Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Nga Sung dung.
Nhị Hoàng tử đi rồi, Uông Gia Ý vội vã mặc lại quần áo.
Sau khi mang giày xong, nàng lôi kéo Vô Khuyết đi ra ngoài: “Mau lên, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!”
Vốn dĩ trước giờ Vô Khuyết mười phần nghe lời nàng, nhưng sau khi nghe xong câu này lại hung hăng đẩy nàng ra.
“Ngươi làm sao vậy?” Uông Gia Ý không thể tin nổi mà nhìn gã tình lang mới một khắc trước vẫn còn vô cùng ôn nhu với nàng.
Vô Khuyết lạnh nhạt nói: “Ta sẽ ở lại đây, nếu có đi thì cũng chỉ một mình ngươi phải đi thôi.”
“Ngươi đừng khờ khạo như vậy, nếu như chuyện của hai chúng ta mà truyền ra ngoài, người của Diệp phủ sẽ không tha cho ngươi! Ta cũng sẽ không trở về Diệp phủ làm cái danh thiếu phu nhân gì đó nữa, hai người chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!”
Vô Khuyết nhìn Uông Gia Ý như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu sự đời, nhịn không nổi mà cười châm chọc: “Bỏ trốn ư? Tạm thời chưa tính đến chuyện khế ước bán thân của ta vẫn còn ở Thiên Hương lâu, bỏ chạy sẽ thành tội nô, bị bắt được chính là tội chết. Mà ngươi đó, rời khỏi kinh thành rồi, không có Anh Quốc công phủ chống lưng, xem ngươi còn làm được cái gì?”
Uông Gia Ý kinh ngạc mà nhìn Vô Khuyết, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng: “Ngươi… Làm sao ngươi biết được ta là người của Anh Quốc công phủ? Tới tận bây giờ ta cũng chưa từng nói với ngươi về thân phận của ta mà! Chẳng lẽ ngươi là người của ai đó phái đến hại ta?”
Vô Khuyết biết mình nói lỡ, chẳng qua đã rất nhanh nói chữa lại: “Có nói gì đâu, ta cũng là vừa mới nãy nghe được từ miệng của vị công tử kia mới biết được thân phận của ngươi. Huống hồ trước giờ đều là ngươi chủ động tới tìm ta, ngươi quên rồi sao?”
Uông Gia Ý nghĩ cũng thấy đúng, thật sự là nàng nói oan cho Vô Khuyết.
Nhưng việc này không thể chậm trễ, thấy Vô Khuyết không chịu bỏ trốn với nàng, Uông Gia Ý cũng không rảnh mà lo nhiều chuyện như vậy.
Nàng không dám trở về Diệp phủ, liền theo bản năng mà trở về phủ Anh Quốc công, tìm nhà mẹ đẻ bảo hộ.
Anh Quốc công chinh chiến bên ngoài, bây giờ người làm chủ Anh Quốc công phủ chính là nhi tử của ông ấy, ca ca ruột của Uông Gia Ý, Uông Quang Diệu.
Người của Anh Quốc công phủ trước nay đều vô cùng bênh vực người nhà, Sau khi Uông Gia Ý mang hết chân tướng nói rõ cho Uông Quang Diệu nghe, Uông Quang Diệu chỉ là hơi tức giận mà chỉ trích Uông Gia Ý vài câu, sau đó liền phân tích rõ ràng cho muội muội.
“Gia Ý, ngươi đừng ngốc nghếch như vậy, chuyện này khẳng định là Nhị Hoàng tử sắp xếp muốn hại ngươi.”
“Nhị Hoàng tử ư? Rốt cuộc là vì sao hắn lại đối với ta như vậy?” Uông Gia Ý nghĩ đến một Vô Khuyết lúc nào cũng đối với nàng ôn nhu lại chính là người mà kẻ khác phái tới để hại nàng, trong lòng đau giống như bị dao cắt vậy.
“Chắc là hắn đã nghĩ nếu nắm được nhược điểm của ngươi thành công thì sẽ khống chế được ngươi, thậm chí toàn bộ Anh Quốc công phủ, không thể không răm rắp bán mạng nghe theo lời hắn.” Uông Quang Diệu cười lạnh một tiếng: “Hắn là đang tưởng bở! Gia Ý, trước hết tạm thời ngươi cứ ở lại trong phủ, đừng đi bất cứ nơi nào cả, ca ca sẽ lập tức đi tìm tên Vô Khuyết kia về đây, sau đó sẽ tìm Khang Quận vương tính sổ!”
