Có lẽ bởi vì hy vọng liên tiếp tan biến, Tùy Tùy gần như không thể tin vào tai mình, đến khi Quan Lục Lang bước vào phòng, giao một tờ phương thuốc ố vàng cho nàng, cuối cùng nàng mới tin đây là thật.
Thì ra Hoàn Quýnh lấy danh nghĩa phú giả xây một Bi Điền phường ở thành Tây, chuyên thu nhận đứa trẻ bị vứt bỏ, đặc biệt là những đứa trời sinh tàn tật bị người nhà vứt bỏ, hài tử như thế ngay cả Bi Điền phường và chùa đều không muốn thu nhận. Vốn vừa sinh ra liền chỉ có thể chờ chết, nếu may mắn sống tiếp thì ăn xin trên phố phường, tranh thức ăn với chó hoang, thường cũng không sống quá mấy mùa đông.
Cho đến hôm nay tăng nhân Bi Điền phường và những tiểu nhi được cứu trợ cũng không biết xiêm y, lương thực của bọn họ, tất cả đều đến từ Trần Vương độc chết trưởng huynh, tội ác chồng chất kia.
Hắn vừa dùng người sống thử thuốc, khinh rẻ mạng người, lại vừa lặng lẽ dùng phần lớn gia tài phân đến Bi Điền phường, cứu tế những hài tử vừa sinh ra đã bị phụ mẫu thân sinh vứt bỏ. Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết đây là vì điều gì.
Tùy Tùy giao phương thuốc cho Trịnh y quan: “Làm phiền phụng ngự xem thử phương thuốc này.”
Đương lúc Trịnh phụng ngự tập trung nhìn phương thuốc, trái tim mọi người đều nhảy vọt tới cổ họng, Tùy Tùy gần như không có cách nào thở nổi.
Chỉ là một lát, lại dài như thể một trăm năm.
Cuối cùng, Trịnh phụng ngự gật đầu nói: “Phương thuốc này có mấy vị dược trùng với phương thuốc của Triệu Côn, nhưng Triệu Côn thiếu mấy vị thuốc mấu chốt, phương thuốc này đã bổ sung đủ, hẳn là không phải giả.”
Trưởng công chúa vui sướng phát khóc: “Thật sao?”
Trịnh phụng ngự để dược đồng chép phương thuốc, phối dựa theo phương thuốc, dược liệu trong kho Tề Vương phủ đều dọn tới Sơn Trì Viện để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, trong đó không ít thuốc trân quý hiếm gặp ở dị vực, các dược liệu cần thiết trên phương thuốc cũng có thể phối đủ ở đây.
Trưởng công chúa nhìn Tiêu Linh, thấy môi nàng trắng bệch, vội nói: “Sắc mặt Tiêu tướng quân không tốt lắm, mau chóng đến sương phòng nghỉ ngơi một lát. Nếu Bệ hạ tỉnh rồi muội lại ngã xuống thì sao đây…”
Giọng nói vừa dứt, nàng liền thấy thân thể Tiêu Linh đong đưa, đột nhiên mềm oặt ngã xuống.
Thật không ngờ nàng một mực gắng gượng chống đỡ đến tận bây giờ, thấy Trịnh phụng ngự gật đầu, trái tim chợt buông lỏng, toàn thân trong nháy mắt sụp đổ, trước mắt tối sầm rồi ngã gục xuống.
Cũng may Trưởng công chúa ở một bên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, cùng cung nhân đỡ nàng đến trên giường, gọi Trịnh phụng ngự tới.
Y quan chẩn mạch cho nàng, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Tàn độc của Tiêu tướng quân chưa hết, gần đây e là cũng không nghỉ ngơi tốt, mạch tượng yếu ớt như vậy thế mà lại có thể chống đỡ đến tận bây giờ.”
Trưởng công chúa nghĩ người khởi xướng hết thảy điều này là mẫu hậu của mình, vừa hổ thẹn vừa áy náy: “Lần này Bệ hạ có thể tuyệt chỗ phùng sinh, nhờ có Tiêu tướng quân không màng bản thân tìm phương thuốc cho người, thỉnh phụng ngự nhất định phải bảo đảm Tiêu tướng quân không sao.”
Y quan nói: “Lão phu nhất định làm hết sức.”
Nói rồi cuốn ống tay áo lên, thi châm cho Tiêu Linh.
