Edit: Hà Thu
Chó săn nhỏ được đặt cho một cái tên vô cùng uy phong lẫm liệt, nhưng bản thân nó lại không có một chút phong thái vững vàng của đại tướng Thái Sơn một chút nào. Một bên vừa nhỏ giọng sủa gâu gâu, một bên vừa nhấc hai chân trước lên muốn nhào vào người Uất Trì Việt. Hắn ghét bỏ lui về phía sau mấy bước:
– Đi ra chỗ khác, khắp người toàn là mùi vị của chó.
Nhóm cung nhân nội thị đứng ở một bên dở khóc dở cười, trong lòng không khỏi oán thầm. Nhật tương quân đến cùng cũng chỉ là một con chó nhỏ thôi, còn có thể có mùi vị gì khác chứ?
Uất Trì Việt có chút trầm ngâm. Con chó này dáng vẻ vừa ngốc lại vừa đần, còn chưa được dạy dỗ tí quy củ nào cả. Cũng không biết có thể chiếm được sự yêu thích của Thái tử phi hay không nữa.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, chỉ cảm thấy cứ thế này đem đi tặng thì có vẻ không ổn cho lắm. Cần phải dạy dỗ cho tốt đã.
Nghĩ xong, hắn liền nói với tiểu thái giám:
– Lấy chút thịt hoẵng với thịt hươu khô tới đây.
Chỉ chốc lát sau, thịt khô đã được đem ra. Uất Trì Việt cầm một miếng lên, đung đưa trước mặt chó săn nhỏ:
– Nhật tương quân, làm động tác cúi chào đi.
Nhật tương quân không chút để ý tới lời chỉ thị của hắn, chỉ kêu lên hai tiếng vui mừng rồi nhào về phía trước, muốn đoạt lấy miếng thịt khô trong tay hắn.
Uất Trì Việt đương nhiên là nắm chặt không buông, Nhật tương quân bèn đi lên li3m ngón tay hắn. Uất Trì Việt chỉ cảm thấy có vật gì đó vừa mềm lại vừa ướt lướt qua ngón tay hắn. Lông tơ hắn dựng đứng, một dòng máu nóng xông thẳng lên đầu, suýt chút thì ngất đi.
Bọn hạ nhân đều biết Thái tử mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, loài vật sống suy nhất hắn có thể chịu được chính là ngựa. Vì ngựa mỗi ngày đều được tắm rửa sạch sẽ bằng xà bông nên không có mùi gì lạ.
Mấy thái giám đứng gần đó ngay lập tức tiến lên cứu giá. Người nâng, người đỡ, người lấy nước, người thì ôm chó.
Chưa qua một giây sau liền có người bưng nước xả tới. Uất Trì Việt không kịp chờ đợi mà nhúng tay luôn vào trong chậu, lại dùng đậu tắm xoa đi xoa lại không biết bao nhiêu lần. Tận tới khi da tay đều bị đỏ hết lên, lúc này hắn mới tiếp nhận khăn để lau khô tay.
Một tiểu thái giám nói:
– Điện hạ, để nô tài đưa Nhật tương quân vào trong vườn, gọi người tới chăm sóc nó mấy ngày, đảm bảo sẽ dạy dỗ nó ngoan ngoãn hơn.
Mặc dù Uất Trì Việt không thích thả chim hay nuôi chó, nhưng trong Đông cung vẫn có nuôi một vài con chim ưng để phục vụ cho việc săn bắn. Hoàng đế rất thích đi săn, trước kia cứ đến lúc nhàn rỗi không có việc gì là sẽ thả chim đi săn. Tuy bây giờ đã đắm chìm vào cầu tiên vấn đạo, nhưng khi tới mùa đông hằng năm ông vẫn triệu tập tôn thất cùng quần thần, tới vườn Thượng Uyển săn bắn mấy ngày cho thỏa niềm đam mê.
Vì thế đương nhiên trong Đông cung sẽ có nô bộc riêng chuyên về thuần phục chim chóc.
Uất Trì Việt đang muốn gật đầu, chợt liếc mắt nhìn qua con chó săn nhỏ béo tròn đang mở to đôi mắt ngây thơ ra nhìn mình, vì thế hắn lại có chút chần chờ. Uất Trì Việt nhíu mày, con chó này ngu ngốc như vậy, cũng không biết có bị mấy con khác bắt nạt hay không?
Nếu không may nó bị thương, chỉ sợ Thái tử phi sẽ càng khó chịu hơn.
