Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 51: Thần tượng gameshow (9)



“Khụ khụ khụ!”

Tiếng ho khan nhấn mạnh làm Từ Nhất đang chìm đắm trong nụ hôn chợt bừng tỉnh, hắn nghiêng mặt qua một bên thở hổn hển, liếc mắt nhìn ra đằng sau, phát hiện cá Koi sống biết đi đã tỉnh.

“Nhất *Tử, đừng để ý đến người ngoài, chúng ta tiếp tục.” Khởi Dư dán sát vào người Từ Nhất, vừa hôn vừa li3m khóe miệng hắn.

*Cách thức xưng hô thân mật bằng việc thêm chữ ‘Tử’ đằng sau tên của họ.

“Em ngoan chút đi.”

Hắn phì cười véo hai má cô, trấn an chạm lên môi cô một cái rồi giơ tay ra hiệu cho Chử Đông tới đây.

Cậu tiến đến chỗ hai người họ, rón rén ngồi xuống.

Khởi Dư bị phá đám không vui tí nào, nhưng cô cũng không đòi hỏi làm phiền Từ Nhất mà ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, chôn mặt trong hõm cổ hắn không chịu ngẩng đầu lên nữa.

Từ Nhất bị bạn gái manh đến suýt thì không kìm lòng nổi, chỉ đành nói chuyện với Chử Đông bình ổn tâm thái trong người: “Hẳn là Tiểu Dư cứu cậu khỏi đạo cụ cao cấp nhỉ? Giờ đã tỉnh táo lại chưa?”

“Tỉnh rồi tỉnh rồi. Nhưng cô gái này bạo lực hơn tôi tưởng, chỉ kém chút nữa là ném luôn mạng nhỏ của tôi đi rồi.” Chử Đông nhớ lại mà sợ sệt, trong thoáng chốc cậu nhìn cô gái được Từ Nhất ôm lấy, khó nén nổi tò mò hỏi: “Đây là…”

“Bạn gái. Có khả năng thoát khỏi chương trình trở về đời thực sẽ cưới luôn.” Hắn thở dài, trông có vẻ không tình nguyện nhưng giọng điệu vui vẻ đã bán đứng hắn, hại Chử cẩu độc thân nghẹn một bụng máu mà không phun được.

Vừa xác nhận quan hệ đã tức thì dắt tay nhau vào nấm mồ hôn nhân, đây không phải quyết định khôn ngoan, sáng suốt gì, ngược lại còn hết sức bồng bột và ngu dốt là đằng khác.

Nhưng chịu thôi, ai bảo hắn thích cô như vậy chứ.

Khởi Dư mím môi cười, mãn nguyện nhắm mắt lại.

[ Ký chủ, chúc mừng cô. ] Hệ thống lần đầu tiên chứng kiến nét mặt ngọt ngào như ngâm trong đường của ký chủ nhà mình, chẳng biết nói gì ngoài câu chúc mừng.

Khởi Dư mắt cong thành vầng trăng non: “Cám ơn.”

[… Xin lỗi nhưng cô làm thế nào mà chắc chắn Từ Nhất là Bạch Nguyệt Quang của cô? ] Nhận sai người thì đến lúc đó hối hận sẽ không kịp, hệ thống không muốn Khởi Dư suốt ngày ủ rũ chán chường.

Khởi Dư kiêu ngạo ‘hừ’ một tiếng: “Ta có cách xác nhận riêng của mình. Cái gì cũng có thể sai lầm, chỉ nó là không thể.”

[ Tôi hiểu rồi. Thế nhưng ký chủ, cô yêu đương cuồng nhiệt cũng không thể bỏ bê nhiệm vụ đâu đó. ]

“Ừ ừ ừ.”

Từ Nhất cúi đầu: “Em thấy sao, Tiểu Dư?”

Bất ngờ bị điểm danh, toàn thân Khởi Dư cứng ngắc như pho tượng.

Ban nãy… là nói cái gì vậy?

Cô cùng hệ thống trao đổi qua lại không hề nghe thấy hai người họ nói về chủ đề gì.

“Không nghe?” Hắn bất đắc dĩ cười, lặp lại lời nói vừa rồi: “Chử Đông không muốn đạo cụ cao cấp này, nói muốn đưa cho chúng ta. Tôi đã sở hữu một cái, em thì chưa có cái nào.”

“Anh muốn đưa đạo cụ đó cho em?” Cô nhanh nhẹn bắt được trọng điểm.

“Ừ.”

“Không muốn.”

Hắn nhận ra cô cứ khăng khăng một mực từ chối đồ tốt đưa tới cửa, lòng hiểu kỳ nổi lên: “Tại sao thế?”

Khởi Dư hít sâu mùi hương cơ thể Từ Nhất, nói: “Đạo cụ cao cấp kia của anh đừng dùng nữa, bỏ nó đi, sử dụng cái này đều tốt hơn mọi mặt.” Sửa lại một chút, chắc là.

