Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 102: 102: Manh Mối



Thái tử điện hạ trà trộn vào phủ thứ sử, còn một nhóm Thẩm Nghi Thu cùng Ngũ hoàng tử tiến về chùa Phổ Giác ở phía thành nam.

Hôm đó tiểu nữ nhi của Ngưu nhị lang chính là ở chùa Thông Giác gặp phải xe của Tào thứ sử, cuối cùng phải bỏ mạng ở Tào phủ.
Chùa Phổ Giác nằm ở trong phường thành nam, gần sát với biên giới La Thành.

Bên trong phường nhà cửa thưa thớt, nhìn hướng về phía nam, ra khỏi cửa thành chính là sản nghiệp điền trang cực lớn của Vạn gia.
Ngưu nhị là một trong số tá điền của Vạn gia, ngày thường ở bên trên điền trang.
Ngưu nhị lang vừa đi vừa nói với Uất Trì Uyên cùng Thẩm Nghi Thu:
– Chùa Phổ Giác kia chỉ là một ngôi chùa nhỏ, hương hỏa không thể nào thịnh vượng được, người tới cũng ít.

Hầu hết mọi người đi bái Phật đều sang chùa Sùng Chân ở gần đó, chỗ ấy có tượng Phật bảy tầng bằng gỗ, không gian cũng rộng lớn.
Hắn ngừng một chút nói:
– Hôm đó cũng chẳng biết tại sao Tam nương lại đột nhiên đi sang chùa Phổ Giác, kết quả…
Thẩm Nghi Thu nghe thấy giọng nói hắn lại có chút nghẹn ngào, nàng vội vàng chuyển đề tài câu chuyện:
– Trong chùa Phổ Giác có bao nhiêu tăng nhân?
Ngưu nhị lang nói:
– Ngoại trừ trụ trì bên ngoài chùa thì cũng chỉ có bảy, tám người thôi.
Thẩm Nghi Thu cùng Uất Trì Uyên trao đổi ánh mắt, trong lòng đều ngầm hiểu rõ.

Chùa Phổ Giác này quy mô nhỏ như thế, chẳng thể gọi là chùa miếu được, thực ra chỉ có thể xem là lăng miếu hoặc chiêu đề thôi*.

Tào Bân là thứ sử một châu, cho dù có đi lễ Phật cũng không thể nào chọn lăng miếu nhỏ hẻo lánh như thế này được.
* Dịch âm là Chá đấu đề xá.

Còn gọi là Chiên đấu đề xá.

Dịch ý là bốn phương, tăng bốn phương, phòng tăng bốn phương.

Tức chỉ cho nhà khách mà tăng chúng từ bốn phương (Chiêu đề tăng) đến đều có thể nghỉ lại qua đêm.
Trước đó bọn họ còn có chút không chắc chắn, lúc này lại càng thêm khẳng định.
Thẩm Nghi Thu lại hỏi:
– Trong chùa này có đồ vật gì xem được không?
Ngưu nhị lang suy tư hồi lâu, một lúc sau mới nói:
– Nếu nói vậy thì, phía sau chùa có mấy cây mai già, còn phía trước Phật đường có hai cây cột đá khắc hình Phật tiền triều bằng cẩm thạch.
Còn đang nói chuyện, xe ngựa đã đi tới bên ngoài của chùa Phổ Giác.
Thiệu Trạch tiến lên gõ cửa.

Một lúc lâu sau, một tiểu tăng khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi đẩy cửa ra, nhìn đám người một chút, thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc, chắp tay trước ngực thi lễ một cái:
– Mấy vị thí chủ có việc gì sao?
Thẩm Nghi Thu thi lễ lại:
– Hoà thượng có lễ, đó giờ ta có nghe người ta nói trong chùa có một đôi cột đá khắc hình Phật cổ, nên đặc biệt tới đây để chiêm ngưỡng.
Lông mày tiểu tăng kia khẽ buông lỏng:
– Không dám nhận, mời thí chủ theo tiểu tăng đi vào đây.
Một đoàn người sắt ngựa đi vào cửa, chỉ thấy quả nhiên lăng miếu này rất nhỏ, phía trước phía sau chỉ có hai viện lạc duy nhất.

