Kì Tài Giáo Chủ

Chương 73: Trở Lại Lã Dương Sơn



Trận chiến tại Hàn Giang Phủ, Sở Hưu thụ thương tương đối nghiêm trọng, Hứa Trọng Dương kia dù sao cũng là võ giả Nội Cương cảnh, xương cốt Sở Hưu đã đứt gãy, nội phụ cũng trọng thương. Nếu đổi lại thành người khác rõ ràng là thương thế rất nặng.

Nhưng Sở Hưu bất đồng, y có Lưu Ly Kim Ti Cổ ký sinh trong người. Sau khi Sở Hưu bị thương, Lưu Ly Kim Ti Cổ không hấp thu được lực lượng khí huyết trên người Sở Hưu, theo bản năng sẽ phóng thích lực lượng bản thân ra chữa trị thương thế trong cơ thể Sở Hưu. Cho nên tốc độ hồi phục của Sở Hưu nhanh hơn võ giả khác không chỉ mười lần.

Đương nhiên lần này thu hoạch lớn nhất của Sở Hưu là linh dược lục chuyển, Tử Diệp Thù Du.

Bình thường, linh dược cấp bậc lục chuyển nên luyện chế thành đan dược mới có thể phát huy dược hiệu lớn nhất, có điều muốn luyện chế đan dược phải có đan phương, còn cần luyện đan sư kinh nghiệm cực kỳ phong phú mới được. Những người như vậy thường đều xuất thân đại phái, Sở Hưu có bỏ nhiều tiền ra mời người ta luyện đan khéo người ta cũng chẳng buồn để ý tới.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp cầm Tử Diệp Thù Du nuốt vào trong bụng, bắt đầu luyện hóa.

Tử Diệp Thù Du không khác lắm so với sơn trà bình thường, điểm khác biệt duy nhất là phiến lá có màu tử tinh, mười phần kỳ dị.

Thảo dược nhất chuyển đến tam chuyển bình thường có thể nuôi trồng quy mô lớn, nhưng từ tứ chuyển trở lên có thể xưng là linh dược, sức người không cách nào bồi dưỡng, hoặc chỉ có thể mở từ hộp báu, hoặc chỉ may mắn tìm được trong những nơi thâm sơn cùng cốc. Dù sao thứ này là vật tiêu hao, càng dùng càng ít.

Sau khi nuốt Tử Diệp Thù Du, Sở Hưu lập tức cảm nhận được một dòng nước ấm dâng lên trong đan điền, khi y luyện hóa Tử Diệp Thù Du, lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ không ngờ lại bắt đầu trợ giúp Sở Hưu luyện hóa dược lực, điểm này chính Sở Hưu cũng không ngờ.

Vốn trong cốt truyện giới thiệu về Lưu Ly Kim Ti Cổ không có tác dụng này, đương nhiên cũng có thể do Bái Nguyệt Giáo không phát hiện ra. Dù sao Lưu Ly Kim Ti Cổ không ngồi bao lâu trong tay Bái Nguyệt Giáo đã mất.

Bảy ngày sau, dược lực đã hoàn toàn luyện hóa, thậm chí thương thế của Sở Hưu cũng khỏi hẳn.

Dược lực Tử Diệp Thù Du quả thật kinh người, Sở Hưu có thể cảm giác tu vi bản thân nhờ dược lực đã tăng tiến thêm rất nhiều, đương nhiên còn chưa chạm tới cánh cửa Nội Cương cảnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 503

Bảy ngày này, Lã Phụng Tiên đều đứng ngoài hộ pháp cho Sở Hưu, lúc thấy Sở Hưu xuất quan Lã Phụng Tiên cũng rất kinh ngạc: “Sở huynh, mới đó thôi thương thế ngươi đã khỏi hẳn rồi?”

Hắn biết lúc trước chịu một quyền của Hứa Trọng Dương, Sở Hưu bị thương nặng cỡ nào. Có điều giờ nhìn lại xem ra thương thế của Sở Hưu đã khỏi hẳn.

Sở Hưu gật đầu: “Thiên phú tu luyện của ta không cao, tư chất chỉ là trung đẳng, ưu điểm duy nhất là sau khi bị thương hồi phục tương đối nhanh.”