Từ Nhất không lên tiếng, Khởi Dư cau mày, ngẩng mặt lên, cố chấp nhìn hắn.

Hắn bị cô nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, thuận theo khát vọng hôn lên môi cô, cắn một cái: “Được được được, không dùng thì không dùng.”

Bằng mắt thường có thể thấy biểu tình từ nghiêm trọng biến thành thỏa mãn của Khởi Dư, cô nắm áo Từ Nhất, nghểnh cổ nghênh tiếp hắn.

Nhìn đôi nam nữ này lại sắp sửa hôn sâu, Chử Đông buộc phải phát huy tác dụng của kỳ đà cản mũi vì chính sự: “Khụ khụ! Xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng mà ——”

Bị cắt ngang lần thứ hai, không đợi Từ Nhất làm ra hành động gì, Khởi Dư đã tự động đứng dậy tới gần Chử Đông, siết cổ áo cậu khiến cho viền áo thít chặt vào da thịt xung quanh cổ họng, con ngươi trầm lặng phản chiếu gương mặt sợ sệt ấy.

Khởi Dư đè Chử Đông xuống đất, bàn tay chậm rãi chạm lên tĩnh mạch của cậu: “Đừng khiến ta phải giết cậu, biết điều chút đi.”

Tên râu ria này hết lần này đến lần khác phá đám cô với người nọ, cô cũng không muốn giết người trước mặt hắn, nhưng tốt nhất là đừng để cô phát hiện ra cậu ta có ý với hắn.

“Tôi, tôi… Thật xin lỗi…”

Từ Nhất cười ha hả, nhào đến ôm eo Khởi Dư kéo về sau. Chử Đông được thả tự do nhanh chóng ngồi dậy, run rẩy sờ lên cổ mình, khóc không ra nước mắt.

Từ Nhất à, bạn gái cậu thế này không sợ về sau cãi nhau sẽ bị bạo lực gia đình hay sao?

Từ Nhất từ sau lưng Khởi Dư giữ lấy cô, nhấc cuộn giấy cổ lắc lắc trước mặt cô: “Vậy tôi lấy nó đấy? Em không còn cơ hội hối hận nào đâu.”

Khởi Dư cười cười: “Không hối hận.”

Cô tuyệt không muốn dấy lên bất kỳ quan hệ gì với thứ đó nữa.

Thời điểm Từ Nhất mở cuộn giấy cổ, Chử Đông đã vội vàng lăn sang chỗ khác cách xa hắn, Khởi Dư rũ mắt nhìn làn đạn nín thở chờ được xem nội dung bên trong.

“Loại chữ viết này… Đúng là không thể yêu thương được.” Hắn nheo mày, quan sát một lượt những nét chữ rối bời lại ẩn chút quỷ quái của cuộn giấy: “Tôi không đọc được chữ Phạn, xem ra tôi không có duyên với đạo cụ cao cấp này rồi.”

Khởi Dư im lặng. Chử Đông trốn sau tảng đá từ phía bên kia giống như cảm nhận được hắn không lấy được đạo cụ này liền hét lên: “Đạo cụ này các anh cứ tùy ý xử trí, tuyệt đối đừng để nó đến gần tôi!”

Từ Nhất: “…” Có bóng ma rồi à?

“Tiểu Dư…” Từ Nhất nghiêng đầu hôn má Khởi Dư: “Nhận nó đi.”

Cô cắn răng: “Nhưng em cũng không biết đọc chữ Phạn…”

Hắn ngắt lời: “Tôi nhìn ra em biết. Cầm lấy nó để bảo vệ tôi, được không?”

“…!” Cô nhìn hắn một cái rồi nhìn sang cuộn giấy cổ, trong giây phút lưỡng lự, cô cuối cũng vẫn là từ bỏ chống cự: “Được.”

Từ Nhất nói đúng, đạo cụ này không thể bảo vệ hắn thì cô sẽ thay hắn bảo hộ bản thân hắn kín kẽ.

An toàn của Từ Nhất mới là quan trọng nhất, những chuyện khác chẳng là cái đinh gì cả.

Hoàn thành tốt công tác tư tưởng, Khởi Dư cầm cuộn giấy cổ, đọc thành tiếng: “Ngươi có —— A…!”

Một cơn đau khủng khiếp như dùi cui đột ngột đâm qua hộp sọ, cô theo phản xạ ném phăng cuộn giấy đi, cong lưng ôm đầu. Cuộn giấy cổ bị cô ném bay trên không trung theo hình vòng cung rồi hạ cánh xuống mặt đất, điều kỳ lạ là sau khi tiếp đất đạo cụ cao cấp lại tự động lăn đi lăn lại mấy lần rồi lăn trở về chỗ Khởi Dư.