Huống chi hắn cũng chưa từng nghe nói người thuần chim thì huấn luyện chó như thế nào. Nếu muốn chó cúi đầu nghe lời trước những phương pháp đó, chỉ e là nó cũng phải nếm trải không ít khổ sở.
Nghĩ đến đây, Thái tử liền thay đổi chủ ý:
– Không cần, cứ để nó ở lại Trường Thọ viện, ta sẽ tự mình dạy nó.
Chỉ là một con chó thôi mà, sao có thể làm khó hắn được?
Uất Trì Việt chưa từng tiếp xúc nhiều với động vật. Thời gian còn lại tới ngày sinh nhật Thái tử phi cũng chỉ còn mười mấy ngày nữa, nhưng hắn tự tin mình có thể thuần phục được nó. Nhất định phải khiến loài động vật vô tri ngu dốt này phục tùng dưới chân bậc quân vương tài hoa giỏi giang là hắn mới được.
Thái tử một khi đã ra quyết tâm làm chuyện gì đó, thì sẽ tận tâm làm hết sức mình. Mấy ngày này nhân lúc phải nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng ở phòng trước tiền viện, ngoại trừ lúc được sách hoặc triệu kiến hạ thần ở bên ngoài ra, thời gian còn lại hắn đều dùng để đối phó với Nhật tương quân.
Không tới mấy ngày, chó săn nhỏ được Thái tử nuôi mập hơn một vòng nhờ việc suốt ngày cho ăn thịt thỏ hầm, thịt cừu hấp và thịt hươu khô, bộ lông đen mượt lại càng thêm bóng loáng. Quả thực sáng tới mức có thể so sánh với cái gương mà hằng ngày Thái tử hay soi.
Tuy nhiên sự huấn luyện của Thái tử lại không có hiệu quả gì mấy. Chó săn nhỏ không những không biết đi bằng hai chân, mà thậm chí có khi nó vẫn còn chưa biết mình là ai. Nhóm cung nhân cùng thái giám gọi “Nhật tương quân”, nó liền dơ hai chân sau lên, rướn cổ, trợn tròn hai mắt, hướng về phòng ngủ của Uất Trì Việt mà nhìn quanh một vòng. Nó le lưỡi, vẫy đuôi, nũng nịu sủa hai lần.
Bọn cung nhân cùng nội thị đều nghi ngờ cái tên Nhật tương quân này là biệt danh của Thái tử. Nhưng cũng chẳng có người nào dám đem suy nghĩ đại nghịch bất đạo này mà nói ra khỏi miệng, cho dù trong lòng có suy nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy vô cùng tội lỗi rồi.
Chỉ có bản thân Thái tử cảm thấy việc huấn luyện có hiệu quả rất lớn. Tuy Nhật tương quân chưa thể hiểu chuyện hoàn toàn, cũng không học được cách hành lễ mừng sinh nhật. Nhưng tốt xấu gì cũng không còn li3m tay hắn nữa, tướng ăn cũng nho nhã sạch sẽ hơn một chút rồi.
Thái tử tranh thủ từng giây từng phút để huấn luyện chó. Đêm tối ở Trường Thọ viện, đến bữa tối cũng không dám ăn cùng Thái tử phi. Hắn chỉ nói phong hàn chưa khỏi, sợ lại lây bệnh qua cho nàng.
Vì thái tử lâm bệnh nên việc học võ vào mỗi buổi sáng đương nhiên cũng bị gián đoạn. Khoảng thời gian này Thẩm Nghi Thu lại vô cùng nhàn nhã.
Mỗi sáng sớm nàng sẽ tới tiền viện thăm bệnh vấn an, nhưng mà cũng chỉ ngồi một lúc là rời đi ngay. Uất Trì Việt cũng không giữ nàng lại. Nàng nhớ có hai lần nàng đứng dậy cáo lui, rõ ràng trông thấy trong mắt hắn có thần sắc giống như là “trút được gánh nặng” vậy.
Thẩm Nghi Thu cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Kiểu sống tương kính như tân này rất hợp ý của nàng, cứ thân mật giống như lúc trước ngược lại khiến nàng rất mất tự nhiên.
Nỗ lực biểu đạt tình cảm nhưng không được đáp lại, thì đương nhiên là ai cũng sẽ cảm thấy thất vọng. Huống chi người này là Thái tử quý tộc Uất Trì Việt, từ trước tới nay chỉ có người khác đến nịnh ngọt hắn, chứ không bao giờ có chuyện hắn lại phải chạy theo để lấy lòng người khác.
