Là Họa Không Thể Tránh

Chương 95



Nơi Đỗ Thừa Tư chọn không xa, chỉ chốc lát đã đến, nhưng trong xe quá yên tĩnh làm lộ trình có vẻ càng lâu thêm.

Lâm Kiều nhịn không được nhìn thoáng qua Hoắc Ngập đang lái xe, anh hiển nhiên không cảm thấy hành động vừa rồi có vấn đề gì.

Chờ tới nơi, Đỗ Thừa Tư xuống xe trước, thuận tiện còn mở cửa xe cho cô, “Chị Lâm Kiều cũng xuống xe trước đi, nếu không cứ đi lại nhiều sẽ bị say nắng đó.”

Suy xét rất chu đáo, với những nam sinh khăc có thể sẽ không suy xét đến vấn đề này, hơn nữa đã mở cửa xe giúp cô, không xuống có vẻ không tốt lắm.

Lâm Kiều quay đầu nhìn về phía Hoắc Ngập, tầm mắt Hoắc Ngập khẽ nâng, nhìn qua Đỗ Thừa Tư, trong mắt nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ gì, thấy cô nhìn mình, nhẹ cười, “Ở chỗ râm mát chờ anh, anh đỗ xe xong sẽ tới đó.”

Lâm Kiều gật gật đầu, “Ừm.”

Lâm Kiều xuống xe, Đỗ Thừa Tư giúp cô đóng cửa xe, nhìn Hoắc Ngập đỗ xe ở cách đó không xa, cười khen nói: “Bạn trai của chị thật đẹp, điều kiện hình như cũng rất tốt, chắc hẳn có rất nhiều cô gái theo đuổi nhỉ?”

Đúng là có rất nhiều cô gái theo đuổi, từ cấp ba đến bây giờ cũng chưa hề ngừng.

Lâm Kiều gật gật đầu, vẻ mặt tán đồng.

Đỗ Thừa Tư có chút tò mò, “Không biết hai người đã yêu đương bao lâu, em thấy cảm tình rất tốt?”

Lâm Kiều nghe vậy có chút ngượng ngùng, chắc chắn là bởi vì Hoắc Ngập vừa rồi ở trong xe hôn cô, mới có thể làm cậu ấy hỏi ra câu hỏi như vậy.

Cô không có thói quen nói với người khác về chuyện của bọn họ, thuận miệng mang theo một câu, “Cấp ba đã quen biết, gần đây bọn chị mới quay về bên nhau.”

“Hóa ra đã quen biết nhau sớm như vậy, nói như vậy trước kia hai người còn từng chia tay, đúng là nhìn không ra mà, tình cảm thật tốt.” Đỗ Thừa Tư thấy có chút ngoài ý muốn, “Nhiều năm đó chắc hẳn hai người không hay gặp nhau đúng không, vậy bạn trai chị thật sự rất tốt, chia tay lâu như vậy vẫn còn nghĩ đến việc quay về tìm chị, nếu là nam sinh khác có điều kiện như bạn trai của chị, cũng không biết đã thay bao nhiêu người bạn gái rồi.”

Lâm Kiều nghe được lời này, tươi cười trên mặt thoáng dừng một chút.

Đỗ Thừa Tư nhìn vẻ mặt đó của cô, tươi cười trên mặt càng thêm rõ ràng, cậu ta nhìn về phía Hoắc Ngập đang đỗ xe cách đó không xa, “Thật hâm mộ hai người có thể kiên trì lâu như vậy, em còn chưa từng gặp được một cô gái nào tốt như chị, nếu có một ngày em gặp được, em cũng sẽ nhất định sẽ kiên trì bắt về tay.”

Lâm Kiều hơi nhấp môi, nhìn Hoắc Ngập xuống xe đi tới.

Chỉ mất một lát, lập tức đã có người nhìn về phía anh, như vậy đoạn thời gian từ khi đại học đến đi làm, lại có bao nhiêu cô gái từng theo đuổi anh, xuất hiện ở trong mắt anh, thậm chí còn từng ở bên nhau…

Anh lúc trước còn nói rất thích người bạn gái kia của anh, gọi điện thoại với cô ấy cưng chiều như vậy, sau khi chia tay với cô ấy còn luôn khó chịu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 277: C277: Linh căn thường xuân bảy sắc cầu vồng

Đó có phải chứng tỏ giữa bọn họ cũng từng thân mật như vậy, thậm chí còn thân mật hơn so với cô.