Từ Nhất hốt hoảng giữ chặt Khởi Dư muốn xem cô bị làm sao lại trông thấy đạo cụ cao cấp liên tục đụng vào chân hắn. Hắn bực bội liếc đạo cụ: “Ý gì đây? Mày là muốn Tiểu Dư làm chủ nhân của mày? Kể cả khi mấy giây trước mày vừa động đến em ấy?”

Trong đời này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?

Cuộn giấy cổ không có hành động gì khác ngoài việc đụng đụng chân Từ Nhất, có ý đồ làm hắn bỏ chân ra để nó đến gần Khởi Dư.

Tham Khảo Thêm:  Chương 27

Từ Nhất xoay chân hất văng đạo cụ cao cấp, khiến nó ngã lăn lộn trên đất đá, thế mà nó vẫn không chịu từ bỏ, cứng đầu trở lại chỗ Từ Nhất đụng thân vào chân hắn.

Mắt thấy Từ Nhất muốn đạp đạo cụ cao cấp thêm lần nữa, Khởi Dư một tay day day trán, một tay nhặt nó lên, hung ác nói: “Nhất Tử, đừng vì nó mà làm bẩn chân anh.”

Chử Đông: “?”

Cuộn giấy cổ: “…” Nhân loại xấc xược nhà ngươi —— Được rồi, bổn đạo cụ nhịn.

【Bỗng dưng thấy đạo cụ cao cấp này có chút thảm, há há.】

【Ngọa tào, đạo cụ cao cấp nhà bên toàn được người ta săn đón, còn đạo cụ nhà này lại bị ghét bỏ đến mức này…】

【Tôi không đồng cảm gì với nó đâu.:)】

【Không ai dám nhận nó cũng đúng, loại đạo cụ động tí là kiểm soát trí óc chẳng ai yêu thích gì cho cam.】

【Nhưng nó ngầu mà đúng không? Từ đại lão không phải vừa nói đạo cụ cao cấp này muốn nhận 0186 đại lão làm chủ nhân hay sao? Nếu đã có ý muốn nhận chủ thì hẳn là nó không dám tùy tiện điều khiển cô ấy đâu ha?】

【Còn tùy. ‘Quân tử báo thù mười năm chưa muộn’, nghe qua tục ngữ này chưa?】

Cô bóp chặt hai bên tay cầm của cuộn giấy cổ: “Mày nên ngoan ngoãn đi, tao không có nhiều kiên nhẫn với mày đâu đấy.”

Cuộn giấy cổ được cô nắm trong tay nghe lời không động đậy gì nữa.

“Thử một lần cuối cùng, không được thì hủy nó đi.” Từ Nhất tì cằm lên hõm vai cô, lạnh lùng nói.

“Ừm.”

Khởi Dư hít một hơi, bắt đầu đọc nội dung bên trong cuộn giấy.

“Ngươi có nghe thấy tạp âm ồn ào bị giấu đằng sau mỗi buổi đêm vắng lặng không?

Ngươi có nhìn thấy hình ảnh vặn vẹo xám xịt bám đầy con mắt như ruồi bọ không?

Ngươi có nhận ra màu sắc rực rỡ chói lóa đang chẻ đôi tầm nhìn của ngươi hay không?

Ngươi có phát hiện được những bóng mờ tan nát đang lẩn trốn ở khóe mắt hay không?

Đừng sợ hãi, thả lỏng thân thể, hãy để bộ não hư hại được ‘sửa chữa’

Để suy nghĩ phá nát ngươi, để trí tuệ lấp đầy lỗ hổng trong đầu ngươi

Thống khổ và đau nhức sẽ làm ngươi choáng ngợp, cũng sẽ làm ngươi tiến thêm một bước dài

Lúc này đây, ngươi đã nghe thấy lời mời gọi của ba ngàn thế giới hay chưa?”

Chỉ mới dứt lời, cả cuộn giấy lẫn tròng mắt Khởi Dư đều phát ra một thứ ánh sáng đỏ, hắc ti quen thuộc hiện lên hai bên khóe mắt cô, chậm rãi xâm nhập vào bên trong hốc mắt, từ từ tràn vào trong đồng tử.

Sắc xanh trước giờ luôn chiếm đóng vị trí trong con ngươi Khởi Dư bị sắc đỏ không biết từ đâu đến cố tình lấn chỗ, khiến chúng nó nổi giận đâm sâu vào sắc đỏ, hai màu sắc xanh đỏ riêng biệt hòa cuộn vào nhau tạo thành sắc thái độc lạ đẹp tuyệt.

『 Từ khóa: Lời mời gọi của ba ngàn thế giới. 』

『 Xin chúc mừng thí sinh mang số thứ tự 0186 Mạc Khởi Dư thành công sở hữu đạo cụ cao cấp《 Lời Mời Gọi Của Ba Ngàn Thế Giới 》. 』

『 Làm chủ đạo cụ này, phàm là sinh vật có ý thức, đều sẽ lắng nghe lời nói của bạn. 』

Thông báo phát ra khiến toàn bộ người chơi hiện đang trong thành phố đổ nát và người xem bên ngoài đồng thời sửng sốt. Chử Đông ái ngại nhìn Từ Nhất sầm mặt nghe loa thông báo vui sướng lặp đi lặp lại ba lần.

