Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 103: 103: Đón Tiếp



Mấy người không dám trì hoãn, liền lập tức lấy giấy bút ra, bắt đầu sao chép lại những chữ được khắc trên mộ.

Trong sáu tòa mộ của tháp thì chỉ có ba tòa được khắc văn tự Thiên Trúc mới đây.

Đợi chép xong xuôi hết, lại múc nước rửa nét mực đi, thời gian đã qua giờ ngọ*.
* khoảng từ 11 giờ đến 13 giờ.
Thu thập xong xuôi, nhóm người Thẩm Nghi Thu trở mình lên ngựa, lao vùng vịt về phía đường cũ.

Nửa ngày sau, đã tụ họp cùng mọi người ở bên trong dịch quán cách ngoại thành Khánh Châu ba mươi dặm.
Giả thất nghe nói Ngũ hoàng tử, Lâm đãi chiếu cùng một đám thị vệ trở về, nghĩ rằng Thái tử cũng ở trong đó, trong lòng giống như trút được gánh nặng.

Đợi nhìn thấy đoàn người đi vào rồi, không hiểu sao lại thiếu mất Thái tử cùng đứa đệ đệ ngốc nghếch của hắn.
Giả thất vô cùng thất vọng, hướng hai người hành lễ, rồi nôn nóng hỏi Uất Trì Uyên:
– Ngũ điện hạ, Thái tử điện hạ cùng xá đệ không về chung với mọi người sao?
Uất Trì Uyên cùng Thẩm Nghi Thu cũng là lúc này mới biết được hai người kia còn chưa trở về, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Uất Trì Uyên đem chuyện một đoàn người bọn họ làm như thế nào gặp được người môi giới Khâu Tứ, lại chia thành hai đường như thế nào, tất cả dăm ba câu tóm tắt lại một lần.

Giả thất nghe nói Thái tử điện hạ cùng đệ đệ trà trộn vào Tào phủ, còn muốn giả dạng làm nam sủng đi hiến cho Thái tử, không khỏi kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh trên lưng tuôn ra như suối.
Ngũ hoàng tử luôn luôn ranh mãnh, vỗ vỗ đầu vai Giả Thất, vẻ mặt vui sướng khi người ta gặp họa nói:
– Giả huynh, đây là diễm phúc không cạn đó mà.
Giả thất đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cùng nước mắt nơi khóe mi, vẻ mặt đưa đám nói:
– Ngũ điện hạ đừng chọc cười thuộc hạ nữa.
Uất Trì Uyên cong đôi mắt hồ ly lên:
– Ha, Giả huynh là không hài lòng với nhan sắc của a huynh ta?
Thẩm Nghi Thu thấy Giả thất sắp khóc tới nơi, dở khóc dở cười nói:
– Đừng lo lắng.

Trước mắt điện hạ còn ở trong phủ thứ sử, ngày mai chúng ta sẽ tới Tào phủ, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách đổi lại với ngươi.
Giả thất giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, chỉ cảm thấy cả người Thái tử phi như đang bao trùm trong ánh sáng từ bi:
– Thật chứ?
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
– Điện hạ rộng lượng, cho dù không đổi được, cũng sẽ không trách tội ngươi.
Bên trong miệng Giả thất đắng chát, thầm nghĩ nương nương người thực sự không hiểu Thái tử điện hạ rồi.

Lần này chỉ sợ là toàn bộ nhà xí trong Đông cung đều do một tay hắn dọn rồi.
Hắn không muốn đem suy nghĩ xấu trong lòng nói ra, chỉ khổ sở nói:
– Nếu có chuyện không tốt xảy ra, cũng xin nương tử khai ân, thay tiểu nhân nói vài câu ngon ngọt.

Đại ân đại đức này, đời sau tiểu nhân sẽ kết cỏ ngậm vành* báo đáp.
* Thành ngữ này chỉ sự báo đền công ơn.
Thẩm Nghi Thu thấy hắn nói nghiêm trọng tới mức như vậy, có chút buồn cười.

Nàng mỉm cười đáp ứng.
Chuyện Thái tử cải trang xuất hành chỉ có mấy người thân tín biết, nhưng hai ngày nay từ đầu tới cuối Thái tử lại không lộ mặt, cũng không triệu kiến quan lại.

Ngay đến Lâm đãi chiếu – người luôn một tấc không rời với Thái tử, tính thêm cả Ngũ hoàng tử nữa đều không biết tung tích đâu.

