Triệu Kỳ rất đỗi hào hứng liếc Vương Điền.
Vương Điền tỏ vẻ bình thản: “Bệ hạ chớ nghĩ nhiều.”
Nói là vậy nhưng Triệu Kỳ vẫn rất chân thành.
Hắn mở phong thư đó ra trước mặt anh.
Xem được vài dòng, nét mặt hắn hơi quái lạ, sau đấy rũ nhẹ phong thư.
Một phong thư nhỏ rơi ra từ trong đó, trên mặt thư ghi: “Thân gửi Trọng Thanh”.
“Ta nhớ tự của đệ là “Trọng Thanh” nhỉ?” Triệu Kỳ huơ phong thư: “Lương đế nói chừng nào ta gặp đệ thì giao thư này cho đệ, sau này hắn ắt sẽ hậu tạ.”
Nét mặt Vương Điền hơi khó coi.
Thứ nhất vì Lương Diệp đường đường là một hoàng đế mà lại làm ra loại chuyện này thì quả thực khác người quá; thứ hai…!anh vừa mới thể hiện thái độ vạch rõ giới hạn với Lương Diệp, Lương Diệp đã gửi một bức thư bày tỏ “tình cảm” cách ngàn dặm tới, thực sự muốn không nghĩ nhiều cũng khó.
Anh kìm nén cảm xúc nóng nảy muốn đè Lương Diệp ra đấm lâu lắm không gặp kia, cười nhận thư.
Trong thư chỉ vỏn vẹn vài con chữ ít ỏi.
[ Gửi vợ Vương Điền,
Sắp sang năm mới, trẫm nhớ khôn nguôi.
Mong về.
]
Đây là nét chữ của Lương Diệp, trông thật sự ngạo nghễ và ngang ngược, nhất là nét mực nhấn tại chữ “vợ” kia.
Dường như anh đã mường tượng được vẻ mặt sa sầm của Lương Diệp lúc đặt bút.
Phong thư này dành cho anh, đồng thời cũng dành cho Triệu Kỳ, huênh hoang thể hiện với Triệu Kỳ rằng: Người này là của trẫm.
Thẳng thừng trắng trợn, rất hợp tác phong hành xử quen thuộc của tên điên này.
Vương Điền miết trang thư mỏng, thái độ khó lường.
Anh hờ hững vo viên tờ giấy, tiện tay vứt xuống đất, cười nhạo: “Giả vờ giả vịt.”
Triệu Kỳ cười sang sảng: “Lương đế cũng có tấm lòng si ra phết đấy chứ.
Ngươi tuyệt tình vậy, đừng nói là muốn gây thù với hắn nhé.”
“Gây thù từ lâu rồi, đến độ chưa chết chưa thôi, chẳng cần phải giả vờ giả vịt.” Vương Điền điềm nhiên hỏi: “Bao giờ chúng ta xuất phát?”
“Ngày mai.” Thấy vậy, Triệu Kỳ yên lòng hẳn: “Cuối năm, ta muốn dẫn hoàng thúc nhỏ vào kinh thành ăn Tết.”
“Được.” Vương Điền khẽ gật đầu, trao đổi với Triệu Kỳ một lát, mới ra khỏi cửa chính của điện Tử Thần.
Anh ghìm suy nghĩ muốn nhặt phong thư kia về xuống, mặt mày u ám.
Cung nhân bên cạnh dè dặt quan sát anh, vẻ mặt trái lại yên tâm hơn.
Xem ra Vương đại nhân này bị Lương đế chọc tức lắm rồi.
Vương Điền thấy Lương Diệp keo kiệt quá thể đáng, đưa thư từ ngàn dặm xa xôi mà chỉ viết lẻ tẻ vài con chữ, vừa qua quýt, vừa hiểm độc, khiến người ta vừa yêu, vừa hận.
Dẫu vậy, chốn về cuối cùng của phong thư ấy vẫn phải là tay áo anh.
Vương Điền hít sâu một hơi, khẽ khẽ mỉm cười với cung nhân lui ra: “Đa tạ.”
