Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 45: Chương 45



“Bẩm nương nương, Thần Vương điện hạ và Minh huyện chủ đã đến.”
“Cho vào.” Tô Quý phi ngồi dậy, trông bà có vẻ không ngạc nhiên khi nghe Thần Vương cũng đến.

“Nương nương, Bệ hạ vừa hạ lệnh, không để nương nương gửi đồ cho Thần Vương điện hạ.” Cung nữ thiếp thân lo lắng, “Nếu để Bệ hạ biết, liệu ngài ấy có giận nương nương không?”
Toàn bộ người trong hậu cung đều biết dạo gần đây Bệ hạ đang bực mình.

Năm hoàng tử thì có người bị tước vị, bị phạt trượng, ngay cả hai công chúa cũng bị trách mắng.

Hậu phi không ai dám gặp Bệ hạ cầu tình, đủ để thấy chuyện lần này nghiêm trọng đến mức nào.

“Bệ hạ chỉ không để bổn cung gửi đồ cho nó thôi mà, đâu có cấm nó không được đến chỗ bổn cung.” Tô Quý phi thản nhiên nói, “Bổn cung kháng chỉ hồi nào?”
Cung nữ thiếp thân lặng thinh, nàng đã quên mất nương nương được Bệ hạ yêu thích thế nào, thế nên “điện hạ chủ động tới” không có nghĩa là “nương nương gửi đồ cho điện hạ”, không sao cả.

“Quý phi nương nương.” Cửu Châu vừa vào cửa đã trông thấy Tô Quý phi, bước chân thêm nhanh, “Lâu rồi không gặp, nương nương vẫn khỏe chứ ạ?”
“Vẫn khỏe, chỉ là ta có hơi nhớ con.” Tô Quý phi kéo Cửu Châu ngồi xuống, “Nào, ngồi xuống nghỉ một lát đi.

Lần này vào cung con phải ở lại chơi vài ngày mới được về đấy, dạo gần đây ta rất buồn.”
“Nương nương sao thế ạ?” Cửu Châu lo lắng nhìn Tô Quý phi.

“Hầy.” Tô Quý phi thở dài một hơi, “Bệ hạ đã hạ lệnh, không cho ta gửi đồ tới Chương Lục cung cho Độ Khanh.

Kể từ sau khi Bệ hạ xử phạt các hoàng tử, mọi người trong hậu cung đều cảm thấy bất an, các phi tần cũng yên ắng, một mình ta ở trong cung này cô đơn quạnh quẽ biết bao.”
Hương Quyên đi cùng Cửu Châu và Thần Vương im lặng không đáp.

Các phi tần yên ắng?
Nương nương vốn có thèm để ý đến bọn họ đâu.

Không cho nương nương đưa đồ đến Chương Lục cung?
Trong năm Vương gia bị phạt, chỉ có mỗi Vương gia nhà họ là chịu xử phạt nhẹ nhất.

Thậm chí nàng còn hoài nghi, Bệ hạ phạt điện hạ bổng lộc nửa năm là vì không muốn khiến điện hạ quá nổi bật so với các hoàng tử khác mà thôi.

Nương nương không mang đồ sang, còn có Thái Ương cung lén đưa tới mà.

“Nương nương không cần lo.” Cửu Châu khẽ nói, “Trước khi tiến cung con đã đưa bạc cho điện hạ rồi.”
Tô Quý phi nhìn sang Thần Vương, Thần Vương lại ngửa đầu nhìn xà nhà.

“Độ Khanh nhận luôn hả?”
“Điện hạ chỉ chịu nhận một nửa thôi.” Cửu Châu thì thầm bên tai Tô Quý phi, “Nhưng nương nương đừng lo, chờ qua giao thừa con sẽ đưa tiếp cho điện hạ, bây giờ con là người có tiền rồi.”
Bây giờ ngoại trừ được nhận tiền tháng từ mẹ, nàng còn có bổng lộc của Huyện chủ, đúng là một tiểu phú bà hạnh phúc.