Người trong giang hồ, khó nhìn thấu nhất chính là lòng người, đối với Sở Hưu Lưu Ly Kim Ti Cổ là bí mật rất lớn, ít nhất hiện tại còn chưa có thực lực bảo vệ Lưu Ly Kim Ti Cổ, chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết.

Cho nên cho dù Sở Hưu biết với tính cách của Lã Phụng Tiên, hắn sẽ tuyệt đối không để lộ chuyện này ra, nhưng Sở Hưu vẫn không dám nói bí mật của mình cho Lã Phụng Tiên.

Lúc ra tay dũng mãnh cấp tiến, nhưng lúc bình thường đương nhiên phải cẩn thận từng li từng tí một như giẫm lên lớp băng mỏng, dù sao tấm gương đang đặt ngay trước mắt mình chứ đâu xa.

Cũng bởi vậy nên Trần gia kia mới không tự hiểu lấy mình, lấy bảo bối ra làm thẻ đánh bạc mong kiếm lời, từ đó mới rơi vào kết cục như hiện giờ.

Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng không nghi ngờ gì. Giang hồ rộng lớn, một số võ giả có thiên phú khác với những người còn lại, đây là chuyện rất bình thường.

Cũng như hắn thôi, bộ dáng tuấn mỹ tới mức nữ giới ghen tị nhưng thực tế lại là thần lực trời sinh, loại binh khí nặng như Phương Thiên Họa Kích tới tay hắn vẫn múa lên như chơi.

“Sở huynh, tiếp đó ngươi định đi đâu? Lần này ta ra khỏi đất Yến Tây, định du lãm tại Yến Quốc một thời gian.” Lã Phụng Tiên hỏi.

Sở Hưu vỗ vỗ vai Lã Phụng Tiên nói: “Giờ đừng vội ra ngoài như vậy, cứ về Lữ Dương Sơn xem xem, không chừng sẽ có chuyện bất ngờ đấy. Mọi người đồn Lữ Dương Sơn có dị bảo xuất thế bao lâu vậy rồi, giờ chúng ta về chắc cũng thấy được rốt cuộc trên Lữ Dương Sơn có dị bảo thật không.”

Lã Phụng Tiên không hề nghĩ ngợi gật đầu đồng ý, dù sao lần này hắn định xông xáo du lãm giang hồ một phen, đi đâu cũng vậy.

Đến lúc Sở Hưu và Lã Phụng Tiên về đến Lữ Dương Sơn, nơi này đã náo nhiệt hơn trước nhiều. Nguyên nhân là mấy ngày gần đây cứ tới tối Lữ Dương Sơn lại có hào quang màu xanh biếc chiếu rọi lên trời, điểm kỳ lạ nhất là đám người tìm khắp cả Lữ Dương Sơn vẫn không phát hiện điểm dị thường nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Có điều cho dù như vậy đám người này cũng có thể xác định, Lữ Dương Sơn rất bất thường. Cũng phải tới lúc này một số thế lực lớn mới điều đệ tử tới đây.

Sở Hưu nghe tin này cũng nói thầm trong lòng, di tích Lữ Dương Sơn này sợ rằng đã sắp mở ra, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người đến đây, dẫu sao cũng không tránh khỏi một trận tranh đoạt kịch liệt.

Trong Tụ Nghĩa Trang, có người bẩm báo lại mọi chuyện ở Lữ Dương Sơn cho Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một hồi rồi cũng chuẩn bị dẫn người tới Lữ Dương Sơn một chuyến.

Giờ trên Lữ Dương Sơn rốt cuộc có bảo vật xuất thế hay không, không ai biết. Nhưng hắn đã ở lại trong Tụ Nghĩa Trang​ một thời gian, vừa hay đi ra ngoài một chút, cho dù không có bảo vật nhưng giải sầu chút cũng tốt.

Nếu không vạn nhất là bảo vật xuất thế thật, Tụ Nghĩa Trang bọn họ chạy tới Lữ Dương Sơn ít cũng phải mười ngày, đến lúc đó chắc bảo vật đã bị người ta lấy mất rồi.

Đúng lúc này, Nhiếp Đông Lưu như nhớ ra điều gì, người mà Trương Bách Đào muốn giết lần trước hình như đang ở Lữ Dương Sơn kia?

Nhiếp Đông Lưu nói với đệ tử Tụ Nghĩa Trang bên cạnh: “Đúng rồi, Trương Bách Đào sao rồi? Lâu vậy chắc cũng có tin gì rồi chứ?”

