Phòng Huyền Linh thở phào, thế là tốt, triều đình không tổn thất gì, Nhạc Châu phá sản chẳng sao, xưa nay Nhạc Châu đã bao giờ giàu có đâu, nhưng nghĩ tới nơi đó sắp xuất hiện hơn vạn nạn dân, Phòng Huyền Linh đành mệnh lệnh Giang Nam tây đạo sẵn sàng cứu tế. Nạn dân toàn do tự mình gây ra, nếu không tham tiền, bán đất cho Quan Đình Lung, tân thành xây xong thì đi làm công, chẳng những có thể nuôi cả nhà, còn có chút tích góp, tân thành xây xong thành dân thành thị rồi.
Một tòa thành lớn không thể không có mấy sinh kế lớn chống đỡ, thậm chí Vân Diệp bàn bạc xong với thương gia Trường An, chuẩn bị trồng trà quy mô lớn ở đó. Vân gia thậm chí phái quản sự tới, trồng trà khắp Quân Sơn, hiện giờ hủy hết rồi, người Nhạc Châu tự hủy sinh kế của mình, hủy tương lai của mình, khai phát Lưỡng Hồ không nhất định phải xây thành ở đó, đổi nơi khác cũng không sao, thủ đoạn lãnh khốc của Vân Diệp làm Phòng Huyền Linh ớn lạnh.
Chỉ là y muốn một đảo cát làm gì? Vì sao cấp bách như thế? Một trăm quan một mẫu? Cái đảo nhỏ mà tìm trên bản đồ cũng chẳng thấy lại đáng tiền thế à? Cho dù ở đó có vàng cũng chẳng có giá như vậy, không được, hòn đảo đó chỉ có chu vi mười mấy mẫu, triều đình không thiếu hơn nghìn quan tiền, phải nghe ngóng kỹ.
Lúc này Vân Diệp đang cùng Địch Nhân Kiệt đang bàn chuyện Nhạc Châu, khi nó nói lúc mình đi có vô số người đứng bên bờ, có người cầu khẩn nó đừng đi, họ sẵn lòng bán lại đất với với giá hiện hành, nó cười cực kỳ thống khoái.
– Sư phụ, nếu như hiện giờ đồ nhi mua đất nơi đó, xem có thể mua giá nơi khác với giá trấn Vi Thủy hay không, đồ nhi tính, ba vạn quan là đủ, nơi đó không tệ, chỉ cần nối nó với Nhạc Châu là làm ít hưởng nhiều.
Vân Diệp định xoa đầu Địch Nhân Kiệt, nó quay đầu đi không cho xoa, cười lớn:
– Không thể, chỉ cần con mua đất, đám người kia sẽ lại đẩy nó lên, chúng ta cứ đợi, dù sao xây một tòa thành cần nhiều thời gian, không khởi động thì chúng ta không hao phí, còn đám người kia áp tiền ở trấn Vi Thúy ngày nào là tổn hại ngày đó, theo tính toán, Tứ Hải hiệu bỏ vào đó hơn năm mươi vạn quan, còn có một số phú thương ở Giang Nam nữa, bọn họ cũng có hai mươi vạn quan. Những hương dân mới đầu bán đi với giá thấp, sau này mua vào với giá cao lần này sẽ thành lưu dân, triều đình một tháng trước ra chính lệnh, không được mua bán nhi đồng, Giang Tây đạo phải cho bọn họ cái ăn. Bọn họ chính là cư dân đầu tiên của tân thành, chuyện tốt thường nhiều gian truân, họ chịu đựng một chút vậy, vi sư đảm bảo, lần sau có đánh chết bọn họ cũng không dám bán đất nữa đâu.
Quan Đình Lung đứng trên cổng tây Nhạc Châu, nhìn hương dân la khóc rầm trời bị chủ nợ đuổi ra khỏi nhà của mình, chỉ còn cách đi tới thành Nhạc Châu, bọn họ tới giờ cũng không hiểu sao mấy ngày trước mình còn là phú ông, sao chớp mắt đã thành nợ chồng nợ chất, bán thân làm nô người ta còn chê, chẳng có việc gì để làm, bị người ta đuổi ra khỏi nhà còn phải cảm tạ người ta miễn nợ cho mình.
Nhà có nữ nhi xinh đẹp còn lo con mình bị người ta chiếm mất, ai ngờ lần này quan phủ quản rất nghiêm, thiếu niên đồng tử không được làm nô, còn về phần bao nhiêu tuổi tính là thiếu niên và đồng tử thì Quan Đình Lung cho rằng cứ chưa lập gia đình là tính, có điều này, đám chủ nợ dù thèm khát khuê nữ của con nợ cũng chỉ đành trơ mắt nhìn mỹ nhân theo cả nhà bình an rời đi.
Nhạc Châu rất nhiều người chết, ngày nào cũng có xác chết nổi lên ở Động Đình hồ, toàn là người y phục sang trọng, bọn họ tới Duyệt Quân lâu ăn no, sau đó đâm đầu xuống hồ.
Thời gian qua Vân Diệp bận rộn giao tế với người lại bộ, giở đù trò cả cứng lẫn mềm muốn mua đảo cát ở cửa Trường Giang, y đã bắt đầu không từ thủ đoạn rồi. Hiện người của hộ bộ thấy bóng dáng Vân Diệp là trốn cho xa, vì Vân Diệp cực kỳ nhiệt tình, cứ mời thị lang đi ăn cơm, sau đó tới Yến Lai lâu, làm thanh danh Vân Diệp thối hoắc, tể tướng không lên tiếng, ai dám bán đảo cát cho y chứ.