Nhận thật ư?
Tô Quý phi khó tin nhìn con trai mình, tiền của con gái nhà người ta mà con cũng dám cầm, thể diện đâu? Lương tâm đâu hả?
“Con khuyên mãi mà điện hạ chỉ chịu nhận một nửa.” Cửu Châu thở dài, “Nương nương à, chi bằng người khuyên điện hạ giúp con nhé?”
“Đàn ông con trai như nó, ở trong cung cần gì tiêu tiền.” Tô Quý phi nói, “Theo ta thấy, nửa văn tiền con cũng không được cho nó.”
“Từ nhỏ điện hạ đã không thiếu tiền tiêu, sao có thể để huynh ấy chịu ấm ức thế được.” Cửu Châu không đồng tình với Tô Quý phi, người từ khi sinh ra đã có được tất cả, bây giờ lại mất đi thì khó chịu biết bao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Chương 41

“Con yên tâm, có ta ở đây sẽ không để nó phải ấm ức gì cả.” Tô Quý phi càng nhìn càng thấy Cửu Châu thật đáng yêu, “Hơn nữa, con gái chúng ta không được thiếu tiền tiêu.

Con đau lòng nó nên cho nó tiền tiêu.

Nó thương con nên chỉ nhận một nửa số tiền, có qua có lại.”
Thần Vương vuốt ve túi tiền căng phồng bên hông, khẽ ho một tiếng.

Hắn không đau lòng Minh Tiểu Trư, hắn chỉ là…!không chịu nổi khi nhìn thấy nàng ủ rũ không vui mà thôi.

Bên ngoài Minh Nguyệt cung, Hộ Long vệ vòng tới vòng lui trước cửa chính, quay đầu hỏi Lưu Trung Bảo, “Lưu công công, có phải Bệ hạ bảo tại hạ vào đó hỏi, nếu Qúy phi muốn nói thì nói, không muốn nói thì…!không truy vấn nữa?”
“Đúng vậy đấy Vương thống lĩnh.” Lưu Trung Bảo cười, “Ngài không cần lo, lão nô cùng ngài vào gặp Quý phi nương nương.”
“Được.” Vương thống lĩnh thở dài bất lực, Bệ hạ thật sự quá tốt với Tô Quý phi, liên quan đến một vụ án lớn như thế nhưng cũng không nỡ khiến Tô Quý phi khó xử.

Sau này nếu ai mà dám mắng Tô Quý phi là yêu phi, hắn sẽ là người đầu tiên đứng ra phản bác.

Với tình cảm của Bệ hạ dành cho Tô Quý phi, nếu bà ấy là yêu phi thật, không chừng giang sơn Đại Thành đã đổi sang họ Tô rồi, các hoàng tử khác cũng không có cơ hội trưởng thành.

Trong lịch sử có một vị hoàng đế độc sủng một vị phi tần nào đó, nhiều năm không một mụn con.

Vì nàng ta mà Hoàng đế cũng không cần con cái, và người con duy nhất được sống sót là nhờ thái giám và cung nữ lén nuôi dưỡng.

Nếu có bảng xếp hạng yêu phi, chắc chắn Tô Quý phi sẽ đứng hạng nhất từ dưới đếm lên, không phải vì bà ấy không được sủng ái mà là do bà quá lương thiện.

“Lưu công công và thống lĩnh Hộ Long vệ cầu kiến?” Tô Quý phi ngạc nhiên, thống lĩnh Hộ Long vệ tìm bà làm gì?
“Cho bọn họ vào đi.”
“Mạt tướng bái kiến Quý phi nương nương, bái kiến Thần Vương điện hạ, bái kiến Minh huyện chủ.” Vương thống lĩnh vừa vào cửa liền hành lễ với Tô Quý phi.

“Mời Vương thống lĩnh ngồi, Lưu công công cũng vào đi.” Tô Quý phi phất tay cho cung nhân mang trà và điểm tâm đến, sau đó hỏi thẳng, “Vương thống lĩnh đến chỗ bổn cung có chuyện gì?”
Vương thống lĩnh đang nghĩ xem phải mở lời thế nào, không ngờ Tô Quý phi lại hỏi thẳng, hắn đưa mắt nhìn sang Cửu Châu.

Cửu Châu thấy thế, định đứng dậy lấy cớ tránh đi.

“Ở đây đều là người một nhà cả.” Tô Quý phi nhàn nhã dựa vào đệm mềm, “Có gì cứ hỏi thẳng bổn cung là được.”
Cửu Châu vừa nhấc mông lên lập tức ngồi ịch trở lại.