Bởi vì là chùa miếu Thiền tông nên không có Phật điện, ở chính giữa có một gian công đường, hai bên đông tây là La Hán đường.

Phía sau là chỗ ở của trụ trì cùng các vị tăng nhân.
Vị tăng nhân tiếp khách chỉ một ngón tay về hai cột đá bằng cẩm thạch khắc hình Phật ở hai bên trái phải phía trước công đường nói:
– Đó cũng chính là cột đá hình Phật bằng cẩm thạch mà thí chủ muốn xem.
Thẩm Nghi Thu quan sát, cột đá khắc hình Phật kia cao ước cao bằng một người lớn, bệ cột hoa sen bảo đỉnh hình núi Tu Di, thân cột có hình bát giác, bốn phía được khắc kinh văn.
Nàng giả vờ dào dạt hứng thú, đi đến trước cột đá khắc hình Phật, nhìn kỹ những chỗ khắc kinh văn trên thân cột, thấy hai bên trái phải có khắc “thi đèn công đức kinh” cùng “đại bị kinh”.

Đều là kinh Phật dịch từ chỗ Bắc Tề.
Thẩm lão phu nhân tin Phật, Thẩm Nghi Thu từ nhỏ cũng được mưa dầm thấm đất, hai bộ kinh thư này nàng đều đã thuộc làu làu.

Nàng đọc lại từ đầu tới cuối một lần, ngoại trừ có mấy chữ viết mơ hồ không trọn vẹn bên ngoài thì cũng không có gì sai cả.
Nàng âm thầm lắc đầu với Uất Trì Uyên.
Xem hết cột đá khắc hình Phật, tiểu tăng tiếp khách dẫn bọn họ đi dạo trong chùa một vòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 164

Đám người Thẩm Nghi Thu giả vờ bái Phật, tranh thủ quan sát công đường cùng hai bên La Hán đường một lần, tuy nhiên chẳng phát hiện ra có chỗ nào khả nghi.

Có tăng nhân kia đứng ở bên cạnh, những chỗ khuất cũng không tiện điều tra kỹ.
Con ngươi Uất Trì Uyên đảo một vòng, nói với vị sư tiếp khách kia:
– Không biết trong chùa có chỗ nào ngủ lại không?
Vị sư tiếp khách kia nói:
– Phía sau có cái sân viện nho nhỏ, chỉ có ba gian phòng, cũng không chứa được nhiều người như vậy đâu.
Hắn liếc mắt nhìn đám người Thẩm Nghi Thu, thấy bọn họ ăn mặc sạch sẽ, còn mang theo rất nhiều người hầu, cảm thấy có chút hồ nghi:
– Với lại phòng xá đơn sơ, chỉ sợ…
Thẩm Nghi Thu cười nói:
– Ta chỉ đọc sách vào ban đêm thôi, sẽ không khiến phòng ốc nhà chùa bị ồn ào huyên náo đâu.

