Là Họa Không Thể Tránh

Chương 96



Lâm Kiều nghe được lời này còn kịp chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy có cái gì chống vào cô rất khó chịu.

Cô theo bản năng đi nhìn, tầm mắt vừa dịch xuống đã nhanh chóng nghĩ tới gì đó, hoảng đến vội vàng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt lộ liễu của Hoắc Ngập, nhanh chóng hiểu ra.

Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, “Chị Lâm Kiều.”

Lâm Kiều nhìn về phía cửa, đang chuẩn bị đứng dậy, Hoắc Ngập lại không chịu thả, “Em… Em đi mở cửa.”

Hoắc Ngập ấn tay cô không buông, “Không cho đi.”

Tiếng đập cửa còn đang tiếp tục, Lâm Kiều nghe tiếng chuông mà thấy có chút không được tự nhiên, “Chỉ là…”

“Coi như chúng ta không ở nhà.” Hoắc Ngập thấp giọng nói.

Ngực Lâm Kiều căng chặt, qua hồi lâu, tiếng chuông bên ngoài mới rốt cuộc ngừng, Đỗ Thừa Tư rời đi.

Im lặng lâu như vậy, Hoắc Ngập cũng chậm rãi chờ, tầm mắt nhìn chằm chằm cô, vô cùng kiên nhẫn.

Lâm Kiều còn cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh xuyên qua quần áo truyền tới, nóng làm cô cảm giác mình sắp bị sốt, nóng từ trong ra ngoài.

Hoắc Ngập lại dựa càng thêm gần, cúi đầu tới gần bên tai cô, cánh môi nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, “Cảm giác được không?”

Lông mi Lâm Kiều đột nhiên run lên, vội vàng nhìn sang phía bên cạnh, nhịn không được gọi anh, “Hoắc Ngập…”

“Ừm?” Hoắc Ngập nhẹ nhàng hôn cô, “Gọi anh làm gì, gọi anh mau làm em à?”

Mặt Lâm Kiều nhanh chóng đỏ lên, còn chưa phản ứng lại, đã bị anh áp đảo ngả xuống sô pha.

Cô vô cùng khẩn trương, “Không phải anh nói sẽ đợi sau khi kết hôn sao?”

“Vừa rồi không phải em đã cầu hôn anh à?” Giọng của Hoắc Ngập khàn khàn làm người vừa nghe đã nóng tai.

Lâm Kiều nhìn anh có chút ngốc, giọng vô cùng nhẹ, “Em nói lúc nào…?”

Hoắc Ngập đã cúi đầu hôn xuống, cánh môi mềm ấm mang theo hơi thở cực nóng hôn cô, hô hấp giữa môi răng nhanh chóng đã bị đoạt sạch sẽ.

Nhiệt độ không khí trong phòng khách càng ngày càng cao, thoáng rộng bốn phía, quá lớn, hoàn toàn không có cảm giác an toàn như ở trong phòng ngủ.

Hô hấp của Lâm Kiều đều là hơi thở mát lạnh trên người anh, anh áp xuống như vậy, làm cô càng thêm không biết làm sao, “Chúng ta đổi nơi khác được không?”

“Ở chỗ này.” Hô hấp của Hoắc Ngập cũng có chút rối loạn, hơi ngồi dậy, trực tiếp duỗi tay cởϊ áσ trên.

Lâm Kiều không hề phòng bị, cứ vậy mà thu hết vào đáy mắt, hoảng sợ vội vàng nhắm hai mắt lại, nhưng sau khi nhắm mắt lại, trong đầu lại vẫn là hình ảnh nhìn thấy vừa rồi, cơ bụng rắn chắc, lưng quần thắt dây lưng, cấm dục mà lại phóng túng.

Hai tai Lâm Kiều đều sung huyết, sau khi nhắm mắt lại, cảm giác càng thêm rõ.

Tiếng quần áo cọ xát, một lát sau một tiếng “Bang” thanh thúy vang lên, là âm thanh cởi bỏ dây lưng.

Lâm Kiều nhắm chặt mắt lại, càng không dám mở.

Hoắc Ngập vứt bỏ dây lưng, một lần nữa đè ép xuống, dựa vào bên tai cô nhẹ giọng nói, “Một phút anh cũng không muốn chờ.”

Hơi thở nóng bỏng của anh phun lên mặt, nóng làm cô nhịn không được run rẩy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: Rất nhiều người không tin chuyện này

Ngay sau đó, anh liền hôn lên.