Thần Vương đứng dậy đi tới cạnh Cửu Châu, vươn tay lấy trái cây trước mặt nàng, Cửu Châu cười tít mắt đẩy cả đĩa sang cho hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 88: Ngươi vui là được

Thần Vương chọn lựa một hồi, chọn một quả to nhất, lột vỏ xong rồi tách làm hai, đút một nửa đến bên môi Cửu Châu.

Lưu Trung Bảo mỉm cười nhìn cảnh trước mặt, không hề che giấu sự thân thiết giữa mình với Thần Vương.

“Thế mạt tướng cả gan lên tiếng.” Vương thống lĩnh đứng dậy chắp tay nói, “Xin hỏi nương nương, vào năm Long Phong thứ năm khi người đồng hành cùng hoàng thượng đến Lăng Châu, có phải người từng dự định đến tửu lâu trong thành thưởng thức món ngon không?”
Nghe Vương thống lĩnh hỏi, Cửu Châu thất thần, bất cẩn cắn trúng ngón tay của Thần Vương.

Thần Vương trừng mắt, chẳng lẽ nàng không phải là Tiểu Trư mà là Tiểu Cẩu hả?
Nàng hồi hồn, cúi đầu nhìn đầu ngón tay của Thần Vương, vội vàng lấy khăn ra lau tay cho hắn, khẽ nói, “Xin lỗi điện hạ, thần nữ không cố ý đâu.”
“Cô đúng là xứng với con giáp mình cầm tinh mà.” Thần Vương lấy thêm hai quả, “Bây giờ tới lượt cô lột cho ta.”
“Đúng thế.” Tô Quý phi đánh mắt nhìn sang hai đứa nhỏ đang xì xào, sau lại quay đầu nhìn Vương thống lĩnh, “Có chuyện gì sao?”
“Dạo gần đây mạt tướng tra được năm đó có vụ ám sát nhằm vào nương nương và điện hạ, vì hai người đi được nửa đường rồi quay về thuyền rồng nên cuộc ám sát mới thất bại.” Vương thống lĩnh nhìn Tô Quý phi cốt quan sát vẻ mặt của bà, “Nương nương có nhớ vì nguyên nhân gì mà người thay đổi kế hoạch không?”
Cửu Châu đang cúi đầu lột vỏ chợt trợn to đôi mắt.

Có người muốn giết nương nương và điện hạ?!
“Cái gì, có người dám ám sát bổn cung và con trai ta sao?” Hiển nhiên, trọng điểm của Tô Quý phi chính là nửa câu trước, vẻ hờ hững trên mặt bà đã thay đổi, “Ngươi đã tra ra thích khách do ai phái đến chưa?”
Vương thống lĩnh, “…”
Không phải…!không phải hắn đến đây để hỏi nương nương à?
“Sao, không muốn nói à?” Tô Quý phi đứng dậy, “Nếu ngươi không muốn nói thì bổn cung đi hỏi Bệ hạ.

Bổn cung xem thử ai lại to gan đến thế?”
“Xin Quý phi nương nương bớt giận!” Thấy nương nương định đến Thái Ương cung thật, Vương thống lĩnh vội vàng mở miệng, “Không phải mạt tướng không muốn nói ra chủ mưu, chỉ vì mọi chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng, mạt tướng không dám mạo hiểm nói ra.”
“Thế thì ngươi mau nói với bổn cung đi, bây giờ đã điều tra ra ai rồi?” Tô Quý phi ngồi xuống, tựa như người vừa nổi giận không phải là bà, “Bổn cung tin dù hôm nay có đến hỏi Bệ hạ, Bệ hạ cũng sẽ nói cho ta biết.

Lưu công công nói đúng không?”
Lưu công công chắp tay hành lễ, “Bẩm nương nương, chỉ cần người muốn biết, Bệ hạ nhất định sẽ nói với người.

Dù Bệ hạ không biết, ngài ấy cũng sẽ điều tra rõ rồi báo với người.”
Vương thống lĩnh nghe thấy thế liền đáp ngay, “Bẩm nương nương, hiện đã tra ra được chủ mưu chính là gia tộc Trịnh thị – nhà ngoại của Ninh phi nương nương.”
“Trịnh gia?” Thần Vương cười khẩy, “Chẳng trách bổn vương cứ ngứa mắt bọn hắn, hóa ra là nhà bọn hắn làm sai trước.”
Vương thống lĩnh, “…”
Ngài không thể nói thế được, toàn bộ kinh thành này, người thuận mắt ngài cũng đâu có nhiều.

