Phương Thất Thiếu xuất thủ, ba kiếm đánh bại Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung, đây đã không phải chỉ áp đảo. nữa rồi, hai bên hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Bên dưới đài, Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông lộ vẻ nghiêm nghị, tông môn Chính đạo đúng là ngọa hổ tàng long, quả thực mạnh mẽ hơn Ma đạo bọn họ.
Bản thân Lục tiên sinh cũng đã đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư, chỉ cần cho hắn cơ hội, Lục tiên sinh có năm chức bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Nhưng giờ nếu để Lục tiên sinh giao thủ với Phương Thất Thiếu, chính hắn cũng không chắc mình thắng được Phương Thất Thiếu.
Ngược lại trong giới Ma đạo bọn họ, nhánh Ẩn Ma có Sở Hưu đã rất không tồi, nhưng Sở Hưu mới chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên. Không tới Thiên Nhân Hợp Nhất, Lục tiên sinh cũng không biết Sở Hưu có thắng được Phương Thất Thiếu hay không.
Còn nhánh Minh Ma có Diệp Thiên Tà luyện hóa nội đan Huyết Giao, còn dùng thân người tu luyện thành công Huyết Giao Tâm Kinh, chắc chắn sẽ không phải hạng vô danh, nhưng cũng chưa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Võ giả trong giới Ma đạo tàn lụi, như Sở Hưu và Diệp. Thiên Tà đã là đứng đầu. Trái lại bên Chính đạo, đặc biệt mà hai giới Phật Đạo, bất luận Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền đều là thiên tài ngàn năm khó gặp. So với bọn họ, giới Ma đạo thật sự yếu hơn không chỉ một chút.
Lúc này Ngụy Thư Nhai đứng bên Lục tiên sinh như cảm giác thấy tâm tư của hắn bèn truyền âm nói: “Tiểu tử Lục Tấn, đừng bi quan như thế, không đạo thống nào. có thể cường thịnh vĩnh viễn được, đại thế trong thiên hạ vốn luôn như thủy triều lúc lên lúc xuống.
Giới Ma đạo chúng ta nhờ có Côn Luân Ma Giáo mà quật khởi, vinh quang cả trăm năm. Giờ mặc dù đang trượt xuống đáy thung lũng, nhưng ai dám nói giới Ma đạo chúng ta vẫn luôn nằm dưới đáy cốc như vậy?
Chỉ cần giới Ma đạo này bất diệt, vậy sẽ luôn có cơ hội phục hưng.
Từ thượng cổ tới giờ, đao thống có thể chân đỉnh đứng trên đỉnh phong chỉ có ba giới Đạo Phật Ma. Hiờ đám dùng kiếm này thấy Ma đạo chúng ta suy thoái định gây chuyện, còn kém xa lắm!”
Lục tiên sinh gật nhẹ đầu, có lẽ vì trong Ma đạo còn có vô số người như Ngụy Thư Nhai nên bọn họ mới có thể tiếp tục sinh tồn trong hoàn cảnh Ma đạo bị chèn ép tới cực hạn như hiện giờ.
Ngày trước An Nhạc Vương đã từng hỏi Lục tiên sinh, Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt mấy trăm năm, bọn họ còn kiên trì như vậy có ý nghĩa gì?
Khi đó Lục tiên sinh không trả lời. Có lẽ đối với Lục tiên sinh cùng Vô Tướng Ma Tông hiện tại, thật ra bọn họ không phải trung thành với Côn Luân Ma Giáo, mà là với thời hưng thịnh của Ma đạo lúc trước.
Lúc này trên lôi đài, Phương Thất Thiếu và Nhan Phi Yên đã tỷ thí xong, đám người đều nhìn sang phía Sở Hưu cùng Nhiếp Đông Lưu. Trận thật sự đáng xem là tỷ thí giữa hai vị này.
Sở Hưu cùng Nhiếp Đông Lưu có thể nói là oan gia lâu năm, ân oán giữa bọn họ được ghi chép ngay trên Long Hổ Bảng, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Chỉ có điều sau này Nhiếp Đông Lưu cùng Sở Hưu chưa từng gặp mặt, có điều gút mắc ân oán giữa đôi bên chưa hề buông bỏ.
Nhiếp Đông Lưu thành danh từ thuở niên thiếu, bản thân lại có đại khí vận, phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long để lại thanh danh cường đại, chỉ riêng danh tiếng của Tụ Nghĩa Trang cũng đủ cho hắn hưởng thụ cả đời.
Về sau Nhiếp Đông Lưu lại bái được người nổi tiếng trong võ lâm Bắc Yên là Hàn Bá Tiên làm sư phụ, nhận được chân truyền của Hàn Bá Tiên, hội tụ sở học cùng †âm huyết của hai tông sư võ đạo trên Phong Vân Bảng dốc lòng truyền thụ, coi như bù đắp thiếu sót về mặt thực lực của hắn.
