Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 71



Du Thanh Vũ quay đầu lại, kinh ngạc mà liếc nhìn Lộ Vô Quy, rồi lại quay đầu thoáng nhìn xung quanh, lộ ra một vẻ mặt “không hiểu ra sao”, sau đó nói điện thoại.
Du Thanh Vi biến sắc, kêu một tiếng: “Tiểu muộn ngốc.” Cô hỏi: “Em thấy cái gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Đại Bạch ở trên người Du Thanh Vũ.”
Tả Tiểu Thứ mới vừa trở về nhà bếp lập tức lại vọt ra, lớn tiếng hỏi: “Em nói cái gì?” Cô tưởng chính mình nghe lầm.
Du Thanh Vi kêu một tiếng: “Thanh Vũ”, lại gọi: “Tiểu Thứ, đi kéo Thanh Vũ vào đây. Nhanh!”
Tả Tiểu Thứ vội vã vọt ra ban công đi kéo Du Thanh Vũ.
Du Thanh Vũ nhìn thấy Tả Tiểu Thứ lao ra, hắn sợ đến mức theo bản năng giơ lên cánh tay làm cái động tác ngăn cản và né sang bên cạnh. Hắn không né được, bị Tả Tiểu Thứ túm chặt kéo đến phòng khách.
Trang Hiểu Sanh từ phòng khách đi ra, hỏi Lộ Vô Quy: “Nhị Nha, em làm gì thế?”
Lộ Vô Quy liếc nhìn Trang Hiểu Sanh, tức khắc im lặng, đưa mắt nhìn chằm chằm trên lưng Du Thanh Vũ.
Du Thanh Vi nói: “Thanh Vũ, em vén áo lên để chị xem lưng của em một chút.”
Du Thanh Vũ mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”
Du Thanh Vi lặp lại một lần lời nói ban nãy.
Du Thanh Vũ xấu hổ nói: “Không hay lắm, các chị…” Tầm mắt lướt qua từ trên người Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ, Trang Hiểu Sanh, Lộ Vô Quy, đầy mặt quẫn bách mà nói: “Ở ngay trước mặt các chị… Vậy không quá thích hợp.”
Tả Tiểu Thứ chẳng muốn phí lời cùng Du Thanh Vũ, cô thoáng cái đè lại vai Du Thanh Vũ, một tay kéo lên quần áo của Du Thanh Vũ, lộ ra phía sau lưng của Du Thanh Vũ.
Du Thanh Vi, Trang Hiểu Sanh gần như đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Tả Tiểu Thứ sợ đến hét to một tiếng “Mẹ ơi”.
Du Thanh Vũ hỏi: “Làm sao vậy hả?” Dùng tay sờ sờ sau lưng của mình, không sờ được cái gì cả, quay đầu nhìn thì chỉ có thể thấy vai của mình mà không nhìn thấy phần lưng. Hắn liếc nhìn nét mặt cổ quái của mấy người Du Thanh Vi, nói: “Mượn nhà vệ sinh một lát”, chạy vào nhà vệ sinh quay vào gương nhìn lưng của mình, sợ đến kêu to một tiếng “A!”. Hắn kêu to: “Cái quái gì thế, trên lưng mình…” Hắn đưa tay sờ phía sau lưng, sờ thấy trơn bóng không có thứ gì, nhưng trong gương lại soi ra phía sau lưng mọc đầy vảy trắng chi chít, hắn nhìn mà phát chứng sợ đông đúc, nổi da gà khắp người. Hắn vọt tới bên người Du Thanh Vi, sợ đến nỗi nói không thành lời, gọi: “Chị…chị, lưng của em… lưng của em…”
Du Thanh Vi nói: “Đừng hoảng hốt. Phát hiện được sớm, còn có thể nghĩ biện pháp.” Cô cũng bị tình huống của Du Thanh Vũ dọa sợ. Cô ổn định tinh thần, nói với Tả Tiểu Thứ: “Tiểu Thứ, điện thoại di động của tôi.”
Tả Tiểu Thứ đưa điện thoại di động của Du Thanh Vi cho cô, nói: “Du Lừa Đảo, nếu không… cô đừng tập trung một nơi với Du Thanh Vũ, chuyện tối qua lại đến một lần nữa, có thể chúng ta sẽ không ngăn nổi.” Cô thật sợ Du Thanh Vũ cũng phát điên như Du Kính Diệu, hiện giờ Du Lừa Đảo bị thương đến cả sức đi cũng chẳng còn, đâu còn chống chọi được?