Với lại bản chùa thanh tịnh, rất phù hợp với tâm ý của ta.
Nàng dừng một chút lại nói:
– Phòng xá không đủ cũng không sao, những người còn lại đi tìm nhà trọ ở lân cận là được.
Sư tiếp khách lộ ra vẻ mặt chần chờ:
– Vậy xin thí chủ đợi tiểu tăng một lát, đợi tiểu tăng đi hỏi trụ trì một câu được chứ?
Thẩm Nghi Thu nói:
– Vừa đúng lúc ta cũng muốn đi bái yết trụ trì thiền sư để nghe thiền âm Phật pháp, làm phiền hòa thượng thông bẩm luôn.
Tiểu tăng tiếp khách do dự chốc lát, sau đó gật đầu:
– Thí chủ đợi chút.
Nói rồi bước nhanh về phía sau viện.
Một lát sau, tiểu tăng tiếp khách trở về, chắp tay trước ngực nói:
– A sư mời chư vị tới Bồ Đề viện nói chuyện, xin mời đi theo tiểu tăng.
Thẩm Nghi Thu nói với các thị vệ đang ăn mặc như người hầu kia:
– Các ngươi ở chỗ này chờ, đỡ quấy nhiễu sự thanh tịnh của thiền sư.
Mấy người hiểu ý, biết đây là có ý để bọn hắn thừa dịp bốn phía không có người mà đi điều tra.
Thẩm Nghi Thu cùng Uất Trì Uyên đi theo sư tiếp khách xuyên qua hành lang gấp khúc, tiến vào đường sau.

Chỉ thấy hậu viện phân chia thành hai viện lạc nhỏ, ở giữa xây một bức tường thấp bằng phẳng, trên tường có cánh cửa nhỏ, bốn phía bò đầy dây leo.

Lúc này hoa lá đã tàn lụi, chỉ còn lại cái dây leo khô.
Hai người một đường lưu tâm quan sát, cũng không phát hiện có chỗ nào khác thường.
Sư tiếp khách dẫn bọn họ đi tới phía tây viện lạc:
– Chỗ này chính là Bồ Đề viện nơi trụ trì ở, hai vị mời.
Hai người nói một tiếng “làm phiền” rồi tiến vào trong viện, sau đó có một tăng nhân khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi ra đón.

Chỉ thấy khuôn mặt hắn vô cùng gầy gò, cũng có chút khí độ của đại đức cao tăng.
Thẩm Nghi Thu cùng Uất Trì Uyên đều vực lên mười hai phần tinh thần.

Nếu Tào thứ sử thực sự đem sổ sách giấu ở trong chùa Phổ Giác, những tăng nhân còn lại trong chùa chưa chắc đã biết, nhưng trụ trì thiền sư tất nhiên là vô cùng rõ ràng.

Người này nếu không phải là người của Tào Bân, thì cũng có cấu kết với hắn.

Bọn họ nhất định phải cẩn thận hành sự, nhất định không được rút dây động rừng.
Lão tăng chắp tay trước ngực tạo thành hình chữ thập thi lễ với bọn hắn:
– Rất vinh dự được đón tiếp hai vị thí chủ, xin thứ lỗi vì bần tăng không thể tiếp đón từ xa.
Vị sư tiếp khách nói:
– Vị này là a sư.
Thẩm Nghi Thu với Uất Trì Uyên cũng chắp tay tạo thành hình chữ thập thi lễ với lão tăng kia:
– Gặp qua thiền sư.
Thiền sư cười nói:
– Bản chùa đơn sơ, không thể dùng để đãi khách.

Mời chư vị vào bên trong dùng cốc trà xanh.
Hai người đều nói:
– Đã quấy rầy thiền sư thanh tu rồi.
Dứt lời liền đi theo lão tăng tiến vào thiền phòng.
Thiền phòng mười phần đơn giản, chỉ có một giường một tháp một bàn thờ Phật.

Trên chiếu đặt hai cái đệm hương bồ, ngoài ra không còn bày biện gì khác.
Thiền sư đem hai cái đệm hương bồ đưa cho hai người, bản thân thì ngồi trên nền nhà, tự tay pha trà cho hai người.
Hai người cảm tạ, tiếp nhận chén trà, hàn huyên đơn giản mấy câu xong, Thẩm Nghi Thu liền nói:
– Xin hỏi a sư, bản chùa được xây từ khi nào?
Thiền sư nói:
– Tệ chùa bắt đầu xây vào năm Bắc Nguỵ Thiên Khải.
Thẩm Nghi Thu lộ ra thần sắc kính nể:
– Nói như vậy đã đã được hai ba trăm năm rồi.
Thiền sư có chút đắc ý:
– Bây giờ truyền tới tay bần tăng đã là đời thứ bảy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 614

Hai vị thí chủ đã thấy qua hai tòa cột đá khắc hình Phật trước công đường chưa? Đó là chủ chùa đời thứ ba lập lên.
Thẩm Nghi Thu được Thẩm lão phu nhân hun đúc, đối với Phật lý cũng biết sơ sơ, liền thuận miệng hỏi mấy vấn đề bên trên kinh Phật.