Người có tâm tư nhạy cảm một chút đều âm thầm bàn tán.

Lúc này thấy Ngũ hoàng tử cùng Lâm đãi chiếu trở về, lập tức thở phào một hơi.
Sáng sớm hôm sau, đám người lên đường.

Buổi trưa đã tới ngoài thành Khánh Châu, Tào Bân dẫn theo một đám quan viên của phủ Khánh Châu, đã sớm chờ sẵn ở bên đường ngoài thành.

Đợi mọi người đi tới, ngay lập tức tiến lên phía trước đón lấy.
Giả thất ngồi ngay ngắn trong xe, cách màn xe đối đáp cùng Tào Bân vài câu, thái độ lãnh đạm, tích chữ như vàng.
Trong lòng Tào Bân có mấy phần thấp thỏm, nhưng trên mặt không hiện, chỉ đem người đón vào trong phủ thứ sử.
“Thái tử” tiến vào bên trong viện lạc, liền nói đi đường tàu xe mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nửa ngày.

Vào phòng liền đuổi cả Tào Bân lẫn hạ nhân Tài phủ lui hết ra ngoài, sau đó đóng cửa chặt chẽ, chỉ để lại thị vệ canh gác bên ngoài cửa.
Trong lòng Tào Bân có chút bất an, có ý muốn đi tìm hiểu, nhưng chưa được triệu kiến thì không thể vào, đành phải trông cậy vào hai mươi thiếu niên mỹ mạo kia có thể chiếm được sự yêu thích của Thái tử.
Đêm đầu tiên khi Uất Trì Việt lọt được vào phủ thứ sử, ngay lập tức cùng Giả bát thăm dò nơi cất giấu bộ kinh văn Thiên Trúc kia.
Hắn vốn định sáng sớm hôm sau sẽ chờ cơ hội để rời đi.

Nhưng nghĩ lại, bỗng dưng thiếu mất người, Tào phủ nhất định sẽ tìm kiếm.

Nếu gợi lên sự cảnh giác của Tào Bân, không tránh khỏi sự việc sẽ càng trở nên phức tạp.

Hắn liền bác bỏ chủ ý này, chỉ đành chờ sứ đoàn tới sẽ lại tính toán sau.
Đương nhiên, còn có một chuyện khó mà mở miệng, một nguyên nhân mà ngay cả bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận – Ngọc Hoàng tiểu quan còn chưa truyền thụ hết kinh nghiệm cho hắn, lúc này rời đi, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Bất tri bất giác đã trôi qua ba ngày nghe ngóng, cuối cùng hắn cũng chờ được tin tức sứ đoàn đến Tào phủ.
Uất Trì Việt cùng Giả bát liền nghĩ cách để thăm dò nơi nghỉ lại của “Thái tử”.
Buổi trưa, hạ nhân Tào phủ tới đưa cơm theo thường lệ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 91: Tư lệnh, Phu nhân nhà ngài thật dũng mãnh!

Uất Trì Việt lừa một tên hạ nhân đi vào trong phòng rồi đánh cho ngất xỉu, sau đó thay đổi y phục với hắn.

Xong xuôi dùng dây trói rồi bịt miếng hắn lại, sau đó cúi đầu bưng lấy hộp cơm.
Ra khỏi viện tử, hắn đổ hết cơm vào một chỗ hẻo lánh, chỉ giữ lại hộp không, rồi nhanh chóng trực tiếp đi thẳng về hướng viện lạc nơi “Thái tử” ngủ lại.
Ban đêm hắn đi thăm dò Tào phủ, đã nắm rõ được địa thế trong lòng bàn tay.

Lúc này một mình đi trên con đường vắng vẻ, dọc đường đi chỉ ngẫu nhiên gặp được lẻ tẻ vài người tỳ nữ của Tào phủ.

Hạ nhân Tào phủ đông đảo, hôm nay vì tiếp phong yến nên người nào cũng bận tới mức chân không chạm đất.

Hắn giả bộ cúi đầu bưng hộp cơm, cũng chẳng có ai để ý.
Mắt thấy lại sắp xuyên qua một hành lang, rẽ thêm lần nữa là tới chỗ ở của “Thái tử”.

Uất Trì Việt cảm thấy thắng lợi đang ở trong tầm tay, trái tim khẽ buông lỏng.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên âm thanh quen thuộc:
– Người đằng trước kia, đứng lại cho ta!
Chính là người quản sự hôm đó.
Hắn thầm nghĩ không hay rồi, chỉ đành dừng bước xoay người lại.
Người quản sự kia đánh giá hắn một chút, lập tức nhận ra ngay.