Du Thanh Vi nói: “Đừng hoảng hốt.” Cô bấm số điện thoại của ông nội mình, nói: “Ông nội, Thanh Vũ trúng chiêu, trên lưng của em ấy đều là vảy trắng, tiểu muộn ngốc nhìn Du Thanh Vũ mà gọi Đại Bạch, em ấy nói Đại Bạch ở trên người Du Thanh Vũ.” Cô cúp điện thoại, nói: “Ông nội lập tức tới ngay.”
Du Thanh Vũ sợ hãi, hỏi: “Chị, em… em không phải là bị cái gì ám vào người chứ? Chuyện này… chuyện này làm sao bây giờ? Cái…cái chỗ Sở sự vụ phong thủy của chị không phải có đại sư sao? Cho em làm… làm làm pháp sự…”
Du Thanh Vi sâu sắc mà liếc nhìn Du Thanh Vũ, nói: “Thanh Vũ, đại sư lợi hại nhất trong Sở sự vụ của chị ở đây.”
Du Thanh Vũ lại nhìn về phía Tả Tiểu Thứ, gọi: “Chị Tiểu Thứ.”
Tả Tiểu Thứ chỉ chỉ vào Lộ Vô Quy, nói: “Em ý!”
Du Thanh Vũ nhìn Lộ Vô Quy từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, làm thế nào cũng không thể liên hệ Lộ Vô Quy với đại sư lợi hại.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Du Thanh Vũ nhìn về phía nàng, quả đoán mà lui về phía sau vài bước, lắc đầu.
Du Thanh Vi nói: “Tiểu muộn ngốc, tôi tin tưởng em đã nhìn ra ông nội tôi có một chút bản lĩnh, ngay cả cha tôi cũng không đối phó được, thì làm sao có khả năng giết được Đại Bạch? Cho dù năm đó ông nội tôi có lỗi với Đại Bạch, cha tôi bị nhốt ròng rã tại sông âm hai mươi lăm năm, từ nhỏ sau lưng tôi mọc vảy, ông nội tôi lúc nào cũng sống trong lo lắng sợ hãi, cha con chia cách, gia đình bất ổn, đã phải trả giá đau thương tương xứng rồi.”
Lộ Vô Quy lại lắc đầu, nàng nói với Du Thanh Vi: “Du Thanh Vũ cùng Du Kính Minh vốn dĩ đều không có chuyện gì, là Miệng Không Lưu Đức nổi lên tham niệm trộm đồ mà gây ra, chính là Miệng Không Lưu Đức hại Du Thanh Vũ và Du Kính Minh. Đại Bạch chết rồi, ông Du niêm phong giao châu của nó ở trên gác xép nhà các chị, các chị còn dùng gân của Đại Bạch làm thành cung, Đại Bạch đương nhiên muốn gây phiền toái cho nhà các chị. Miệng Không Lưu Đức xấu xa như vậy, trộm mất thứ của em và Đại Bạch cầm bán lấy tiền chọc họa, Du Thanh Vũ nên tìm Miệng Không Lưu Đức.”
Du Thanh Vũ vội vàng gọi điện thoại cho cha hắn, kêu to: “Cha, cha, trên lưng con đều là vảy trắng.”
“Không biết, chị Thanh Vi nói là mẹ lấy thứ gì gây ra chuyện.”
“Được, con ở chỗ chị Thanh Vi đợi cha, à không, là ở sát vách nhà chị ấy, cái đứa lừa đảo… A, không đúng, là nhà Lộ đại sư.”
Lộ Vô Quy nghe thấy Du Thanh Vũ nói nàng là “Đứa lừa đảo”, quay đầu nhìn hắn một cái, phồng má đi về phòng ngủ, khóa lại cửa phòng ngủ.
Trang Hiểu Sanh liếc nhìn Du Thanh Vũ, tiếp tục về nhà bếp rửa bát.
Lộ Vô Quy trở lại phòng ngủ nằm bò ở trên giường, chợt nhớ tới thước pháp, chuông gọi hồn, la bàn, tiền đồng của nàng đều ở nhà ông Du. Nàng vội vàng đến nhà bếp tìm Trang Hiểu Sanh, nói: “Chị Hiểu Sanh, đưa em đến nhà ông Du.”
Trang Hiểu Sanh quay đầu lại liếc nhìn Lộ Vô Quy, nói: “Đi nhà ông Du làm cái gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Thước pháp, la bàn, tiền đồng của em đều ở nhà ông Du.”
Du Thanh Vi kêu sợ hãi: “Cái gì?” Cô la lên: “Tiểu muộn ngốc, đồ đạc của em ở nhà ông nội chị?”
