Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 56: Nóng đỏ mặt



Gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào, thổi bay mái tóc của hắn, lướt qua gương mặt nàng, cũng thổi tóc nàng lướt qua mặt hắn.

Khoảnh khắc môi chạm môi, bất kể là Vệ Uẩn hay là Tạ Đào cũng quên mất hít thở.

Đặc biệt là Vệ Uẩn.

Không hề đoán được sẽ hôn môi, cơ thể hắn cứng còng trong chốc lát, đầu trống rỗng.

Mà dũng khí bỗng nhiên tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.

Ngay khi Tạ Đào mở mắt, trông thấy đôi mắt chứa đầy bất ngờ của hắn, trái tim trong lồng ngực nhảy loạn xạ, tiếng tim đập dường như ngay bên tai, tiếng này rõ ràng hơn tiếng trước.

Nàng cuống quít lui về sau, suýt nữa ngã khỏi ghế.

Vệ Uẩn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng giữ lại cổ tay nàng, một tay khác đỡ eo nàng.

Khi bốn mắt nhìn nhau,

Hắn giống như bị cái gì đó làm phỏng tay, lập tức buông lỏng cổ tay nàng, đột nhiên đứng dậy.

Tóc đen che đi vành tai đỏ ửng.

“Nàng…”

Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, lại không nói nên lời.

Bên môi dường như còn lưu lại độ ấm trên cánh môi mềm mại của nàng, mang theo vị ngọt nàng vừa ăn điểm tâm, động đậy yết hầu, sau một lúc cũng không nói câu nào.

Mà Tạ Đào che miệng cũng không dám nhìn hắn.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có lửa than ngẫu nhiên bắn đốm lửa, âm thanh tí tách.

Một người cứng còng đứng đó, một người ngồi im, khuôn mặt hắn trắng nõn nhiễm màu đỏ nhàn nhạt, còn gương mặt nàng đã sớm ửng đỏ.

Không ai nhìn đối phương.

Đến khi cơ thể Tạ Đào xuất hiện ánh vàng vụn vặt, từng chút một bao lấy nàng.

Chỉ trong chốc lát, nữ tử vừa to gan hôn hắn đã biến mất.

Vệ Uẩn đứng thẳng ở đó thật lâu, ánh mắt dừng trên quyển 《 Phác Ngọc 》  bị nàng mở ra trên bàn, dưới ánh đèn tối mờ, hắn chậm rãi đưa lòng bàn tay đụng vào môi.

Chỉ một chút như vậy.

Hắn buông tay, dường như vành tai càng nóng hơn.

Lúc đó, Tạ Đào ngồi ở bàn học, ngơ ngác nhìn bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ kính.

Trong phòng không có máy sưởi, rất lạnh.

Nhưng độ nóng trên cô vẫn còn.

Cô bỗng nhiên dựa vào bàn, vùi mặt vào khuỷu tay.

A a a a!!

Cô vừa nãy, sao lại… Hôn anh chứ??

——

Rốt cuộc một học kỳ cũng kết thúc, thi cuối kỳ đã xong, mọi người được nghỉ đông.

Chiều nay, Tạ Đào thi xong môn cuối cùng, sau khi nói chuyện với chủ nhiệm ở phòng học, tạm biệt Thi Tranh, sau đó đi tiệm bánh làm việc.

Bận rộn chuyện ở tiệm bánh xong, Tạ Đào đi chợ mua đồ ăn.

Lần này cô mua riêng một con cá.

Đi vào Tiểu Tửu Quán, Tạ Lan nhìn túi cá trong tay cô, đôi mắt sáng lên, vội vàng chạy tới giúp cô cầm đồ.

“Em Đào Đào, tối nay ăn cá hả?”

Tạ Đào gật đầu, sau đó hỏi anh ấy, “Lẩu cá, ăn không?”

“Ăn chứ, ăn là cái chắc!” Tạ Lan vội nói.

