Cố Giang Lưu kinh ngạc trước thực lực của Sở Hưu, có điều nếu hắn chứng kiến Sở Hưu chống đỡ một đòn của Thiên Tội đà chủ ngày trước sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Ngày trước khi đối mặt với đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như Thiên Tội đà chủ, Sở Hưu còn có thể dùng Độc Cô Ấn trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết chống đỡ lại một đòn Niết Không Thần Trảo của Thiên Tội đà chủ, nói gì đến một người chưa đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất như Cố Giang Lưu.
Nhìn Sở Hưu, Cố Giang Lưu nhanh chóng ném những suy nghĩ linh tính đi, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định bao che cho La gia ư? Ta thấy một đao vừa rồi của ngươi vô cùng tà dị, rõ ràng là công pháp Ma đạo, giờ ta nghi ngờ ngươi cũng cấu kết với Quỷ Vương Tông. Nếu không sao ngươi lại không chịu phối hợp với Kiếm Vương Thành ta điều tra?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ta có cấu kết với Quỷ Vương Tông hay không không phải do Kiếm Vương Thành các ngươi định đoạt. Ta chỉ biết Kiếm Vương Thành ngươi giờ đang có ý đồ hành hung trên đất Quan Trung ta. Chuyện này Quan Trung Hình Đường chúng ta không thể coi như không thấy được.
Ngụy đại nhân chỉ bảo chúng ta phối hợp với các ngươi điều tra manh mối đám hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông trên đất Quan Trung chứ không nói cho phép các ngươi làm xằng làm bậy tại nơi này!
Hôm nay nếu người của Kiếm Vương Thành các ngươi dám động thủ, ta cũng dám làm lớn chuyện đến chỗ Quan đại nhân đấy. Đến lúc đó mời tông chủ Kiếm Vương Thành các ngươi tự mình đến Quan Trung nhận người!”
“Ngươi dám!” Cố Giang Lưu quát lớn.
Sở Hưu bước lên một bước trầm giọng nói: “Ngươi xem ta có dám không?”
Thấy thái độ đó của Sở Hưu, Cố Giang Lưu cũng chẳng có cách nào.
Hắn không để cả chưởng hình như Ngụy Cửu Đoan trong mắt chứ nói gì đến tuần sát sứ nhỏ nhoi như Sở Hưu.
Thế nhưng vấn đề là, nơi này dẫu sao cũng là Quan Trung. Hắn không muốn làm lớn chuyện, huống hồ lần hành động này của Kiếm Vương Thành còn có ẩn tình, không thể làm lớn chuyện.
Trừng mắt nhìn Sở Hưu một hồi, Cố Giang Lưu lạnh lùng nói tiếp: “Được lắm, bộ đầu giang hồ đất Quan Trung quả nhiên cứng rắn, bất quá tốt nhất cả đời này ngươi đừng bước chân ra khỏi Quan Trung!”
Sở Hưu cười lạnh hai tiếng, không buồn để ý tới uy hiếp của Cố Giang Lưu.
Lời này chẳng khác gì cả thiên hạ trừ Quan Trung đều là địa bàn của Kiếm Vương Thành bọn hắn, tự tin tự đại quá mức.
Sau khi nói xong Cố Giang Lưu không thế động thủ cũng chỉ đành mang người rời khỏi.
Sau khi người của Kiếm Vương Thành đi, lão tổ La Gia mới thở phào một hơi nhìn Sở Hưu cười khổ nói: “Sở đại nhân, sau này ta sẽ không tin ngài nữa đâu. Cục diện thế này quá đáng sợ, bộ xương già nhà ta còn muốn sống thêm mấy năm.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Sợ cái gì, chẳng phải giờ ngươi vẫn đứng đây sống nguyên hay sao?”
Lão tổ La Gia bất đắc dĩ nói: “Đúng là còn sống nhưng thiếu chút nữa đã chết rồi. Vừa rồi ngài cũng thấy mà, Cố Giang Lưu đã thật sự có ý giết người!
Huống hồ cho dù không bị giết, bị dọa vài lần thế này lão phu cũng chẳng chịu nổi. Lão phu lớn tuổi rồi, không dám làm thế nữa đâu!”
Sở Hưu vỗ vỗ bả vai lão tổ La Gia nói: “Yên tâm, có ta ở đây. Đám người Kiếm Vương Thành kia không động được tới ngươi đâu. Chuyện này cũng sắp kết thúc rồi, sau này mọi thứ sẽ như xưa.”
Lời này của Sở Hưu, lão tổ La Gia cũng tin tưởng vài phần, dù sao thực lực Sở Hưu đặt ngay tại đó.
Trước đó lão tổ La Gia đã biết Sở đại nhân tuyệt đối không phải người có thể đơn giản dùng cảnh giới để đánh giá, từ khi y giế t chết lão tổ Giang gia, hắn đã biết.