Lâm Kiều nghĩ tới đó trong lòng như bị thứ gì đâm, đâm vào rất sâu.

Hoắc Ngập đi từ xa đến gần, thấy sắc mặt Lâm Kiều không còn hồng nhuận như trước, anh hơi nhướng mày, nhìn về phía Đỗ Thừa Tư.

Đỗ Thừa Tư vẫn cười thân thiện trước sau như một, không nói gì.

Mắt anh hơi tối sầm lại, đến gần Lâm Kiều dịu dàng cười hỏi, “Đã nói chuyện gì, vui vẻ như vậy?”

Đỗ Thừa Tư duỗi tay làm một thủ thế No về phía anh, “Bí mật giữa em với chị Lâm Kiều, bạn trai cũng không thể biết.”

Hoắc Ngập nhìn về phía cậu ta, không nói gì.

Lâm Kiều vừa hồi phục lại tinh thần, miễn cưỡng sửa sang lại cảm xúc, “Không có gì, chỉ tùy tiện tâm sự, chúng ta đi vào thôi.”

Hoắc Ngập cũng không truy vấn, duỗi tay tới, “Đi thôi.”

Lâm Kiều nhìn ngón tay thon dài của anh một hồi lâu, rõ ràng nói cho mình không cần suy nghĩ nhiều, lại nhanh chóng nghĩ tới anh cùng người khác có phải cũng từng nắm tay nhau như vậy hay không.

Trong lòng cô đột nhiên thấy khó chịu, sau một lúc lâu mới duỗi tay nắm lấy tay anh, cảm xúc không hiểu sao hạ xuống.

Vào nhà hàng, Đỗ Thừa Tư ngồi xuống phía đối diện, lấy thực đơn đưa tới, “Chị Lâm Kiều, chị nhìn xem muốn ăn món gì, chị chọn trước.”

Lâm Kiều đã hoàn toàn không còn tâm tư ăn uống, cô lắc đầu cười đáp, “Hai người chọn đi, chị tùy ý.”

Đỗ Thừa Tư đang muốn duỗi tay lấy thực đơn, giúp cô gọi món ăn.

Hoắc Ngập đã lấy đi thực đơn trước mặt cô, mở ra cùng cô xem, “Em nhìn xem trước đi, có thích hay không.”

Đỗ Thừa Tư mắt lạnh nhìn về phía Hoắc Ngập, một lần nữa thu tay về, lấy một cuốn thực đơn khác.

Hoắc Ngập nhìn lướt qua thực đơn, chỉ một món ăn, “Có muốn ăn cái này hay không? Món chua ngọt.”

Lâm Kiều dựa vào bên cạnh anh, nhìn ngón tay anh ngây người.

Hoắc Ngập thấy cô gái mềm mại dựa vào bên cạnh cũng không nói lời nào, cúi đầu nhìn cô một cái, đôi mắt đang nhìn tay anh, lông mi ngẫu nhiên rung động, nhìn qua vô cùng ngoan.

Trong lòng anh mềm nhũn, giọng nói dịu dàng đến kỳ cục, “Có phải quá đói nên không muốn ăn nữa rồi hay không? Sớm biết vậy hẳn nên cho em ăn một chút gì đó.”

Lâm Kiều xem thấy anh thấp giọng dịu dàng như vậy, trong lòng ê ẩm, đặc biệt là nghĩ đến anh cũng đã từng dịu dàng như vậy đối với một cô gái khác.

Cô biết không nên suy nghĩ chuyện quá khứ, hơn nữa là cô nói ra việc chia tay, sau khi chia tay anh có bạn gái mới cũng rất bình thường.

Nhưng cô lại không thể khống chế được mình dừng nghĩ, nhịn không được ghen ghét khó chịu, giống như chỉ cần càng thích anh, cảm xúc đó lại càng rõ ràng, phảng phất lập tức sẽ lan tràn mở ra.

