Lã Mông muốn hỏi về việc liên quan tới cái chết của Thái Tử, nên hỏi dò Vô Trần.
Vô Trần hầu như không cần suy tư liền đi dạo ở trong điện, giọng thăm thẳm nói: “Trong sách cổ có nói: Nước ấm trạc ta đủ, đến cắt giấy mời ta hồn. sinh tê không dám thiêu, thiên chỉ khác thương hương, triêm y túi, người có thể cùng quỷ thông.” < trong Dị Uyển>
Lã Mông nghe hiểu hỏi: “Quốc sư lời ấy sinh tê là vật gì?”
Vô trần ung dung giải thích: “Cái gọi là sinh tê. Chính là *Tê Ngưu Giác, đem đốt trên lửa, liền có thể, cùng thân nhân gặp mặt.”
*Sừng con Tê Giác
“Tê Ngưu Giác….” Lã Mông trầm ngâm, vung tay áo nói: “Này có gì khó.” Ngược lại đưa cho Tả Hoài một ánh mắt, Tả Hoài tâm lĩnh hội ý tứ là rời đi.
Vô trần lại nói: “Nhưng Tê Ngưu Giác này không có cách nào đốt cháy. Cần phải nghiền ra thành bột, sau khi qua xử lý, cho thêm chút thảo dược, hình thành dạng cao, mới có thể sử dụng, cho nên hiện giờ tuy có Tê Ngưu Giác, bần đạo cũng không có cách nào lập tức vì thánh đế giải ưu…” nói xong, vẻ mặt hiện lên dáng vẻ khó khăn.
Lã Mông lý giải gật gù, cũng không bắt buộc Vô trần lập tức làm cho mình luôn, chấp thuận thời gian chuẩn bị.
Vô trần chuyển đề tài: “Nếu như Thánh đế chỉ là muốn cùng vong linh giao lưu, bần đạo trước mắt có thể dùng đỡ kê thuật, thay thánh đế làm được.”
Lã Mông nghe thấy vậy, buông ý tứ để hắn thử một lần, sai người mang đến thứ cần thiết cho Vô trần, một cái bàn cát mịn.
Lã Mông từ trên long ỷ đi xuống, cùng cửu vương tới gần, muốn nhìn một chút đế cùng là có kết quả gì, trải qua việc rồng hiện hình vừa rồi, hắn đối với Vô trần rất tin tưởng đạo thuật không chút nghi ngờ.
Vô trần dùng thước gạt đi cát mịn bằng phẳng, từ túi bách bảo móc ra một cành mộc lan, hướng Lã Mông cung kính nói: “Sau thi bần đạo triệu vong linh của Thái Tử, Thánh đế muốn hỏi cái gì, đều có thể hỏi.”
Lã Mông tỏ ý đã biết gật đầu.
Một phen niệm chú, bên trong điện trống rỗng nổi lên từng trận gió lạnh, ánh nến lay động, mọi người ở đây bao gồm cả Lã Mông đều cảm giác được sau lưng mát lạnh, bên trong đại điện này có thêm chút gì đó vô hình.
Vô trần bút trong tay giống như chính mình không khống chế được mà cử động, giống như khó khăn mà đối kháng với nguồn sức mạnh vô hình trong tay, trán dần bốc lên mồ hôi mỏng, cắn răng nói: “Thái Tử đã tới, không biết Thánh đế muốn hỏi việc gì?”
Dựa theo tính khí lúc còn sống của Thái Tử, chết rồi cũng không có nhiều biến hoá lớn, bởi vậy tuy rằng dính đến việc của quỷ hồn. Lã Mông không có vẻ sợ hãi chút nào, nghiêm túc, nói: “Trẫm muốn biết, ngươi có phải nhi tử của Lã Mông ta?”