Thi châm xong, hắn lau mồ hôi trên trán nói: “Tiêu tướng quân nhất định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể tiếp tục bôn ba mệt nhọc, nếu không sẽ để lại bệnh căn thì đó là chuyện cả đời.”
Trưởng công chúa nói: “Ta sẽ dặn muội ấy tĩnh dưỡng thật tốt.”
Trịnh phụng ngự gật đầu, nâng bút viết một phương thuốc bổ giao cho dược đồng đi sắc.
Trưởng công chúa để cung nhân đưa Tiêu Linh đến sương phòng tĩnh dưỡng.
An bài thỏa đáng, thuốc cũng sắc xong.
Trịnh phụng ngự theo thường lệ dùng cá thử thuốc trước, xác nhận không có độc, lúc này mới để nội thị chà răng bằng phèn và muối cho Hoàng đế, đổ thuốc vào.
……
Thuốc Tùy Tùy uống được thêm dược liệu an thần ngủ ngon, nàng hôn mê đến sau giờ ngọ hôm sau mới tỉnh.
Nàng ngơ ngẩn một lát, đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua, lập tức ngồi dậy, nhưng bởi vì động tác quá mạnh mà đầu váng mắt hoa một hồi.
Xuân Điều nhanh chóng đỡ lấy nàng: “Cô nương đừng lo lắng, Bệ hạ đã uống hai cữ thuốc, Trịnh phụng ngự sáng sớm đã chẩn mạch giúp Bệ hạ rồi, mạch tượng đã ổn định, không bao lâu là có thể tỉnh.”
Nàng biết Tùy Tùy lo lắng điều gì, nói toàn bộ chuyện mà nàng muốn biết nhất, lúc này mới thở ra một hơi: “Bệ hạ đang ngủ ở tẩm đường. Cô nương hiện tại quan trọng nhất chính là an tâm tĩnh dưỡng, nếu không Bệ hạ tỉnh lại, cô nương tử lại ngã xuống, chẳng phải không ngừng chăm bệnh sao?”
Tùy Tùy nghe nói Hoàn Huyên không sao, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn bảo Xuân Điều đỡ nàng rời giường rửa mặt thay y phục, dù biết hắn đã vượt qua nguy hiểm, cũng muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.
Tới tẩm đường, Hoàn Huyên vẫn hôn mê, nhưng thần sắc không còn thống khổ giống đêm qua, sắc mặt tựa hồ cũng khá hơn.
Tùy Tùy hỏi Trịnh phụng ngự canh giữ bên mép giường: “Bệ hạ thế nào rồi?”
Y quan nói: “Phương thuốc giải độc này đúng rồi, mạch tượng của Bệ hạ đã ổn định, nhưng Bệ hạ trúng độc quá sâu, lại kéo thêm mấy ngày, chỉ sợ cần uống thêm một thời gian mới có thể thanh trừ sạch tàn độc. Sau đó cũng cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, đến khi ngự thể hoàn toàn phục hồi.”
Hắn dừng một chút, nhíu mày nói: “Tiêu tướng quân xin thứ cho lão phu nhiều lời, tuy tướng quân trúng độc không sâu bằng Bệ hạ, cũng không thể lơ là, miễn để lại bệnh căn.”
Đại phu sợ nhất gặp phải loại bệnh nhân không tuân lời dặn, khiến người không bớt lo này, mà bệnh nhân của hắn một người hai người đều thế này.
Tùy Tùy hành lễ y với quan: “Đêm qua đa tạ phụng ngự.”
Trịnh phụng ngự nói: “Tiêu tướng quân không cần đa lễ, đây đều là bổn phận của lão phu.” Nghe lời hắn ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi còn hữu dụng hơn mấy lời hoa mỹ đó.
Mà bệnh nhân này vẫn cố tình không hề tự giác, ngồi xuống trước giường bệnh.
Cao Mại dẫn các nội thị cung nhân khác thức thời lui ra ngoài, Trịnh y quan không tiện ở lại, cũng lui ra ngoài.
Tẩm đường chỉ còn lại Tùy Tùy và Hoàn Huyên.
Tùy Tùy giơ tay sờ trán Hoàn Huyên, vẫn hơi nóng, nhưng không còn nóng đến dọa người như tối hôm qua, hô hấp của hắn cũng không còn dồn dập.
Nàng dùng miếng bông sạch sẽ chấm nước sạch, nhẹ nhàng chấm lên môi của hắn, đôi môi khô khốc dần dần thấm ướt mềm mại.
