– Hầu gia, lão nô đang định nói chuyện này đây, nơi đó tốt lắm, lần trước lão nô đi qua nơi đó, đảo chỉ có chu vi mười trượng, chẳng thể coi là đảo, chỉ tính là đống cát, nhưng lần thứ hai đi qua, hòn đảo đó đã có trăm trượng, lần này về lão nô chuyên môn đi xem, nó lại to ra không ít. Hầu gia, đây là bảo bối, bốn năm đã lớn lên mười mấy lần, cứ thế này trăm năm sau lớn thế nào?
Lão Lưu gật đầu phấn chấn báo cáo:
– Giờ hầu gia xin ân điển với bệ hạ, lấy hòn đảo đó, biến thành sản nghiệp của nhà ta, dù sao nơi đó cũng hoang vu, đảo chỉ có lau sậy, với thể diện của hầu gia, muốn không khó, đợi tới Bảo Bảo thiếu gia lớn lên rồi, hòn đảo đó làm bến tàu hải vận không vấn đề, chủ yếu là vị trí tốt, ngay cửa Trường An, ngày kiếm đấu vàng cũng là ít.
Vân Diệp nghe mà ngây người, con mẹ nó đây là người triều Đường à? Họ đã chuẩn bị cho sản nghiệp đời hai của Vân gia rồi, ai hiểu đảo Sùng Minh hơn mình, hơn nghìn năm sau nó biến thành đảo to bằng một huyện, được xưng là ” Trương Giang môn hộ, Đông Hải doanh châu”, là đảo phù sa bồi đắp lớn nhất thế giới, khắp đảo địa thế bằng phẳng, cây cối tươi tốt, sản vật phong phú, có nên ra tay ngay bây giờ không? Cho hòn đảo đó chữ Vân thật to.
Nhưng Lão Lưu suy nghĩ quá đơn giản, hiện giờ ra tay không phải muộn mà là quá sớm, mặt đối diện với sông sẽ không ngừng sụp xuống, bị nước đưa tới mặt đằng sau, nhìn hòn đảo này không ngừng lớn lên, nhưng vị trí của nó liên tục biến hóa, không ngừng chạy ra biển, hôm nay xây ở giữa đảo một gian nhà, mai đã bị cuốn ra biển cùng cát, chuyển nhà hàng năm không phải cách hay.
Nhưng nghĩ tới đất đai không ngừng tăng giá, Vân Diệp đột nhiên thấy có thể lấy hòn đảo này ra dùng, Tứ Hải hiệu không phải đang đối đầu với mình sao? Vì sao phải cùng chúng liều mạng ở Nhạc Châu?
Thấy hầu gia chìm vào trầm tư, Lão Lưu cười híp mắt đặt chén trà xuống, đi ra bảo Lưu Tiến Bảo, hầu gia đang suy nghĩ, không gọi không được vào.
Vân Diệp không ngẩn ra lâu lắm, khi tỉnh lại thì trong sân đèn lồng đã treo lên, Tân Nguyện đi bên lão nãi nãi không ngừng chào hỏi các chưởng quầy, mọi người thấy Vân Diệp đi ra đều tới thỉnh an, đâu ra đấy cực kỳ quy củ.
Đợi mọi người ngồi xuống, Vân Diệp đứng dậy nhìn mười bốn vị đại chưởng quầy, thêm vào Lão Tiền, Lão Phương, mười sáu vị đại quản sự có vai vế, ngồi quanh cái bàn lớn, đợi Vân Diệp huấn thị.
– Chẳng có gì để nói, mọi người đều rất giỏi, phí tâm phí lực nuôi tên bại gia tử nổi danh này, Lĩnh Nam thu lợi hàng đầu, lần này Lão Lưu giành phần thắng, trong nhà có năm loại ngọc bội này, cho Lão Trang một cái, ông cái thứ hai, lần sau ai muốn lấy phải vượt qua Lão Lưu mới được…
Vân Diệp nói rất thoải mái, nhưng mặt nghiêm túc, thấy Vân Diệp lấy bạch ngọc hoa văn hình mây ra, khom người dùng hai tay đưa Lão Lưu, Lưu Đức Công môi run lẩy bẩy, lau tay lên áo rồi mới nhận lấy, giơ lên cao, khoe với mọi người một lượt, sau đó do Tân Nguyệt đích thân buộc lên hông ông ta, Lão nãi nãi khom người cảm tạ ba năm vất vả.
