Hôm sau, đúng như Từ Ưng Bạch dự đoán, quả nhiên Ngụy Chương lập tức hỏi Phòng Như Ý chuyện của Phòng lão gia, nhưng Phòng Như Ý vẫn đinh ninh mình may mắn, nhất quyết không thừa nhận.
Ngụy Chương lập tức nổi trận lôi đình, ném thẳng những tấu chương “thất lạc” của Trang Tứ đến trước mặt Phòng Như Ý rồi sai người mang thi thể phụ thân gã tới Tuyên Chính Điện.
Phòng Như Ý hết đường chối cãi, bị kết tội khi quân, lũng loạn triều đình, lập tức xử trảm. Tư phủ của gã cũng bị lục soát, trong nhà kho là gần hai mươi vạn lượng bạc trắng, gần vạn lượng hoàng kim và vô số châu báu, không chỉ vậy mà còn có sổ sách ghi chép tỉ mỉ những người hối lộ cho gã, trong đó không thiếu tên tuổi những đại thần cốt cán trong triều.
Ngụy Chương càng phẫn nộ, bất chấp sự ngăn cản của thái hậu, chiều hôm đó lập tức ban ra một thánh chỉ nữa, tru di tam tộc Phòng Như Ý, những kẻ tặng hối lộ cho gã cũng không tránh khỏi tai vạ, nhẹ thì phạt lương bổng, nặng thì tước chức, một nửa quan lại triều đình lập tức bị giáng chức.
Ám vệ báo cáo lại những tin này cho Từ Ưng Bạch.
Khi ấy Từ Ưng Bạch đang đọc kế sách của Ngụy Hành, cậu thiếu niên gầy gò đứng bên cạnh cũng nghe được rõ ràng. Từ Ưng Bạch cũng không kiêng dè, thậm chí còn cố ý để cậu biết ý đồ và hành động của mình, bởi suy cho cùng, Ngụy Hành cũng là trữ quân đích thân hắn lựa chọn.
Ngụy Chương vô năng, Từ Ưng Bạch cho rằng cách nhanh và thuận tiện nhất là đổi thành một hoàng đế mới, do đó hắn muốn dạy cho Ngụy Hành biết được thế nào là quyền mưu, thế nào là phân quyền.
Không phụ sự kỳ vọng ấy, Ngụy Hành quả thật thích hợp làm hoàng đế hơn Ngụy Chương, cậu là người khiêm tốn nhã nhặn, siêng năng cầu tiến, lương thiện, nhân hậu, cũng có lập trường riêng về đạo làm vua, tính tình lại điềm đạm. Có lẽ do tuổi thơ khốn khó, người khác đối tốt một phần cậu sẽ đáp lại mười phần, ngoại trừ việc hơi rụt rè thì điểm nào cũng tốt. Huống hồ cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, sau khi được dạy dỗ đàng hoàng, Từ Ưng Bạch nghĩ mình có thể biến người này thành một hoàng đế thực thụ.
Hơn nữa, nếu hiện tại chăm lo cho Ngụy Hành, sau này cậu lên ngôi chắc Từ Ưng Bạch hắn cũng không đến nỗi rơi vào bước đường bị người qua cầu rút ván. Rồi hắn lại trộm thở dài, không biết mình có sống được tới lúc đó hay không.
Ngoài hiên tuyết lại rơi, đậu lên cành mai trong viện thành từng đốm trắng, trên ngọn cây thấp thoáng vài nụ hồng, một nụ đã hé nở, rực rỡ kiêu hãnh trong gió tuyết.
Từ Ưng Bạch nhìn thoáng qua cửa sổ một lát rồi quay lại nhìn Ngụy Hành, nét mặt vẫn bình thản, “Học được gì rồi?”
Ngụy Hành nhẹ giọng đáp, “Những việc tưởng như không dễ thấy, thường rất dễ gây ra sóng to gió lớn.”
Từ Ưng Bạch nghe vậy thì thở dài, vỗ vai Ngụy Hành, “Nếu Tĩnh Vi nghiêm túc và thông minh bằng một nửa ngài thì tốt rồi.”
“Sư huynh rất thông minh, còn thông minh hơn cả ta,” Ngụy Hành nghiêm túc đáp lời.
“Ngài gọi nhóc đó là sư huynh ư?” Khóe mắt Từ Ưng Bạch cong cong, “Nó bắt ngài gọi sao?”
Ngụy Hành ngại ngùng “Dạ” một tiếng.
Lần đầu gặp nhau, sau khi Từ Ưng Bạch bị triệu vào cung thì trong thư phòng chỉ còn hai đứa nhỏ. Xong bài, Tạ Tĩnh Vi xoa eo bảo Ngụy Hành, “Ngài là đệ tử của sư phụ, vậy thì là sư đệ của ta rồi, mau gọi sư huynh đi!”