Đạo cụ cao cấp này vốn đã tà đạo, chương trình lại huỵch toẹt nói thẳng ra công dụng của nó cho mọi người biết còn không phải là đang kéo tiêu điểm và thù hận cho cô gái kia hay sao?

Khởi Dư quay người ôm lấy Từ Nhất, ghì chặt hắn, sức lực lớn tới nỗi làm vết thương sau lưng hắn nhói đau. Hắn đổ mồ hôi lạnh, tay có hơi run run xoa nhẹ đầu cô, hắn cúi thấp người, môi ghé sát bên tai cô, dịu dàng thì thầm: “Nào nào, bình tĩnh, không sao hết.”

Cô cúi gằm mặt, tơ máu kín đặc che khuất đôi mắt, gân guốc trên cổ cũng hằn rõ vết.

Đúng như những gì cuộn giấy muốn thể hiện, cô có thể nghe thấy hàng trăm giọng nói to nhỏ gào thét bên hai lỗ tai át đi cả giọng Từ Nhất, cũng có thể nhìn thấy hàng nghìn giòi bọ lúc nhúc dưới lớp da trên xương quai xanh của hắn, cũng cảm nhận được đau đớn kỳ lạ trong cơ thể, tựa như có thứ gì đó đang cắn đứt dây thần kinh, gặm nhấm nội tạng, nhai nát xương sườn bên trong cô.

Khởi Dư che miệng, tởm lợm vô hình trong cổ họng cuồn cuộn không dứt. Cô nghiến răng, khẽ rít gào: “Bớt tỏ ra vô dụng, mày làm gì đó đi chứ!”

Sắc xanh ở đồng tử nhanh chóng tăng số lượng cắn nuốt quân xâm lược, thành công giành lại vị trí ép sắc đỏ xuống dưới đáy, chỉ cho nó hiện lên chút màu ở đáy con ngươi, khó mà nhìn rõ.

“Tiểu Dư?”

Khởi Dư nhắm mắt lại tận ba mươi giây mới mở mắt ra, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Nhìn này, em chiếm được nó rồi.”

“Giỏi lắm.” Từ Nhất đưa tay sờ lên mí mắt cô, thấy được tơ máu dữ tợn dần rút đi trong tròng mắt cô mà đau lòng: “Rất khó chịu sao?”

「 Đây là nơi nào? Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà! 」

「 Lạnh quá! Ta sắp chết cóng rồi! 」

「 Ta biết thế giới này, mọi thứ đã rõ ràng… 」

「 Ta còn sống, ta chưa chết, ta bất bại… 」

「 Tôi sai rồi, tôi sai rồi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi… Làm ơn, xin Người hãy tha thứ cho tội lỗi của kẻ hèn này… 」

「 Thật nhàm chán! Chán ngắc! Làm cái gì đó vui hơn đi. 」

Cô nhìn gương mặt vỡ vụn đầy máu của hắn, không hề ngại đôi môi tím đen không hiểu sao lại nhăn nheo như bị vò nát của hắn mà si mê hôn lên: “Khó chịu. Anh mau an ủi em đi.”

Từ Nhất buồn cười, buông mi cùng cô thân mật.

[ Ký chủ… ] Mới vừa rồi đạo cụ cao cấp đi vào trong đầu Khởi Dư, hệ thống suýt nữa thì bị nó xâm nhập, phải tạm thời ngừng hoạt động cho đến khi cô hoàn toàn trở thành một thể với cuộn giấy cổ.

Bởi vì hệ thống cũng đang ở trong đầu Khởi Dư, cho nên những gì cô trải nghiệm nó cũng đều cảm nhận không sai một li.

Từ hình ảnh đến âm thanh, một thứ cũng không khác biệt.

Từ Nhất trong mắt người ngoài là trắng trẻo tuấn lãng, nhưng Từ Nhất trong mắt Khởi Dư lại xấu xí đến độ ma chê quỷ hờn, hình ảnh cực kỳ gay mắt, thế mà ký chủ nhà nó trước sau như một không ghét bỏ chút nào.

Dù biết Từ Nhất biến dạng dưới góc nhìn của Khởi Dư như vậy là do đạo cụ cao cấp biến thành, nhưng là cô một chút cũng thấy không có chướng ngại gì sao?

Nghĩ đến đây, hệ thống càng khâm phục tình yêu của Khởi Dư dành cho linh hồn người nọ dưới vỏ bọc Từ Nhất.

Rốt cuộc là phải yêu đến mức nào mới điên cuồng bỏ qua tất cả như thế?

Khởi Dư miết nhẹ môi dưới Từ Nhất rồi dời đi, cẩn trọng nhấc tay đè má hắn, vuốt qua làn da bị một con bọ đâm rách để ngoi lên.

