Edit: Hà Thu
Tuy mười tám bức họa trên bình phong không ghi lạc khoản ký tên, nhưng làm sao Thẩm Nghi Thu có thể không nhận ra được nét bút của ngoại tổ phụ được.
Những họa sĩ đương thời thường hay dùng những phương pháp vẽ như “Xuân tằm nhả tơ”, dùng nét bút mảnh như sợi tóc vô cùng tinh tế, vẽ ra nữ tử cũng có thân hình khá đẫy d4, mặt tròn xoe vô cùng kiều diễn xinh đẹp.
Mà những nữ tử trước mắt này lại dùng lá ngọc lan tô lại theo kiểu “con giun”. Đường cong biến hóa linh động, những nữ tử trong tranh vừa mảnh mai vừa tao nhã, xương khớp rõ ràng. Rất có phong thái của thời đại lục triều, chính là phong cách “Thiệu gia” điển hình.
Tuy thời gian ngoại tổ phụ đảm nhiệm vẽ tranh trong cung không quá dài, nhưng những bức tranh của ông đều được cố hoàng đế vô cùng yêu thích. Hầu hết các bức tranh sau này đều được chôn xuống hoàng lăng theo tiên đế, những bức còn lại trong cung cũng không nhiều. Một bộ bức tranh bình phong hoàn chỉnh như vậy thực sự rất hiếm thấy.
Càng quan trọng hơn là phương hướng và nét vẽ của hai nhân vật Tề Khương cùng Vệ Cơ có chút khác biệt rất nhỏ so với những bức tranh khác. Người ngoài có lẽ sẽ không nhìn ra được, nhưng Thẩm Nghi Thu là người thuận tay trái, đương nhiên cũng nhìn ra được người vẽ tranh cũng là người thuận tay trái.
Thẩm Nghi Thu còn nhớ sức khỏe của ngoại tổ phụ trong những năm tháng về già sau này không được tốt lắm. Những lúc có nhiệm vụ quan trọng, mẫu thân sẽ vẽ thay cho ông.
Mẫu thân rất thích vẽ tranh, của hồi môn của bà lúc xuất giá chính là những bức tranh vẽ bà từ khi còn nhỏ tới lúc trưởng thành.
Về sau đi Linh Châu, bà lại vẽ thêm rất nhiều nữa. Sông núi của Sóc Phương, cỏ cây, dê bò, ngựa, thôn làng…
Nhưng thứ bà thích nhất chính là vẽ rừng đào. Ở Hách Liên có một vườn trái cây rất rộng lớn, có rừng đào bạt ngàn. Mỗi khi tới thời điểm hoa đào nở rộ, gia đình bọn họ lại đi vào rừng du ngoạn.
Về sau bà bị bệnh không đi ra ngoài được nữa, chỉ có thể dựa vào kí ức ở trong đầu để tái hiện lại quang cảnh mây trời lộng lẫy qua từng nét bút.
Trước khi Thẩm Nghi Thu trở về Trường An, lão quản gia đã đóng gói hết tranh của mẹ nàng cho vào mấy chiếc rương lớn và vận chuyển tất cả bọn chúng về Trường An.
Những chiếc rương lớn đó không chỉ chứa đựng tranh vẽ của mẹ nàng, mà cũng là nơi chứa đựng những ký ức mà nàng quý trọng nhất.
Thế nhưng sau khi trở về Thẩm gia, tổ mẫu liền đem những người nàng mang về từ Linh Châu như quản gia, nô bộc và nhũ mẫu đuổi hết ra khỏi phủ. Những bức tranh trong mấy cái rương đó, Thẩm Nghi Thu cũng chưa từng được nhìn lại thêm một lần nào nữa.
Thời gian về sau nàng cũng có hỏi, nhưng tổ mẫu chỉ nói do đường từ Linh Châu tới Trường An xa xôi vạn dặm, trên đường đi đã rơi mất hết rồi.
Lần đầu tiên khi Thẩm Nghi Thu bị tổ mẫu nhốt vào Tây viên, chính là bởi vì nàng khóc nháo đòi mấy bức họa của mẫu thân nàng.