Còn trải nghiệm của Sở Hưu càng thêm truyền kỳ, từ võ giả tán tu tới sát thủ Thanh Long Hội tâm địa tàn độc, lại gia nhập Quan Trung Hình Đường, trong thời gian ngắn đã trở thành chưởng hình quan Quan Tây, tay nắm quyền cao, lý lịch đó cũng đủ ngạo thị toàn bộ giang hồ.
Cho nên tổng hợp lại, quá trình trưởng thành của Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu hoàn toàn là hai thái cực, một là tuấn kiệt thế gia tiêu chuẩn, lúc trưởng thành có đại khí vận trên người.
Còn Sở Hưu lại là xuất thân dân dã tiêu chuẩn một mình một đao chém giết giữa gió tanh mưa máu mới đạt tới cảnh giới cùng thành tựu như hiện tại.
Hai bên này rốt cuộc ai mạnh ai yếu khó mà nói được, nhưng do những thù hận trước đây, giờ Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu chắc chắn phải đánh một trận quyết liệt. Chuyện này khiến tất cả mọi người đứng xem đều hết sức hưng phấn, chỉ mong trận đấu sớm mở màn.
Thật ra giờ Phương Thất Thiếu đã hoàn toàn xứng đáng đệ nhất, ai đứng thứ hai hay thứ ba cũng chẳng mấy ý nghĩa.
Đổi lại là những người khác, không chừng chỉ luận bàn đôi chút là được. Nhưng giờ cặp đối thủ này lại là Sở Hưu cùng Nhiếp Đông Lưu. Với ân ân oán oán giữa hai người bọn họ, rõ ràng trận này sẽ không đơn giản như vậy.
Nhiếp Đông Lưu nhìn Sở Hưu, mỉm cười nói: “Sở huynh, vừa rồi ngươi mới trải qua vài trận đại chiến, có muốn nghỉ ngơi thêm một lúc không? Yên tâm, ta sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khốn khó đâu.”
Nói xong, Nhiếp Đông Lưu chỉ một ngón tay, ra vẻ rộng lượng.
“Thù hận giữa Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu đã kết từ lâu, nhưng thực tế y và Nhiếp Đông Lưu chưa tiếp xúc với nhau bao nhiêu.
Có điều bất luận Sở Hưu hay Nhiếp Đông Lưu đều nghe được không ít chuyện về đối phương từ miệng những người khác. Đánh giá của Sở Hưu về Nhiếp Đông Lưu hết sức đơn giản, đây là một kẻ toan tính đầy mình, cho dù một câu nói bình thường của hắn cũng bao hàm tới vài loại ẩn ý.
Cũng như lúc này, bên ngoài là Nhiếp Đông Lưu bảo. Sở Hưu đi nghỉ, nhưng với tình huống hiện tại, chẳng lẽ Sở Hưu lại ra nghỉ thật?
Phương Thất Thiếu đã như nước chảy mây trôi giải quyết Nhan Phi Yên, ở dây chỉ còn trận giữa Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu.
Trên Phù Ngọc Sơn nhiều võ giả vây xem như vậy, còn có các tông sư võ đạo đang đứng chờ. Chẳng lẽ một võ giả tiểu bối như Sở Hưu lại thản nhiên sang bên cạnh nghỉ ngơi, khôi phục chân khí xong mới động thủ? Để bao người người đứng xem mình Sở Hưu ngồi đó hồi phục thực lực?
Cho dù da mặt Sở Hưu dày tới đâu đi nữa, không quan tâm ánh mắt mọi người đi khôi phục chân khí, nhưng chắc chắn sau này cũng bị gán mác nhát gan chỉ để ý tới lợi ích. Mặc dù không tính là lời chê quá xấu, nhưng cũng chẳng phải lời khen tốt.
Còn nếu Sở Hưu không chịu nổi câu khích đó lập tức động thủ, vậy càng hợp tâm ý Nhiếp Đông Lưu.
Hắn là ngụy quân tử, cũng là chân tiểu nhân.
Hàn Bá Tiên dạy cho hắn, nếu gặp chuyện phương thức đơn giản nhất chính là dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, mà phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long cũng dạy hắn, được làm vua thua làm giặc, chỉ cần đánh bại được kẻ địch của ngươi, còn vận dụng bất cứ thủ đoạn nào cũng là hợp lý.
Đối mặt với Sở Hưu trong thời toàn thịnh, Nhiếp. Đông Lưu không nắm chắc chiến thắng, nhưng giờ đối mắt với Sở Hưu đã tiêu hao không ít sức lực, Nhiếp. Đông Lưu vẫn nắm chắc nhất định.
Dù Sở Hưu lựa chọn thế nào, kẻ chiếm lợi vẫn là Nhiếp Đông Lưu hắn.