Chử Đông bên kia trông thấy mọi chuyện đã xong xuôi liền đi tới chỗ hai người, ngó quanh một vòng, bỗng phát hiện cuộn giấy cổ đã biến mất: “Này hai người, đạo cụ ——”

“Ở đây.” Hắn đưa tay nắm cằm Khởi Dư, xoay mặt cô về hướng Chử Đông, cho cậu nhìn thấy hình vẽ gợn sóng màu đỏ phía dưới vành mắt trái của cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 71

“… Nó hợp với bạn gái cậu thật đấy.”

“Phải không?”

Từ Nhất cũng cảm thấy nó đẹp ngoài ý muốn. Để đạo cụ này cho cô đúng là một quyết định không tồi mà.

「 Chào buổi tối các thí sinh thân mến, các ngươi khỏe chứ? 」

Nghe được tiếng nói chuyện, Chử Đông kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Đã là buổi tối rồi? Tệ thật, tôi còn không nhận ra luôn đấy… Không, đợi đã, cái giọng nói đó phát ra từ đâu vậy?”

Xung quanh không một dấu hiệu mà tối đen, tiếng gió thổi hiu hắt được phóng đại qua không khí, mùi hôi của tử thi và máu tươi nồng đậm bất thường, trong khung cảnh vắng lặng đến đáng sợ, tiếng động cất lên từ không trung đặc biệt rõ ràng truyền đi khắp thành phố đổ nát.

【Không biết mọi người thấy thế nào chứ tôi cảm thấy có điềm rồi.】

【Trời bỗng tối đi khiến tôi cứ tưởng giờ vẫn là buổi chiều á trời.】

【Nửa đêm nửa hôm bất thình lình lên tiếng như này dễ dọa người ta phát bệnh tim lắm đó, MC! (Cười khóc) (Cười khóc)】

【Gã MC này không biết lại muốn phá hoại cái gì đây?】

【Thắp nến cho các thí sinh.】

【Thắp nến + 1.】

Từ Nhất lặng lẽ ôm chặt Khởi Dư trong lồ ng ngực, chờ đợi thông báo tiếp theo từ MC.

「 Thời gian kết thúc trò chơi《 Trốn Tìm 》chỉ còn một tiếng. Có vẻ như các ngươi đã tận hưởng quãng thời gian này một cách trọn vẹn, thân là người chứng kiến từ đầu tới cuối toàn bộ quá trình, ta thực sự rất vui vì điều đó. 」

「 Thế nên, trước khi trò chơi này khép lại, để tăng chút gia vị cho phần hạ màn, MC ta đây quyết định sẽ ban thêm một trò chơi nho nhỏ ở cuối màn chơi. 」

“… Không phải chứ…” Chử Đông bụm mặt r3n rỉ: “Gia vị kèm theo này sẽ chết người thật đấy…”

【Tui biết mà! MC lúc nào cũng không có ý tốt!】

【MC said: Nhân loại, tự cầu phúc cho mạng sống của các ngươi đi.】

【… Nói thế này có chút thất đức, nhưng tôi đúng là có hơi mong đợi nó.】

【K1ch thích nhỉ?】

「 Thời gian còn lại của các ngươi là một tiếng. Một tiếng đồng hồ này các ngươi sẽ tại vị trí của mình chạy về trung tâm thành phố để được truyền tống trở về hậu trường chương trình. 」

「 Trong quá trình chạy đua với thời gian, một vòng sáng khổng lồ bao quanh thành phố được ta thêm vào sẽ dần thu hẹp lại, bất kỳ ai chạm vào ánh sáng đó sẽ ngay lập tức biến mất, thậm chí là những quái vật còn lại lẩn trốn ở các ngóc ngách của thành phố khi dính vào cũng sẽ có kết cục tương tự. 」

【Đờ mờ…】

【Thật luôn?】

【Bỏ mẹ rồi, không đời nào bọn họ thoát kịp!】

「 Không sai, chính vì điều đó, tất cả quái vật sẽ đồng loạt từ ổ của mình xông ra cắn xé những thứ cản đường chúng đến với trung tâm thành phố, nơi mà quầng sáng không thể tới gần. 」

「 Nhắc nhở thân thiện, ngay cả khi các ngươi đã đứng trong vòng cố định ở trung tâm thì đừng quên vẫn phải đối phó với mọi thứ chung quanh để giữ chỗ nhé. 」

「 Mọi người hiểu rõ những gì sắp diễn ra rồi chứ? Ta sẽ gặp lại các ngươi ở trung tâm thành phố, chúc cho người thắng cuộc sẽ mãi đứng vững trên vạch đích. Cố lên nha! 」

Chử Đông: “…”

Những thí sinh còn sống tới giờ: “…”

Khán giả bên ngoài màn hình: “…”

Trong lòng có một vạn thảo nê mã đang hí vang, không biết có thể chia sẻ bày tỏ chút cho vị MC tiên sinh hay không?