Thiền sư kia thần sắc vốn có chút đề phòng, lúc này thấy bọn họ tới thực sự là vì thỉnh giáo Phật pháp, sắc mặt mới thả lỏng hơn chút.

Thẩm Nghi Thu nói chuyện cùng hắn khoảng chừng nửa canh giờ, thái độ nàng cung kính, thỉnh thoảng lại tâng bốc hắn hai câu, mắt thấy thời gian đã đến, lúc này mới nói:
– Được thiền sư giải đáp một hồi đâu ra đó, bế tắc của ta đã được khai thông rồi.

Không biết tối nay có thể mượn chỗ tốt của quý tự để nghỉ lại, nhân tiện tiếp tục hướng thiền sư thỉnh giáo không?
Trải qua một cuộc nói chuyện hồi lâu, vẻ đề phòng giữa hai lông mày của lão tăng đã biến mất không còn chút gì, vui vẻ nói:
– Nhận được sự yêu thích của hai vị thí chủ, là may mắn của tệ chùa.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Đa tạ a sư, tiểu nữ vô cùng cảm kích.
Thiền sư gọi vị sư tiếp khách kia tới đưa bọn họ đến gian viện nhỏ kia.
Phần lớn chùa miếu đều có xây vài gian viện lớn nhỏ, phục vụ khách qua đường hoặc đệ tử tục gia tới ở nhờ.

Chùa Phổ Giác cũng không ngoại lệ.
Gian viện phụ phổ thông nơi này được xây dựng trước phòng chủ chùa, là một tiểu viện, có ba gian phòng.

Chính phòng ở hướng bắc nam, các đồ vật để trong một gian sương phòng.
Thẩm Nghi Thu, Uất Trì Uyên ở một gian, để lại cho Thiệu Trạch cùng một thị vệ ở tại đông sương, những người còn lại thì đi tìm nhà trọ gần đó.
Sau khi cất hành lý và sách tráp xong xuôi, vị sư tiếp khách kia cũng đưa cơm nước và thức ăn chay đến:
– Cơm rau dưa, xin thú chủ đừng ghét bỏ.
Mấy người nói cảm ơn.

Sau khi dùng bữa trưa xong, vị sư tiếp khách thu hồi bát đ ĩa cùng hộp thức ăn, sau đó rời khỏi viện tử.
Đợi hắn ra khỏi viện tử, lúc này Thẩm Nghi Thu mới đóng cửa lại, hỏi Thiệu Trạch:
– Biểu huynh, mọi người ở lại trong Phật đường có phát hiện gì không?
Thiệu Trạch lắc đầu:
– Mới nãy hai người chúng ta có đi dò xét Phật đường cùng La Hán đường một lần, cả vách tường, phía sau tượng Phật, cờ kinh, bệ cột núi Tu Di, đều tìm hết rồi, nhưng không phát hiện sổ sách gì cả.

Chỉ còn mỗi thanh xà ngang trên nóc nhà là chưa kiểm tra thôi.
Thẩm Nghi Thu suy nghĩ một chút nói:
– Ban ngày không tiện, đợi tới đêm rồi đi kiểm tra sau.
Đêm đó, Thiệu Trạch cùng một tên thị vệ sờ s oạng tiến vào Phật đường, thuận theo cây cột leo lên nóc phòng, kiểm tra xà nhà, cột, liễn, kèo ngang và những chỗ khác.