Sau này khi nàng muốn nhìn lại những bút tích của mẫu thân, chỉ có thể đến chùa Đại Từ Ân xem mấy bản kinh do mẹ nàng viết ra.
Nhưng mà hai mươi năm đã trôi qua rồi, những bức vẽ kia đã sớm bị phai màu loang lổ. Lại còn được nhiều họa sĩ khác thêm bớt vẽ lại, từ lâu đã hoàn toàn thay đổi không còn giống bản gốc nữa.
Không nghĩ là đã qua nhiều năm như vậy, thế mà giờ này ở đây nàng lại có thể một lần nữa trông thấy tranh của mẫu thân vẽ.
Thẩm Nghi Thu đứng ngây người nửa ngày, tầm mắt dần trở nên mờ mịt.
Tương Nga ở một bên nhìn thấy, trong lòng không khỏi lo lắng. Nàng biết tiểu thư nhà mình ghét cay ghét đắng mấy thứ như Nữ Giới, Nữ tứ thư và Liệt nữ truyện. Nhưng dù sao đây cũng là quà mà Thái tử tặng nàng trong ngày sinh nhật, cho dù không thích, cũng không thể nào ấm ức tới nỗi òa khóc lên như vậy chứ. Chuyện này mà để Thái tử biết thì người sẽ nghĩ như thế nào đây?
Nàng lặng lẽ nháy mắt cho Tố Nga, nhưng Tố Nga cũng đang sững sờ. Nàng cũng không thể nào hiểu nổi, quà tặng sinh nhật của Thái tử không phải là Nhật tương quân sao? Tại sao lại đổi thành bình phong rồi?
Thẩm Nghi Thu lấy lại tinh thần, cố nén nước mắt, nói với Lai Ngộ Hỉ:
– Làm phiền trung quan về bẩm báo lại với điện hạ, cảm ơn lòng tốt của điện hạ. Thần thiếp vô cùng cảm kích, về sau sẽ đích thân đi tới tạ ơn.
Lai Ngộ Hỉ thấy nàng mang bộ dạng này, nào còn không hiểu nữa chứ. Hắn âm thầm vui mừng, có lẽ là phần lễ này đã chạm vào trái tim của Thái tử phi rồi. Không uổng công điện hạ thức khuya tới mức hai mắt đỏ bừng, ở trong kho của Sùng Văn điện tìm kiếm suốt đêm.
Hắn mỉm cười, hành lễ nói:
– Đây là do điện hạ đích thân chọn lựa, chỉ mong nương tử sẽ thích.
Thẩm Nghi Thu dịu dàng liếc nhìn thoáng qua nét chữ của mẫu thân, hai mắt đẫm lệ ôn nhu nói:
– Ta rất thích.
Lai Ngộ Hỉ chỉ muốn nhanh chóng trở về báo tin tốt này cho điện hạ nhà mình, hắn liền dẫn tiểu thái giám thối lui khỏi Thừa Ân điện.
Bọn họ vừa đi, Thẩm Nghi Thu lập tức cho lui hết cung nhân.
Xung quanh chỉ còn lại hai người Tố Nga và Tương Nga, nàng chẳng nhịn được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống.
Hai tỳ nữ đều bị nàng dọa cho cuống quýt, Tố Nga vội hỏi:
– Tiểu nương tử sao vậy?
Thẩm Nghi Thu bật khóc thành tiếng, âm thanh nghẹn ngào nhưng cũng tràn đầy vui mừng:
– Ta Nga, đây là những bức tranh do ngoại tổ phụ cùng a nương ta vẽ…
Tố Nga kinh ngạc thốt lên “A” một tiếng, lập tức cũng khóc theo, vừa khóc vừa nói:
– Nương tử đừng khóc, hôm nay là sinh nhật của nương tử, không thể khóc được…
Thẩm Nghi Thu mức nở một hồi, sau đó cũng chậm rãi bình tâm trở lại.
Tương Nga bê chậu nước lạnh tới, vắt sạch khăn rồi chấm lên khóe mắt nàng:
– Tí nữa khách khứa tới chúc mừng, không thể để bọn họ nhìn ra được.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
– Vừa nãy do ta quá vui mừng nên nhất thời không kiềm chế được.