Những dãy số đứng lại trên bầu trời vang lên một tiếng sét đánh inh ỏi, màu số trắng bóc chuyển thành đỏ tươi như là tượng trưng cho đổ máu và điềm gở, bắt đầu đếm ngược: 1:00:00.

Tiếng động rầm rã từ bốn phương tám hương truyền đến, các cành cây và sõi đá bị giẫm đạp không thương tiếc, mặt đường rung lên từng đợt theo cái tích tắc của dãy số, vòng tròn bảo vệ rực rỡ ánh sáng chói lòa trong màn đêm đen như mực chậm chạp di chuyển, các dãy nhà bị cột sáng lướt qua tức khắc vỡ thành bột vụn.

Chử Đổng run rẩy véo mu bàn tay ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng sự sợ hãi tột cùng trong mắt cậu lại phản ánh rõ rệt hiện thực tàn khốc: “Chúng ta không thoát được mất! Chúng ta sẽ chết ở nơi này! Chúng ta sẽ chết theo cái cách mà thi thể còn không được lưu lại!”

Từ Nhất nâng Khởi Dư đứng dậy, nói: “Cá Koi, bình tĩnh đi, may mắn của cậu sẽ không cho phép cậu chết một cách lãng xẹt như vậy.”

Chử Đông hức hức chùi nước mắt.

“Chúng ta chạy thôi?” Khởi Dư nửa chán nản nửa gấp gáp hỏi thăm.

Nếu không phải tìm được người nọ ở đây, cô tuyệt nhiên không muốn giãy giụa cầu sinh gì đâu. Chết thì đi qua thế giới khác, không thì trở về ‘nhà’, cô chẳng có tham vọng hoài bão gì cần thực hiện cả.

Người nọ đúng thực là không phụ cô mong đợi, gật đầu đồng ý: “Đi thôi. Vị trí của chúng ta hẳn là cách trung tâm thành phố không xa lắm.”

Thế là ba người Khởi Dư chạy thục mạng về phía trước, xuyên qua các tòa nhà tiến tới trung tâm thành phố.

“Cẩn thận!” Chử Đông đang chạy bên cạnh bất ngờ hét lên.

Vì bầu trời tối mù, Từ Nhất không quá để ý trên đầu mình, Khởi Dư kế bên hắn trước khi Chử Đông nhắc nhở đã đè vai hắn ép hắn cúi thấp người, còn cô thì nhích người quơ tay đánh bật thứ muốn tập kích đầu hắn.

Hắn không nhìn rõ nó là cái gì, chỉ lờ mờ cảm nhận một bóng đen nhỏ dài bay qua trước mắt hắn, kèm theo là một vài chất lỏng rơi trên tóc tai.

“… Cái gì thế?”

[ + 150 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2310/5000. ]

Khởi Dư nắm chặt tay Từ Nhất, thờ ơ nói: “Không có gì đâu, chỉ một con sóc con lạc đường mà thôi.”

Chử Đông: “?” Sóc con nào sẽ dài 3 thước kiểu này?

Trong quá trình di chuyển, ba người cũng nhìn thấy một số thí sinh từ ngõ hẻm đường lớn băng ra, phía sau họ phải đến trăm con quái vật to nhỏ điên cuồng đuổi theo. Chúng tát bay những sinh vật nhỏ bé dưới móng vuốt khiến bọn họ ngã thẳng về một hướng bất định với tình trạng thương tích nặng nề, chúng thậm chí còn tông xồng vào đồng bạn của mình, đánh nhau loạn xạ không vì mục đích cụ thể nào cả.

Chử Đông nhìn một con thằn lằn to bự bay về phía mình, trước khi kịp hét toáng lên đã thấy nó bị một con đại bàng lớn hai chân ba móng đâm thủng thân hình, cắp nó đi.

Chử Đông:…

Rất đau tim, nhưng Ngài May Mắn, cảm ơn mày!

Cứ hễ có cái gì phóng lại gần Chử Đông trong phạm vi 3 mét đều sẽ thần kỳ bị một thứ gì khác đánh bay, làm thế nào cũng không lại gần cậu được, vừa khiến cậu an tâm chạy nước rút, vừa thu hút các thí sinh ở gần đó liên tiếp có ý đồ dí sát vào cậu.

Từ Nhất và Khởi Dư di chuyển trong phạm vi vòng bảo hộ trong suốt của Chử Đông thật sự bớt đi không ít việc.

「 Đây là trò gì vậy? Trông vui quá đi! Mau cho ta tham gia! 」

「 Bọn họ ai cũng sẽ chết thôi, đừng giãy giụa nữa. 」

「 Mẹ ơi, mẹ ở đâu thế? Con sợ quá, con không thích thế giới này chút nào… 」

「 Cô gái, cô không mệt à? Bán linh hồn cho ta đi, ta sẽ giúp cô bảo vệ những gì cô muốn bảo vệ. 」

Tham Khảo Thêm:  Chương 551: Cái này phải chăng là do mệnh? 