Lộ Vô Quy nói: “Đúng vậy, em để ở phòng ngủ. Sau đó đánh nhau, em chưa từng về lại phòng ngủ, trực tiếp ôm chị ra ngoài đi bệnh viện, rồi chị Hiểu Sanh đón em về nhà từ bệnh viện. Các chị cũng không có ai mang đồ của em trả lại cho em.”
Du Thanh Vi vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi điện cho chị Tiền, để chị Tiền đến phòng ngủ của Lộ Vô Quy xem xem đồ của nàng có ở đó hay không, nếu như ở đó thì lập tức đem đến. Cô nói rằng: “Có một chiếc thước pháp khắc đầy bùa, một túi vải đỏ chứa tiền đồng, một la bàn Định Tinh, còn có một chuông gọi hồn.”
Lộ Vô Quy nghe thấy giọng của chị Tiền từ trong điện thoại truyền đến: “Phòng của Lộ tiểu thư bị lục lọi loạn hết lên, khi tôi thu dọn không thấy đồ vật mà cô nói.”
Tay Du Thanh Vi mềm nhũn, điện thoại di động trực tiếp rơi xuống đất. Cô nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: “Tiểu muộn ngốc, của em…”
Lộ Vô Quy nói: “Em nghe được.”
Tả Tiểu Thứ giúp Du Thanh Vi nhặt lên điện thoại, hỏi: “Đồ vật bị mất rồi?”
Du Thanh Vi gian nan gật gật đầu, lại cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho ông nội, nói với ông Du chuyện Lộ Vô Quy mất đồ.
Du Thanh Vũ hỏi: “Những thứ đó rất quan trọng?”
Du Thanh Vi lạnh nhạt nhìn về phía Du Thanh Vũ, nói: “Lấy giá trị của những pháp khí đó mà nói, nếu như lập án, đủ cho mẹ em ngồi tù mọt gông.”
Lộ Vô Quy quay người đi về phía cửa chính. Bên trong Ly Long Bát Quái Bàn có thấm máu của nàng, nàng xuất hồn liền có thể tìm tới, làm mất Ly Long Bát Quái Bàn thì nàng không hề sốt ruột, thế nhưng pháp khí ông nội để lại thì khác.
Trang Hiểu Sanh đuổi theo tới cửa kéo lại Lộ Vô Quy, hỏi: “Đi đâu?”
Lộ Vô Quy nói: “Tìm đồ. Nhân lúc mới bị mất, bên trên dính mùi của em, em đi tìm trở về.”
Trang Hiểu Sanh hỏi: “Làm sao tìm được? Đến cả đường đi em cũng không biết.” Chớ nói chi là sau khi Quách Lỵ trộm đồ rồi phi tang hoặc chuyển đi đâu đó. Nếu như Quách Lỵ giấu ở nhà, đã sớm bị cảnh sát hình sự tìm ra.
Lộ Vô Quy nói: “Chị cho em tiền, em đi taxi đến đường Thành Hoàng, đến bên cạnh giếng âm làm phép mời quỷ, chẳng mấy chốc sẽ tìm về.”
Du Thanh Vi kêu lên: “Tiểu muộn ngốc, em không nên gấp gáp, chị bảo với ông nội trước hết để cho người tìm.”
Tả Tiểu Thứ sợ đến hét to một tiếng: “Giời ạ! Quách Lỵ, bà là ngại bị chết không đủ nhanh không đủ thảm sao!”
Du Thanh Vũ đứng lên, nói: “Có phải là mẹ em lấy hay không còn rất khó nói, coi như là có lấy, em bảo mẹ trả về cho…”
Du Thanh Vi nói với Lộ Vô Quy: “Tiểu muộn ngốc, những thứ đó của em đều là pháp khí truyền thừa mấy trăm năm thậm chí hơn một nghìn năm, phải điều động đại quỷ thật lợi hại mới có thể đem về đúng không? Điều động đại quỷ, người xung quanh pháp khí rất có thể bị vạ lây. Hơn nữa, chỉ có chút sai lầm sẽ làm ra bách quỷ dạ hành. Giờ không phải lễ ma quỷ, người sống không có né tránh, quỷ vừa không có ràng buộc vừa không hương hỏa mà bị điều động, sẽ rất nhiều người chết.”
Lộ Vô Quy nói: “Ngũ Quỷ Ban Sơn thuật*.”
(*phương pháp Ngũ quỷ dời núi.)
Du Thanh Vi nói: “Bây giờ chúng ta đi cục cảnh sát tìm Quách Lỵ, đồ là bà ấy cầm, trực tiếp hỏi bà ấy đòi lại.” Cô suy nghĩ một chút, lại mau chóng lấy ra điện thoại, bấm rất nhanh, gọi: “Chú Tam, cháu là Thanh Vi. Chú ở cục cảnh sát không?”
