Hầu cận kia cười lạnh một tiếng: “Không phải Thái Tử Phi nương nương nghe không hiểu, chỉ sợ là quý nhân hay quên thôi.”
Hắn ngừng một chút: “Cũng đúng, là chuyện một năm trước rồi.
Có điều Thái Tử Phi nương nương quên cũng không sao, tiểu nhân có thể nhắc lại cho quý nhân, đám cháy ở huyện Chiêu Ứng kia, người cũng nên nhớ rõ nhỉ?”
Khuôn mặt Nguyễn Nguyệt Vi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo thái dương, thậm chí nàng không màng lau đi.
Triệu Trường Bạch không đợi nàng trả lời, nhìn quanh bốn phía một chút rồi nói: “Trong đình không phải nơi để nói chuyện, miễn cho tai vách mạch rừng, mời nương nương dời bước vào sương phòng.”
Nếu là ngày thường, Nguyễn Nguyệt Vi không có khả năng ở chung một phòng cùng một nô bộc như vậy, nhưng nàng chột dạ trong lòng, không kịp nghĩ nhiều, liền theo nô bộc kia vào sương phòng.
Trong phòng màn che buông xuống, ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhận biết dáng hình người đối diện.
“Thái Tử Phi nương nương, mời ngồi.” Triệu Trường Bạch ân cần phủi đi lớp bụi trên tọa tháp.
Nguyễn Nguyệt Vi nào có tâm tư ngồi xuống, đứng yên nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Triệu Trường Bạch nói: “Vừa nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, đám cháy…”
Nguyễn Nguyệt Vi lập tức đánh gãy lời hắn: “Ta không biết Chiêu Ứng gì đó, đám cháy gì đó, Triệu Thanh Huy đâu?”
Triệu Trường Bạch nói: “Ồ, chẳng lẽ Thái Tử Phi nương nương không nghe nói chuyện có một thị thiếp của Tề Vương chết trong đám cháy ở núi Chiêu Ứng sao?”
Nguyễn Nguyệt Vi đã rối như tơ vò, trong đầu loạn thành một cục, hữu khí vô lực phản bác: “Từng nghe qua thì sao? Chuyện này rất nhiều người đều nghe thấy, không chỉ một mình ta…”
“Tiểu nhân nghe nói thị thiếp kia có vài phần tương tự với Thái Tử Phi nương nương, bởi vậy khiến nương nương không vui,” hắn híp mắt nói, “Bởi vậy nương nương mới tìm thế tử nhà bọn ta, muốn diệt trừ nàng.
Lúc này thế tử mới nhân lúc Tề Vương điện hạ xuất chinh, tìm một đám ác đồ, trói tiểu cô nương kia đi…”
“Đừng nói bậy,” Nguyễn Nguyệt Vi đánh gãy lời hắn, “Ta chưa từng nói Triệu Thanh Huy đi hại người, là do nó ngứa mắt nàng ta, liên quan gì đến ta…”
“Thế tử bọn ta không nói như thế,” Triệu Trường Bạch nói, “Người đã nói rõ, việc này đều là vì Thái Tử Phi nương nương.
Trước đó còn từng hỏi ý kiến Thái Tử Phi nương nương, chính là lần Thu Tiển đó, hai người ngồi chung một con ngựa về hành cung, không phải hai người tâm linh tương thông với nhau sao? Thái Tử Phi nương nương dám nói nửa điểm cũng không biết chuyện này không?”
Nguyễn Nguyệt Vi không ngờ Triệu Thanh Huy thế mà lại nói những chuyện này một hạ nhân, tức khắc như rơi xuống hầm băng, ôm ngực nói: “Ta đã khuyên nó, là do nó cứ khăng khăng theo ý mình.
Ta không bảo nó hại người, chỉ nói đưa người ra khỏi kinh thành, còn nói sẽ tìm cho nàng ta một nhà tốt, để nàng ta làm kế thất quý thiếp của cao môn hào phú, tốt hơn làm ngoại trạch của Tề Vương…”
Triệu Trường Bạch cười lạnh: “Thái Tử Phi nương nương tin những lời này không? Nương nương và thế tử bọn ta là biểu tỷ đệ thân thiết, chẳng lẽ không biết hắn là người thế nào sao? Người cũng không biết tiểu cô nương kia rơi vào tay hắn sẽ có kết cục gì sao?”
Nguyễn Nguyệt Vi ngập ngừng: “Ta nào biết nó âm ngoan ác độc, nó nói thế nào thì ta tin thế đó, vậy đến tột cùng nó ở nơi nào?”
Triệu Trường Bạch nói: “Hắn dự định giết ta diệt khẩu, đáng tiếc đã bị ta phát hiện trước, ngược lại bị ta bày kế trói đi.”
Nguyễn Nguyệt Vi hoảng hốt: “Ngươi toan tính thế nào?”
Triệu Trường Bạch nói: “Dù nói thế nào cũng từng là chủ tớ, giết hắn như thế cũng có chút không đành lòng.
Nếu Thái Tử Phi nương nương bằng lòng trượng nghĩa sơ tài*, giúp ta chạy trốn tới biên quan, ta sẽ thả hắn ra.
Dù sao hắn cũng không biết việc này là ta làm, chỉ cần nói ta bị đồng lõa của Chu Nhị Lang bắt cóc tống tiền.”
(Ji: *仗义疏财 – trọng nghĩa khinh tài, thể hiện sự bỏ công sức để giúp đỡ kẻ khác)
Nguyễn Nguyệt Vi cúi đầu, do dự một lúc lâu: “Nếu ta không giúp ngươi thì sao?”
Triệu Trường Bạch nói: “Hắn là biểu đệ của nương nương, ắt hẳn nương nương sẽ không khoanh tay đứng nhìn…”
Hắn ngừng một chút, trong mắt bỗng hiện lên tia giảo hoạt: “Có điều tuy nói là thân thích, suy cho cùng hắn nắm trong tay nhược điểm của nương nương, loại người như thế tử nhà bọn ta…!Nương nương chắc cũng biết đại khái, hắn đối với nương nương một lòng say mê là thiên địa chứng giám, nhưng quá si tâm, không khỏi có chút điên cuồng.
Nương nương không biết, khắp trong phòng của hắn đều là bức họa của nương nương, ngày ngày dốc bầu tâm sự với bức họa, trò chuyện an ủi nỗi khổ tương tư.
Nhưng nói cho cùng bức họa không phải người thật, nếu ngày nào đó hắn cảm thấy không đủ, trong tay lại đúng lúc nắm được nhược điểm của nương nương, người đoán liệu hắn có thể…”
Nguyễn Nguyệt Vi tưởng tượng theo lời hắn nói, không khỏi sởn tóc gáy, trên cánh tay nổi từng tầng da gà chi chít, nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ giọng: “Ta không hiểu ý của ngươi…”
“Tiểu nhân đang nói,” Triệu Trường Bạch tiến lên một bước, “Nếu nương nương chịu thưởng tiền tài nhiều một chút, tiểu nhân sẽ thay nương nương trừ bỏ nỗi lo về sau này.”
Nguyễn Nguyệt Vi biết rõ ý của hắn, nhưng khi nghe hắn nói ra, vẫn là kinh sợ đến mức toàn thân run rẩy, nàng che lỗ tai lại, lắc đầu, nước mắt như hạt châu trên vòng tay bị đứt rơi xuống liên tục: “Không, không…!Sao thành ra như thế…”.