“Người đâu, truyền Ninh phi đến gặp bổn cung.” Tô Quý phi đưa tay cho Vương thống lĩnh lui ra, “Ngươi lui xuống trước đi, bổn cung phải đi gặp Bệ hạ.”
“Nương nương, không phải người muốn gặp Ninh phi nương nương sao?” Hương Quyên nháy mắt ra hiệu với Tô Quý phi, Minh cô nương vẫn còn ở đây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 28

Nếu xử tội Ninh phi trước mặt cô nhóc này có phải là quá trớn không?

“Độ Khanh, con dẫn Cửu Châu đến Chương Lục cung dạo một vòng đi.” Tô Quý phi cười dịu dàng, “Ta có việc phải đi gặp Bệ hạ.”
Lúc bà trừng phạt một người thì không quan tâm người khác nhìn mình ra sao.

Nhưng Cửu Châu lại khác, đó là người bên cạnh con trai mình cả đời.

Thần Vương nhìn Cửu Châu đang cúi đầu lột vỏ trái cây, mà nãy giờ chỉ lột được một trái, “Vâng.”
Hắn kéo Cửu Châu rời khỏi Minh Nguyệt cung, “Cô đừng lo, ở trong cung thì ta và mẫu phi không bao giờ thiệt thòi.”
“Nhưng mà…”
“Tất cả hoàng tử và công chúa đều bị đưa vào cung cũng là lúc an toàn nhất.” Thần Vương khẽ vỗ lên trán nàng, “Yên tâm đi, đừng sợ gì hết, đã có bổn vương ở đây rồi.”
Mấy hôm vừa vào cung, các huynh đệ đều tụ tập cùng nhau ăn lẩu, không chỉ để chọc tức Vân Diên Trạch mà cũng là vì không tin tưởng lẫn nhau.

Không ai dám chắc bát đũa nào là bát đũa ăn chung, ấm trà nào là ấm trà uống chung, vì thế sẽ không có ai dám động tay vào thức ăn và trà của bọn họ.

“Vâng.” Cửu Châu gật đầu, đáy mắt tràn ngập sự tin tưởng Thần Vương, “Ta biết mà, điện hạ lúc nào cũng giỏi nhất.”
Thần Vương khẽ hừ, “Đương nhiên rồi.”
Tôn Thái Dao bước ra khỏi viện, phát hiện cung nhân Chương Lục cung đang quét rác lau cột, ngay cả cỏ dại trên hòn non bộ cũng được nhổ sạch sẽ, thậm chí có người bẻ vài nhánh hồng mai đang nở ghép vào mấy nhành cây trơ lá.

“Bọn họ đang làm gì thế?” Tôn Thái Dao hỏi cung nữ bên cạnh mình.

“Bẩm Quận Vương phi, bọn họ đang trang trí ngoại viện và nội viện của Thần Vương điện hạ ạ.” Cung nữ thấy có người treo đèn giao nhân trên nhánh cây, không kìm được thêm vài lần.

“Còn tám ngày nữa mới đến giao thừa mà, giờ này đã sửa sang lại viện rồi sao?”
“Thưa Quận vương phi, không phải trang trí cho đêm giao thừa đâu ạ.” Cung nữ khẽ nói, “Nô tỳ nghe nói là vì Minh Huyện chủ sắp ghé thăm, Thần Vương điện hạ mới sai người trang trí lại.”
Vì Minh Cửu Châu ghé thăm mà giăng đèn kết hoa cho ngoại viện Chương Lục cung?
Người hầu trong hậu cung này lại nghe lời Thần Vương thế?
Là Vân Độ Khanh gan to bằng trời, hay vì mọi người trong cung đều biết Bệ hạ sủng ái hắn nhất?
“Điện hạ.” Cửu Châu bước vào đại môn Chương Lục cung, nhìn thấy đèn lồng đang đung đưa trong gió, “Đó là gì thế, đẹp quá.”
“Đó là đèn giao nhân.” Thần Vương đáp, “Về đêm lúc thắp sáng lên sẽ đẹp như giao nhân, cho nên mới có cái tên đó.

Cũng có người nói là vì vải đèn lồng do giao nhân dệt nên mới có cái tên đó.”
“Trên đời này có giao nhân thật ư?” Cửu Châu tò mò.

“Không có đâu.” Thần Vương khẽ búng vào trán nàng, “Cô đừng có nằm mơ.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.