Lão Hề đúng lúc vén rèm đi từ trong ra, nhìn thấy túi cá trên tay Tạ Lan, còn có đủ loại nguyên liệu nấu ăn, cười tủm tỉm hỏi, “Đào Đào, tối nay con làm tiệc lớn cho chúng ta à?”

Tạ Đào cũng cười với ông, “Con được nghỉ đông rồi, thi hai ngày liền, phải ăn món gì đó ngon mới được.”

Khi nồi lẩu cá màu đỏ sôi trào được đặt lên bàn, đôi đũa của Tạ Lan không ngừng nghỉ một lúc nào.

“Đào Đào, chú nghe Tạ Lan nói hiện tại con có thể sử dụng vài phép thuật đơn giản?”

Lão Hề vừa ăn vừa hỏi.

Nghe lão Hề nhắc chuyện này, đôi mắt to tròn của Tạ Đào lại sáng ngời, vội buông đũa trong tay, “Chú Hề, con biểu diễn cho chú xem nha!”

Nói xong, cô giơ bàn tay ra.

Vài giây sau, một ngọn lửa tụ ở lòng bàn tay cô.

“Con còn có thể nổ pháo hoa!”

Cô động đậy ngón tay, ngọn lửa trong tay lập tức lan ra ngoài, nổ vang giữa không trung, ánh sáng đủ màu lan khắp nơi.

“Chỉ biết nổ mỗi pháo hoa, em tự mình chơi cũng vui lắm ha.”

Tạ Lan bưng chén, ăn đến miệng cũng đỏ lên.

“Vậy anh cũng có dạy cái khác đâu…” Tạ Đào trừng anh ấy.

Trong mắt Lão Hề trước sau chứa ý cười, tự rót một ly rượu nóng, uống một ngụm, nói, “Không gấp, từ từ tới.”

Tạ Đào ngửi thấy hương rượu mát lạnh, thế nhưng hơi muốn uống.

“Muốn uống?” Lão Hề nhìn thấy suy nghĩ của cô.

Tạ Đào cười, gật đầu.

“Không được, em còn nhỏ, uống rượu gì chứ?”

Tạ Lan lại bật chế độ “người cha già”.

“Không sao, để Đào Đào uống chút đi.” Lão Hề trực tiếp rót một ly đặt trước mặt Tạ Đào.

Tạ Đào nâng ly rượu, “Cảm ơn chú Hề!”

Tạ Đào chưa bao giờ uống loại rượu trắng này, đầu tiên đưa đến mũi ngửi thử, sau đó mới thử uống một ngụm.

Hương vị không phải rất cay, uống xong cũng không rát cổ họng, rượu ấm đi xuống cổ họng, cùng lắm chỉ bụng cô hơi nóng.

Rượu mang theo hơi nóng truyền khắp người.

Hương vị tuy nhạt nhưng cũng ngon miệng một cách khó hiểu, làm cô uống xong một ly, lại mong chờ nhìn lão Hề.

Lão Hề cười lắc đầu, lại rót một ly khác cho cô, sau đó nói, “Được rồi, đừng uống nữa, uống rượu này tuy không rát cổ họng, nhưng tác dụng chậm hơn mười phần, con đó, hai ly là đủ rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: C16: Chương 16

Lão Hề nào biết rằng Tạ Đào chỉ uống hai ly, chưa được một lúc đã mơ màng.

“Đào Đào, nhìn anh, đây là số mấy?”

Tạ Lan vươn hai ngón tay quơ trước mặt cô.

Dường như Tạ Đào không nghe thấy, đầu cô lắc theo ngón tay Tạ Lan đưa qua đưa lại, như cảm thấy có chút chóng mặt, lắc đầu, sau đó lại nhìn Tạ Lan.

“… Lão Hề, tôi đã bảo ông đừng cho con bé uống rượu rồi mà! Ông nhìn xem, uống ngu người rồi?”

Tạ Lan vừa giữ cánh tay Tạ Đào lại, ngăn cản cô nắm lấy tóc anh ấy, vừa lên án lão Hề đang nhâm nhi rượu ngồi đối diện.

“Sao tôi biết tửu lượng của Đào Đào kém vậy chứ.”