Thẩm Nghi Thu biết sớm muộn gì thì sự kiên nhẫn của hắn cũng sẽ cạn kiệt. Bây giờ hắn trở nên lạnh nhạt, nàng cũng chỉ cảm thấy là “lẽ ra nên như vậy” từ lâu rồi.
Vậy mà hắn cũng mấy lần sai người đưa đồ tới Thừa Ân điện cho nàng, khiến nàng dở khóc dở cười. Kỳ thực là đời này hắn đối với nàng đã là hết mực tử tế và quan tâm rồi. Bây giờ muốn thu hồi lại sủng ái, cũng phải nghĩ cách kiếm cái gì đó để đền bù. Ngược lại là nàng, vì những chuyện của đời trước mà luôn đối xử lạnh nhạt với hắn, đúng là có chút không công bằng rồi nhỉ?
Nhưng mà dù sao Uất Trì Việt cũng là một bậc quân vương cao quý, xưa nay chưa bao giờ thiếu người thực lòng ái mộ hắn. Thêm nàng cũng không nhiều, mà thiếu đi nàng cũng chẳng ít đi tí nào hết. Có lẽ hắn sẽ cảm thấy thất vọng vài ngày, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Thực ra nàng cũng chẳng cần đề cao bản thân quá, cũng chẳng nên thay hắn quan tâm làm gì.
Rất nhanh Thẩm Nghi Thu đã đem những suy nghĩ này quên sạch sành sanh. Không đến mười mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng rồi, mặc dù không muốn gióng trống khua chiêng tổ chức quá linh đình, nhưng Thái tử cũng đã phân phó mọi người trong Đông cung cứ tổ chức theo tục lệ mọi năm, nên cũng không thể nào quá mức xuề xoà đơn giản được.
Chuyện yến hội sẽ do nội phường và Gia Lệnh tự lo liệu, nhưng danh sách khách mời, sắp xếp chỗ ngồi lại bảo nàng quyết định.
Sinh nhật của Thái tử phi, người của Thẩm gia đương nhiên cũng phải vào cung chúc mừng. Nghĩ tới việc lại phải nói chuyện xã giao với mấy người kia, nàng lại cảm thấy có chút chán nản.
Hai vị lương đệ thấy thần sắc của Thái tử phi có chút mệt mỏi, lại tưởng rằng nguyên nhân là do Thái tử. Bọn họ dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm bất bình thay cho Thái tử phi. Đã yêu thích Hà Cửu nương như thế, lúc trước việc gì phải cố bày ra bộ dạng quân tử tình thâm với Thái tử phi làm gì.
Hai người sợ Thái tử phi đau buồn, nên mượn cớ lo liệu sinh nhật, ngày nào cũng chạy tới Thừa Ân điện.
Thẩm Nghi Thu nghe được từ chỗ cung nhân, rằng Tống lục nương cùng Vương thập nương vì nàng mà va chạm với Thái tử. Trong lòng nàng vô cùng cảm kích, nhưng cũng sợ hãi không thôi. Xử phạt thế nào đều trong một ý niệm của Thái tử, nếu nghiêm túc phân tích thì phạt cấm túc, trừ bổng lộc, giáng chức,… Tất cả đều vô cùng nhẹ nhàng rồi.
Nếu như bây giờ Thái tử không truy cứu, sau này gặp chuyện lại nhớ tới. Chẳng lẽ sẽ không có khúc mắc sao?
Hai người vừa mới vào cung, lại đều là người có tính cách hiền lành, đơn thuần. Vì nghĩa khí mà không ngại mạo phạm Thái tử, thế nhưng bọn họ lại quên mất rằng sau này bản thân phải sống ở Đông cung cả đời.
Thẩm Nghi Thu làm bạn với hai người lương đệ, vốn là muốn báo đáp ân tình đời trước bọn họ đưa than sưởi ấm cho nàng trong ngày đông giá rét. Muốn để những ngày tháng trong cung sau này của bọn họ trôi qua thư thái hơn một chút, nhưng ai ngờ lại biến khéo thành vụng.
Những suy nghĩ này tuy không thể nói ra khỏi miệng được, nhưng khóe mắt đuôi lông mày khó tránh khỏi sẽ hiện ra thần sắc lo lắng. Hai vị lương đệ nhìn thấy ở trong mắt, lại nhận định rằng đây là do Thái tử làm tổn thương Thái tử phi. Bọn họ thấy không đáng giùm nàng, dồn hết sức lực muốn làm nàng vui vẻ.