Tất cả đều xem qua hết, nhưng vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Hai người lại thừa dịp chúng tăng ngủ say, lặng lẽ chui vào phòng tăng kiểm tra một lần, cũng không phát hiện được gì cả.
Mãi mới chờ tới lúc bọn thị vệ trở về, biết bọn hắn chẳng phát hiện được gì, Thẩm Nghi Thu không khỏi nhíu mày:
– Chẳng lẽ là ta suy đoán sai rồi sao?
Uất Trì Uyên suy tư một lát, lắc đầu:
– Tào Bân sẽ không vô duyên vô cớ mà tới cái miếu nhỏ vắng vẻ này đâu, nhất định là chúng ta đã bỏ lỡ gì đó rồi.
Thẩm Nghi Thu được hắn nhắc nhở như vậy, nàng hình như đã nghĩ ra được gì đó.

Nhưng cái suy nghĩ kia chỉ trong chớp mắt thoáng qua, nàng chưa kịp nắm bắt nó đã vụt mất rồi.
Uất Trì Uyên nói tiếp:
– Nói không chừng trong chùa này có xây phòng tối hoặc đường hầm gì đó.

Chúng ta nấn ná ở đây hai ngày, cẩn thận tìm xem, nhất định sẽ có thu hoạch.
Lúc này đã gần tới canh tư* sáng, mấy người không còn cách nào, đành phải về phòng đi ngủ.
* từ 1 giờ đến 3 giờ sáng.
Cả nhóm nán lại trong chùa hai ngày.

Ban ngày Thẩm Nghi Thu lấy lý do muốn thỉnh giáo Phật pháp Huyền Lý, bám lấy trụ trì thiền sư, những người còn lại thừa cơ đi khắp chùa tìm kiếm manh mối.

Nhưng dù đã ở lại hai ngày trong chùa, vẫn hoàn toàn không có đầu mối như cũ.
Cho dù Thẩm Nghi Thu không cam tâm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, suy đoán của nàng ngay từ lúc bắt đầu đã sai rồi.
Uất Trì Uyên cũng bất lực:

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: C109: Làm hỏng

– Hình như chúng ta đã lật tung từ đầu tới chân cái chùa Phổ Giác này lên rồi, chắc là không có ở đây thật.
Hắn thở dài nói:
– Có lẽ Ngưu tam nương cũng không phải là nhìn thấy gì đó, mà chỉ là vô tình nghe được Tào Bân cùng ai đó nói chuyện.

Chỉ mong a huynh ở Tào phủ có thể tìm thấy gì đó, nếu không trước mắt chỉ có thể lấy tội danh sát hại bách tính để áp giải hắn về kinh thôi.
Đôi mày thanh tú của Thẩm Nghi Thu cau lại.

Nếu thực sự như lời nói lúc trước của nàng với Uất Trì Việt, rằng có thể Tào Bân sẽ tìm hạ nhân hoặc thiếp thất nào đó gánh tội thay, vậy chỉ dựa vào một án của Ngưu Tam nương sẽ rất khó để quật ngã hắn.
Trong nội tâm nàng từ đầu tới cuối luôn có cảm giác mơ hồ, giống như vẫn còn thiếu một thứ then chốt.

Ý niệm này vô cùng mạnh mẽ, nhưng từ đầu tới cuối giống như bị một tầng sương mờ che khuất, không nhìn ra được.
Mà thời gian không còn nhiều nữa, bọn họ không thể cứ lãng phí thời gian ở chỗ này được.
Nàng rất thất vọng, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu:
– Ở lại cũng vô ích, chẳng bằng đi thôi.
Mấy người lập tức thu dọn đồ đạc, bái biệt với trụ trì thiền sư, ra khỏi hậu viện, đi tới trong đình, thị vệ cởi dây buộc ngựa từ trên cây ra.
Thẩm Nghi Thu tiếp nhận dây cương từ trong tay biểu huynh, đang muốn lên ngựa, trong chớp mắt, nàng đột nhiên rõ ràng, nơi mà nàng chưa kiểm tra trong chùa là chỗ nào.
Nàng quay người nói với Uất Trì Uyên hai chữ:
– Lăng tháp.
Phật gia có tục lệ tháp táng*, mà chùa Phổ Giác đã trải qua mấy trăm năm, từng có sáu vị trụ trì, bên cạnh chùa miếu tất nhiên có xây mộ tháp.
Hai mắt Uất Trì Uyên phút chốc sáng lên, không khỏi tư dưng hiểu ra.