Hắn tức muốn hộc máu, liên tục giậm chân:
– Hay cho cái tên Lưu Ngọc Giác nhà ngươi, ta nhận ra chính là ngươi! Tưởng ngươi là một tên câm chỉ biết im hơi lặng tiếng, thế mà trong tâm cũng ưa náo nhiệt quá nhỉ!
Nói rồi tiến lên giữ chặt cánh tay hắn:
– Ngươi muốn vụng trộm chạy đi đâu? Nhỡ may đụng chạm tới Thái tử điện hạ, ngươi không gánh nổi đâu.
Hắn vừa kéo Uất Trì Việt trở về, vừa thấp giọng quở trách:
– May mà người ngươi gặp được là ta! Nếu không phải nể mặt của Khâu lão tứ, ta cũng chẳng thèm quản ngươi đâu!
Hắn dừng một chút, nói chậm lại, làm ra bộ dạng thấu tình đạt lý nói:
– Lớn tuổi cũng không sao cả, nhanh chóng trở về tập múa cho tốt đi.

Buổi tối ngươi có cơ hội được lộ mặt, nhớ giữ khuôn phép mà múa.

Dựa vào tài nghệ mà quang minh chính đại ra mặt, đừng có nghĩ đến mấy ý đồ xấu nữa, có nghe thấy không?

Gương mặt Uất Trì Việt lạnh lùng, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng.

ngôn tình hay
Quản sự kia thấy hắn chỉ mang một bộ dáng dầu muối không ăn, trong lòng tức giận.

Nếu là tên hạ nhân khác thì hắn đã sớm đá cho mấy phát rồi, chẳng qua là người này sẽ hiến cho Thái tử tận hưởng, trên người không thể bị thương, chỉ đành mắng một lúc cho xong việc.
Uất Trì Việt không liên lạc được với Thẩm Nghi Thu nên không biết bọn họ có tìm được manh mối gì ở Phật tự không.

Hắn sợ lúc này căng lên sẽ rút dây động rừng, đành phải án binh bất động.
Giả bát thấy Thái tử điện hạ ra ngoài đi dạo một vòng lại bị quản sự bắt quay trở lại, trong lòng chỉ sợ hỏng việc.
Quả nhiên, quản sự kia bởi vì việc này mà trở nên cảnh giác hơn.

Hắn gọi mấy tên thị vệ lực lưỡng tới, bao vây tiểu viện kín như lồ ng sắt.
—————
Giả thất trông mong nửa ngày, không đợi được Thái tử điện hạ, nhưng lại đợi được Tào thứ sử.

Hắn nói buổi tiệc đã chuẩn bị xong xuôi, mong Thái tử nể mặt tham dự.
Giả thất không còn cách nào, đành phải đi theo hắn tới hậu hoa viên.
Yến tiệc được tổ chức trong Hương Tuyết lâu ở hậu hoa viên, bốn phía của hai tầng lầu được bao phủ kín mít bởi hoa mai trắng.

Trong rừng mai cứ cách mấy bước là lại có một cái đèn lồ ng bằng đá, lúc này đều đang đốt lên sáng trưng.

Người mặc một bộ la y Quảng Đông màu trắng, tỳ nữ xinh đẹp chải búi tóc cao tay nâng bầu rượu cùng cốc ngọn, đi xuyên qua rừng mai, giống y như Nguyệt cung tiên tử.
Giả thất nói:
– Tào sứ quân quả là người tao nhã biết hưởng thụ.
Tào thứ sử tươi cười đầy mặt:
– Điện hạ quá khen.
Dứt lời đưa “Thái tử” đi vào trong lâu.
Tòa lầu các này mặt rộng năm gian, chiều sâu bốn gian.

Ở bên ngoài nhìn vào thì là hai tầng, còn ở bên trong nhìn lên, tầng thứ hai lại được làm rỗng.

Ngẩng đầu nhìn lên một cái là thấy một bàn cờ với mấy ô vuông sẫm màu, trên nóc vẽ sơn son thếp vàng, hoa văn đan xen tựa như gấm thêu.
Lầu gỗ cấu tạo tinh xảo, trang trí hoa mĩ, Giả thất lại tán thưởng thêm một lần.