Gần đây Thái tử không đến, Thẩm Nghi Thu liền giữ bọn họ ở lại Thừa Ân điện dùng bữa tối. Ba người vừa uống rượu vừa trò chuyện, rồi nảy sinh hứng thú, hào hứng khoác thêm áo lông chồn rồi đi dạo chơi ở sau vườn. Có đôi khi chơi xong muộn quá, Thẩm Nghi Thu dứt khoát giữ luôn bọn họ ở lại Thừa Ân điện.
Mới trải qua mấy ngày thôi, nhưng ba người đã có ý muốn sống nương tựa lẫn nhau. Tống lục nương cùng Vương thập nương đều cảm thấy thay vì hao tâm tổn trí, cố gắng đi lấy lòng người phu quân bạc tình bạc nghĩa thì chẳng bằng cứ sống như bây giờ. Ăn chơi nhàn nhã rồi sống vui vẻ cùng nhau cho tới già.
Chẳng mấy chốc mà mười mấy ngày cứ thế trôi qua, nháy mắt một cái đã tới ngày hai mươi mốt tháng mười rồi. Ngày hôm sau chính là sinh nhật của Thẩm Nghi Thu.
Đây là buổi tiệc sinh nhật đầu tiên của Thái tử phi kể từ khi được gả vào Đông cung đến nay, buổi tiệc này cũng do đại thái giám Lai Ngộ Hỉ ở bên người Thái tử đích thân đi lo liệu. Tuy có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nhưng hầu như cũng đã tiến hành đâu vào đấy hết rồi.
Đêm đó, Lai Ngộ Hỉ lệnh cho tiểu thái giám kiểm tra lại lần cuối những thứ phải dùng cho yến tiệc ngày mai như bàn tiệc, thảm trải bàn, bình phong, tranh ảnh, rào chắn và các dụng cụ đựng đồ ăn thức uống. Đang kiểm tra lại thực đơn xem có sai sót gì không, thì có thái giám đến truyền lời, nói Thái tử gọi hắn tới Trường Thọ viện.
Lai Ngộ Hỉ lập tức chạy đến Trường Thọ viện. Chỉ thấy Thái tử đang ở dưới hiên kiên nhẫn dạy chó săn nhỏ hạ bái hành lễ chúc mừng sinh nhật. Còn con chó nhỏ kia mở to mắt liếc qua liếc lại nhìn chằm chẳng vào miếng thịt khô đang đung đưa trong tay hắn, nước bọt chảy tí tách trên mặt đất.
Vậy mà Thái tử cũng chẳng nhúc nhích, chỉ sợ người khác làm phiền mà nói:
– Nhật tương quân, nhìn kỹ, làm như ta đã nói. Làm tốt thì sẽ cho ngươi ăn.
Lai Ngộ Hỉ không tự chủ được mà bật cười, bước nhanh về phía trước để hành lễ.
Uất Trì Việt xoa xoa đầu Nhật tương quân, rồi đứng dậy nói với Lai Ngộ Hỉ:
– Mọi thứ cho buổi tiệc chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?
Lai Ngộ Hỉ nói:
– Xin điện hạ cứ yên tâm.
Uất Trì Việt đưa tay vào chậu nước cung nhân vừa bưng tới rửa sạch. Rửa xong vừa lau tay vừa đi vào trong điện, Lại Ngộ Hỉ theo sau.
Uất Trì Việt đi vào trong điện, cho lui hết cung nhân rồi hỏi Lai Ngộ Hỉ:
– Ngươi nói thật cho ta nghe, liệu nương tử có thích món quà này không?
Lai Ngộ Hỉ biết lai lịch của con chó này, cũng biết rõ thái tử mất bao nhiêu thời gian và công sức để huấn luyện nó nên nói ngay:
– Điện hạ đã dành biết bao tâm huyết cho nó, nương tử tất nhiên sẽ vô cùng cảm kích.
Uất Trì Việt nhẹ nhàng gật đầu:
– Đúng vậy, nếu nàng biết cô đã khổ tâm như thế nào, nhất định cũng sẽ biết cô rất tốt với nàng.
Hắn ngừng một chút lại nói:
– Ta chỉ sợ khi nàng trông thấy con chó này sẽ nhớ lại chuyện không vui trước đây. Mà ngày mai là sinh nhật của nàng rồi, cô chỉ muốn khiến nàng được vui vẻ. Nếu nàng không vui, thì sao có thể thấy cô tốt được chứ?