Dù và Phật đường hay phòng của tăng nhân, khó tránh khỏi chúng tăng, khách hành hương lui tới.

Giấu ở những nơi bí mật cũng có khả năng sẽ bị người ta phát hiện, nhưng làm gì có ai khi không có việc gì lại đi kiểm tra mộ tháp bao giờ?
Các lăng mộ của chùa đều nằm trong bán kính một dặm ngoài chùa, cũng không khó tìm.
Một đoàn người ra khỏi Phật tự, tìm kiếm ở xung quanh.

Quả nhiên phát hiện ở ngoài thành cách đó không xa có lăng tháp của chùa Phổ Giác.
Mấy tòa lăng tháp đều là tháp thiêu thân, tức là sau khi nhân nhân viên tịch sẽ đem thi thể đi thiêu, tro cốt được chôn trong tháp.
Uất Trì Uyên nghĩ một nữ tử như Thẩm Nghi Thu khó tránh khỏi sẽ sợ hãi, bèn xung phong nhân việc nói:
– A tẩu ở đây chờ đi, ta đi xem một chút.
Thẩm Nghi Thu lại nói:
– Không cần, cùng đi đi.
Nói xong liền xuống ngựa, trực tiếp đi về hướng lăng tháp.
Hai người đi dạo vòng quanh thân tháp một vòng, Uất Trì Uyên nói:
– Phía trên đều khắc kinh văn Thiên Trúc, chẳng lẽ huyền cơ được giấu ở trong tháp sao?
Thẩm Nghi Thu duỗi tay để quan sát kỹ mấy văn tự khắc trên gạch đá, lắc đầu nói:
– Ngũ lang nhìn đi, những nét chữ này bên trên không có rêu bám, là mới khắc gần đây thôi.
Nàng lại đưa tay cọ xát, nhìn đầu ngón tay nói với Uất Trì Uyên:
– Còn sót lại vết mực, chắc cũng được người ta lau qua rồi nhưng chưa sạch.
Nàng lại cẩn thận quan sát lại những văn tự kia.

Trên đường đi nàng đã học hết chữ Thổ Phiên, gần đây đã bắt đầu xem kinh Phật Thổ Phiên.

Văn tự Thổ Phiên được phát triển từ chữ của Thiên Trúc, kinh thư văn tự không giống với cách phát âm, rất nhiều nơi cũng giống như Thiên Trúc.
Dù Thẩm Nghi Thu xem không hiểu chữ Thiên Trúc, kinh văn Thổ Phiên cũng chỉ hiểu biết nửa vời, nhưng lại nhìn ra được những văn tự này có thứ tự vô cùng kỳ lạ, không giống kinh văn.
Nàng suy tư chốc lát nói:
– Hình như bọn họ đã viết chữ của Đại Yến cùng văn Thiên Trúc song song xen kẽ với nhau, như vậy thì cho dù có người để ý tới lăng tháp cũng không nhìn được ra manh mối gì.

Nhất định bên trong Tào phủ có quyển sách giải mã.
Uất Trì Uyên đúng là phải bội phục sát đất với vị tẩu tẩu này, hắn lập tức xắn tay áo lên co duỗi cẳng tay:
– Trước tiên chúng ta chép lại những chữ viết trên này đã!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.