Tương Nga lại nhìn Tố Nga một chút, vừa bực mình vừa buồn cười:
– Ngươi cũng hay thật đấy. Không khuyên nương tử thì thôi, lại còn khóc theo nữa.
Tố Nga vừa khóc thút thít vừa nói:
– Đổi lại là ngươi, không chừng còn khóc nhiều hơn ta…
Nàng lau nước mắt, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng:
– Điện hạ đối với nương tử nhà chúng ta rất tốt.
Vừa nói vừa âm thầm dò xét sắc mặt của Thẩm Nghi Thu. Bây giờ từ trên xuống dưới ở Thừa Ân điện này, chỉ có mỗi nàng biết về chuyện của Nguyệt tương quân. Nàng không rõ vì sao Thái tử lại đổi thành bình phong, nhưng chỉ nhìn những bình phong này, cũng biết hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Thẩm Nghi Thu im lặng thật lâu, chỉ khẽ thở dài một hơi, chẳng nói câu nào.
Nàng ngồi lặng lẽ trong điện một lát, đợi nước mắt cùng chóp mũi đỏ ửng nhạt màu đi một chút mới gọi Tương Nga tới giúp nàng dùng phấn che đi, lúc này mới cho cung nhân nội thị tiến vào.
Nàng gọi thái giám chuyển bức bình phong do chính mình vẽ đem vào trong kho. Lại đem bình phong của ngoại tổ phụ cùng mẫu thân chuyển đến trước giường. Sau khi tinh tế quan sát hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy, gọi cung nhân tới hầu hạ mình thay đổi quần áo cùng trâm cài, rồi đi về phía trước điện.
Chỉ chốc lát sau, những khách khứa tới chúc mừng cũng lần lượt đi vào.
Vì đây là sinh nhật của Thái tử phi nên hầu như toàn bộ nữ quyến của các gia đình vương tôn quý tộc đều có mặt. Cho dù không thể đích thân tới chúc mừng, cũng sẽ sai người đưa lễ vật tới. Chỉ một lúc sau, trong đình, dưới hiên chất đầy đủ các loại rương lớn nhỏ với những màu sắc khác nhau. Tơ lụa, cây kim ngân, bảo điền cùng gấm vóc tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Nữ quyến Thẩm gia được cung nhân dẫn đường đi xuyên qua hành lang. Những người khác thì còn tốt, nhưng mắt của phu nhân nhị phòng Phạm thị cùng mấy đứa con gái cơ hồ sắp toé ra lửa tới nơi.
Vì trả nợ cho Thẩm Nghi Thu, vốn liếng của nhị phòng của bọn họ gần như đã móc rỗng hết hơn phân nửa. Thẩm nhị lang nhất quyết không chịu bán ruộng đất với của hàng để lấy tiền nên ép phu nhân Phạm thị đi mượn của nhà mẹ đẻ. Chắc trong thành Trường An cũng chẳng có ai biết, rằng Thái tử thà trọng dụng cữu phụ của Thái tử phi chứ cũng không muốn dùng người của Thẩm gia.
Phạm thị vô cùng ấm ức. Cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ mà bán một trang viên cùng hai cửa hàng, lại lấy hết của hồi môn ra, lúc này mới miễn cưỡng lấp được cái lỗ thủng kia.
Thẩm tứ nương đã nghị định việc hôn sự. Lúc đầu của hồi môn cũng coi như đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như thế này, của hồi môn của nàng cũng không tránh khỏi bị vạ lây, cuối cùng bị rút đi một nửa.
Phủ An Bình bá biết được việc này, liền nạp cho chồng tương lai của nàng liền lúc hai phòng quý thiếp. Thẩm tứ nương gần như tức muốn nổ phổi, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Nếu nàng còn muốn gả vào bá phủ, cũng chỉ có thể tạm thời kìm nén cơn giận.
Trong lòng nữ quyến Thẩm gia là một mảnh mây đen u ám, nhưng vẫn cố làm ra vui sướng hạnh phúc. Không thể để cho những ánh mắt còn lợi hại hơn cả đao kiếm của nhóm quý nữ kia nhìn ra bọn họ bất hòa với Thái tử phi được.