Tào thứ sử thấy hắn không có vẻ gì là tức giận, trong lòng có chút yên tâm.
Nhóm quan lại trong sứ đoàn vừa nhìn thấy “Thái tử”, lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Giả thất là cận vệ đi theo bên cạnh Thái tử, rất nhiều người đều nhận ra hắn, tuyệt đối sẽ không nhận lầm hắn thành Thái tử.
Quần thần đều không biết trong hồ lô của Thái tử đang bán cái gì, nhưng đại đa số các quan lại đều có lòng dạ thâm sâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 190: Quái vật 1-3

Bọn họ thấy đám người Ngũ hoàng tử với Lâm đãi chiếu đều mang dáng vẻ bình tĩnh, nên cũng giả bộ như không có chuyện gì.
Mọi người hàn huyên xong xuôi, theo thứ tự mà ngồi vào chỗ.
Tào Bân vỗ tay hai cái, tiếng sáo trúc lập tức vang lên.

Nhóm tỳ nữ bưng theo chén bát, đồ ăn cùng rượu nối đuôi nhau đi vào.
Giả thất như đang ngồi trên đống lửa, vừa thất thần ứng phó Tào thứ sử cùng các quan viên tiến lên nâng cốc chúc mừng, vừa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài lầu nhìn xung quanh một chút.
Từ đầu tới cuối Tào Bân đều lưu ý nhất cử nhất động của “Thái tử”, thấy thần sắc này của hắn, trong lòng có chút băn khoăn.
Qua ba tuần rượu, hắn buông chén xuống, vỗ vỗ tay.

Tỳ nữ phục vụ trong bữa tiệc liền lui ra khỏi lâu, tiếng nhạc cũng lập tức im bặt.
Đám người đang buồn bực, chợt nghe thấy trong rừng mai bên ngoài lầu truyền đến tiếng nhạc mơ hồ.

Họ theo tiếng nhạc nhìn lại, cách rèm châu thủy tinh, chỉ thấy khoảng mười mấy người người đang chầm chậm đi xuyên qua rừng mai tiến về hướng trong lầu.
Người tới có người bưng bầu rượu, có ôm tỳ bà, đàn không và các loại nhạc cụ khác.

Tất cả đều mặc y phục thêu, trên người khoác áo lụa mỏng.

Một cơn gió thổi qua, lụa mỏng bay lên, những cánh hoa cũng theo đó mà bay lên đầy trời giống như tuyết rơi, y như cách mà những vị tiên nhân xuất hiện.
Đợi bọn hắn đi xuyên qua màn che mà tiến vào trong lầu, đám người cũng tò mò nhìn lên, mới biết những người này đều là những thiếu niên có dung mạo không tầm thường.

Phần lớn chỉ chừng mười lăm tuổi, vóc người còn chưa phát triển hết.

Chỉ có người đi cuối cùng kia thì phá lệ cao hơn chút, thân hình cũng cường tráng hơn những người đi trước.
Giả thất từ lúc những thiếu niên kia tới gần, tim hắn đập nhanh tới mức muốn gãy xương sườn.

Đợi nhìn thấy người cuối hàng kia, xém chút đánh rơi chén rượu trên tay xuống đất.
Giả bát liếc mắt nhìn huynh đệ một chút, gương mặt mi mỏng tô đầy son phấn lập tức đỏ bừng lên.
Giả thất tìm tới tìm lui cũng không thấy Thái tử điện hạ đâu, đang lo lắng nhưng nhưng cũng thấy có mấy phần may mắn.

Lúc này hắn giống như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Tào Bân đem thần sắc vô cùng lo lắng rồi lại trợn mắt há hốc mồm của “Thái tử” thu hết vào đáy mắt, cho rằng hắn đang rất thích thú, trong lòng không khỏi đắc ý, thật là không uổng công hắn đi khắp nơi vơ vét mấy thiếu niên tuyệt sắc về mà.

Sau đó liền lệnh cho bọn họ ngồi vào vị trí hầu hạ.
Hai mươi thiếu niên người thì rót rượu, người thì tấu nhạc, còn có năm sáu người theo tiếng nhạc mà ca hát nhảy múa.

Những thiếu niên này đúng là tài giỏi không phân biệt tuổi tác, thanh âm trong trẻo, tư thái uyển chuyển không hề thua nữ tử.

Thậm chí so với nữ tử còn nhiều hơn một phần hứng thú khó nói thành lời.
Trong bữa tiệc có không ít người không quen với chuyện phong nguyệt, thấy vậy không khỏi sửng sốt.