「 Thật náo nhiệt. Đã rất nhiều năm ta không được nhìn thấy sự sống của thế giới bên kia. 」

「 Tôi chết rồi, các người còn sống làm gì? Tất cả cùng nhau xuống Địa Ngục đi! 」

“Ngậm-miệng-lại.” Khởi Dư nghiến răng chịu đựng đầu óc bị oanh tạc bởi những thứ người bình thường không thể thấy.

Cô đã có thể nhìn được màu sắc của thế giới này, nhưng lại không nghĩ tới sẽ bị từng dải màu sặc sỡ lóa mắt đó chẻ đôi tầm nhìn, từng thứ ảo giác đẹp đẽ và ghê rợn từ khắp mọi nơi chui ra hiện hình, sự vật thành một hình tượng trừu phái, làm khóe mắt cô như muốn nứt ra.

Chân vấp phải một cục đá, trước lúc Khởi Dư ngã nhào lên mặt đường thì Từ Nhất cấp tốc nắm lấy cánh tay cô kéo lại, trùng hợp né thoát một con quái vật ẩn mình trong bóng đêm vừa mới phi qua.

Hắn lau mồ hôi, th ở dốc nói: “Cẩn thận một chút, đừng gấp.”

Cô ngoan ngoãn giảm tốc độ xuống một bậc, lộ ra nụ cười thẹn thùng: “Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, lấy thân trả nợ nhé?”

“Ý kiến hay.”

Chử Đông: “… Hai người được rồi nha, đợi qua màn này đi đã rồi hẵng tán tỉnh nhau.”

Chạy hết bốn mươi lăm phút, Chử Đông dần dần hụt hơi, bắp đùi Từ Nhất cũng bắt đầu nhức mỏi, Khởi Dư thì khỏi phải nói, toàn thân máy móc chuyển động như được lập trình sẵn. Thí sinh còn sống ngày một giảm bớt, xác chết và thi thể của con người lẫn quái vật tràn lan ra đường, quầng sáng bảo hộ không ngừng thu hẹp lướt qua những nơi máu chảy thành sông, thây chất thành đống, đảm nhận nhiệm vụ dọn dẹp mà xóa xổ sạch sẽ những vết tích của những kẻ thua cuộc để lại.

“Không, không được rồi… Từ Nhất, tôi không thở nổi…” Chử Đông từ hít thở gấp gáp chuyển sang nôn ọe thất thường.

“Chịu đựng.” Hai đầu lông mày Từ Nhất cau chặt.

Khởi Dư ngẩng đầu nhìn phía trước, nhận ra bọn họ đã đến rất gần trung tâm thành phố, bởi vì trước mặt 10 mét là những vòng tròn bảo vệ màu đỏ kích cỡ không lớn chật kín người xô đẩy chen lấn ở đấy, xa xa gần gần là bóng dáng của các quái vật nhe răng gầm gừ muốn xé xác những nhân loại nhỏ bé đã chiếm mất chỗ đứng, mà nhân loại nhỏ bé cũng giơ lên đạo cụ muôn hình vạn trạng của mình, bày ra đủ loại sức mạnh hòng muốn phòng vệ đến cùng.

Cô thả tay hắn ra, chỉ trong một chớp mắt xuất hiện trước mặt vòng tròn bảo hộ ở gần cô nhất. Một số thí sinh đang đấu đá nhau trong đó phát hiện có kẻ xâm nhập mới, ăn ý ngừng chiến rồi chuyển mũi kiếm về phía cô.

Cô đứng lại, đỡ ngực thở phì phò, cười nói: “Các vị, có thể nhường ra ba chỗ trống cho tôi không?”

Thí sinh nữ mang số thứ tự 3708 cảnh giác nhìn Khởi Dư: “Dựa vào cái gì? Chúng tôi tới trước, cút đi!”

Các thí sinh khác đều mang vẻ mặt bất đồng, nhưng đều có chung một ý định như 3708.

Khởi Dư vẫn cười: “Thật là không có ai nhường chỗ sao? Không một ai?”

“Tôi đã bảo cô cút!”

“Xin lỗi, nhưng cô tìm người khác đi.”

“Cô và bạn của cô muốn sống, bọn tôi cũng vậy, đừng trách bọn tôi.”

“Đều là đồng bào với nhau đừng làm khó nhau thế. Giang hồ hữu duyên sẽ gặp lại, lần này tôi không giúp gì được.”

“Là như thế sao?” Khởi Dư hạ khóe môi, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn: “Vậy xin hãy thứ lỗi cho tôi.”

