Bà cụ Tô tìm Tố Phân nói chuyện hồi lâu, cô ả vẫn luôn phủ nhận, chỉ nói thấy hơi mệt thôi, không có gì đáng ngại.
Bà cụ cũng không nhìn ra có gì bất thường nên chỉ để ý trong lòng nhiều hơn, cho cô ả về nghỉ ngơi.
Tám, chín giờ tối, ngoài trời trăng sáng vằng vặc, trong phòng Túc Bảo vang lên tiếng đọc sách lảnh lót.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Chiến không một biểu tình, thoạt nhìn rất có dáng dấp của Tô Nhất Trần.
Tô Tử Du nằm sấp trên bàn trang điểm màu hồng phấn của Túc Bảo nghịch máy quay phim.
Còn Túc Bảo thì ngồi ở bàn học sát bên cạnh, hai tay nắm chặt cuốn sách giáo khoa đội lên đầu.
Hân Hân đang đọc sách: “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, trăng sáng… trăng sáng…”
Tô Tử Chiến lạnh lùng liếc mắt, rõ ràng trên sách giáo khoa viết là “cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày”, thậm chí còn vẻ cả tranh gặt lúa minh họa.
Thế nên cô nhóc này đang đọc vẹt thôi, nhớ gì đọc nấy!
Đã đọc vẹt rồi còn đọc sai, ngay cả câu thơ đơn giản như vậy cũng không học thuộc nổi.
Tô Tử Chiến lạnh lùng hỏi: “Em có nhớ anh vừa dạy cái gì không?”
Hân Hân nhìn khuôn mặt nghiêm túc rét buốt còn đáng sợ hơn cả ba mình của anh trai, buồn rười rượi: “Dạ nhớ…”
Tô Tử Du cười khẩy: “Thật không?”
Hân Hân run sợ: “Thật mà!”
Tô Tử Chiến híp mắt: “Được, vậy anh kiểm tra.
Biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công.
Câu trước là gì?”
Cậu không yêu cầu cô nhóc đọc hết, chỉ cần thuộc hai câu này xem như qua cửa.
Túc Bảo nhìn Hân Hân, lại liếc Tô Tử Chiến.
Hức, anh hai thật hung dữ!
Đầu óc Hân Hân mơ màng, câu trước là cái gì ấy nhở? Cô nhóc nhìn sang Túc Bảo cầu cứu.
Túc Bảo không chớp mắt, nhỏ giọng nhắc: “Núi sách…”
Tô Tử Chiến nghiêm khắc lườm bé một cái, Túc Bảo vội vàng ngậm miệng.
Hân Hân trừng mắt: Gì? Em đang nói cái gì vậy?
Túc Bảo liếc lại: Chị tự suy ra đi! Động não đi!
Hân Hân vắt hết óc, dè dặt nói: “Thiên đường có chỗ lại không ở, xuống biển đóng thuyền chịu khổ làm chi*?”
*Câu đúng phải là Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra con đường ấy.
Tô Tử Chiến: “…”
Túc Bảo ngẩn người.
Là..
là như vậy hả?
Hân Hân thành công mê hoặc tâm trí Túc Bảo, khiến bé quên luôn cả câu thơ gốc.
Tô Tử Chiến lạnh lùng nói: “Núi cao đường thẳm đá vây, mái tranh lẩn khuất trong mây hiện dần.
Tiếp tục!”
Hân Hân đáng thương hề hề: “Cho em một gợi ý đi mà anh.”
Tô Tử Du không thèm ngẩng đầu lên nhắc nhở: “Cái gì mà gần tháng hai ấy.”
Cậu là người ghét mấy môn khoa học xã hội nhất còn thuộc lòng đây này, Hân Hân đúng là chán chả buồn nói.
Hân Hân đắc ý đọc tiếp: “Dừng xe tắt máy kéo phanh, lá hồng sương nhuộm đã gần tháng hai*!”
*Câu đúng phải là Ngắm rừng phong thả bước chân, lá hồng sương nhuộm đã gần tháng hai (bài Đi đường núi của Đỗ Mục).
Tô Tử Du: “…”
Tô Tử Chiến: “…”
Túc Bảo: ╭(⊙o⊙)╮
Ủa là câu này ư? Chẳng lẽ vừa nãy bé nhớ nhầm rồi…
Trí nhớ của Túc Bảo vượt xa phạm trù người bình thường, Kỷ Trường thường xuyên dạy bé chú ngữ phức tạp, bé đều có thể nhớ kỹ không sót một chữ, thế mà bây giờ lại hoài nghi mấy câu thơ cổ.
Tô Tử Chiến tức giận đến mức quăng thúng đập nia, phủi tay mặc kệ.
“Em đi tìm ba mình kêu chú ấy dạy đi!”
Hân Hân đáng thương khóc ròng: “Đừng mà anh hai, ba đã bị em chọc giận đến mức đau tim rồi, còn đi tìm nữa thì ba em tức chết mất!”
Tô Tử Chiến cười gằn: “Em cũng tự biết mình quá ha?”
Không dạy, ai kề dao lên cổ cũng không dạy!
Túc Bảo che miệng cười trộm.
Hân Hân nhìn bé cầu cứu.
Túc Bảo vội vàng xin xỏ giúp cô nhóc: “Anh hai, chị Hân Hân biết sai rồi mà, anh dạy tiếp đi, chị ấy nhất định sẽ đọc thuộc.”
Cục bột nhỏ trông chờ nhìn Tô Tử Chiến, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp.