Cặp mắt lấp lánh đầy mong đợi trông về phía Ngụy Hành.
Chẳng trách Tạ Tĩnh Vi lại vui vẻ như thế, hiện giờ nhóc con này là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Huyền Diệu Quan, gặp ai cũng phải cung kính xưng hô, gặp được Ngụy Hành tất nhiên cũng muốn được nghe người kia gọi hai tiếng “sư huynh”.
Ngụy Hành nhìn Tạ Tĩnh Vi, ánh mắt trong veo lay động, khẽ gọi, “Sư huynh.”
Dường như Tạ Tĩnh Vi cũng không ngờ cậu sẽ gọi thật, vành tai lập tức đỏ bừng. Kể từ đó, Ngụy Hành vẫn luôn xưng hô như vậy.
Từ Ưng Bạch thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói, “Trẻ nhỏ vô tri, điện hạ đừng để bụng.”
“Sư phụ yên tâm, sẽ không đâu ạ,” Ngụy Hành nghiêm túc đáp.
Vừa dứt lời, một cái đầu lập tức ló vào khe cửa, Tạ Tĩnh Vi đội mũ, vô cùng bất mãn mè nheo, “Sư phụ lại lén dạy ngài ấy à, còn không thèm nói cho con!”
Từ Ưng Bạch nghe vậy nhướn mày, nghiêm giọng, “Vậy con qua đây, để vi sư xem kế sách con viết hôm qua.”
Tạ Tĩnh Vi trợn tròn mắt, “Con không muốn!”, nói rồi chạy biến. Từ Ưng Bạch lắc đầu cười nhìn nó, cười chưa nổi hai tiếng thì lại bắt đầu ho lên dữ dội, sống lưng cong gập, cổ họng nhợn mùi rỉ sắt.
Càng gần giao thừa, tiết trời càng lạnh, Từ Ưng Bạch sợ lạnh lại càng ho. Ngụy Hành lập tức hoảng hốt, đang định đưa tay vỗ lưng cho hắn thì cửa thư phòng chợt bị đẩy ra, tên thị vệ mang mặt nạ lập tức tiến vào, cẩn thận đỡ lấy Từ Ưng Bạch. Vừa ho xong nên sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, chẳng khác nào đã chết. Phó Lăng Nghi một tay ấn huyệt hợp cốc (giữa ngón cái và ngón trỏ), tay kia với lấy tách sứ trên bàn, rót một chén nước ấm đưa đến bên môi người kia.
Mất một lúc lâu sau Từ Ưng Bạch mới thở được bình thường, trông thấy Ngụy Hành sợ ngây cả người bèn an ủi, “Không sao… Khụ khụ– điện hạ… bệnh nhẹ mà thôi, hôm nay, hôm nay tạm dừng ở đây, ngài qua chơi với Tĩnh Vi đi.”
Ngụy Hành do dự một lát, vốn không muốn đi, nhưng vừa ngẩng mặt đã đụng phải một ánh mắt vừa sắc lạnh vừa u ám, như đang nói nếu còn không đi ta sẽ lập tức giết mi. Cậu thiếu niên cứng người, lùi lại hai bước rồi giơ tay hành lễ, “Vậy A Hành xin phép đi trước,” rồi ngập ngừng bước ra ngoài, có vẻ không muốn đi nhưng lại không thể không đi.
Từ Ưng Bạch cúi đầu đỡ trán, tuy vẫn còn ho nhưng đã đỡ hơn lúc nãy nhiều. Hắn nâng mi nhìn thoáng qua người kia, rút bàn tay đang bị nắm về, “Đa tạ.” Phó Lăng Nghi lặng lẽ quỳ một gối, rồi đứng dậy khép cửa sổ lại, khí lạnh lập tức tiêu tán một nửa.
Trong thư phòng có đốt than, Từ Ưng Bạch xoa xoa tay, cặp mắt màu hổ phách phản chiếu lửa đỏ lập lòe. Bàn tay bị Phó Lăng Nghi ấn đến đỏ bừng, trên nền da trắng bệch vô cùng chói mắt, nhưng kỳ thật y lại chẳng dùng bao nhiêu sức. Từ Ưng Bạch cũng không để ý, nét mặt vẫn bình tĩnh như thường, chờ cho cơn ho dứt hẳn mới thản nhiên hỏi, “Ngươi còn biết cả bấm huyệt nhỉ, không tồi, học ở đâu vậy?”
Phó Lăng Nghi không nói gì, kiếp trước ngươi cho người dạy ta đấy, y thầm nghĩ. Những lời này không thể nói, y cúi gằm, không đầu không đuôi đáp, “Người trong lòng.”