Cổ tay Vô trần không động đậy, nhưng cành mộc lan lại chậm rãi di chuyển động trên bàn cát, nét vẽ siêu vẹo hiện ra chữ “Vâng”
Lã Mông trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang kiềm chế lại, tiếp tục hỏi: “Phụ Hoàng muốn hoán ngươi đến, chính là muốn vì ngươi mà điều tra rõ nguyên nhân cái chết, ngươi nếu có thể nghe thấy âm thanh của phụ hoàng, liền nói cho phụ hoàng biết, ngươi có hay không bị người khác hại chết?”
Cành mộc lan kia lại lần nữa chuyển động, viết xuống một chữ “Vâng“
Âm thanh của Lã Mông trở nên nghiêm túc nói: “Là ai, dám to gan hại ngươi?”
Cửu vương híp mắt, cao thâm khó lường.
Cành Mộc lan trong tay vô trần đột nhiên điên cuồng mà run rẩy, tại bàn múa linh tinh, không có ra chữ gì.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, Lã Mông ngẩn ra, hướng Vô trần hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Vô trần nói: “Thánh đế chớ gấp.” nói xong hắn dùng hai ngón tay vỗ vào trên cánh tay của mình, để ổn định lại cành mộc lan.
Được hắn khống chế, cành mộc lan dần ổn định lại, cuối cùng viết xuống: “Nguyền rủa, Tây Bắc.” bốn chữ, rồi hướng bên cạnh đổ xuống, không động tĩnh.
Vô trần thu hồi pháp thuật, đối với Lã Mông nói: “Thánh đế, Thái Tử đã đi.”
Lã Mông nhìn mấy chữ viết trên bàn cát xuất thần, nói: “Hắn đây là có ý gì?”
Vo trầ vuốt râu bạc trắng của chính mình, trầm tư phỏng đoán: “Hai chữ nguyền rủa, ám chỉ Thái Tử bị người ta dùng vu cổ thuật ám hại, cướp đoạt thọ nguyên, cho nên mới chết đoản.”
Lã Mông mặt tối sầm, hiển niên là đã chạm vào cấm kỵ.
Vô trần bừng tỉnh giống như chưa phát hiện sắc mặt của đế vương, tiếp tục nói: “Mà Thái Tử không cách nào nói thẳng người bị hại là ai, cho nên đang muốn ám chỉ cho Thánh đế, người hại hắn, đang ở hướng Tây Bắc.”
Cửu Vương buông xuống con mắt, xoa phất trần trong tay.
Hắn nhẹ nhàng nói, Tây Bắc chỉ có một chỗ.
ở trong kinh thành có nhiều nhân khẩu, vô số người, muốn tìm được hung thủ, nói thì nghe dễ,nhưng dựa vào thủ đoạn của phụ hoàng hắn, vu cổ thuật vừa xuất hiện, liền không thể bỏ mặc, dù cho là đào ba tấc đất lên, cũng đem người giật dây sau lưng kéo ra…
Thư Điện Hợp mắt mù tai điếc mà nhìn người người đang nịnh nọt, nhìn trà trong chén ngọc có chút xuất thần.
Nàng hôm nay sau khi tan triều, đang muốn hồi phủ công chúa, lai bị người của ngũ vương mời tới ngũ vương phủ dự tiệc, nghe nói Ngũ Vương muốn cùng mình tăng thêm tình nghĩa. Nàng cưỡng từ không muốn tới, chỉ là không thể để Ngũ Vương mất mặt mũi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà tới dự.
Cũng trải qua ba bốn tuần rượu, Ngũ Vương hắn đều không có nói rõ mục đích mời Thư Điện Hợp tới đây, cũng không để cho Thư Điện Hợp nghi ngờ.
Cái gọi là rồng sinh chín con, không con nào giống con nào. Ngũ vương ngồi trên ghế, cùng Y đức Thái Tử đã khuất và các Hoàng tử khác, phong cách đều khác nhau.