Phát ngọc bội xong, Vân Diệp phủi tay nói:
– Đồ các ngươi nhiều hơn của Lão Lưu, toàn là vàng, ta chuyên môn đổi lấy kim tệ ở hộ bộ, đây là số kim tệ đầu tiên của triều Đường, gia công tinh xảo, không giống cái ngọc bội của Lão Lưu do ta chẳng có việc gì làm khắc ra, không đáng tiền.
Lão Lưu mặt hồng hào:
– Đúng đó chư vị ca ca, tiểu đệ ba năm nỗ lực đổi được cái ngộc bội giá năm quan, nhìn mọi người, chậc chậc, những một trăm kim tệ.
– Lão Lưu chó má, được lợi còn làm bộ, lão tử dùng một trăm kim tệ, thêm vào năm trăm quan tiền đổi đấy, chơi không?
Cao Ly Lão Thôi thèm lắm, vờ đưa tay lấy ngọc bội của Lão Lưu, Lão Lưu ôm ngọc bội chạy thật xa, làm mọi người cười rộ lên.
Tây Vực Lão Lý cúi đầu uống rượu chẳng nói chẳng rằng, hết chén này tới chén khác, gần như say ngất, Vân Diệp đi tới bên cạnh, vỗ vai hỏi:
– Ngày vui thế này sao lại rầu rĩ?
Lão Lý cười hổ:
– Hầu gia, lão nô xem sổ người khác, hổ thẹn không nói lên lời, ai cũng kiếm đầy chậu đầy bát, lão nô không mặt mũi nào đối diện với già trẻ trong nhà, hầu gia cho lão nô nhân thủ tốt nhất, hộ vệ mạnh nhất, nhưng thu lợi chẳng bằng hai phần Lão Lưu. Hầu gia không trách còn vỗ về, đúng là thẹn chết thôi.
– Bảo ông đi tây vực không phải là kiếm tiền, mỗi lần ông dùng nửa đội lạc đà vận chuyển sách vở mà không lỗ là nhờ năng lực của ông cao rồi, ông tìm được cổ thành Lâu Lan là phát hiện lớn, Kim Trúc tiên sinh muốn lên đường cùng thương đội để khảo sát, cả một đế quốc to lớn biến mất trong sa mạc, thế nào cũng phải tìm ra nguyên nhân, chẳng may chúng ta cũng gặp phải tai nạn như thế cũng có phòng bị trước, đây là môn học vấn cao thâm, đừng lấy tiền tài ra so sánh, nào, cạn chén. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Lão Lý cuối cùng cũng vui lên, cùng Vân Diệp uống cạn chén lớn, mau chóng hòa vào đám đông hoan lạc, lão nãi nãi cười rất vui, lần đầu uống tới hai chén rượu, làm mọi người hò reo không ngớt.
Vân Diệp xong việc bên này, rửa mặt đi thẳng tới tửu phường, nơi này cũng hò reo nói cười, thấy Lão Giang cùng Vân Diệp tới, lập tức quỳ xuống nghênh tiếp gia chủ.
Xé một cái đùi gà, vỗ bàn bảo mọi người ngồi xuống, nơi này dễ nói chuyện hơn, toàn là gia thần, là những người thân thiết nhất trừ huyết thống ra, chẳng phải nói gì hết. Lão Giang lôi từ trong phòng một cái rương sắc, bên trong toàn là kim tệ, đổ một cái, kim tệ đầy bàn, Vân Diệp cầm cái xương gà chỉ đống kim tệ:
– Ai cũng có phần, nhiều ít thế nào các ngươi tự xem lấy mà làm, không hỏi thì bảo ta, toàn là người nhà cả, không cần nói nhiều, tóm lại Vân gia còn có cơm ăn thì các ngươi không chết đói, thói đời này không đoàn kết với nhau không sống nổi, nhà ta không mong có địa vị cao hơn, chỉ mong mọi người sống bình an cả đời.