Cánh cửa từ từ đóng lại, vai anh mới buông thõng.
Vương Điền tựa lưng lên khung cửa, ánh mắt lập tức trở nên hung tàn.
Bất kể ra sao, kế hoạch của anh bắt buộc phải được thực hiện suôn sẻ.
Vậy thì anh mới có nền tảng để đàm phán với Lương Diệp.
Thế nhưng, hành động tiếp theo của anh lại vuột khỏi tầm kiểm soát.
Vương Điền đưa bàn tay vừa chạm vào giấy thư lên mũi, hít ngửi gần như mê đắm.
Anh hôn lên đầu ngón tay mình với thái độ vừa dịu dàng, vừa thành kính, đè nén nỗi ham muốn cuộn trào sâu trong đôi mắt.
…!Đây là mùi của Lương Diệp.
“Tử Dục…” Anh khẽ nỉ non, say sưa hôn đầu ngón tay mình, gọi đi gọi lại tự của Lương Diệp.
Cuối cùng, anh lại bắt ép bản thân bỏ tay ra với vẻ mặt lạnh lùng hà khắc.
Tuy nhiên, chẳng mấy mà anh đã quay mặt đi một cách quái gở, lấy đồng tiền còn sót kia ra từ tay áo, siết chặt trong lòng bàn tay.
Ngón tay cứ thế bị cộm đến đau nhói.
Dẫu lúc chạy tính toán hoàn hảo đến mức nào, dẫu đã ngăn chặn mọi dấu vết dễ thôi thúc anh nhớ đến Lương Diệp, dẫu chính anh đã thản nhiên khi nhắc đến tên Lương Diệp với người khác vô số lần…!nhưng, chỉ bằng đôi ba câu qua nét mực, Lương Diệp đã có thể cuốn anh đi dễ như bỡn.
Cuối cùng, trong vô thức, Vương Điền đã hiểu, thì ra mình vẫn hằng nhung nhớ Lương Diệp điên dại.
Nhớ từng biểu cảm vụn vặt của hắn, nhớ hành động nhỏ điên khùng khiến người khác giận của hắn, nhớ mùi hương trên người hắn, nhớ khóe môi cong lên khi hắn gọi Vương Điền…!Anh muốn trói Lương Diệp lại bên mình từng phút từng giây, để toàn bộ bầu không khí hắn hít thở đều nhuốm mùi mình, lần mất kiểm soát hay hứng tình nào cũng liên quan đến mình, muốn đâu đâu hắn thấy cũng là Vương Điền.
Nhịp thở của anh dần trở nên nặng nề, mùi máu và cơn đau lan ra từ miệng.
Anh hoảng sợ mở to mắt, bẻ mạnh bàn tay nắm siết chặt cứng của mình, lấy đồng xu kia ra, đoạn tìm từ tay áo một sợi dây không biết gỡ từ áo lót của Lương Diệp tự bao giờ, xâu đồng xu kia lại, đeo lên cổ.
Về phần ngọc bình an màu xanh lơ kia, nó bị nhét bừa vào tay áo.
Đồng xu này là thứ Lương Diệp giữ bên người lâu nhất.
Anh cảm nhận được luồng nhiệt lành lạnh từ đồng xu, nhíu mày véo mạnh mũi mình, hòng để bản thân tỉnh táo hơn.
Thế nhưng ngập đầy tâm trí anh giờ đây ngoài Lương Diệp ra chỉ còn Lương Diệp.
Vương Điền cô đơn sững sờ rất lâu mới chầm chậm thở dài, nhấc tay lau sạch máu chỗ khóe môi.
Anh đứng dậy, đi đến bên bàn, sờ vào nút chết ban nãy vừa thắt vội, gỡ một lúc lâu vẫn chưa ra.
Thôi, dù sao người khác cũng chẳng thấy sau lớp áo có gì, cứ để vậy đi.
…
Tại Bắc Lương.
Lương Diệp hắt xì vài tiếng, nguyên dàn cung nữ, thái giám bên cạnh sợ đến quỳ xuống.