Thầm nghĩ họ Tào này đúng là một tên cao thủ về việc a dua nịnh hót, khó trách có thể lung lay được Tiết Hạc Niên cùng Kim thượng.

Hắn ở Khánh Châu làm mưa làm gió, trôi qua đúng tiêu dao tự tại y như những hoàng thân quốc thích.
Cũng có những người chính trực thanh cao, đối với hành vi này chỉ cảm thấy mười phần khinh bỉ.
Thẩm Nghi Thu vẫn mang thân phận Lâm đãi chiếu đi gặp người khác, trong yến tiệc ngồi ở ghế cuối cùng cùng với quan ngoại.

Nàng nhìn thấy Giả bát, nhưng lại không thấy Uất Trì Việt đâu, trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Mà Uất Trì Uyên lại ngồi chỗ cách nàng quá xa, hai người đến trao đổi một cái ánh mắt cũng không thể được.
Đúng lúc này, nàng chợt nghe bên tai có người gọi khẽ:
– Lâm huynh…
Nàng quay đầu, là Ninh Ngạn Chiêu, chỉ thấy hai gì má hắn đỏ ửng, trong mắt có ba phần chếnh choáng, ánh mắt có chút mông lung.
Hai người cùng là Hàn Lâm đãi chiếu, chỗ ngồi đương nhiên cũng cùng một chỗ.

Chỉ là trong lòng nàng còn đang lo lắng chuyện Thái tử, từ lúc ngồi vào vị trí chưa hề yên lòng chút nào.

Nàng làm cái vái chào với hắn, xong chỉ lo nhìn chằm chằm Tào Bân cùng những người khác.
Ninh thập nhất lang tâm tư nhanh nhạy, lúc nàng cùng Thái tử rời đi không bao lâu hắn đã phát hiện ra.

Hôm nay vất vả lắm mới được gặp lại, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi nàng.
Hắn muốn nói chuyện với nàng, nhưng lại thấp thỏm do dự, không biết nên mở miệng thế nào.

Lúc này mượn cơn chếnh choáng của rượu mới lấy được dũng khí.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Ninh huynh có gì chỉ giáo?
Ninh thập nhất do dự một chút:
– Hai ngày rồi chưa thấy Lâm huynh, Lâm huynh vẫn khỏe chứ?
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
– Cảm ơn Ninh huynh đã hỏi, tiểu khả vẫn bình yên vô sự.
Ninh thập nhất mấp máy môi, khẽ gật đầu:
– Vậy thì tốt rồi.
Dừng một chút lại nói:
– Ninh mỗ không có ý gì khác, Lâm huynh đừng thấy lạ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: 16: Thương Lục Bị Chơi

Đang nói chuyện, bỗng nhiên có một trận gió thổi tới, màn cửa châu ngọc thủy tinh va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thuý như suối chảy.

Lúc này hơn phân nửa đèn đuốc cũng đồng thời vụt tắt, chỉ còn mấy ngọn đèn đồng trên tường vẫn tỏa ra ánh sáng mông lung như cũ.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc triền miên cũng dừng lại im bặt, mấy thiếu niên đang tấu nhạc nhảy múa cũng lặng lẽ lui ra.
Đám người hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy âm thanh “leng keng” từ phía trên truyền đến, giống như trường kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.

Đám người vô thức ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng vang, chỉ thấy hàn quang lóe lên, ngay sau đó có một bóng người màu đen đứng trên lan can bằng gỗ ở lầu hai nhảy thẳng xuống.
Đột nhiên sinh biến, đám người đều cho là có thích khách, không tự chủ được mà phát ra từng trận kinh hô, bọn thị vệ cũng lập tức đưa tay đè chặt mạch đao bên hông.
Chỉ thấy mũi chân người kia bước nhẹ trên tường, lại điểm nhẹ vài cái, động tác vô cùng mau lẹ, vững vàng rơi trên đệm múa.

Dáng người nhẹ nhàng thanh thoát, khó nói được thành lời.
Mọi người mượn ánh đèn u ám để nhìn về phía người kia, chỉ thấy hắn mặc một thân trang phục màu đen, trong tay cầm một thanh kiếm dài ba thước.

Dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chắc chắn đây là một thiếu niên có dung nhan tuyệt thế.
Cổ tay người kia chuyển động một cái, động tác vung kiếm xinh đẹp như hoa.
Đúng lúc này, tiếng nhạc cổ đột nhiên vang lên, là khúc “Mãn đường thế”.
Đám người như bình tỉnh sau đại ngộ, thì ra một phen sự cố này, là màn múa kiếm Tào Bân cố ý chuẩn bị.
Theo tiếng nhạc cổ vang lên, đèn đuốc bị dập tắt lúc nãy cũng sáng trở lại.