“Ở!”
“Cháu mang mấy người bạn qua đó tìm chú, Quách Lỵ còn lấy vài món pháp khí rất quan trọng.”
Giọng của Tần Tam truyền đến từ trong điện thoại: “Được, các cháu tới đi.”
Du Thanh Vi nói: “Dạ. Chú Tam, chút nữa gặp.” Sau khi cô cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho ông Du, nói: “Ông nội, bây giờ con mang tiểu muộn ngốc đi cục cảnh sát tìm Quách Lỵ.” Cô cúp điện thoại, hít sâu một hơi, nói với Du Thanh Vũ: “Thanh Vũ, nếu như mẹ em chịu trả đồ về, mọi thứ còn có khả năng cứu vãn, nếu như mẹ em không trả đồ về, em cùng cha em cũng chỉ mặc cho số phận.”
Ánh mắt của Du Thánh Vũ lập lòe, không lên tiếng.
Trang Hiểu Sanh cầm lấy túi, giúp Du Thanh Vi đẩy xe lăn đi tới cửa.
Lộ Vô Quy đi theo sau Trang Hiểu Sanh ra cửa, sau khi nàng tiến vào thang máy, nói: “Ông nội nói lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ.”
Du Thanh Vi nói với Lộ Vô Quy: “Tiểu muộn ngốc, đừng lo lắng. Chú Tần Tam rất giỏi điều tra vụ án, hơn nữa trên mặt đất chỉ có những người kia có thể buôn bán mấy thứ này, không khó điều tra.”
Lộ Vô Quy nói: “Em không vui.”
Trang Hiểu Sanh vỗ vỗ Lộ Vô Quy, nói: “Chỉ cần đồng ý điều tra, đều có thể tra ra được, sẽ tìm về.”
Lộ Vô Quy nói: “Tự em cũng có thể tìm về.” Nàng lại liếc nhìn Du Thanh Vũ, di chuyển sang bên cạnh đứng cách xa xa hắn, nói: “Miệng Không Lưu Đức trộm đồ của em, em sẽ không giúp con trai của bà ta. Du Thanh Vi, chị bảo ông Du đưa Du Thanh Vũ về đi.”
Du Thanh Vũ nói: “Nhà ông nội có chuyện, trong nhà không có ai, cũng có thể là người khác đi vào lấy đi chứ? Không phải là vài món pháp khí thôi sao? Chị, chị về tìm vài món cho cô ấy, bao nhiêu tiền, em chi!”
Du Thanh Vi quay đầu lại liếc nhìn Du Thanh Vũ, nói: “Thanh Vũ, nếu như gom đống đồ mà Lộ Vô Quy bị mất đem đi đấu giá, giá khởi đầu hơn một trăm triệu! Thứ Tiểu Quy Quy bị mất là pháp khí Đạo gia truyền thừa hơn một nghìn năm. Ngọc lục bảo trên cái la bàn Định Tinh đó móc xuống còn không chỉ bán 20 triệu. Cho dù trả nổi tiền, chị cũng không sưu tầm được vật như thế. Pháp khí trong vòng gần hai trăm năm chị có thể sưu tầm được, pháp khí truyền thừa ngàn năm, em đi mà tìm cho chị.”
Du Thanh Vũ liếc mắt nhìn Lộ Vô Quy, nói: “Chị, đứa nhà quê như nó… nào có đồ tốt như thế? Chị ráng một chút là được rồi.”
Du Thanh Vi dùng sức nắm thành nắm đấm, hít sâu một hơi, nói: “Được, ráng! Lời này em đi mà nói với ông nội.” Cô quay đầu, ánh mắt sắc bén mà nhìn Du Thanh Vũ, nói: “Những thứ mẹ em trộm đi là chùa Bảo An truyền xuống từ đời này qua đời khác, năm đó ông nội vì bảo vệ chút ít đồ này, suýt chút nữa bị xả súng bắn chết. Chị có thể đứng lên lại, chính là Hứa gia gia niệm tình ông nội bảo vệ những thứ đồ này mà giúp chị chữa bệnh. Du Thanh Vũ, em không sợ ông nội tự tay đánh chết em, tự em đi mà nói với ông đi.”
Du Thanh Vũ nhướng nhướng mày, rụt người không nói lời nào.
Lộ Vô Quy lại liếc mắt thoáng nhìn Du Thanh Vũ, thầm nghĩ: “Đợi lát nữa anh bị đau cũng đừng mơ tôi giúp anh ngừng đau.” Di chuyển đến đằng sau xe lăn của Du Thanh Vi, nói: “Chị Hiểu Sanh, để em đẩy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: Cha mẹ

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.