Triệu Thanh Huy từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đối xử như thế, hai tay và hai chân của hắn bị trói với nhau, trong miệng bị nhét chiếc khăn bẩn, bị nhét vào bao tải, còn ném vào lồ ng tre.
Tiếp đó hắn nghe thấy tiếng bước chân đi xa, rèm cửa vang lên tiếng “xào xạc”, liền không có động tĩnh nữa.
Hắn muốn phát ra âm thanh, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra một chút tiếng r3n rỉ, dù cho có người vào phòng này cũng chưa chắc đã nghe thấy.
Trong lòng hắn tràn ngập thù hận, trong đầu chỉ có một ý niệm, chờ hắn ra ngoài, hắn phải bầm thây vạn đoạn Hoàn Huyên cùng tên cẩu nô bán đứng hắn kia.
Hắn không dám nghĩ đến Nguyễn Nguyệt Vi, không dám nghĩ lời nói của nàng, trong lòng hắn có một bức tượng băng thanh ngọc khiết, chỉ cần vừa nghĩ đến, bức tượng kia lại nứt ra từng lớp một, lộ ra lớp đất bùn bên trong.
Thời gian chờ đợi bao giờ cũng trôi qua chậm chạp, trước mắt hắn tối đen, vừa đói vừa khát, gân cốt đau nhức, cảm giác giống như trải qua mấy trăm năm, thực ra còn chưa đến một canh giờ.
Hắn nhắm mắt lại ngủ một lát, nhưng tư thế này quá khó chịu, căn bản không ngủ được, chỉ có thể chịu giày vò.
Tiệc thưởng cúc bên ngoài còn đang diễn ra, đôi lúc có một tiếng sênh ca thổi tới rất nhỏ, bị lỗ tai hắn tóm được.
Hắn nhẫn nại đến mức máu sắp cạn sạch rồi, cuối cùng có người vào phòng, nâng hắn ra ngoài.
Hắn nghe thấy tiếng cửa viện vang lên “Kẽo kẹt”, lại đi thêm một đoạn, bên tai bắt đầu huyên náo, tiếng bước chân, tiếng xe ngựa, tiếng hàn huyên, càng ngày càng nhiều.
Hắn bị ném lên một tấm ván gỗ cứng, bả vai và xương hông dường như bị vỡ ra, nhưng hắn lại không thể r3n rỉ được một tiếng.
Hắn biết đây là thời điểm tan tiệc đêm khuya, mẫu thân hắn có ra ngoài không?
Đang suy nghĩ, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Quý chủ xin dừng bước, hôm nay đa tạ quý chủ giúp đỡ tìm kiếm khuyển tử…”
Đại công chúa nói: “Nguyễn phu nhân không cần lo lắng, đáng tiếc không giúp đỡ được gì.”
Tiếp đó là một giọng nói nhỏ bé yếu ớt dịu dàng: “Cô mẫu đừng lo lắng, có lẽ biểu đệ nhất thời thay đổi chủ ý đến chỗ khác chơi thôi.
Ta đã nói với Thái Tử điện hạ rồi, cho thị vệ Đông Cung cùng đi tìm.
Phía bên Kinh Triệu Phủ và Kim Ngô vệ chuẩn bị qua.
Nhất định chỉ là sợ bóng sợ gió, nói không chừng cô mẫu hồi phủ, biểu đệ đã về nhà trước rồi.”
Võ An công phu nhân nói: “May mà có Đại công chúa cùng Thái Tử Phi nương nương, lang quân đến binh doanh, trong nhà không có người chủ sự, ta rối rắm cả lên…”
Nguyễn Nguyệt Vi nói: “Cô mẫu nói lời gì đó, biểu đệ là đệ đệ thân thiết của ta, cô mẫu ngàn vạn đừng ngại ngùng với ta…”
Lời của nàng càng nghẹn ngào: “Chỉ mong tìm thấy biểu đệ nhanh một chút, cô mẫu cũng an tâm sớm một chút…”
Hai mắt Triệu Thanh Huy trợn trừng đến gần như nhỏ máu, dùng hết toàn lực vặn vẹo trên xe, phát ra tiếng rên từ trong cổ họng, muốn thu hút chú ý của mẫu thân, nhưng trước cửa tiếng người ngựa ồn ào, bọn họ làm sao nghe thấy được.
Người hầu đánh xe vụt một roi lên lồ ng tre: “Con lợn rừng này thật không an phận!”
Bánh xe lăn lộc cộc, giọng của mẫu thân càng lúc càng xa.
Triệu Thanh Huy trước nay đều xem thường người mẫu thân này, hắn xem thường mọi người, đặc biệt là kẻ mà hắn nói gì nghe nấy.
Nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy một sự quyến luyến đã lâu không gặp, chỉ ngóng trông mẫu thân phát hiện ra hắn, cứu vớt hắn, đưa hắn trở về.
Nhưng không ai nghe được tiếng gào thét từ đáy lòng nơi hắn, tuyệt vọng như nước dâng lên từng chút một, tràn qua đỉnh đầu hắn.
Xe ngựa vòng tới vòng lui trong núi, Triệu Thanh Huy ngừng khóc, tập trung nghe ngóng động tĩnh xung quanh mình, nghe rõ lúc nào thì qua cầu, lúc nào thì đi dọc theo khe suối, suy đoán bản thân bị đưa tới nơi nào.
Dần dần hắn nhớ không nổi nữa, dứt khoát không tiếp tục quản nữa.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, hắn lại bị người nâng lên lần nữa.
Bọn họ nâng hắn đi một đoạn đường dài, sau đó ném hắn “Bịch” một tiếng trên mặt đất lạnh cứng.
Bọn họ đối xử với hắn tựa như súc vật, hắn trước nay vẫn đối xử với người khác như thế, xem người khác thành súc vật rất thú vị, nhưng bản thân thành súc vật thì chẳng thú vị gì cả.
Có người mở lồ ng tre, rồi mở dây thừng buộc trên bao tải, đổ hắn ra từ miệng bao.
Xung quanh là một mảng tối tăm, chỉ có một trản đèn dầu nhỏ phát ra ánh sáng ảm đạm, vầng sáng chỉ chiếu được một tấc vuông.
Một nam nhân chậm rãi vào quầng sáng, nhưng ánh sáng chỉ chiếu tới phần eo của hắn, hoa văn dệt vàng trên góc áo hắn có chút lấp lánh dưới ánh sáng, đôi tay thon dài trắng nõn buông thõng bên hông, khớp xương rõ ràng, tựa lớp đá trắng gồ ghề.
Khuôn mặt hắn vẫn ẩn trong bóng tối, nhưng Triệu Thanh Huy biết hắn ai.
Có người tháo nút thắt trên khăn trong miệng hắn, lấy chiếc khăn bẩn thỉu đó ra.
Triệu Thanh Huy cảm thấy trong miệng toàn là mùi vị thối tha, nôn khan một tiếng, nhổ ra một ngụm nước bọt, sau đó cười lạnh: “Ngươi cho rằng làm thế này có thể ly gián ta và biểu tỷ sao?”
Giọng của hắn giống ngâm vào bình thuốc độc: “Những việc này ta đều cam tâm tình nguyện làm vì nàng, ta sẽ không…!Ta vĩnh viễn sẽ không trách nàng…!Ngươi muốn mượn đao giết người sao, ngươi cho rằng ta thoát ra ngoài sẽ đi hại nàng sao? Ngươi nghĩ tốt thật đó…!Muốn giết muốn róc xương thì tùy ngươi, muốn khiến ta phản bội biểu tỷ, ngươi đừng hòng!”
Hắn càng nói càng kích động, trong ánh mắt lóe lên tia cuồng nhiệt: “Tình cảm của ngươi đối với A Đường căn bản không đáng nhắc tới, vì một tiện phụ mà tùy tiện thay lòng đổi dạ, ngươi căn bản không xứng nói gì mà tâm duyệt nàng ấy, ta mới là người chân chính khuynh mộ nàng ấy đến chết cũng không thay đổi, dù nàng ấy có ra sao, dù nàng ấy biến thành bộ dạng gì…”
“Loại người vì một thứ hàng giả mà phản bội nàng, vứt bỏ nàng như ngươi, căn bản không xứng với nàng…” trong mắt Triệu Thanh Huy b ắn ra một tia âm độc, “Ngươi tốt hơn ta bao nhiêu chứ? Ngươi không có được A Đường liền tự mình tìm một thứ hàng giả, xem mắt cá thành trân châu, đáng đời ngươi ngay cả mắt cá cũng không giữ lại được! Ngươi không phải thích nàng ta sao? Ta nói cho ngươi, nàng ta đã bị ngươi hại chết! Ha ha ha…”
Hắn điên cuồng cười một trận, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn đặc: “Đáng tiếc một đám cháy gi3t chết nàng ta là quá lời cho nàng ta rồi, ngươi biết vốn dĩ ta an bài cho nàng kết cục ra sao không? Ta muốn đánh gãy gân tay gân chân của nàng ta rồi bán tới Lĩnh Nam làm xướng kỹ hạ đẳng đê tiện nhất, để ngàn người cưỡi vạn người đè, loại nữ nhân hạ tiện này dựa vào đâu mà có được gương mặt đó, ta muốn nàng ta sống không bằng chết, ha ha!”
“Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, chỉ cần ta còn sống ra ngoài, ta nhất định phải thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn ngươi!”
Hắn mắng một trận, cười một trận, lại khóc một trận, cả một ngày này trên mặt hắn hết khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô, khắp mặt đều là vệt nước mắt.
Mà nam nhân ẩn mình trong bóng tối kia trước sau vẫn trầm mặc không lên tiếng, chỉ nhìn hắn một cách trịch thượng, lạnh lẽo giống như băng tuyết trên đỉnh núi vạn năm không tan.
Triệu Thanh Huy cuối cùng mắng mệt rồi, cổ họng khô khốc khản đặc như bị xé rách, cũng không ra từ mới để mắng nữa.
Cánh tay trong quầng sáng hơi động, sau đó nam nhân trong bóng đêm mở miệng: “Lời của ngươi đều nói xong rồi?”
Thanh âm kia vừa lạnh lẽo vừa xa cách, giống như truyền đến từ một đỉnh núi xa xăm, không có một chút tình cảm nào.
Trái tim Triệu Thanh Huy tức khắc bị hận thù cùng ghen ghét lấp đầy, hắn ghen ghét nam nhân cao cao tại thượng này, ghen ghét sự thành thục lão luyện cùng khí định thần nhàn của hắn ta, hắn cũng nghe thấy lời nói kia của Nguyễn Nguyệt Vi, dựa vào đâu mà hắn ta có thể thờ ơ không chút động lòng chứ.
Hắn hận đến mức nghiến răng răng rắc.
Hoàn Huyên không đếm xỉa tới hắn, nói tiếp: “Nếu ngươi nói xong rồi, nên tới lượt ta nói.
Không bằng nói thử ta chuẩn bị kết cục nào cho ngươi đi.”
Dừng một chút nói: “Ngươi sẽ bị hạ thuốc câm, chém bàn tay phải trước nay ngươi luôn lấy làm tự hào, sau đó bán đến Dương Châu, làm một nam xướng hạ đẳng ti tiện, bị ngàn người cưỡi vạn người đè.”
Hai mắt Triệu Thanh Huy trợn lên, ngay sau đó cười lớn: “Không thể nào, ngươi chỉ dọa cho ta sợ thôi.
Ngươi muốn xuống tay với ta, nếu phụ mẫu ta biết tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi dám đắc tội phủ Võ An công của ta sao?”
Hoàn Huyên khẽ cười một tiếng, như thể từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ nghe qua lời nói tức cười đến thế này.
“Ta còn chưa nói xong,” hắn nói tiếp, “Một năm sau, sẽ có một thương nhân bán muối đưa ngươi đến kinh thành, tặng cho phụ thân nhã hảo nam phong* của ngươi, Võ An công Triệu Tuấn.
Đến lúc đó toàn Trường An đều sẽ biết chuyện xấu của quý phủ.”
(Ji: phong cách khí khái chính trực cao quý tao nhã của nam nhân)
“Ngươi nói bậy!” hai mắt Triệu Thanh Huy cơ hồ muốn bốc hỏa.
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến, vì sao phụ thân ngươi hơn bốn mươi tuổi mới sinh ra ngươi? Và tại sao chỉ có một độc tử là ngươi thôi?” Hoàn Huyên nói.
Mặt Triệu Thanh Huy hết xanh lại trắng, sau một lúc lâu mới nói: “Đoạn tụ chi phích không phải là đại sự gì, loại chuyện này trong cao môn rất nhiều…! Ngươi hãm hại ta như vậy, phụ mẫu của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Đoạn tụ chi phích đích xác không phải là đại sự,” Hoàn Huyên gật đầu nói, “Như vậy, không đỗ đạt tiến sĩ khoa Trạng Nguyên thì hại tính mệnh người khác có tính là đại sự không?”
Triệu Thanh Huy không khỏi hoảng hốt: “Ngươi ngậm máu phun người!”
Hoàn Huyên nói: “Thật hay giả thì một năm sau ngươi sẽ biết thôi.”
Hắn dừng một chút nói: “Hy vọng một năm sau ngươi còn nhớ rõ lời này của bản thân.
Mỗi một sự tra tấn, cũng đừng quên mất, đây chính là điều ngươi cam tâm tình nguyện chịu đựng vì Nguyễn Nguyệt Vi.”
Bàn tay trong quầng sáng hơi nâng lên, nhẹ nhàng vẫy một chút..