Con trai Anh Quốc công đi rồi, Uông Gia Ý liền ngoan ngoãn tránh ở trong Anh Quốc công phủ.
Có điều không bao lâu, Kính Bình Bá phủ đã sai người đến, nói là muốn đưa Uông Gia Ý trở về.
Đương nhiên là Uông Gia Ý không chịu.
Người của Kính Bình Bá phủ tới chính là mẹ chồng của Uông Gia Ý, Lý thị.
Còn thêm mấy tên gia đinh có võ có sức.
Khác với Uông Quang Diệu, tẩu tẩu Vương thị của Uông Gia Ý từ lâu đã xem Uông Gia Ý không thuận mắt. Bây giờ nhìn thấy Uông Gia Ý gặp xui xẻo, tuy rằng trên mặt không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại vô cùng hả hê.
Nàng ta không hề ngăn cản Lý thị, mà còn mời Lý thị vào nhà uống trà.
Sau khi bàn tính xong, Vương thị trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhả ra một câu: “Người thì phu nhân cứ việc đưa về, sau khi phu quân trở về ta sẽ giải thích.”
Lý thị hài lòng cười cười.
Lý thị dẫn người tìm Uông Gia Ý trở về Kính Bình Bá phủ xong, trực tiếp nhốt nàng trong một căn phòng nhỏ, không cho Uông Gia Ý ra ngoài.
Uông Gia Ý bắt đầu giở tính khí, bất chấp Lý thị là mẹ chồng mình, mở miệng liền mắng: “Lão bà ngươi thật to gan lớn mật, chờ phụ thân ta trở về, nếu biết các ngươi đối với ta như vậy, ông ấy sẽ không tha cho các ngươi!”
Lý thị âm trầm cười nói: “Phụ thân ngươi còn có thể toàn mạng trở về hay không rất khó để nói đó! Ngươi vẫn là nên tích chút khẩu đức, giữ lại cho bản thân một con đường lui đi.”
Uông Gia Ý kinh hãi: “Ngươi nói bậy cái gì đó? Ngươi dám nguyền rủa phụ thân ta! Người chờ đó, chờ đó cho ta!”
Lý thị giống như không nghe thấy gì, xoay người rời đi.
Nếu không phải Diệp gia vẫn còn kiêng kị thế lực của Anh Quốc công phủ, bà ta không chỉ giam lỏng Uông Gia Ý đơn giản vậy đâu, mà là trực tiếp dìm nàng ta xuống giếng.
Phạm vào tội lớn như vậy, nữ nhân này còn không biết sống chết mà ở đây nói năng càn quấy, đúng là không biết thức thời.
Lý thị càng nghĩ càng hối hận, tại sao lúc trước bọn họ lại xem trọng con cái của Anh Quốc công phủ kia chứ, cưới cho nhi tử họ một đứa con dâu không sạch sẽ thế này.
…
Sau khi Uông Quang Diệu bắt Vô Khuyết về phủ, liền nghe được tin tức muội muội bị Kính Bình Bá phủ bắt đi.
Uông Quang Diệu giận dữ, nhịn không nổi đánh Vương thị một bạt tai: “Đồ vô dụng! Sao ngươi có thể để cho bọn họ đem Gia Ý đi hả?”
Vương thị ôm mặt ủy khuất nói: “Thế tử bớt giận, ta cũng là suy xét vì đại cục thôi.”
Nói được một đoạn, Vương thị liền đến gần, nói khẽ với Uông Quang Diệu mấy câu.
Uông Quang Diệu nhíu mày, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Chuyện này… Là thật sao?”
Vương thị đáp: “Ta thấy là tám chín mười phần. Đã bao lâu không nhận được tin tức của phụ thân rồi? Nếu không phải trúng mai phục của địch nhân, sao lâu như vậy mà người không gửi tin về.”
Uông Quang Diệu nghe xong, thở một hơi thật dài, cũng không hề nói sẽ đi Kính Bình Bá phủ đòi muội muội về.
…
Hai ngày sau, tiền tuyến đột nhiên truyền đến một tin tức kinh người — Anh Quốc cuồng ngạo tự đại, trúng mai phục của quân địch, làm cho Tề quân tổn thất nghiêm trọng.