Từ Ưng Bạch lập tức hiểu ra, “Người ngươi thích còn biết y thuật sao?”
“Hắn không biết,” Phó Lăng Nghi lại ngồi quỳ xuống, “Người ấy sai người dạy ta.”
Từ Ưng Bạch nhướn mày, một cảm giác quen thuộc chợt lướt qua nhưng rất nhanh đã biến mất. Hắn cụp mắt, bình tĩnh nhìn người kia. Phó Lăng Nghi lúc nào cũng u ám giờ đây lại thả lỏng, vẻ mặt cũng ôn hòa đến lạ, dường như người trong hồi ức ấy đã lấy đi một phần lạnh lẽo vốn không thể che giấu, khiến y trở nên dịu dàng vô cùng, không giống giả vờ.
Từ Ưng Bạch cũng không hỏi nữa, hỏi nhiều ắt sẽ gợi lên chuyện buồn của người ta, vậy thì không ổn lắm. Thế là hai người yên lặng ngồi đó, trong phòng ngoại trừ tiếng lửa cháy lách tách thì chỉ còn lại tiếng hít thở.
Từ Ưng Bạch gõ gõ thành ghế, nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt vô thức dừng lại ở Phó Lăng Nghi. Người kia cúi gằm, quỳ thẳng tắp trên sàn, chiếc mặt nạ che hơn nửa gương mặt khiến Từ Ưng Bạch không thấy được vẻ mặt y.
Nhưng Từ Ưng Bạch lại chẳng hay rằng người kia thấy được đầu ngón tay hắn, cả khuôn cằm gầy guộc nhợt nhạt lẫn cần cổ yếu ớt giấu trong lớp áo lông. Y nửa xót xa nửa tham lam khắc ghi tất cả, nhưng lại không dám ngước mắt lên nhìn mặt hắn dù chỉ một chút.
Từ Ưng Bạch không hề biết trong lòng người kia đang rối bời, chỉ nhìn Phó Lăng Nghi một chốc rồi quay đầu chấp bút, ngẫm lại chuyện Phòng Như Ý. Sau hành động của Ngụy Chương, lần này triều đình nhất định sẽ thay máu một lượt, vị thế của các quan lại chắc chắn sẽ có biến động. Đây là thời cơ tốt để bảo toàn nhân lực, đồng thời thanh trừng triều đình, cũng chính là kết quả Từ Ưng Bạch muốn, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Thay người ở Lại Bộ là tất yếu, Lại Bộ thượng thư Trần Tiện đã ở tuổi gần đất xa trời, hiện giờ công việc ở Lại Bộ đều do Mai Vĩnh xử lý, hơn nữa ông còn đang là quan tế tửu ở Quốc Tử Giám nên dưới trướng có rất nhiều kẻ xuất thân nghèo khó, trong đó có Trang Tứ. Nếu luận tài năng thì Mai Vĩnh không chỉ dừng chân ở chức Lại Bộ thị lang, thế nhưng không gặp được minh chủ nên làm quan mấy chục năm vẫn quanh quẩn ở một chân thị lang tứ phẩm. Lần thay máu này là để ông ngồi vào chức thừa tướng, nếu không thì cũng là Lại Bộ thượng thư. Mà ngoài Phòng Như Ý, Ngụy Chương đã bắt đầu nghi ngờ cả Lưu Mãng, Từ Ưng Bạch cho rằng chẳng bao lâu sau mình và Lưu Mãng sẽ được triệu vào cung để bàn việc thăng quan. Tuy hiện giờ Ngụy Chương vẫn nghi kỵ hắn, nhưng ba năm nay làm quan hắn cũng chưa từng đi quá giới hạn bao giờ. Vậy nên lần triệu kiến này vừa là để thương nghị, vừa là để thử.
Từ Ưng Bạch đặt bút viết xuống một vài tên tuổi và chức danh, tất cả đều là những người có chiến tích vẻ vang nhưng xuất thân nghèo khó nên không được trọng dụng. Sắp xếp xong, bước kế tiếp chính là trừ Lưu Mãng, giết đế vương.
Viết xong, hắn gác bút, lúc quay người lại thì thấy Phó Lăng Nghi vẫn đang quỳ. Hắn đang muốn hỏi tại sao người kia không đứng lên thì đúng lúc đó Lưu quản gia đến gõ cửa thư phòng. Cả Từ Ưng Bạch lẫn Phó Lăng Nghi đồng loạt quay sang, Lưu quản gia nói, “Công tử, có người trong cung tới, nói bệ hạ triệu kiến ngài.”
Từ Ưng Bạch nhướn mày cười khẩy.
Đến lúc rồi.