Chỉ có điều lão tổ La gia chưa từng thấy Sở Hưu xuất thủ toàn lực cho nên không hiểu rõ lắm về thực lực của y. Mãi tới vừa rồi hắn mới biết rốt cuộc Sở Hưu kinh khủng tới mức nào.
Một đao như cánh cửa Địa Ngục khai mở, quả thật tà dị tới cực điểm, có thể chống chọi lại cao thủ cao hơn y tới hai cảnh giới.
Hơn nữa nếu đổi lại thành bản thân lão tổ La Gia, hắn cũng không nắm chắc tiếp được đao đó của Sở Hưu.
Chỉ có điều lão tổ La Gia còn lấy làm lạ, vừa rồi Sở Hưu nói thế là sao? Chuyện này cũng sắp kết thúc? Chẳng lẽ tìm ra bọn Quỷ Vương Tông rồi?
Mau mau giải quyết cũng tốt, thời gian vừa qua Kiến Châu Phủ rối loạn như vậy, tổn thất thật nặng nề.
Có điều lão tổ La Gia đoán không sai, Sở Hưu thật sự tìm ra tin tức của đám Quỷ Vương Tông, nhưng chỉ là dấu vết của một số nhỏ người để lại, hơn nữa y cũng không định lấy ra chia sẻ.
…
Hai ngày sau, đêm khuya thanh vắng, tại Vấn Thành của Kiến Châu Phủ,một võ giả áo xanh chất phác đờ đẫn từ trong tiệm thuốc đi ra mang theo một đống lớn linh dược, lặng lẽ đi vào một quán trọ vắng vẻ.
Võ giả áo xanh này sau khi tiến vào quán trọ lại xoa xoa lên đầu, không ngờ trực tiếp lột mặt mình xuống lộ ra gương mặt bên dưới tái nhợt như người chết.
Sau đó thân thể hắn vặn vẹo một hồi, làn da từ từ đẩy xuống tạo thành cơ thể gầy gò cao hơn trước một đoạn.
Đổi lại bộ áo đen, võ giả mang theo thảo dược linh dược mua được từ tiệm thuốc, mượn màn đêm trực tiếp rời thành.
Võ giả này chính là kẻ giao thủ với Sở Hưu tại Lâm Gaing Thành. Không ai ngờ nổi người của Quỷ Vương Tông sau khi diệt môn Lưu gia tại Vấn Thành vẫn lại xuất hiện ở Vấn Thành.
Trên thực tế thời gian vừa qua người của Quỷ Vương Tông đã chia thành tốp nhỏ phân bố tại từng thành nhỏ khắp Kiến Châu Phủ, thu thập linh dược luyện đan, mau chóng khôi phục thương thế, trốn khỏi Quan Trung trước khi người của Kiếm Vương Thành tìm ra bọn họ.
Đám người Quỷ Vương Tông am hiểu không ít thủ đoạn kỳ dị. Trước đó bọn chúng lột da moi óc chính là để luyện chế loại vật dụng cực kỳ quái dị này,có thể bao trùm toàn thân thay đổi hình dáng, đồng thời dùng não đối phương luyện ra một loại dược thủy triệt để che lấp khí tức.
Nếu không có những thủ đoạn quỷ dị này cùng thực lực tổng hợp mạnh mẽ hơn đám bộ đầu giang hồ, bọn họ cũng không kiên trì được tới giờ.
Võ giả Quỷ Vương Tông này sau khi rời khỏi thành trực tiếp đi về phía một gian miếu hoang nhỏ bên ngoài. Một lát sau lại có ba người tới, có điều trong ba người này chỉ có một Ngoại Cương cảnh, hai Nội Cương cảnh.
Thấy những người khác đến, võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông hỏi: “Các ngươi đã thu thập được linh dược thảo dược chưa?”
Ba người gật đầu nói: “Đã đầy đủ hết rồi. Chúng ta sợ người khác để ý nên mỗi lần mua linh dược đều chọn thêm một ít linh dược không dùng đến.
Có điều trước mắt đám khốn kiếp Kiếm Vương Thành cùng người của Quan Trung Hình Đường đều đang tìm kiếm chúng ta. Lại thêm giờ số người ngoài tới Kiến Châu Phủ đã ít đi, chúng ta giờ rất dễ bị để ý, sơ sót chút thôi cũng có thể bị phát hiện.”
Võ giả Quỷ Vương Tông Tam Hoa Tụ Đỉnh gật đầu dùng giọng âm trầm khàn khàn nói: “Đúng là phiền phức, có điều thương thế Quỷ Minh sư huynh vẫn chưa khỏi. Mọi người cố gắng kiên trì thêm một thời gian nữa, không thì chúng ta ra tay diệt môn một thế gia nhỏ khác, luyện chế thêm chút Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, tranh thủ giúp sư huynh mau mau khôi phục.”