Mọi người nhìn rõ mặt mày của thiếu niên kia, nhất thời đều trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù Thẩm Nghi Thu cùng Uất Trì Uyên đã sớm có chuẩn bị, nhưng cũng không nghĩ Thái tử điện hạ sẽ có màn lên sân khấu long trọng như thế.
Trong khoảnh khắc Ninh thập nhất nhận ra thân phận của người múa kia, không khỏi thoáng nhìn qua Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy khóe miệng nàng khẽ cong lên, nhìn người đang đứng ở giữa đệm múa tới mức xuất thần.
Uất Trì Việt nhìn về hướng Thẩm Nghi Thu một cái.

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau đã vội rời đi, nhưng cũng đã hiểu rõ ý tứ của nhau – mọi chuyện đã thành.
Trong lòng Thái tử bình tĩnh, múa trường kiếm theo nhịp trống.
Hắn đứng ở ô vuông ở giữa xoay người rồi nhảy lên, trường kiếm dài ba thước trong tay hắn giống như đầu của con rắn, uốn lượn vòng quanh người hắn, thân kiếm sáng loáng phản chiếu ánh nến.

Kiếm quang tựa như ngôi sao, quả nhiên là nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay.
Tất cả mọi người đều xem tới mức xuất thần, muốn lớn tiếng khen hay, mà ngại không dám kêu lên thành tiếng.

Chỉ có đám quan chức Khánh Châu không biết xấu hổ, cứ vỗ tay hoan hô không ngừng.
Nhịp trống càng lúc càng nhanh, động tác của Uất Trì Việt cũng vậy, nhanh chóng xoay chuyển như chim én bay trong mưa xuân, ánh sáng của kiếm quang như những ngôi sao, cơ hồ đem cả người hắn bao trùm trong đó.
Sau đó chỉ nghe có một tiếng “keng” vang lên, tiếng trống im bặt, Uất Trì Việt cũng đột nhiên dừng lại, tung trường kiếm lên cao.

Mọi người không khỏi nín thở, xung quanh cũng im ắng không một tiếng động.
Trường kiếm bay lên giữa không trung, cơ hồ đụng phải sàn gỗ trên đỉnh, sau đó thẳng tắp rơi xuống, tựa như một đạo tia chớp đánh xuống.

Uất Trì Việt nhảy lên một cái, không đợi mọi người nhìn rõ, trường kiếm đã trở lại trong tay hắn.
Nhạc cổ vang lên lần nữa.

Lần này đám người chẳng còn ai để ý tới tôn ti, cũng nhịn không được mà lớn tiếng cổ vũ.
Uất Trì Việt một bên vừa múa kiếm theo nhịp trống, một bên lặng lẽ tới gần “Thái tử”.

Thừa dịp không ai chú ý, mũi kiếm bỗng nhiên gảy nhẹ một cái vào chén rượu mạ vàng bạc của “Thái tử”.

Thân kiếm quét ngang, chén rượu vững vàng rơi trên trường kiếm, nửa chén rượu một giọt cũng chưa hề rơi.
Giả thất khóc không ra nước mắt, tay run run nâng chén rượu từ trên thân trường kiếm lên:
– Hay…!kiếm tốt!
Hắn cười mà còn khó coi hơn cả khóc.
Rượu tràn vào cổ họng, hắn không tự chủ được đưa tay lên sờ cái cổ lạnh ngắt.
Uất Trì Việt trừng mắt lườm hắn một cái, tiếp tục múa kiếm.

Trong chớp mắt đã tới trước mặt Tào thứ sử, cổ tay rung lên, trường kiếm liền đâm ra ngoài.
Tào Bân muốn hắn lập lại chiêu cũ, nhìn trường kiếm như rắn trườn về phía mình, trên trán không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

Tuy rằng là kiếm chưa mài, nhưng vẫn mang khí thế hung hãn như vậy, thực khiến cho lòng người kinh hãi.
Tào Bân cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng ai ngờ kiếm kia không phải hướng về chén rượu mà đến, chỉ trong chớp mắt nó đã gác lên cổ hắn.
Không đợi hai chữ “làm càn” được thốt ra, âm thanh lạnh lùng của người múa kiếm đã vang lên:
– Người đâu, bắt lấy hắn!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.