Tô Tử Chiến: “…”
Thôi thì…!Dạy thêm 5 phút nữa vậy!
5 phút sau.
Tô Tử Chiến: “Có người bạn từ phương xa đến.”
Hân Hân: “…!Thế… Thế nào cũng phải tiêu diệt*?”
*Câu đúng phải là Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ (Có người bạn từ phương xa đến há lại không vui mừng ư?), Hân Hân lại đọc thành tuy viễn tất tru là nhất định phải tiêu diệt.
Túc Bảo che mặt.
Sai bét!
Quả nhiên Tô Tử Chiến lập tức nổi đóa, mặt lạnh như tiền, ném sách xuống: “Em tự học đi!”
Nói xong, cậu tức giận đẩy cửa rời đi.
Túc Bảo và Hân Hân hai mặt nhìn nhau.
Hân Hân: “Chị đọc sai rồi à?”
Túc Bảo: “Chắc chắn là sai rồi, vừa rồi anh hai nói, tuy viễn tất tru nghĩa là mặc kệ kẻ địch trốn bao xa cũng phải đuổi theo giết sạch.
Sao bạn đến chơi nhà lại tiêu diệt được?”
Hân Hân giật mình: “Đúng nhỉ! Bạn bè đến không thể giết bạn được!”
Nhưng vừa rồi anh Tử Chiến cứ nhìn chằm chằm làm đầu óc cô nhóc kêu ong ong, chẳng nhớ được cái gì hết.
Túc Bảo đồng tình nhìn Hân Hân: “Chị, chị chính là học tra trong truyền thuyết đúng không?”
Túc Bảo và Tô Tử Du đi học một ngày, qua những lời miêu tả sinh động của cô Vương dạy tiếng Anh kia đã hiểu được thế nào là học bá, thế nào là học tra.
Hân Hân suy sụp: “Chị cũng có muốn đâu!”
Học tập thực sự quá khó khăn.
Tại sao trên đời lại có cái thứ gọi là học tập này chứ!
Tại sao lại phải thi cử nữa!
Túc Bảo vỗ vai Hân Hân an ủi: “Thôi chị rửa mặt rồi đi ngủ đi!”
Hân Hân: “…”
Cô nhóc đá dép bổ nhào lên giường: “Tối nay chị muốn ngủ trong phòng em.”
Hai bé gái cùng nhìn về phía Tô Tử Du.
Cậu yên lặng nói: “Anh…!Anh ngồi tí nữa rồi về.”
Tức quá, sao cậu lại là bé trai chứ! Nếu không cậu cũng muốn ngủ lại phòng này.
Tô Tử Du không muốn trở về phòng, lỡ như nửa đêm nữ quỷ kia lại tìm tới cửa thì làm sao bây giờ…
Túc Bảo bỗng nhiên chạy tới, lục lọi trong hộc bàn trang điểm một lúc, lấy ra một tấm bùa vàng gấp thành hình tam giác từ trong ngăn kéo.
“Anh, cho anh nè, đừng sợ!”
Bé tỏ vẻ em hiểu anh mà.
Tô Tử Du mặt không đỏ tim không đập: “Ai nói anh sợ, anh sợ thì đã không phát minh ra thiết bị gặp quỷ…”
Hân Hân lớn tiếng: “Cái gì? Anh Tử Du sợ quỷ hả? Ha ha, đồ nhát gan!”
Tô Tử Du: “…”
Tức giận vung tay rời đi.
Hân Hân vô tội sờ sờ mũi, cô nhóc có nói gì sai đâu trời!
Đêm càng khuya, đèn đuốc trong trang viên nhà họ Tô dần dần tắt hết, chỉ còn lại mấy ngọn đèn đêm mờ mịt.
Tô Tử Du đặt chậu sắt trong phòng, giấu một thanh kiếm gỗ đào dưới gối, sau đó đeo lá bùa vàng Túc Bảo đưa trước ngực.
Liếc mắt nhìn quanh, im ắng không một tiếng động, gió nhẹ thổi qua, rèm cửa sổ đung đưa…
Cậu cứ cảm thấy trong lòng rờn rợn, dưới gầm giường có người, phòng vệ sinh có người, phía sau cửa có người… Đâu đâu cũng có người.
Tô Tử Du hãi hùng khiếp vía chống đỡ một lúc, cuối cùng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Vù vù…
Gió thổi rèm cửa đong đưa.
Cửa phòng truyền đến một tiếng cạch rất nhỏ, giống như có người đang cầm chìa khóa mở cửa.
Tô Tử Du trong cơn mơ vẫn nhíu chặt mày, hình như đang gặp ác mộng.
Soạt——
Cửa bị đẩy ra, chất lượng của ván gỗ rất tốt nên không phát ra tiếng cót két khó chịu.
Một bóng người kiễng chân, lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt Tô Tử Du, nhìn chằm chằm cậu nhóc đang ngủ say.
Một bàn tay vươn ra, càng ngày càng gần…
Hàng lông mi của Tô Tử Du khẽ nhúc nhích, dường như cậu cảm giác được gì đó, càng ngày càng hoảng hốt, đột nhiên bị ác mộng hù dọa giật mình tỉnh lại.
Trước mắt tối đen như mực, trong lúc nhất thời Tô Tử Du vẫn chưa lấy lại tinh thần, khẽ thở phào nhẹ nhõm: Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.
Chờ đến khi ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối, Tô Tử Du nhớ tới giấc mộng kia, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa.
Con ngươi cậu bỗng co rút, cửa phòng cậu…!Đã mở ra từ khi nào thế?.