Anh hôn vô cùng mạnh, trong phòng khách yên tĩnh cũng có thể nghe được âm thanh hôn môi.

Quá rõ ràng, quá kịch liệt.

Toàn thân Lâm Kiều không khống chế được căng chặt, cô hoảng loạn nắm chặt vạt áo của anh, nắm cũng như không, như đang sờ soạng anh.

Hoắc Ngập bế cô lên, một bên hôn cô, một bên khàn giọng nói, “Chị, kêu ra đi.”

Lâm Kiều đỏ mặt, chân tay luống cuống.

“Kêu cho anh nghe.”

Giọng nói trầm thấp của Hoắc Ngập làm cô rối loạn hô hấp, giống như lông chim xẹt qua, chọc làm cô run rẩy, không biết lúc nào đã chìm vào lốc xoáy, căn bản không còn do cô nắm giữ.

Ly nước trên bàn không cẩn thận rơi xuống đất, đổ nước đầy sàn, trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở than nhẹ cùng tiếng thở dốc nặng nề, chân ghế sô pha trên đất phát ra tiếng cọ xát kịch liệt.

Buổi sáng Lâm Kiều tỉnh lại, dường như đã không còn lực, đến mở mắt cũng phải cố sức, đồng hồ báo thức trên bàn không ngừng vang, cô cũng không có sức lực giơ tay đi ấn.

Vẫn là Hoắc Ngập duỗi tay giúp cô tắt đồng hồ báo thức, còn áp lên người cô.

Lâm Kiều không bị đồng hồ báo thức làm tỉnh, ngược lại bị anh đè lên sợ tới mức mở to mắt, “Hoắc Ngập!”

Cô thật sự bị bộ dáng tràn đầy tinh lực của anh dọa sợ rồi, ngày hôm qua dường như không có thời gian cho cô nghỉ.

Từ sô pha đến trên giường, vốn dĩ cho rằng có thể nghỉ ngơi, nhưng anh căn bản không có ý muốn buông tha cô.

Hoắc Ngập đè lên người cô, hôn lỗ tai non mềm của cô, “Ngủ thêm một lát nữa, hôm nay xin nghỉ với công ty.”

Lâm Kiều nghe xong vội vàng lắc đầu, giọng cũng khàn đi, “Không được, không thể xin nghỉ.”

Hoắc Ngập thấy có chút ngoài ý muốn, “Em không mệt?”

Vừa mới hỏi một câu dịu dàng như vậy, Lâm Kiều đã mơ hồ nghe ra được hưng phấn trong lời nói của anh, cô vội vàng dồn lực, bò ra khỏi ôm ấp của anh, “Không thể xin nghỉ, em phải đi làm.”

Hoắc Ngập tùy ý để cô bò đi, tay chống đầu cười nhìn cô.

Lâm Kiều vội vội vàng vàng bò ra, trên người không mặc quần áo, cô cẩn thận lôi kéo một góc chăn che lên người mình, duỗi tay tìm quần áo.

Vất vả mới sờ tới một cái, Hoắc Ngập vẫn còn đang nhìn chằm chằm cô.

“Anh đừng nhìn em.”

Hoắc Ngập nở nụ cười, “Ngày hôm qua không phải đều nhìn rồi à?”

Lâm Kiều nghĩ đến chuyện hoang đường ngày hôm qua, đầu óc loạn đi, cô cũng không dám nói tiếp với anh, sợ nói trật, anh lại tới thêm một lần.

Cô vừa che chăn vừa thay quần áo, mới mặc được một nửa, chăn đột nhiên bị anh kéo xuống, Hoắc Ngập nhào tới, trực tiếp áp cô xuống giường.

Ngực Lâm Kiều căng thẳng, túm quần áo còn chưa mặc xong, “Anh làm gì?”

“Ngày hôm qua đã đồng ý với anh, không được quên.”

Lâm Kiều vừa buồn ngủ lại mệt, nghe được lời này cũng chưa phản ứng lại, “Chuyện gì cơ?”