Lai Ngộ Hỉ có chút ngạc nhiên, lại lập tức thở dài trong lòng. Hắn hầu hạ Thái tử từ nhỏ, chưa từng thấy hắn muốn quan sát tâm ý và lấy lòng người ta như thế này bao giờ. Xem ra Thái tử phi đã thực sự tiến vào trái tim của điện hạ rồi.
Hắn suy tư chốc lát rồi nói:
– Điện hạ đối xử với nương tử rất chân thành, nương tử chắc chắn sẽ hiểu được sự khổ tâm của điện hạ thôi.
Uất Trì Việt cười khổ:
– Ngày mai chính là sinh nhật của nàng, bây giờ muốn tìm món quà khác thì cũng muộn rồi, chỉ có thể vào trong kho lựa mấy món đồ giống nhau mà thôi. Cho dù là có thời gian đi ra bên ngoài tìm, nhưng trong thiên hạ này làm gì có thứ gì có thể địch lại với Lan Đình Tự* được nữa?
* Tập thơ của Vương Hi Chi mà lần trước Uất Trì Việt tặng Thẩm Nghi Thu.
Lai Ngộ Hỉ nói:
– Không biết nương tử thích gì? Để nô lấy sổ sách ra chọn cùng điện hạ.
Uất Trì Việt trầm ngâm chốc lát rồi nói:
– Không cần, ngươi đi lấy chìa khóa mở ngân quỹ, để ta tự mình đi chọn.
Đêm đó, đèn trong nhà kho Đông cung sáng suốt một đêm.
Rạng sáng hôm sau, Thẩm Nghi Thu thức dậy rửa mặt thay quần áo. Trang điểm xong xuôi, liền có cung nhân đến bẩm báo, nói Lai Ngộ Hỉ tới đưa quà thay cho Thái tử điện hạ.
Thẩm Nghi Thu liền mời hắn đi vào.
Chỉ chốc lát sau, Lai Ngộ Hỉ chỉ huy mười mấy thái giám khiêng một bộ mười tám bức bình phong bằng gỗ đi vào trong điện.
Bức bình phong phủ gấm son đỏ, nhìn vui mừng rạng rỡ vô cùng.
Lai Ngộ Hỉ tươi cười đầy mặt, hướng Thái tử phi hành lễ:
– Nô phụng mệnh của Thái tử điện hạ mang lễ vật mừng sinh nhật tới cho nương tử. Chúc nương tử thân thể khỏe mạnh, phúc thọ trường tồn.
Thẩm Nghi Thu cười nói:
– Làm phiền trung quan rồi.
Nàng nhìn bức bình phong to lớn kia, không khỏi có chút lo lắng, ánh mắt chọn đồ của Thái tử rất khó mà nói. Hắn tặng quà sinh nhật cho nàng, vô luận như thế nào cũng phải sử dụng một thời gian. Đồ vật nhỏ thì thôi không sao, nhưng món đồ to như con quái vật thế này, nàng coi như không thấy cũng có chút khó khăn.
Cái ký ức về bức bình phong ly long kia vẫn còn rất mới mẻ trong đầu nàng, cũng không biết lần này là cái gì nữa.
Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Vẫn mỉm cười khuôn phép như cũ.
Lai Ngộ Hỉ khẽ gật đầu với hai vị tiểu thái giám. Hai người đi về hướng bình phong, mỗi người một đầu, đồng thời kéo tấm vải gấm bao phủ xuống.
Khi mọi người trong Thừa Ân điện nhìn thấy trận chiến này đã sớm hiếu kì muốn xem bên trong cái bình phong đó là gì. Lúc này đều đồng lòng ngưng thần nín thở, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Vải gấm trượt xuống, mười tám bức họa về các quý nữ được khảm trong khung gỗ cẩm lai bằng vàng và bạc được chế tác vô cùng tinh xảo hiện ra.
Bức họa này từng được cả giới quý tộc và bình dân đánh giá rất cao. Nhóm cung nhân cũng đều nhận ra, đây là “Liệt nữ truyện”.
Thẩm Nghi Thu nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Chẳng hiểu đời này Uất Trì Việt bị làm sao vậy? Lúc nào cũng ôm lấy Liệt nữ truyện không chịu buông bỏ.
Nhưng mà cũng may là bức họa này không phải do hắn đích thân “vẩy mực múa bút”. Bức họa của bình phong lần này kỹ thuật rất khác với bản “Liệt nữ truyện” kia, bởi vì dù sao nó cũng là bảo vật của cung đình.
Nàng đang lo lắng không biết nên để món bảo bối này ở đâu. Trong lúc lơ đãng nhìn nhiều hơn một chút, nàng bỗng nhiên ngẩn ngơ.