Từ Nhất vừa chạy tới đã trông thấy bạn gái hắn tay phải nắm tóc của một thí sinh nữ đập đầu xuống đất, tay trái cầm dao găm cứa đứt yếu hầu của người khác, máu tươi phun lên người chạy dọc xuống chân trái đang đạp lên bụng của thí sinh nam đay nghiến.

Khởi Dư sau khi dúi đầu thí sinh nữ 3708 chà sát xuống mặt đường sần sùi đến nứt toạc Thái Dương, cô liền buông tha thi thể bị lõm đầu đã ngừng cử động, chuyển sang thí sinh nam dưới chân, đoạt súng lục bên hông anh ta, dí họng súng vào sâu trong miệng anh ta, dưới đôi mắt kinh hoàng như thấy được ma quỷ ấy, bóp còi.

Những thí sinh khác của các vòng bảo vệ khác lặng như tờ chứng kiến thảm sát của bên này, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bị kẻ mất trí này để mắt đến.

Không phải là họ không đánh lại được, chỉ là với thủ pháp tàn bạo lại nhanh nhẹn của kẻ này, đánh xong không lưỡng bại câu thương thì cũng là chịu không ít thiệt, ngoài kia vẫn có đám quái vật và đám kẻ cạnh tranh khác đang nhăm nhe chiếm đoạt chỗ của họ.

Tốn sức chỉ vì một người không phải là ý kiến hay. Một điều nhịn, chín điều lành mà.

Mặt mũi và tay chân của Khởi Dư đầy máu, chất lỏng sền sệt vẫn còn ấm nóng nhỏ giọt xuống mặt đất dưới chân tạo thành vũng máu lớn, cô hất đám thi thể ra khỏi vòng bảo vệ, chân trái đột nhiên nâng lên quật mạnh về đằng sau, khiến quái vật có kích cỡ hình thể khá tương tự như con người nhưng rắn chắc hơn đang tập kích ở sau lưng cô bay về một góc, thân thể đụng vào tường, đầu bị gậy gộc cắm tại đó xuyên thủng, đâm phọt qua hốc mắt chứa đựng hai đồng tử.

Quái vật vùng vẫy một hồi rồi lặng đi, trên đầu nhọn của gậy dài là một con ngươi xanh biếc rỉ ra máu xám.

Từ Nhất nuốt nước bọt, chà sát da gà trên cánh tay rồi bước vào trong vòng bảo vệ Khởi Dư đã tranh đoạt thành công, ôm lấy cô.

Rơi vào trong vòng tay của một người đàn ông, Khởi Dư chưa lấy lại tinh thần nhanh như chớp giơ lên bàn tay giữ dao găm vừa đâm người khác đưa lại gần đầu của Từ Nhất, muốn giết hắn. Nhưng khi mắt bắt được dung mạo Từ Nhất, tay phải tức thì nâng lên chụp về phía tay trái, ngăn lại hành động của nó.

Hắn nhìn mũi dao xuyên thủng mu bàn tay phải của Khởi Dư mà giật mình, nhanh chóng buông cô ra cầm lấy tay cô: “Sao lại thế này? Em giết người cũng đừng tổn thương chính mình chứ.”

Cô rút dao găm ra rồi thả tay, con dao rơi trên mặt đất phát ra một tiếng ‘keng’ bắt tai, cô cẩn thận nhìn vào mắt hắn, nhận thấy trong đôi đồng tử ấy không có cảm xúc chán ghét hay ghê sợ nào mới trộm thở phào, nghiêng người ôm lấy hắn, tranh công: “Nhìn này, em đã giành chỗ cho chúng ta rồi, anh không cần phải làm bất cứ cái gì đâu.”

Trên mặt Khởi Dư chỉ thiếu điều dán lên giấy nhắn ‘Mau khen em, mau khen em’, Từ Nhất khẽ cười, cúi đầu muốn hôn môi Khởi Dư lại bị cô quay mặt tránh né, hắn nhướng mày, thử hôn chỗ khác cô vẫn như cũ ngửa đầu không cho hắn chạm vào.

Từ Nhất: “?”

Cô vò vò ngón tay, rầu rĩ giải thích: “Mặt em toàn là máu, bẩn chết đi được, không thể hôn.”

Từ Nhất bật cười, lấy tay áo lau mặt Khởi Dư một lượt, chà môi cô mấy lần rồi hôn lên: “Thế này là được rồi nhỉ?”

Thần sắc Khởi Dư từ u buồn biến thành sáng sủa như một Mặt Trời nhỏ, cô nhón chân đáp trả Từ Nhất, nhưng không biết vì sao cứ nhất quyết không cho hắn hôn sâu.

Chử Đông mới tới: “…”

Quần chúng đứng xem bấy giờ: “…”

Ở cái chỗ này thế mà vẫn động d*c được, không biết là thần kinh thép hay đui mù nữa.

———

*Góc nhỏ của truyện*

Chử Cẩu Đông: Hai vị, chúng ta tới thảo luận một chút về nội dung thực sự của chương trình đi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.