Lão Giang quỳ xuống nói lớn:
– Thề chết bảo vệ gia viện.
Võ nhân không có mấy thứ màu mè khách sáo, gia chủ thưởng thì lấy, chẳng ai đếm, mỗi người một nắm, cuối cùng còn rất nhiều, Lão Giang là đầu lĩnh, lấy thêm nắm nữa, bấy giờ những người còn lại mới chia nhau. Cân lớn chia vàng, bát to uống rượu, bọn họ thích thế.
Vân Diệp uống liền ba bát, ngã vật ra đất, miệng nôn ra cao tới ba xích.
Qua Nguyên Tiêu, quan phủ khai ấn làm việc, công văn đầu tiên Phòng Huyền Linh nhìn thấy không phải là chuyện tân thành Nhạc Châu đang xôn xao ở Trường An, cho dù ông ta chuẩn bị phí đầu óc cho chuyện này, Vân Diệp nổi tiếng khó dây, nhưng Vân Diệp dâng biểu mừng xuân hoàng đế chỉ nói muốn mua bãi cát ngoài cửa Trường Giang, chuyện Nhạc Châu không nói tới một chữ.
Quan Đình Lung lòng như tro tàn, vì bù đắp lại thiệt hại ba mươi vạn quan, cắn răng bán mấy vạn mẫu đất ở trấn Vi Thủy trên tay mình, có được bốn mươi vạn quan, đây là giao dịch nhà đất lớn nhất Đại Đường, nộp hết thuế má xong, trơ mắt nhìn quản sự tiền trang lấy đi ba mươi tư vạn quan, chỉ đưa cho ông ta một tờ giấy đã thanh toán, Nhạc Châu phá sản rồi.
Tất cả trở về con số không, nghe nói Quan Đình Lung trốn trong quan nha không ra nữa, tất cả mọi việc giao cho thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi làm, nghe nói tên tiểu tử mặt tròn đó là đệ tử của Vân Diệp, chuyện đầu tiên nó tới Nhạc Châu là bán đất trả nợ, vô số tiền nhàn rỗi tập trung ở mảnh đất thưa thớt bóng người này, chỉ cần có người bán đất ở trấn Vi Thúy là lập tức có người mua, toàn với giá cao.
Mới đầu bán một ít, mọi người còn mang tâm tình xem náo nhiệt, quan phủ vốn không biết làm ăn, thất bại là trong dự liệu, nhưng bán liền một hơi toàn bộ đất đai đi thì khả nghi quá, nếu thong thả bán ít nhất bán được sáu mươi vạn quan, nhưng bán nhanh chóng thế này là hoàn toàn không quản tới khiến giá đất hạ xuống, cứ như bán tháo giữ mạng làm người ta khiếp hãi, giá đất cứ xuống mãi, cuối cùng một nghìn hai trăm mẫu, thậm chí đạt tới giá ban đầu.
Làm xong việc này, Địch Nhân Kiệt bắt đầu chuẩn bị hành trang, mua ít thổ sản Lạc Châu chuẩn bị về Trường An, ngay cả nơi chuẩn bị xây thành cũng chẳng thèm nhìn, trước khi đi làm một việc rất kỳ quái, tới lầu duyệt quân cao nhất ở cửa tây thành Nhạc Châu, làm một bàn rượu t hịt, một tấm vải lớn buông xuống, bên trên viết tám chữ ” ngươi thắng rồi, lão tử không chơi nữa.”
Địch Nhân Kiệt ngồi tới chiều, thấy không có động tĩnh, thức ăn trên bàn còn nguyên, liền lên thuyền lớn của thủy sư Lĩnh Nam nghênh ngang bỏ đi.