Làm sao Thẩm Nghi Thu không biết đám người Thẩm gia nghiến răng nghiến lợi như thế nào khi nhìn thấy mình, nàng cũng không khỏi có chút mất hứng ngay trong ngày vui của bản thân. Thật đáng tiếc vì nàng vẫn mang họ Thẩm, những trường hợp thế này vẫn không thể tránh được phải nhìn thấy bọn họ.
Nữ quyến Thẩm gia đi vào bên trong đại sảnh. Thẩm tứ nương âm thầm dò xét xung quanh, liền nhìn thấy Thẩm Nghi Thu đang ngồi ở ghế chủ tọa phía bên trên. Búi tóc như mây ẩn hiện giữ sức đám sương mù được cố định bởi trâm hoa vàng kim long lanh sáng chói, trên đỉnh đầu cài trâm loan điểu ngậm minh châu, những viên ngọc đều to cỡ móng tay, ánh sáng luân chuyển, khiến cho người nhìn mê mẩn hoa mắt.
Chắc hẳn là ở Đông cung được sống an nhàn sung sướng nên khuôn mặt Thẩm Nghi Thu cũng sáng loáng như ngọc. Mắt đẹp rất có thần thái, ánh mắt long lanh, thần thái ung dung so với minh châu trên tóc nàng còn có phần chói lóa hơn.
Thẩm tứ nương gần như cảm thấy có chút tự ti mặc cảm. Bởi vì bị Thẩm Nghi Thu ép trả nợ, nên lúc này tỷ muội mấy người bọn họ cũng không dám đánh trâm mới, chỉ có thể cài lại trâm cũ trước kia. Trên đâu nàng là một cây trâm màu tím thuỷ tinh, nhưng bây giờ so sánh với Thái tử phi, ngay cả viên thuỷ tinh thạch này tựa hồ cũng có chút xám xịt.
Thẩm lão phu nhân nhìn thoáng qua đứa cháu gái đang ngồi ở vị trí cao cao tại thượng trên kia, trong lòng ngũ vị tạp trần. Chính là bà đã một tay đưa nó lên tận trời xanh, nhưng hiện tại trong lòng bà tràn đầy cảm giác hối hận rồi.
Bà trấn tĩnh lại, dắt các nàng dâu, cháu gái tiến lên hành lễ:
– Thần phụ bái kiến Thái tử phi nương nương. Chúc nương nương phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.
Lại trình lên danh mục quà tặng:
– Đây là lễ vật tặng cho nương nương, cầu chúc nương nương thiên tuế.
Thẩm Nghi Thu lệnh cho cung nhân nhận lấy, cũng không nhìn nhiều, chỉ thản nhiên nói:
– Tổ mẫu, bá mẫu và chư vị đường tỷ muội không cần đa lễ.
Mặc dù ban thưởng cho mọi người ngồi xuống, nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ. Phảng phất như mấy người này không phải người thân ruột thịt của nàng, chỉ là một số người quen xã giao bắt buộc phải tiếp đón.
Chỉ chốc lát sau, người của Thiệu gia cũng tới. Thái độ của Thẩm Nghi Thu đột nhiên khác hẳn, nàng lôi kéo cữu mẫu với biểu tỷ lại gần hỏi han ân cần, tình cảm thân mật thể hiện rất rõ.
Mọi người ở bên trong đại sảnh đều nhìn thấy ở trong mắt, tuy trên mặt cũng không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đều âm thầm suy tư.
Trước kia bọn họ chỉ nghĩ là Thẩm gì đã chọc giận tới Thái tử, nhưng bây giờ nhìn tình cảnh này, bọn họ hình như đã đắc tội với cả Thái tử phi luôn rồi. Một số người có tâm tư nhạy bén đã nhanh chóng suy luận ra, rằng không chừng người mà Thẩm gia đắc tội chính là Thái tử phi. Thái tử vì thương vợ nên cũng nổi nóng, về sau mới trút giận lên Thẩm nhị lang.
Thẩm nhị lang bị cách chức, xem ra cái cây lớn đông cung này bọn họ cũng chẳng còn tư cách mà dựa vào nữa rồi. Toàn bộ Thẩm gia bây giờ chỉ còn lại mấy bộ xương cốt trong mộ tổ tiên để có thể tự hào thôi.