Lão Hề đặt ly rượu xuống, gắp rau xanh trong nồi cho vào miệng.

“Hai ly rượu này tôi cũng gục có được không?” Tạ Lan nghiến răng.

Lão Hề lại cười cười, không nói gì.

“Lần này thì hay rồi, đống chén tối nay đều do tôi rửa hết!” Tạ Lan u oán nói.

Lão Hề gật đầu, sau đó chỉ vào Tạ Đào đang nắm tóc Tạ Lan, “Cậu đưa Đào Đào về trước đi, sau đó lại về rửa chén.”

“… Vậy ông làm gì?” Tạ Lan trừng mắt với ông.

Lão Hề cầm bầu rượu đứng lên, có lẽ có chút say, lúc này, ông đã hơi lảo đảo.

Ông cười híp mắt, “Tôi à, đi nghỉ.”

Tạ Lan cảm thấy bản thân làm ông chủ rất ngột ngạt, nhưng không còn cách nào khác nữa, ai bảo anh vốn không đánh lại lão Hề chứ?

Tạ Lan đành cõng Tạ Đào, kéo dép lê bước ra ngoài cửa lớn.

Lão Hề vốn xoay người muốn đi vào hậu viện nhưng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn bóng dáng Tạ Lan cõng Tạ Đào dần dần biến mất, hốc mắt thoáng đỏ lên.

Lại là ngày này.

Ông nhắm mắt, tiếng thở thật dài bị nghiền nát trong bóng tối sâu thẳm.

Tạ Lan cõng Tạ Đào đi qua ngọn đèn đường mờ nhạt, chưa được vài phút, anh ấy đã cõng cô về tiểu khu phòng thuê.

“Vệ Uẩn…”

Dường như Tạ Lan nghe cô gái dựa vào vai anh ấy thỏ thẻ.

Gì ta?

Anh ấy cũng không nghe rõ lắm.

Ngay khi Tạ Lan đặt Tạ Đào lên giường, vừa đắp chăn cho cô đàng hoàng, lại bị cô một chân đá văng.

“Đào Đào, em ngừng chút được không?” Tạ Lan nhìn cô gái mở mắt nằm trên giường, cảm thấy có chút bất lực.

Xoay người đi rót một ly nước cho cô, lúc trở về, Tạ Lan thấy Tạ Đào đang nghiêng đầu nhìn màn hình di động.

“Đào Đào, em còn thấy rõ màn hình à mà còn chơi di động?” Tạ Lan đi qua đó.

“Em muốn, muốn gọi điện thoại cho Vệ Uẩn…”

Tạ Đào xoa mắt, nói chuyện cũng có chút mơ hồ.

Lúc này, rốt cuộc Tạ Lan cũng nghe rõ cái tên trong miệng cô.

Vệ Uẩn.

Ai đây?

Tạ Lan nhíu mày, phát hiện chuyện không đơn giản.

“Vệ Uẩn là ai?” Anh ấy vội hỏi.

Tạ Đào mất một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy, cũng không biết vì sao bắt đầu cười ngốc nghếch, cười đến đôi mắt cong lên.

“Không phải, em cười cái gì hả? Người này là ai?”

Tạ Lan có chút khó hiểu, nhưng anh ấy vẫn dự định gác chuyện này sang một bên, đưa ly nước đến miệng cô, nói, “Đào Đào, uống một miếng.”

Cũng là lúc này, ngón tay của Tạ Đào rốt cuộc chuẩn xác ấn vào nút “trò chuyện bằng video”.

Vài giây sau, màn hình di động xuất hiện một bóng dáng màu chàm.

Tạ Đào vừa thấy công tử trẻ tuổi trên màn hình, nhịn không được cười to, “Vệ Uẩn!”

“…?”

Tạ Lan vừa đưa ly nước sát mặt cô, nghe cô lại gọi cái tên kia, theo phản xạ nghiêng đầu nhìn màn hình.