Nàng buông miếng bông trong tay, nhịn không được dùng đầu ngón tay gảy hàng mi dài rậm của hắn, sau đó cúi đầu nhẹ hôn lên môi hắn một chút.
Chỉ là một cái chạm như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ như cánh hoa rơi trên mặt hồ, ai ngờ hàng mi dài của nam nhân nhẹ run run, mở mắt, trong mắt chứa đầy ý cười, biết rõ còn cố hỏi: “Nàng đang lén hôn ta sao?”
Tùy Tùy nhướng mày: “Chàng giả vờ ngủ à?”
Hoàn Huyên tránh không đáp, ý cười trong mắt càng sâu: “Tiêu Tùy Tùy lén hôn ta.”
Tùy Tùy không ngượng cũng không giận: “Phải, ta muốn hôn thì hôn, sao nào?”
Nói xong cắn lên môi hắn một cái.
……
Nửa đêm bảy ngày sau, trước Thừa Thiên Môn của Thái Cực cung vang lên tiếng chuông tang, Phật tự lớn nhỏ trong thành Trường An vang chuông theo. Chưa đến một tháng, thành trì cổ xưa này lại tiễn vị Đế vương thứ hai.
Tân đế đăng cơ chưa đến một tháng liền nhiễm bệnh dịch, thuốc thang vô hiệu, hấp hối mấy ngày, băng hà trong Lưỡng Nghi điện Thái Cực cung, thụy hào Hiếu Võ.
Hiếu Võ Hoàng đế sinh thời bình định Tứ trấn, thu phục Hoài Tây, nhưng đó đều là sự tích lúc người chưa lên ngôi, đăng cơ không đến mấy ngày đã nhiễm bệnh dịch băng hà, trở thành Hoàng đế có thời gian cầm quyền ngắn nhất của vương triều.
Trước khi chết người đã lập di chiếu truyền ngôi cho Thập hoàng tử, lệnh trưởng công chúa và Trương tướng phụ chính, cũng hạ lệnh giản lược lễ tang, hủy bỏ nghi thức bách quan túc trực bên linh cữu, sau khi nhập quan lập tức niêm phong nắp quan tài để tránh dịch bệnh lây lan.
Người còn biến hai điền trang ở kinh kỳ thành Bi Điền phường, thu nhập từ ruộng đất dùng để duy trì hoạt động trong phường.
Điều khiến người ta bất ngờ chính là người ban phủ lúc còn là thân vương và một biệt viện ở Thường An phường thành Nam, tính cả hạ nhân nô bộc cho Tam trấn Tiết độ sứ Tiêu Linh.
Trên phố có người suy đoán giữa Tiên Hoàng đế và Tiêu tướng quân có bí mật gì đó mà không thể cho ai biết, một loại suy đoán kỳ quái hơn là Tiêu tướng quân có phần tương tự với cơ thiếp đã mất ngoài ý muốn của Tiên Hoàng đế mấy năm trước, bởi vậy Tiên Hoàng đế mới yêu ai yêu cả đường đi, tặng Vương phủ và nơi hai người từng sống cho nàng.
Nhưng người có hiểu biết thấy đó là chuyện vô căn cứ —— Hoàng đế đã khuất rõ ràng là xuất phát từ công tâm, sợ rằng sau khi người băng hà, quân chủ còn non trẻ, Tiêu Linh nhân cơ hội khởi binh làm loạn, vì vậy ban thưởng thêm, thể hiện ân sủng rộng rãi, thật ra ý chính là ràng buộc.
Trong một lúc nhiều ý kiến khác nhau, chân tướng đến tột cùng là vì sao, ước chừng chỉ có Tiên Hoàng đế nằm trong quan cữu mới biết được.
Nhưng Tiêu tướng quân được ân sủng lớn như vậy, tang lễ của Tiên Hoàng đế lại chỉ lộ cái mặt rồi rời đi, khâm liệm và đưa tang cũng không xuất hiện, khó tránh khiến người hoài nghi lòng trung của nàng.
Cũng may Trưởng công chúa nhiếp chính biết nội tình, giải thích rằng Tiêu tướng quân đang bệnh, hiện giờ đang đau buồn tĩnh dưỡng trong biệt viện Tiên Hoàng đế ban tặng, cảm nhớ ân ngộ của Tiên Hoàng đế.