Đệ tử kia nói: “Đã có tin truyền về rồi ạ, có điều lúc đó thiếu trang chủ ngài đang bế quan, tôi không dám quấy rầy.”

“Ồ? Trương Bách Đào giết tên kia rồi à?” Nhiếp Đông Lưu nhíu mày, mượn quan hệ của hắn báo thù thành công rồi mà không chịu về đây nói lời cảm tạ, tên Trương Bách Đào này thật chẳng hiểu lễ nghi.

Đệ tử kia lắc đầu nói: “Không ạ. Sở Hưu mà Trương Bách Đào muốn giết kia ra tay ngay trong khách sạn của Lữ Dương Trấn, giết chết cả bốn người.”

Nghe xong lời này, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn biết thực lực ba người Lưu Nguyên Hải, mặc dù không phải là mạnh nhưng trong số võ giả tán tu ở Lâm Trung Quận này cũng không tính là yếu.

Hắn không rõ lắm về thực lực Trương Bách Đào, nhưng thân là đệ tử nội môn Ba Sơn Kiếm Phái, tất nhiên sẽ không kém.

Có thể nói bốn người này xuất thủ, cho dù Nhiếp Đông Lưu muốn giải quyết cũng phải bỏ khá nhiều công sức, nhưng không ngờ bọn họ lại chết dưới tay một võ giả cũng là tán tu, chuyện này thật sự rất khó tin.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ ra vẻ hứng thú. Nếu Sở Hưu kia còn ở Lữ Dương Sơn, hắn định mời chào một phen.

Thật ra đối với Nhiếp Đông Lưu, so với kết giao cùng đệ tử đại phái, hắn càng ưa kết giao với những giang hồ thảo mãng, võ giả tán tu thực lực cao cường một chút.

Bởi vì kết giao cùng những đệ tử đại phái kia, đối phương vẫn phải suy nghĩ tới lợi ích tông môn sau lưng mình trước. Còn kết giao cùng những võ giả tán tu không có chỗ dựa, sau lưng họ không có móc nối lợi ích nào, ngược lại có thể để hắn sử dụng.

Về phần tính mạng đám người đó, Nhiếp Đông Lưu thật ra không hề để ý.

Trương Bách Đào chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, không phải mấy vị đệ tử đích truyền chân chính của Ba Sơn Kiếm Phái, kết giao thì được, nhưng giờ chết rồi cũng chẳng ảnh hưởng mấy tới Nhiếp Đông Lưu.

Về phần ba người Lưu Nguyên Hải ấy hả, dám tới Tụ Nghĩa Trang ăn chùa uống quỵt lợi dụng bọn họ như vậy, cho dù không có chuyện này Nhiếp Đông Lưu cũng định tìm cơ hội nào đó xử lý cả ba.

Sở Hưu này tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, nếu giờ kết giao, tương lai hắn tiếp quản Tụ Nghĩa Trang sẽ là trợ giúp rất lớn.

Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Mang theo mấy người chuẩn bị một chút, sáng sớm mai xuất phát tới Lữ Dương Sơn.”

Lúc này không riêng gì Nhiếp Đông Lưu chuẩn bị tới Lữ Dương Sơn, do động tĩnh tại Lữ Dương Sơn càng lúc càng lớn, các thế lực các Lữ Dương Sơn tương đối gần đều đã phái đệ tử trong môn phái tới đó.

Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hai người nhanh chóng lên núi, tìm một nơi yên tĩnh

Giờ trên Lữ Dương Sơn mỗi tối lại có hào quang xanh biếc phủ khắp bầu trời, cứ như phát ra từ dưới lòng đất, không ít người bắt đầu đào bới nhưng vẫn không tìm ra thứ gì.

Sở Hưu lại biết hiện tượng này là do trận pháp trong di tích Lữ Dương Sơn sắp mất hiệu lực, chắc không bao lâu nữa trận pháp sẽ hoàn toàn vỡ vụn, di tích cũng khai mở.

Trong di tích chôn giấu một vị cường giả thời thượng cổ, vị này lưu lại không ít đồ tốt. Nhiều người tới đây như vậy tuy Sở Hưu không tham lam tới mức muốn lấy hết mọi thứ, làm vậy quá không thực tế, nhưng có vài thứ chủ chốt trong đó y nhất định phải lấy được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.