánh, vỗ mạnh lồng ngực một lát mới gắng gượng nuốt xuống được.
Anh duỗi dài chân trên bậc thềm, thở dài: “Bỏ đi, ta vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Đây là mong ước thật lòng của anh.
Triệu Kỳ thắc mắc: “Hồi trước ta thấy nước Triệu đã thiếu tin cậy lắm rồi, sao mà nước Lương các đệ còn thiếu tin cậy hơn cả nước Triệu thế?”
“Ta cũng thấy sớm muộn gì nước Lương cũng tiêu đời.” Vương Điền đồng tình sâu sắc, rất hào phóng chia sẻ trà xanh mình vừa ngâm cho hắn.
“Thế nên đệ đã làm gì mà khiến Lương đế phải đuổi giết thẳng đường tới tận nước Triệu vậy?” Triệu Kỳ bưng chén trà uống một hớp, vị quả thực không tệ.
“Ta…!ngủ với hắn.” Vương Điền miễn cưỡng tìm ra một lý do mà người thường có thể hiểu từ hàng loạt lý do rắc rối lạ đời và hoang đường.
“Phụt!” Triệu Kỳ phun trà lên bàn, khiếp sợ nhìn anh trừng trừng, biểu cảm như thể đang thuyết phục rằng bản thân không nghe nhầm.
“Dĩ nhiên đây không phải lý do chính.” Rõ ràng lý do này vẫn vượt quá sức chịu đựng của một người bình thường.
Anh bẻ miếng bánh ném vào miệng nhai mạnh, che giấu sự xấu hổ của mình, hắng giọng nói một cách mập mờ: “Chủ yếu do bọn ta bất đồng quan điểm, đất nước không thể có hai vua, cứ vậy mãi không phải cách, chi bằng rời đi nhân lúc còn sớm, mọi người chia tay trong hòa bình.”
“Xin phép hỏi…” Triệu Kỳ ngập ngừng, do dự nói: “Không phải hai người là huynh đệ sinh đôi sao? Đệ ngủ với ca ca đệ?”
“Đệ đệ của ta.” Vương Điền nghiêm túc sửa lời.
“Ai quan tâm cái đó chứ!” Triệu Kỳ không thể tin nổi, quên cả việc giận Lâm Uyên, tò mò hỏi: “Lương đế ngạo nghễ khó khuất phục, tính tình lại quái gở…!tất nhiên ta không nói tính cách đệ đệ của đệ tệ…!nhưng loại người như hắn cũng chịu cam lòng ư?”
“Ờm.” Vương Điền vuốt ve mũi mình, vươn tay chỉ ra ngoài: “Chứ không sao lại đuổi tới tận đây?”
Triệu Kỳ tặng cho anh một ánh mắt kính nể.
“Với lại bọn ta không có quan hệ máu mủ.” Vương Điền điềm nhiên nói: “Ta họ Vương, hắn họ Lương, tính lên trên cùng lắm chung tổ tiên loài vượn, chỉ tình cờ trông giống hệt nhau thôi.”
Hiển nhiên, Triệu Kỳ coi đây là một lời nói dối tuyệt đối, vẻ mặt như Ngươi nói linh tinh gì thế? Ông đếch tin lời mụ mị của ngươi! và chắc mẩm anh với Lương Diệp là huynh đệ ruột, cũng hiểu nếu không xảy ra điều gì bất ngờ thì anh đã không còn cơ hội về nước Lương, dứt khoát tung cành ô liu cho anh: “Một khi đã vậy…!hay là đệ tới nước Triệu của bọn ta đi, ta có thể cho đệ tối thiểu là chức thượng thư.”
Chân mày Vương Điền khẽ nhúc nhích.
Tuy nhiên, không thể cứ đồng ý luôn vậy được, anh cố tình nói bóng gió, chia tách chủ đề: “Lâm thượng thư nhà huynh sẽ không lột da ta chứ?”
“Y dám sao?!” Triệu Kỳ vỗ bàn một phát, mãi lâu sau mới định hình lại, xấu hổ đến nổi giận: “Ai bảo y là người nhà ta?!”
Vương Điền lắc đầu như hả hê trên nỗi đau của người khác, chẳng hề nhắc đến chuyện làm quan.
“Cơ mà nói tiếp thì chỗ ta quả thực có việc khó giải quyết cần đệ hỗ trợ.” Triệu Kỳ nhìn thoáng qua anh.
Vương Điền phủi bột bánh dính trên tay, biết rõ vẫn hỏi: “Chuyện về hoàng thúc trẻ kia của huynh?”
Triệu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết lý do Lâm Uyên khăng khăng muốn giết hắn diệt khẩu, làm vậy đúng là ổn thỏa.
Có điều dòng họ Triệu Thị hiếm con nối dõi, giờ chỉ còn một công chúa chung máu mủ.
Nếu được, ta vẫn mong có thể đón người ta về.”
Vương Điền có cái nhìn mới về hắn: “Ai cũng nói huynh nhân từ, mới đầu ta còn không tin.
Lỡ đối phương ủ mưu tạo phản thì sao?”
“Thì giết.” Vẻ tàn khốc chợt lóe nơi đáy mắt Triệu Kỳ.
Tiện đó, hắn nhìn sang Vương Điền với gương mặt hiền hòa, cười nói: “Chỉ xem ngươi có bằng lòng đi cùng trẫm chuyến này hay chăng.”
Đây mới là bài sát hạch chính thức trước khi nhậm chức hợp tác, Vương Điền nhếch môi cười: “Vui lòng cống hiến sức lực.”
Mặt Triệu Kỳ thoáng méo xẹo: “Mọe, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta cười với khuôn mặt này nữa, ta cứ cảm giác như thấy Lương Diệp vậy.”
Hễ nhớ đến tên điên nói được làm được kia là hắn lại đau đầu.
Vương Điền lấy mặt nạ ra từ tay áo, đeo lên, chuyển thành một khuôn mặt tuấn tú tầm trung: “Giống đến thế sao?”
“Y sì đúc.” Triệu Kỳ đanh mặt: “Cơ mà ngươi bình thường hơn hắn nhiều.”
“Quá khen.” Vương Điền khiêm tốn nói.
Đang trò chuyện, bỗng có người bên ngoài bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, Hoàng đế Bắc Lương gửi tin khẩn.”
Trái tim Vương Điền bỗng giật thót.
Chắc chắn thằng oắt Lương Diệp này không có ý gì tốt lành rồi..