Lông mày hắn sắc bén, khuôn mặt thô, da dẻ màu đồng, để râu quai nón, nắm nắm chén rượu trong tay, cả người toả ra hơi thở thô bạo, hơn nữa hắn uống từng ngụm lớn, ngoạm thịt thô lỗ, nhìn ra đã biết quanh năm tập võ, trải qua chém giết ở sa trường.
Người này tuyệt đối không giống như vẻ bề ngoài đơn giản như vậy, Thư Điện Hợp động mắt, liền có thể cảm nhận được đối phương đêm nay đánh giá mình mấy lần, nàng bề ngoài như cũ vẫn là vui vẻ cười cười, cụng chén cạn ly.
Đến cùng là hắn muốn nói gì?
Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, rồi đem chén thả xuống, trong lòng chuẩn bị hết thảy, bất luận đối phương nói ra cái gì, nàng đều sẽ không kinh ngạc, binh đến thì tướng đỡ, nước tới thì đất ngăn.
Mưu sĩ bên người Ngũ vương, thấy nàng xuất thần, bưng lên chén rượu tới, cùng nàng mời rượu nói: “Phò Mã tại sao không uống rượu…”
Ngũ Vương ngồi trên ghế vẫn chú ý động thái của Thư Điện Hợp, nghe thấy vậy nói một câu: “Là bởi vì ca vũ nhạc không có hứng, hay là chê rượu của phủ nhạt nhẽo?”
Thư Điện Hợp treo lên nụ cười, ứng phó như thường nói: “Bây giờ vẫn là trong giai đoạn chịu tang của Thái Tử, vi thần nào dám ham muốn vui vẻ cầu hoan.”
“Đúng là như thế.” Ngũ vương mượn cớ nói rằng: “Bản vương chỉ có thể mời một vị cầm sư gảy nhạc để hai ta nghe, bởi vậy liền cảm thấy có chút bạc đãi muội phu.”
Thư Điện Hợp hướng ngũ vương hời hợt nói: “Vi thần có thể được ngũ vương mời tới, đã là vinh hạnh cực kỳ, tại sao lại bạc đãi?” nói rồi hướng ngũ vương kính ly.
Ngũ vương cười sang sảng đáp ứng, ánh mắt lấp loé không yên. Hắn muốn dụ đối phương vào phe cánh của hắn, bởi vậy trước mặt người ngoài tỏ vẻ lễ độ, tán thưởng: “Đã sớm nghe được muội phu là thi đậu Thám hoa, tài mạo đều tốt, hơn người, là triều thần đắc lực của phụ hoàng, trụ cột của nước nhà. Bây giờ được tự mình trò chuyện, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Thư Điện Hợp khiêm tốn nói: “Ngũ vương quá khen rồi, vi thần chỉ là văn nhân thôi, nào có thể so sánh với ngũ vương bảo vệ biên cương, nhiều vất vả, công lao to lớn, oai hùng bất phàm.”
Ngũ vương không có bị những lời nịnh hót kia mà làm cho đắc chí, hắn thức thời, hạ xuống tính toá, ngậm cười mà nói: “Bản vương ở biên cương Tây bắc biên thuỳ, vì nước mà thủ thành, cùng người của đại nội ít tiếp xúc. Ngày ngươi cùng Tuyên Thành thành thân, bản vương bời vì sự vụ bận rộn quân vụ, không tới chúc mừng được, chỉ phái người đưa lễ tới, cho nên muội phu đối với bản vương cảm thấy xa lạ?”
Mặc dù đây là câu hỏi, hắn không có ý để Thư Điện Hợp đáp lại, tiếp tục nói: “Bản vương ngưỡng mộ muội phu đã lâu, nhưng hiếm khi chạm mặt.Tang lễ của Thái Tử, lui tới vội vã, nhiều người nhiều việc, chưa kịp cùng muội phu bắt chuyện, hôm nay bởi vì không có chuyện bận gì, cho nên mới muốn mời muội phu qua phủ một chuyến.” vừa nói, cho mưu sĩ bên cạnh một cái nhếch mày.
