Bị tai bay vạ gió như vậy, thật ra thái tử Lữ Long Cơ mới là người xui xẻo nhất.
Bởi vì từ đầu hắn chẳng biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên bố trí của hắn tại Tây Nam bị Sở Hưu quấy phá
hỏng việc, hắn tìm ai nói lý bây giờ?
Tìm Sở Hưu báo thù? Giờ Sở Hưu đang cùng phe với nhị hoàng tử, hơn nữa hắn còn đang bị cấm túc tại đây. Nếu vận dụng lực lượng triều đình giáo huấn Sở Hưu, một khi mọi chuyện lớn dần lên, đoán chừng kẻ gặp xui lại chính là hắn.
Hơn nữa cho dù hiện tại Lữ Long Cơ muốn giáo huấn thủ hạ của mình cũng chẳng có cách nào.
Lý Nguyên đã chết, mình cũng chẳng thể lôi xác hẳn lên trừng phạt được.
Còn Trần công công lại là tâm phúc thân cận của Lữ Long Cơ, thậm chí có thể nói là người sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội hắn. Trần công công còn nắm giữ khá nhiều thế lực dưới trướng Lữ Long Cơ, Lữ Long Cơ cũng không tiện trách cứ hắn quá mức.
Cho nên Lữ Long Cơ đành tức giận nói: “Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua, có điều lần sau nếu ngươi dám tự tung tự tác làm việc như vậy, ngươi có thể về quê dưỡng lão rồi!”
“Trần công công vội vàng gật đầu nói: “Vâng, lão nô không dám nữal”
Bên thái tử âm trầm u ất, bên nhị hoàng tử lại vô cùng đắc ý.
Những võ giả khu vực Tây Nam hầu hết đều gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử.
Đương nhiên bọn họ không chọn gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử cũng chẳng được. Những người như Trịnh Thiên Đồ đã lựa chọn làm phản đồ, nếu lúc này không thần phục nhị hoàng tử, ai tới giúp họ ngăn thái tử trả thù?
Còn những thế lực lựa chọn trung lập hoàn toàn hùa theo xu thế đám người, cũng chọn gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử.
Cho nên sau khi trở lại Đại Lương Thành, nhị hoàng tử đích thân gọi Sở Hưu tới, thành khẩn nói: “Sở Hưu, ngươi thật sự không muốn thần phục bản vương à?
Ngươi cũng thấy thực lực bản vương rồi đó, vị đại ca kia của ta chẳng qua chỉ ra đời sớm hơn ta một chút mà thôi, xét theo thực lực năng lực, có điểm nào hắn sánh được ta?
Ngươi gia nhập dưới trướng bản vương, bản vương sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi.
Lý công công là thái giám tâm phúc của bản vương, tương lai nếu bản vương đăng lâm đại bảo, hắn sẽ là tổng quản đại nội.
Còn nếu Sở Hưu ngươi gia nhập dưới trướng bản vương, vậy bản vương dám hứa cho ngươi một vị trí đại tướng quân! Phong hầu bái tướng, mặc ngươi lựa chọn!”
Lần này Lữ Long Quang thật sự thấy được thực lực và năng lực của Sở Hưu.
Dưới trướng hắn thật ra cũng có không ít cao thủ cường giả, có người chuyên bày mưu tính kế cho hắn, lại có người chuyên động thủ giết người. Điểm duy nhất hắn thiếu là nhân tài như Sở Hưu, tâm cơ tính toán đều không kém, thực lực lại cường đại có thể gánh vác một phương.
Cho nên lần này Lữ Long Quang thật tâm mời chào Sở Hưu, thậm chí cả lời hứa hẹn phong hầu bái tướng cũng nói ra miệng.
Có điều Sở Hưu vẫn chỉ lắc đầu nói: “Xin điện hạ thứ lỗi, tại hạ không thể cô phụ ân tình của Quan đường chủ. Quan Trung Hình Đường không phụ ta, ta đương nhiên không thể phụ Quan Trung Hình Đường.”
Ngoài miệng Sở Hưu nói rất đường hoàng nhưng trong lòng lại cười lạnh. Cả đời này y chắc chắn không đầu quân cho vị hoàng tử Đông Tề trước mặt.
Chưa nói Sở Hưu vốn không phải loại người cam tâm tình nguyện đi chết vì kẻ khác, chủ yếu hắn biết hoàng đế Lữ Hạo Xương có thể sống bao lâu.
Vị hoàng đế bình thường nhất trong lịch sử Đông Tề này chỉ có một ưu thế duy nhất là sống lâu, sống tới mức thiếu chút nữa khiến cả hai đứa con trai này lăn quay ra chết.
Nếu Sở Hưu gia nhập dưới trướng Lữ Long Quang, không biết tới năm nào tháng nào y mới được phong hầu bái tướng. Trừ phi y có thể đi ám sát Lữ Hạo Xương, khiến hắn sớm chút quy thiên.