Đám người phó tướng Diệp Luân liều chết ứng cứu mới có thể mang Anh Quốc công bị trọng thương cấp cứu trở về.
Có điều một trận này, địch quân dùng một vạn binh mã tiêu diệt hai vạn người dưới trướng Anh Quốc công, bắt làm tù binh gần một vạn người, khiến Tề quân tổn thất một lượng lớn nhân mã.
Hoàng đế nghe xong liền tức giận, lập tức hạ lệnh để Diệp Luân tạm thời giữ chức chủ soái, đồng thời dùng lời nói sắc bén mạnh mẽ lên án sự lỗ m4ng của Anh Quốc công.
Trong khoảng thời gian ngắn, Anh Quốc công phủ từ thế gia hiển hách nhất Đại Tề đã trở thành trò cười cho mọi người, thậm chí là đối tượng bị căm ghét.
“Ba vạn người, đây là nghĩa lý gì vậy?” Trong An Quận vương phủ, Tứ Hoàng tử tức giận mà nói: “Thiếu chút nữa là hại chết tất cả người trong Thần cơ doanh rồi! Lão già Anh Quốc công này là làm cái gì ăn vậy, thật là… Phế vật!”
Thất Hoàng tử cũng nói: “Để ta nói một chút, lão Anh Quốc công này trước đây có thể đánh thắng mấy trận đều là do vận số hắn tốt. Nghe nói hai lần trước thiếu chút nữa thâm nhập doanh trại của địch, nếu không phải Cửu Hoàng thúc liều chết ngăn cản, nói không chừng hắn đã sớm bị đánh đến không còn manh giáp, mấy năm nay còn có cơ hội ở trong kinh thành diễu võ giương oai sao.”
Đánh thắng một trận chiến, chủ soái đương nhiên là được coi trọng nhất, nhưng công sức của phó tướng cũng vô cùng quan trọng.
Lần thảo phạt Bắc Hạ này, phó tướng vốn dĩ Lễ Thân vương nhân nghĩ hào sảng, lại đổi thành Dung Đàm bảo thủ ôn hòa. Dung Đàm thân là đích trưởng tử của Ninh Quốc công, đương nhiên sẽ không tận lực tương trợ Anh Quốc công.
“Đúng rồi, các người có nghe nói không? Nữ nhi của Anh Quốc công, chính là cái nữ nhân Uông Gia Ý đã từng đeo bám Thập nhị đệ một thời gian đó, nghe nói nàng ta ở Thiên Hương lâu vụng trộm, bị rất nhiều người nhìn thấy, bây giờ đã truyền khắp kinh thành rồi.”
Tứ Hoàng tử đối với những việc này không có hứng thú, vừa nghe xong liền nhíu mày: “Lão Thất, chuyện gia đình của người khác, chúng ta không cần bận tâm.”
Thất Hoàng tử vội nói: “Không đúng không đúng, Tứ ca, là vì huynh không chính mắt nhìn thấy, nữ nhân đó lúc trước quấn lấy Thập nhị đệ quấn đến vô cùng phiền nha. May mắn là lúc trước Thập Nhị đệ không cưới nàng ta, bằng không lúc này bị người ta chê cười không phải là Kính Bình Bá phủ, mà là Hằng Quận vương phủ.”
Thật ra nếu như Uông Gia Ý gả cho Bùi Thanh Thù, chưa chắc sẽ ra ngoài vụng trộm với người ta. Chỉ vì nàng thật sự chướng mắt Diệp Hàm, lại đúng lúc Diệp Hàm xuất chinh, mới có thể xảy ra chuyện như vậy.
Bùi Thanh Thù nhàn nhạt mà nói: “Nếu như Anh Quốc công không xảy ra chuyện gì, Kính Bình Bá phủ có lẽ sẽ hạ thủ lưu tình với nàng ta. Nhưng hiện tại…”
“Khẳng định nàng ta xui xẻo rồi, ha ha ha.” Vừa nghĩ đến chuyện ả nữ nhân kiêu ngạo xem thường người khác – Uông Gia Ý đó gặp xui xẻo, Thất Hoàng tử liền cảm thấy mười phần sảng khoái.
Tứ Hoàng tử và Uông Gia Ý chưa từng qua lại, hắn chỉ suy xét đến quan hệ giữa hai nhà Anh Quốc công phủ và Kính Bình Bá phủ: “Vốn dĩ chúng ta còn đang lo lắng sau này Anh Quốc công phủ và Kính Bình Bá phủ liên thủ, thế lực sẽ quá mức lớn mạnh. Bây giờ xem ra, thật sự là không cần lo lắng gì nữa.”