Mưu sĩ hiểu ý, Thư Điện Hợp vừa khách sáo xong, lại nghe hắn nói: “Nghe noí Phò Mã là học trò của Thừa tướng?” người này vẻ mặt gian xảo, dáng dẻ đa mưu túc trí.
Hoá ra là chuyện này, trong lòng Thư Điện Hợp lập tức sáng tỏ.
Lúc trước nàng là dựa vào Phùng Hoán Sâm đề cử thân phận, mới có tư cách trực tiếp tham gia khoa cử.
Phùng Hoán Sâm đối với nàng mà nói, mặc kệ là trên danh nghĩa, hay là tình cảm riêng, đều là lão sư của nàng, bởi vì hai người thân phận đặc thù, không muốn cho Hoàng thượng thấy bọn họ kết bè phái, ngày thường bọn họ hiếm khi chạm mặt nhau, chỉ có ngày lễ tết thì thoáng chạm mặt. vì lẽ đó nếu như không có đi điều tra nội tình, rất ít người sẽ biết nàng và Phùng Hoán Sâm có quan hệ thầy trò.
Ngũ Vương đây là muốn dựa vào việc này mà lôi kéo chính mình, đạt đến chiếm tiện nghi của Tuyên Thành và Phùng Hoán Sâm, thực sự là mưu tính tốt a.
Thư Điện Hợp nhanh chóng đoán xong, đáp: “Từng được qua Phùng thừa tướg giáo dục qua văn chương, vì thần mà giảng dạy tận tình. Hai người bọn ta tuy rằng là danh thầy trò, nhưng ta cùng phùng thừa tướng chỉ là tầng quan hệ bình thường.” Nói cách khác hắn chính là học sinh của Phùng hoán sâm, nhưng chỉ là trên danh nghĩa, hai người thực tế không có quan hệ đặc biệt, trước mặt Phùng Hoán Sâm không chen mồm vào được.
Mưu sĩ bên cạnh ngũ vương bĩu môi mà nhếch miệng, hắn không cảm thấy đơn giản như vậy, dùng quan hệ có hạn mà nói, nếu như là học sinh bình thường, vì sao phùng thừa tướng lại cho hắn thân phận để đi dự thi?
Hắn đang định tiếp tục nói, ngũ vương không có được đáp án thoả mãn, rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa trừng mắt nhìn mưu sĩ. Quyết định chính mình đến, bóng gió mà nói: “Muội phu đọc nhiều sách vở, tài trí hơn người, trong bụng có biết cố sự gì vui vẻ?”
“Không biết ngũ vương muốn nghe cố sự gì?”
Ngũ vương để xuống ly rượu, nói: “Muội phu cũng biết *Tấn Huệ đế Tư Mã cố sự?”
*Bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì GG nhé https://danviet.vn/hoang-de-trung-hoa-nao-tu-chat-ngu-si-khien-co-do-ma-tu-ma-y-gay-dung-tan-vo-20230407191356623.htm
Thư Điện Hợp nhấc lên cảnh giác, mặt ngoài bình tĩnh, nói: “Tự nhiên biết.“
Ngũ vương thấy hắn phối hợp như thế, khoé miệng kéo lên mỉm cười, nói: “Bản vương cảm thấy Tây Tấn tính tình không giống dáng vẻ của hắn, chỉ lập trưởng không lập đích, nhưng cũng không nhìn một chút Hoàng tử đến cuối cùng là người như nào, lại lập ra một hoàng đế ngu si, trực tiếp gây ra rối loạn, hoạ quốc ương dân.”
“Bản vương xem a, quốc gia người kế nhiệm, phải do hiền giả cư chi, mà không thể cố thủ mà theo chế độ cũ, câu nệ đích trưởng, sự tình rườm rà, muội phu cảm thấy thế nào?”