Hắn ngờ vực day chiếc mũi ngứa ngáy.
Văn Tông ngồi đối diện cười hỏi: “Bệ hạ bị cảm lạnh sao?”
“Trẫm khỏe mạnh cường tráng, Thái phó nên lo cho mình thì hơn.” Lương Diệp chẳng thèm quan tâm, đặt một quân cờ xuống.
Văn Tông thừa hiểu tính nết hắn, chỉ nói: “Bệ hạ đã nghĩ kỹ chưa? Định cử người đi sứ Nam Triệu thật ư? Bệ hạ đã chọn được người phù hợp rồi?”
“Vương Điền là người đề xuất việc cùng nhau cai quản Vân Thủy, lẽ ra phải để hắn đi.” Lương Diệp điềm nhiên nói: “Tiếc rằng hai tháng nay hắn ốm bệnh liệt giường.
Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, sau quyết định điều Hứa Tu Đức, Văn Ngọc và Thôi Kỳ đi.”
“…” Văn Tông lặng thinh một chốc, hết sức nghi ngờ khả năng ngay lúc này hắn mới nghĩ ra ba người họ.
Hứa Tu Đức – Thượng thư tiền nhiệm của Bộ Hộ, miệng lưỡi trơn tru, nhát gan sợ phiền, thấy bạc là không cất bước nổi.
Văn Ngọc kiệm lời, chức quan thấp, về cơ bản cực kỳ mờ nhạt.
Thôi Kỳ hai chân tàn tật, tính tình lạnh nhạt, được nói một chữ ắt không nói hai…!Để ba người này đi sứ Nam Triệu chẳng lẽ vì muốn Nam Triệu biết Bắc Lương họ không có người đáng tin dùng sao?
“Thái phó có chọn được ai phù hợp không?” Lương Diệp đặt thêm một quân cờ xuống, chưa đợi ông cụ cất lời, hắn đã nói: “Cuối năm vốn là dịp sum họp gia đình.
Trẫm thấy khắp triều văn võ bá quan chỉ có ba người này cô đơn, đi sứ phù hợp không ai bằng.”
Nghe nói đến đây, Văn Tông đã hiểu Lương Diệp nào định tham khảo ý kiến của ông cụ, hắn chỉ đang thông báo quyết định.
Ông cụ không tiện nói thêm.
Suy cho cùng, so với tình hình rối ren của triều đình hiện tại, cùng nhau cai quản Vân Thủy và đi sứ Nam Triệu thực sự không phải chuyện gì to tát.
“Kể từ mai, triều đình nghỉ tắm gội mười lăm ngày.” Tâm trạng Lương Diệp có vẻ khá tốt đẹp: “Thái phó mệt nhọc cả năm, nên tranh thủ nghỉ ngơi tử tế.”
Hoàng đế bắt đầu nói tiếng người, trái lại khiến Văn Tông hơi lo.
Có điều, ông cụ thực sự không đoán ra rốt cuộc Lương Diệp đang vui vì điều gì, đành cười nói: “Bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi tử tế mới đúng.”
“Tất nhiên rồi.” Lương Diệp hiền lành gật đầu.
Chờ Văn Tông đi rồi, Sung Hằng lẳng lặng nhảy xuống từ xà nhà, đưa tay nải cho hắn, hơi lo âu hỏi han: “Chủ tử à, ngài định đi sứ Nam Triệu cùng đoàn Thôi Kỳ thật à?”
“Cùng nhau cai quản Vân Thủy là việc lớn, trong ba tên này chẳng tin dùng được ai.
Dĩ nhiên trẫm phải đích thân theo dõi sát sao.” Lương Diệp nói: “Lúc trẫm không ở đây, ngươi nghiêm túc phê duyệt tấu chương giúp trẫm.”
Sung Hằng khóc không ra nước mắt: “Thuộc hạ còn muốn đến cung An Khang gặp…”
“Ngươi không muốn.” Lương Diệp vươn tay lấy đi tay nải, vui mừng phấn khởi nói: “Trẫm đi đón Hoàng hậu về cung.”.