Ngược lại là cữu phụ Thiệu An của Thái tử phi, nhìn thì có vẻ không màng sự đời, nhưng lại nhờ được gió đông mà bay thẳng lên mây xanh.
Dòng dõi nhà Thiệu gia tuy không giàu sang, nhưng Thiệu An lại xuất thân từ khoa tiến sĩ chính cống, tài năng lẫn thực lực đều rất tốt. Bây giờ chỉ còn thiếu chút thời gian, đợi tới khi thái tử đăng cơ, chắc chắn ông ấy cũng sẽ gia nhập con đường chính sự.
Là tiểu nương tử duy nhất của Thiệu gia, Thiệu Vân lập tức trở thành tiêu điểm được các vị phu nhân, các nương tử khác chú ý đến. Vừa nghe nói nàng chưa đính hôn, nụ cười trên mặt các vị phu nhân lại rạng rỡ thêm mấy phần.
Thẩm lão phu nhân nhìn ở trong mắt, tức giận tới mức ngực đau âm ỉ. Bà nghĩ rằng khi cháu gái ở trước mặt mọi người thì ít nhất cũng sẽ giữ lại ba phần thể diện cho người nhà, vậy mà không nghĩ nàng hoàn toàn chả có chút cố kỵ nào. Sớm biết như thế, bà cần gì phải lấy vốn riêng ra trả nợ làm gì!
Thẩm Nghi Thu ở phía sau tiếp đãi khách nữ, còn thái tử thì ở trước viện chiêu đãi khách nam.
Bận rộn cả một ngày, vợ chồng hai người đều mệt tới kiệt sức.
Uất Trì Việt tiễn khách ra về, vừa trở lại Trường Thọ viện, đang định đi tắm rửa thay quần áo thì nghe thấy hai tiếng chó sủa quen thuộc.
Lai Ngộ Hỉ nhìn con chó săn nhỏ một chút, hỏi:
– Điện hạ, con chó này vẫn giữ lại nuôi ở trong vườn, hay là đem trả về phủ cho Ngũ điện hạ?
Đã không có ý định đưa cho Thái tử phi nữa, thì đương nhiên cũng chẳng cần giữ lại con chó này ở trong Trường Thọ viện làm gì.
Uất Trì Việt đang muốn sai người đưa nó tới hậu viện thì tự dưng Nhật tương quân lại sủa vang hai tiếng, rồi đột nhiên như đang thút thít.
Uất Trì Việt rút lại lời định nói, quay mặt sang một bên:
– Không cần, cứ để nó ở lại đây, cô nuôi.
Con chó tên gọi là tương quân kia vẫn đang “nghẹn ngào nức nở”, giống y hệt một tiểu tức phụ mới phải chịu ấm ức. Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm nói:
– Ôm nó vào đây.
Cả ngày nay hắn không ở Trường Thọ viện, chút nữa còn phải tới Thừa Ân điện, chỉ có chút thời gian ít ỏi này mới có thể gặp được Nhật tương quân.
Một lát sau, tiểu thái giám ôm con chó nhỏ vào trong điện.
Cả người Uất Trì Việt toàn là mùi rượu, còn Nhật tương quân lại được tắm rửa bằng xà bông thơm rồi nên mùi vị của chó cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
Thái tử cho tiểu thái giám lui ra ngoài, rồi ôm chó săn nhỏ tới trước mặt, nhìn vào đôi mắt đen tròn của nó, hắn nhịn không được mà cong khóe miệng lên:
– Nhật tương quân, từ nay về sau ngươi chính là chó của cô.
Nhật tương quân lè lưỡi như muốn li3m hắn nhưng không thể đạt được mục đích, đành phải tự li3m mũi mình.
Uất Trì Việt nhẹ nhàng xoa đầu nó, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
– Không được cậy sủng sinh kiêu.
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến âm thanh của Thẩm Nghi Thu:
– Điện hạ ngủ chưa?
Trong lòng Uất Trì Việt run lên, đang định sai người ôm chó ra ngoài thì mành trúc đã khẽ động.
Dưới tình thế cấp bách, Uất Trì Việt chỉ có thể nhét Nhật tương quân vào trong vạt áo trước ngực rồi bịt nó lại.