Thuyền đội của thủy sư Lĩnh Nam neo ở đảo cát, lập rất nhiều lều vải, xua đuổi tất cả thuyền bè tới gần, nói đây là cấm địa quân sự, người thường không được tự ý ra vào.
– Đó là một hòn đảo biết lớn lên, nhất định là đất lành thần linh ban cho nhân gian, nghe nói liên quan tới tới Tức Nhưỡng.
Ngư dân đương địa mau chóng tự có tin đồn, bách tính thích nhất chỗ mình ở là đất lành:
– Năm năm trước không có hòn đảo này, lão hán tận mắt nhìn thấy một hòn đá lớn từ trời rơi xuống, sau đó mặt nước có bãi cát nhỏ, chỉ một trượng thôi, năm năm đã biến thành thế này. Ông trời ạ, một năm sinh ra mấy mẫu đất, chỉ Tức Nhưỡng của thần tiên có năng lực đó, thứ khác sao giải thích nổi.
Tin tức phát hiện Tức Nhưỡng ở cửa Trường Giang không chân mà đi, Vân Diệp phái binh trú trên đảo là tìm Tức Nhưỡng, có thứ này đầm lầy Giang Nam sẽ mau chóng thành ruộng tốt, đó là nguyên nhân vì sao Vân Diệp bỏ trấn Vi Thúy, chỉ cần có Tức Nhưỡng, Vân Diệp muốn bao đất mà chẳng có? Cần gì bỏ tiền mua?
Viên Thiên Cương làm như vô ý nhắc tới với Vân Diệp chuyện này, một số đại hòa thượng cũng tới nghe ngóng, cuối cùng hoàng hậu cũng không nhịn được tới hỏi rốt cuộc trên đời có Tức Nhưỡng hay không?
– Toàn là nói bậy, trên đời này đâu ra thứ đó, tin đồn không thể tính, thần sở dĩ phái binh lên đó là lập trạm trung chuyển hàng hóa, giảm bớt cái khổ bôn ba.
Vân Diệp nói chém đinh chặt sắt, nhưng hòn đảo đó lại to lên rất nhiều, chỉ cần người sáng suốt nhất định phát hiện ra, Tức Nhưỡng đó chính là một đại lục, thiên hạ phân làm Đông Thắng Thần Châu, Nam Chiêm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Câu Lô Châu, đó là điều đã định, nhưng ngũ hành thiếu một thì không hoàn thiện, nên trời giáng Tức Nhưỡng, hi vọng thêm một khối đại lục để đủ năm châu, hiện Tức Nhưỡng còn nhỏ, đợi nó nối với địa mạch, vậy không ai làm gì được nữa, Tức Nhưỡng đang di chuyển dần ra biển, một tháng không gặp sẽ thấy nó đi ra biển thêm mấy trượng.
Nói xuông thì chẳng ai tin, nhưng hòn đảo đó ngay cửa Trường Giang, đang dần bò ra biển, Vân Diệp dù quyền thế ngợp trời cũng không thể bịp miệng tất cả, huống hồ quan viên địa phương đích thân lên đảo, chứng minh hòn đảo đó đang lớn lên, cũng đang đi ra biển, một đạo tấu chương dâng lên, cả Trường An quay cuồng.
Phòng Huyền Linh chẳng kịp đi giày đã chạy vào hoàng cung, thấy Vân Diệp đang xúi hoàng đế bán đảo cho y, giá tới mười vạn quan, tiền cũng đưa vào hoàng cung, hoàng đế chấp thuận, chuẩn bị viết chiếu thư thì Phòng Huyền Linh quát lớn:
– Chậm đã.
Hại hoàng đế run tay, mực nhỏ lên giấy.
– Bệ hạ, chuyện Tức Nhương đã được xác nhận, thứ sử Tùng Châu lên đảo, phát hiện hòn đảo đang to ra, đang di chuyển, tuy chưa thể xác định chính là Tức Nhưỡng, nhưng lão thần cho rằng, hòn đảo này không thể đem bán.
– Phòng tướng, ta với ông xưa không thù, nay không oán, vì sao phá hỏng chuyện của ta, phu tử nói, kính quỷ thuần nhưng tránh xa, ông là đệ tử nho gia chính tông, vì sao tin lời đồn tức cười về Tức Nhưỡng? Ta chỉ mua một cái đảo cát không bóng người, kiếm thêm thu nhập cho nhà ta, ông cứ gây khó dễ là nguyên cớ gì?
Nhìn Vân Diệp tức xì khói, trong lòng Phòng Huyền Linh thư thái như uống mật ngọt, vỗ vai Vân Diệp cười:
– Lão phu biết, chẳng qua là đảo cát thôi mà, nhiều lắm, đừng nói là đảo cát, mà đảo lớn hoang vu cũng vô số, Vân hầu muốn xây biệt viện, thỏa lòng ẩn sĩ thì lão phu nhất định tương trợ, chậc chậc, mười vạn quan, thật hào phóng. Bạn đang xem tại – www.TruyệnFULL.vn
Đỗ Như Hối ở bên vuốt chòm râu dài nhìn Vân Diệp phất tay áo bỏ đi, bội phục chắp tay với Phòng Huyền Linh, hiện giờ đã tới lúc triều đình thể hiện rồi, lệnh thủy sư Lĩnh Nam phong tỏa mặt sông, không cho bất kỳ ai lấy bất kỳ cớ gì lên đảo, một khi phát hiện ra giết không cần hỏi, tất cả người của Vân gia không được lên đảo, Ngũ lễ giáo úy phụ trách việc này, nếu có lòng riêng, sẽ không khoan thứ.
*** Tức Nhưỡng: Di tích khi Đại Vũ trị thủy ở cổ thành Kinh Châu, là đất đai có thể tự sinh trưởng.