Lữ Long Quang cau mày nói: “Ta biết ngươi muốn báo đáp ân tình của Quan Trung Hình Đường, nhưng chim khôn nên chọn cây mà đậu, Quan Trung Hình Đường không phải nơi tốt đẹp gì.
Đừng nhìn giờ Quan Trung Hình Đường dường như rất vẻ vang, chẳng qua là Quan Trung Hình Đường gặp được thời kỳ hòa bình hiếm thấy giữa ba nước, mới mượn được con đường mậu dịch phồn thịnh giữa ba nước để phát triển.
Nhưng vạn nhất có ngày ba nước khai chiến, thậm chí không cần ba nước khai chiến, cho dù chỉ có hai nước giao chiến thôi, Quan Trung Hình Đường cũng không gánh nổi.”
Lữ Long Quang dẫu sao cũng là nhị hoàng tử Đông Tê, không tới mức mỗi ngày chỉ chăm chăm nghĩ cách đấu đá với thái tử, cũng có lý giải về đại thế trong thiên hạ.
Quan Trung Hình Đường đương nhiên cũng vậy, trên giang hồ đã sớm có người nhìn ra, thời thế tạo anh hùng, cũng là anh hùng tạo ra thời thế.
Quan Trung Hình Đường vừa liên tục xuất hiện nhân kiệt như Sở Cưồng Ga, Quan Tư Vũ, lại vừa vặn gặp được thời điểm ba nước ngưng chiến nên mới phát triển tới quy mô như hiện tại. Có điều nếu đường chủ đời sau của Quan Trung Hình Đường vô năng, không cách nào duy trì cân bằng như hiện tại hoặc
ba nước xảy ra chuyện bất ngờ gì, vậy chắc chắn vị trí của Quan Trung Hình Đường sẽ gặp nguy hiểm.
Sở Hưu vẫn lắc đầu nói: “Đa tạ điện hạ yêu mến, có điều tại hạ có lẽ phải khiến điện hạ thất vọng rồi
Nghe được Sở Hưu nói vậy, Lữ Long Quang cũng thất vọng thở dài một hơi, có điều hắn cũng không cưỡng cầu.
Dưa hái xanh không ngọt, hắn còn chưa ngu ngốc tới mức cưỡng ép bắt Sở Hưu phải gia nhập dưới trướng mình.
Lữ Long Quang vung tay lên nói: “Nếu ngươi không muốn gia nhập dưới trướng bản vương cũng được thôi, bản vương cũng chẳng cưỡng ép. Như vậy đi, nơi này bản vương còn một chuyện muốn nhờ ngươi giúp một chuyến, tới Đông Hải Quận một phen.”
Sở Hưu vốn định cự tuyệt lấy cớ nói mình phải về Quan Trung Hình Đường.
Có điều vừa nghe Lữ Long Quang nói Đông Hải Quận, y lại động tâm. Bởi vì trong cốt truyện gốc, nơi Lý Nguyên nhận được cơ duyên truyền thừa chính là tại Đông Hải Quận. Chuyện này ngược lại khiến Sở Hưu có đôi chút liên tưởng.
*Ồ, có chuyện gì vậy? Xin điện hạ cứ nói.”
Lữ Long Quang nói: “Là thế này, Đông Hải Thánh Tăng – Đàm Uyên đại sư hôm nay chuẩn bị tới Trung Nguyên giảng đạo. Trên thực tế Đàm Uyên đại sư tuổi tác đã cao cho nên muốn về đất Trung Nguyên này viên tịch quy khư.
Nhưng vì thanh danh của Đàm Uyên đại sư quá lớn, cho nên khi Đàm Uyên đại sư lên bờ, hoàng thất Đông Tề cùng đông đảo người trong giang hồ sẽ ra mặt nghênh tiếp.”
Nói đến đây, thần sắc Lữ Long Quang có phần buồn bực: “Phụ hoàng chắc chắn sẽ không ra mặt, cho nên uốn phái một người đủ phân lượng đi. Vị đại ca của ta có thân thận thái tử, đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.
Chuyện kiếm thanh danh này đối với hắn không khó khăn gì, có điều mặc dù phụ hoàng không để ta đi nhưng lại không cấm ta phái người đi.
Bản vương không tiện dùng người dưới trướng, cho nên phiền ngươi giúp bản vương mang lễ vật tới tặng cho Đàm Uyên đại sư là được. Dù sao chỉ cần bản vương lộ danh tự ra trước mặt Đàm Uyên đại sư và đông đảo người giang hồ là được.”
Sở Hưu ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe nhưng trong mắt lại hiện lên sắc thái kỳ dị.
Bởi vì trong cốt truyện gốc, truyền thừa mà Lý Nguyên nhận được chính là của vị Đàm Uyên đại sư này.