Thất Hoàng tử tán đồng mà nói: “Đúng vậy đúng vậy. Hơn nữa Dung đại ca không giống Anh Quốc công, hắn làm việc cẩn thận, nhất định có thể thắng lợi trở về!”
Phong thủy thay phiên chuyển dời, những ngày tháng vinh quang của Anh Quốc công phủ, cuối cùng cũng đến lúc phải kết thúc rồi.
Anh Quốc công chiến bại, suýt nữa bị bắt, sau khi tin tức truyền ra ngoài, đãi ngộ của Uông Gia Ý lập tức thay đổi chóng mặt.
Tuy rằng nàng đã bị giam lỏng, nhưng trước đây một ngày ba bữa cơm đều đảm bảo mới mẻ.
Đến bây giờ, không chỉ đồ ăn đưa đến khó nuốt, Kính Bình Bá phủ thậm chí còn không phái người đến thay thùng đại tiện cho nàng.
Thời gian lâu dài, trong phòng tràn ngập một loại mùi tanh tưởi không thể hình dung. Cả người Uông Gia Ý đều trở nên vô cùng bẩn thỉu, quả thật so với ăn xin bên đường còn muốn thảm hơn.
Nàng oán giận, nàng kêu khóc, người trong Kính Bình Bá phủ đều giống như không nghe thấy, không ai chịu đáp lại nàng.
Giống như lời của Tứ Hoàng tử, Diệp gia và Anh Quốc công phủ, trên cơ bản xem như đã trở mặt với nhau.
Có điều không giống ngày trước, vốn dĩ Kính Bình Bá phủ luôn phải nịnh bợ Anh Quốc công phủ, thì nay đã hoàn toàn chiếm lấy quyền chủ động.
Rốt cuộc, Anh Quốc công vẫn là do Diệp Luân cứu, Diệp Luân lại thay thế chức vị chủ soái của Anh Quốc công. Ở bên ngoài vụng trộm với đàn ông náo đến xôn xao dư luận chính là nữ nhi Uông Gia Ý của Anh Quốc công, bất luận thế nào, đều là Uông gia có lỗi với Diệp gia, mắc nợ Diệp gia.
Ưu thế bây giờ mà Uông gia có, chính là trong tay bọn họ nắm giữ Vô Khuyết, nhân chứng mấu chốt này.
Lúc này tình thế nguy cấp, thế tử của Anh Quốc công cũng không rảnh bận tâm cái nguyên tắc “chuyện của nữ nhân nam nhân không nên nhúng tay” nữa, trực tiếp tới nhà tìm mẹ chồng Uông Gia Ý đàm phán.
Vốn dĩ sau khi xảy ra chuyện, Nhị Hoàng tử tính toán sẽ đưa Vô Khuyết đến chỗ mình tạm thời bảo vệ. Không nghĩ đến tốc độ của Uông Quang Diệu lại nhanh như vậy, đi trước một bước giành quyền khống chế Vô Khuyết.
Bây giờ, Uông Quang Diệu chỉ có thể áp chế Vô Khuyết, làm Kính Bình Bá phủ giữ lại một mạng cho Uông Gia Ý. Nói cách khác, hắn muốn mang chuyện Nhị Hoàng tử hãm hại Uông Gia Ý phơi bày ra.
Tiền đồ và tương lai của Diệp gia, hầu như tất cả đều đè ở trên người Nhị Hoàng tử. Lý thị sợ Uông Quang Diệu sẽ thật sự muốn cùng bọn họ cá chết lưới rách, đem Nhị Hoàng tử kéo xuống nước, nên đành nhường một bước, đồng ý giữ lại mạng của Uông Gia Ý.
Nhưng Mạnh Tam công tử, Trình Tứ công tử có tiếng là nhiều chuyện, việc Uông Gia Ý vụng trộm với kỹ nam dường như đã bị bọn họ náo đến cả thành đều biết.
Giữ lại đứa con dâu như Uông Gia Ý, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Lý thị thật sự là không cam lòng.
Chờ sau khi Diệp Luân đánh thắng trận trở về, Lý thị sẽ cùng Diệp Luân thương lượng trước, nên xử trí Uông Gia Ý thế nào.