Bữa cơm này ăn xong, Lâm Kiều có chút mệt, nhưng cô che giấu rất khá, không làm cho bọn họ phát giác cảm xúc của mình giảm xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 123: C123: Chương 123

Chào tạm biệt Đỗ Thừa Tư, trở về nhà, Lâm Kiều mới ngồi xuống sô pha, cụp mắt sững sờ.

Hoắc Ngập không quay về, ngồi xuống bên cạnh cô, từ phía sau ôm lấy, “Sao lại không vui, là bởi vì anh sao?”

Lâm Kiều bị anh ôm vào trong ngực, duỗi tay cầm một viên kẹo ở phía trước, cúi đầu bóc vỏ, “Không phải do anh, là do em có vấn đề.”

Hoắc Ngập dựa lên vai cô, “Vậy em không định nói cho bạn trai sao, hay là có em trai mới, nên không cần anh nữa?”

Lâm Kiều nghe được hơi ngừng, nhìn về phía anh, “Sao có thể, Thừa Tư chỉ là em trai hàng xóm.”

Hoắc Ngập dùng sức hôn cô, “Anh không thích cậu ta gọi em là chị, chị chỉ được một mình anh gọi, em không thể làm chị của người khác.”

Lâm Kiều nghe đến đó, cũng nhịn không được mở miệng, “Em cũng không thích anh làm anh trai của người khác.”

Hoắc Ngập nghe vậy động tác hôn cô ngừng lại, hơi nhướng mày, “Anh trai gì?”

Lâm Kiều im lặng một lát không nói ra lời, cô mới phát hiện mình lại ghen tuông lớn như vậy, thế nhưng còn nói thẳng ra.

Hoắc Ngập nhìn vẻ mặt của cô, suy nghĩ tới lời nói lúc trước của Đỗ Thừa Tư, chuyện gì mà bạn trai không thể nghe?

Châm ngòi ly gián nên không thể nghe?

Hoắc Ngập đã nhanh chóng hiểu rõ Lâm Kiều đang nói về vấn đề gì?

“Người khác em nói là Đồng Đồng?”

Lâm Kiều vốn dĩ muốn kết thúc đề tài này, đúng là cô đã nghĩ sai rồi, nếu cô thích anh, thì không nên suy nghĩ tới việc trước kia, nhưng không nghĩ tới hiện tại Hoắc Ngập còn gọi thân mật như vậy.

Cảm xúc của cô nhanh chóng phập phồng, rút tay về rời khỏi ôm ấp của anh

Hoắc Ngập cười một tiếng, dường như hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào, còn tới gần cười hỏi, “Chị đang ghen à?”

Lâm Kiều thấy anh còn đang cười, thả kẹo trong tay xuống, cầm lấy gối ôm sô pha, ôm vào trong ngực chống đỡ anh.

Hoắc Ngập duỗi tay gác lên sô pha phía sau lưng cô, cố ý nhẹ giọng nói, “Để anh suy nghĩ thử xem, chị đang ăn dấm của người bạn gái nào đây?”

Bạn gái nào, còn có mấy người?

Quả nhiên anh từng có rất nhiều bạn gái, còn muốn nói trước mặt cô!

Trong lòng Lâm Kiều đột nhiên đau xót, ném gối ôm bên người ra, đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại bị Hoắc Ngập duỗi tay kéo về, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực anh.

Cô vội vàng giãy giụa muốn dậy, nhưng sức lực đánh không lại anh, ngược lại còn bị anh ôm chặt chẽ trong ngực, trong lúc nhất thời tức giận nói thật to, “Anh buông em ra!”

Hoắc Ngập nhịn không được cười rộ, “Chị tức giận thật hung dữ, anh cũng giữ không được.”

Lâm Kiều cũng không giãy giụa, tức giận nói không nên lời, “Hoắc Ngập, anh để em một mình một lát.”