Hoắc Ngập hơi đứng dậy nhìn về phía cô, “Không phải là chị định không nhận chứ, chị nói kết hôn, anh mới dốc sức, bây giờ vừa ngủ xong đã không chịu nhận, có phải còn cần anh lại ra sức giúp em nhớ lại thêm không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Lâm Kiều lặng lẽ lôi kéo quần áo của mình xuống, trên tay hơi ngừng, nhớ tới anh ngày hôm qua làm xằng bậy, bị bắt nạt phát khóc, nhịn không được đẩy, “Anh đừng ra sức.”

Hoắc Ngập cười ra tiếng, nắm lấy tay cô, hôn xuống lòng bàn tay, hạ giọng, “Hôn lễ anh sẽ chuẩn bị, trước tiên em phải cùng anh đi lãnh chứng.”

“Ừm.” Lâm Kiều nhẹ nhàng đồng ý, có chút ngượng ngùng.

Điện thoại của Hoắc Ngập vang lên, Lâm Kiều vội vàng đẩy anh, anh mới duỗi tay đi lấy di động, trong điện thoại truyền ra giọng nam dễ nghe, hơi hiện lãnh đạm cùng nghiêm túc, “Tôi còn nhớ ngày hôm qua tôi có bảo anh tới bệnh viện kiểm tra?”

Lâm Kiều nghe xong, nhanh chóng nhớ tới vết thương trên đầu anh.

Hoắc Ngập hiển nhiên không để trong lòng, “Tôi không rảnh, không đi.”

Lâm Kiều nghe thấy anh nói như vậy, vội vàng duỗi tay kéo anh, nhăn mày, vô cùng gấp, “Đi, phải đi!”

Tiếng nói trong điện thoại hơi dừng một lát, hiển nhiên nghe được giọng của Lâm Kiều.

Hoắc Ngập nhìn bộ dáng sốt ruột của cô, nhịn không được cười, “Chị lo lắng anh như vậy?”

Trần Tuần Lễ bên kia nghe thấy được, hơi nhướng mày, “Đừng làm tôi ghê tởm, lập tức tới đây, tôi không có thời gian chờ anh.”

Hoắc Ngập nhẹ cười, dịu dàng mở miệng, “Rất xin lỗi, tôi cũng quên rằng cậu không có ai thích.”

Bên kia hiển nhiên bị đâm trúng, “Bang” một tiếng tắt điện thoại.

Hoắc Ngập hơi nhướng mày, Lâm Kiều thấy điện thoại đã tắt, vội mở miệng hỏi, “Sao đến kiểm tra anh cũng không đi?”

“Em nói xem vì sao anh không đi?” Hoắc Ngập thong thả ung dung hỏi, cười xấu xa.

Lâm Kiều bị nghẹn họng, nghiêm túc nói, “Vậy hôm nay anh nhất định phải đi.”

“Đã biết.” Hoắc Ngập ôm cô không muốn buông tay.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ, sắp muộn làm rồi.

“Em đi làm trước.” Cô vội vàng xuống giường, chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, chờ hoãn lại, mới vội vội vàng vàng sửa sang lại, chuẩn bị ra cửa.

Mới lấy túi, đã thấy Hoắc Ngập mặc xong quần, thong thả ung dung thắt dây lưng.

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, đi ra ngoài, “Em đi trước.”

“Ừ, trên đường cẩn thận, tan làm anh đến đón em.” Hoắc Ngập nói chuyện vẫn dịu dàng như cũ, hoàn toàn không còn tư thế đáng sợ như ngày hôm qua.

Nếu ngày hôm qua cũng dịu dàng như hôm nay, cô cũng không phải sợ tới mức không dám ở cùng một phòng với anh.

Lâm Kiều lung tung lên tiếng, vội vàng đi ra ngoài, tốc độ nhanh không đứng dậy kịp, đi đường cũng khó khăn, chỉ kém chưa đỡ tường đi ra ngoài.

Hoắc Ngập nhìn tư thế Lâm Kiều đi ra cửa, nhịn không được cười lên một tiếng, dựa bên cửa sổ chờ cô xuống lầu, chờ cô gái vội vội vàng vàng đi xuống lầu, vừa đi ra bên ngoài, bóng dáng biến mất ở trong mắt anh, mới chịu thu hồi tầm mắt.

Anh thong thả ung dung mặc xong quần áo, mở cửa đi đến bên cạnh, giơ tay gõ cửa.