Nói tới đây võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh của Quan Trung Hình Đường không khỏi hừ lạnh nói: “Lũ tiểu nhân hèn hạ Kiếm Vương Thành, đơn đả độc đấu đánh không lại Quỷ Minh sư huynh, không ngờ còn tìm cả cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất tới đánh lén, bằng không Quỷ Minh sư huynh đã không bị thương nặng đến vậy.”
Đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Giờ võ giả Ma đạo đều ngây thơ vậy sao? Đã tranh đấu còn gọi là đánh lén gì gì à? Bất luận Chính đạo Ma đạo gì, đương nhiên chỉ xem kết quả, không cần biết quá trình.”
“Là ai!? Ra!”
Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông thất kinh, mình bị theo dõi như vậy mà không hề phát hiện ra!
Bóng dáng Sở Hưu chậm rãi bước ra từ hắc ám khiến võ giả Quỷ Vương Tông kia giật mình.
“Sở Hưu! Lại là ngươi!”
Có điều thấy Sở Hưu chỉ có một mình, võ giả Quỷ Vương Tông kia không khỏi cười lạnh nói: “Chỉ mình ngươi cũng dám ra tay bắt chúng ta? Đúng là chán sống rồi!”
Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông này vẫn nhớ rất kỹ về Sở Hưu.
Lần trước tại Lâm Giang Thành, Sở Hưu động thủ với hắn, không ngờ lại dùng thực lực Ngoại Cương cảnh áp chế võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh là hắn, khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Trong số những kẻ đuổi giết hắn còn có tuấn kiệt trẻ tuổi của Kiếm Vương Thành, Phong Hành Vân Kiếm – Lâm Khai Vân, thế nhưng cho dù là Lâm Khai Vân cũng không có thực lực như vậy.
Chỉ có điều Ngoại Cương cảnh dù sao cũng chỉ là Ngoại Cương cảnh, lần trước mặc dù hắn bị áp chế nhưng đó là do Sở Hưu đột nhiên xuất thủ dùng công pháp khắc chế hắn. Thật sự ra tay ai thắng ai thua vẫn là ẩn số.
Huống hồ lần trước hắn đào tẩu cũng là sợ những võ giả Quan Trung Hình Đường khác đuổi theo vây công mình. Nếu không đối mặt với một võ giả Ngoại Cương cảnh hắn cũng chẳng sợ gì.
Còn giờ Sở Hưu chỉ một thân một mình còn bên bọn hắn lại có đến bốn người, mặc dù thực lực đều không bằng Sở Hưu nhưng vây công quấy rối bên ngoài cũng đã đủ.
Thấy đám người khí thế hung hăng, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Chư vị không cần căng thẳng như vậy. Cứ nghĩ lại xem, nếu ta thật sự định đuổi bắt các ngươi, vậy hôm nay ta có thể mang theo tinh nhuệ của Quan Trung Hình Đường tới.
Thực lực bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường chúng ta ra sao các ngươi cũng thấy rồi đấy, ta chỉ cần dẫn theo vài người, cho dù ngươi có cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh cũng trốn không thoát.”
Võ giả Quỷ Vương Tông kia nghe vậy hỏi lại: “Vậy rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Rất đơn giản, ta muốn bàn một vụ giao dịch với Quỷ Vương Tông các người. Có điều giao dịch này ngươi không làm chủ được. Ta muốn bàn với vị sư huynh Quỷ Minh của ngươi.”
“Ngươi muốn chúng ta dẫn ngươi tới gặp Quỷ Minh sư huynh?” Võ giả Quỷ Vương Tông ánh mắt lóe lên sắc lạnh.
Hiện tại trong nhóm người Quỷ Vương Tông này, Quỷ Minh sư huynh thực lực mạnh nhất, quy vọng cao nhất. Nếu Quỷ Minh sư huynh xảy ra chuyện gì, chưa nói bọn họ sẽ mất đi chiến lực mạnh nhất, thậm chí những người còn lại trong Quỷ Vương Tông đều sẽ suy sụp!
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đã bảo đừng căng thẳng vậy mà. Ta chỉ đi một mình không dẫn theo người. Đám Quỷ Vương Tông các ngươi chắc cũng còn vài người cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới đúng, sao phải cẩn thận với một võ giả Ngoại Cương cảnh như vậy?
Huống hồ lần này ta tới cũng là cơ hội cuối cùng cho Quỷ Vương Tông các ngươi. Các ngươi cũng thấy hành động của Kiếm Vương Thành rồi đấy, càng tra càng nghiêm,không khéo lúc nào lại trực tiếp tra tới trên đầu các ngươi!”