Hoắc Ngập vẫn không hề nhịn xuống tươi cười trên mặt, duỗi tay ôm lấy cô, “Tức giận như vậy à, mặt đều tức đỏ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Lâm Kiều dựa vào trong lòng ngực anh, hốc mắt cũng tức đỏ, cô đúng là không có cách nào khuyên chính mình rộng lượng.

Hoắc Ngập ôm cô mềm như bông, có chút luyến tiếc, tùy ý lấy di động ra, tìm được số của Đồng Đồng

Lâm Kiều sửng sốt, “Anh muốn làm gì?”

Hoắc Ngập thong thả ung dung mà nói, “Để con bé giải thích một chút, miễn cho chị lại muốn đòi chia tay.”

“Không nên.” Lâm Kiều vội vàng duỗi tay, Hoắc Ngập đã dịch điện thoại ra xa, không những gọi qua còn mở to loa ngoài.

Lâm Kiều có chút nóng nảy, vội vàng ngồi dậy, “Đừng gọi quấy rầy người ta, em không có ý muốn chia tay với anh, chỉ là giận chính mình, nếu như em dũng cảm một chút, chúng ta nói không chừng cũng đã kết hôn, là em giận chính mình, đã nhường anh cho người khác.”

Lâm Kiều nói hốc mắt cũng đỏ, là thật sự rất hối hận, hiện tại dấm cũng chỉ có thể buồn ăn.

Hoắc Ngập nghe vậy dừng lại, di động giây tiếp theo đã chuyển được, bên trong truyền ra giọng nói của một cô bé, đọc từng chữ còn không rõ ràng, “… Anh trai!”

Bên trong còn có giọng của dì Tôn, “Là A Ngập gọi tới?”

“Vâng, cháu muốn nói chuyện với anh trai!”

Lâm Kiều nghe được trợn tròn mắt.

Hoắc Ngập nhìn cô, vẫn không nói gì.

Lâm Kiều cảm giác tầm mắt của anh sắp nhìn xuyên qua cô, đỏ hồng trong hốc mắt nhạt bớt, thay thế chính là xấu hổ buồn bực, vừa rồi cô đã nói gì đó!

Trong điện thoại liên tiếp truyền đến giọng nói non nớt của một cô bé, “Anh trai, chừng nào thì anh đưa em đi ăn ngon?”

Lâm Kiều vội vàng đẩy anh, Hoắc Ngập mới phản ứng lại, nói với di động, “Hiện tại anh có việc, một thời gian nữa sẽ mua cho em, em cần phải nghe lời dì Tôn.”

Anh nói xong liền tắt điện thoại, bắt lấy tay cô, trực tiếp đè ép lên, “Lời nói vừa rồi em lặp lại lần nữa.”

Lâm Kiều giống như cá bị ấn trên thớt, không chỗ dung thân, “Anh có em gái từ khi nào vậy?”

“Của ba anh ở bên ngoài, đón về chưa lâu.” Hoắc Ngập thuận miệng giải thích một câu, nhìn cô, cười có chút hư, “Chị cũng rất biết lừa người, hóa ra đã sớm muốn kết hôn cùng anh?”

Lâm Kiều có chút vô lực chống đỡ, tầm mắt chuyển qua bên cạnh, nói sang chuyện khác, “Hóa ra Đồng Đồng không phải bạn gái cũ của anh à, là em hiểu lầm.”

Hoắc Ngập nhìn cô thật lâu, mới thấp giọng nói, “Anh lớn như vậy, bạn gái cũ từ đầu tới cuối cũng chỉ có một người.”

Lâm Kiều nghe được tim đập hơi ngừng, nhìn về phía anh, cổ họng như bị mất tiếng, phát không ra âm.

Hoắc Ngập nhìn cô, cười nói, “Anh chờ đã nhiều năm, cô ấy mới một lần nữa trở thành bạn gái của anh.”

Trong mắt Lâm Kiều dâng lên khí nóng, tầm mắt cũng có chút mơ hồ, hóa ra bạn gái cũ kia là cô, bạn gái ham chơi cũng là cô…

Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, chậm rãi tới gần bên tai cô, giọng thấp đến kỳ cục, “Chị ghen cũng thật giỏi, làm cho anh bị cứng rồi.”

*


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.