Dì Trương ra mở cửa, thấy người trẻ tuổi đẹp như vậy, hơi sửng sốt, cho rằng đi nhầm, “Cậu tìm ai?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1361: C1361: Chúng ta là người một nhà

“Chào dì, cháu là bạn trai của Lâm Kiều nhà bên cạnh, cháu tìm Thừa Tư, ngày hôm qua có mời chúng cháu ăn cơm, nên hôm nay muốn đến cảm ơn cậu ấy.”

Dì Trương tạm ngừng, “Cháu là bạn trai của Kiều Kiều?”

Hoắc Ngập lễ phép cười, “Đúng vậy, sắp chuẩn bị lãnh chứng, trước kia cô ấy ở một mình không được tiện, nghe nói đều là dì quan tâm đến cô ấy, cháu vô cùng cảm kích, lần này không mang theo quà gặp mặt, là cháu không suy xét chu đáo.”

Dì Trương giờ mới phản ứng lại, vội vàng cười nói: “Khách sáo làm gì, đều là hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, không có gì, cháu vào ngồi đi.” Bà ấy nói xong quay đầu, đang chuẩn bị gọi người, đã thấy Đỗ Thừa Tư đi tới, rõ ràng nghe được lời nói vừa rồi, vẫn luôn nhìn Hoắc Ngập.

“Thừa Tư, có người tìm con.” Dì Trương cũng không quấy rầy bọn họ, xoay người rời đi.

Đỗ Thừa Tư cười đi tới, “Anh tới sớm như vậy, chị Lâm Kiều đâu?”

“Cô ấy đi làm, ngày hôm qua cậu có chuyện gì không?”

Ý này rõ ràng nói là vẫn luôn ở nhà, Đỗ Thừa Tư cũng không để ý, vẻ mặt không thay đổi, “Không có gì, chỉ là mẹ tôi hầm canh, nhắc tôi đưa cho chị Lâm Kiều nếm thử.”

“Ngại quá, ngày hôm qua…” Hoắc Ngập đang nói còn cố tình dừng một chút, dường như không nghĩ ra nên giải thích tình huống đêm qua thế nào, “Chúng tôi đều không nghe thấy, dù sao cũng cảm ơn nhà cậu.”

Đỗ Thừa Tư nghe vậy nhìn thoáng qua dấu vết trên cổ anh, liếc mắt một cái đã nhìn ra là cái gì, nói cười trên mặt nhanh chóng biến mất, “… Không có gì.”

Hoắc Ngập hơi mỉm cười, cũng không định nhiều lời, xoay người rời đi.

Đỗ Thừa Tư lại gọi anh, tươi cười trên mặt vẫn không thay đổi, “Lần sau có cơ hội tôi lại đưa tới cho chị Lâm Kiều vậy, dù sao nhà tôi cũng thường xuyên nấu canh, cơm ăn ngon, cũng có thể nếm thử sang khẩu vị khác, không phải việc gì khó khăn.”

Hoắc Ngập hơi nhướng mày, quay đầu nhìn cậu ta một lúc lâu.

Đỗ Thừa Tư cười mở miệng, lời nói vẫn mang ẩn ý như cũ, “Anh Hoắc Ngập, đi thong thả không tiễn.”

Hoắc Ngập nhẹ cười một tiếng, “Cậu tuổi nhỏ, vẫn chưa hiểu được nhiều, có thể quay về hỏi mẹ cậu thử xem, về sau canh trong nhà còn có thể nhiều thêm nữa hay không?”

Tươi cười trên mặt Đỗ Thừa Tư ngưng lại, sau một lúc lâu không nói tiếp.

Hoắc Ngập nhàn nhạt quét mắt liếc cậu ta một cái, mặt vô cảm đi xuống lầu.

Trong lòng Đỗ Thừa Tư không thuận, đột nhiên đóng cửa lại, dì Trương vội vội vàng vàng đi ra, “Cô gái Lâm Kiều này có bạn trai từ khi nào, sao mẹ cũng không biết?”

Đỗ Thừa Tư hơi nhíu mày, “Vừa quen nhau, không tính.”

“Sao lại không tính, không phải nói là sắp đi lãnh chứng sao?” Dì Trương nghĩ lại vừa nãy, “Đã ở chung với nhau, chắc chắn là sẽ kết hôn, con đừng đi tìm người ta nữa, có nghe thấy không?!”

Đỗ Thừa Tư nghe vậy bực bội, cũng không quay đầu lại vào phòng.

*

Tác giả có lời muốn nói: Hai bên chạm mặt, lưỡng bại câu thương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.