Cũng vào lúc đó, anh ấy nhìn vào màn hình di động, nhìn thấy một người mặc áo gấm tối màu thêu hoa văn bằng chỉ bạc, đầu đội kim quan cột dây nạm ngọc, đối diện với đôi mắt của công tử trẻ tuổi có dung mạo tuyệt thế.

Tạ Lan ngơ ngác.

Đây, đây, đây không phải là người trong tấm hình Tạ Đào đưa cho anh ấy xem trước đó sao?!

Lúc đó, Vệ Uẩn vốn muốn mở miệng, lại nhìn thấy bức màn sáng bỗng nhiên có thêm một khuôn mặt nam tử, sắc mặt hắn đột nhiên âm u, đôi mắt không có ý tốt.

Tuy từ khi Tạ Lan trở thành ông chủ của Tiểu Tửu Quán đã biết trên đời này có không ít sự vật thần bí tồn tại.

Nhưng giờ phút này anh ấy vẫn khó tránh khỏi bị tình hình chợt xảy ra dọa sợ.

Anh ấy nhận ra người trong màn hình di động là bạn trai khác thời không của Tạ Đào.

“Ngươi là Tạ Lan?”

Anh ấy bỗng nghe giọng nói trong trẻo của công tử trẻ tuổi truyền khỏi màn hình.

Tạ Lan ngơ ngác gật đầu.

Giây tiếp theo, anh ấy nhìn thấy cuộc trò chuyện trên màn hình đã bị ngắt kết nối.

???

Tạ Lan còn có chút ngơ ngác.

Chưa được một lúc, anh ấy lại nhìn thấy Tạ Đào đang cầm di động ngáp bị ánh vàng nhỏ vụn bọc lấy cơ thể.

Sau đó, di động của cô rớt trên giường, mà cô lại biến mất trước mắt anh ấy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17

Đây là lần thứ hai Tạ Lan tận mắt nhìn thấy Tạ Đào biến mất ngay trước mặt, vẫn trợn mắt há mồm, không bình tĩnh nổi.

Khi Tạ Đào xuất hiện trong tẩm phòng của Vệ Uẩn, hắn đúng lúc đỡ lấy vai nàng.

Cũng là lúc này, hắn mới ngửi được hương rượu trên người nàng, vì thế hắn nhẹ nhàng nhíu mày, bóp cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu.

Khuôn mặt vốn trắng nõn lúc này như bị phủ phấn, ửng đỏ một mảng.

“Uống rượu rồi?” Hắn đỡ nàng ngồi cạnh bàn, nâng mặt nàng, hỏi.

“Ừm…”

Tạ Đào mở nửa con mắt, chống cằm lên lòng bàn tay hắn, chỉ biết cười với hắn.

“Uống bao nhiêu?”

Hắn hỏi nàng.

“Hai ly…”

Tạ Đào chớp mắt, như suy nghĩ một lúc, mới chậm rãi đáp.

“Uống với Tạ Lan?”

Khi nói lời này, sắc mặt của Vệ Uẩn nhìn không ra có thay đổi gì, giọng nói cũng lãnh đạm như ngày thường.

Lần này Tạ Đào chỉ nhìn hắn, nghiêng đầu một lúc cũng không nói gì.

“Nói chuyện.”

Vệ Uẩn bóp mặt nàng.

Tạ Đào bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, sau đó nghiêng đầu, đặt gò má phải vào tay hắn, còn cọ mặt vào tay hắn như con thú nhỏ dính người.

Giọng nói của mang theo men say, còn mềm mại hơn ngày thường:

“Còn có chú Hề…”

Gương mặt nàng vì phiếm hồng nên hơi nóng, làn da mềm mại dán vào bàn tay hắn, độ nóng như tăng thêm.

Hắn muốn rút tay về, lại bị nàng nắm lấy cổ tay.

Vệ Uẩn không có cách nào phủ nhận lúc này trái tim trong ngực đã sớm đập loạn, làm hắn nhất thời có chút thất thố.

Lúc đó, nàng bỗng ngáp một cái, vành mắt đã nhiễm tầng nước.

“Em buồn ngủ rồi…” Nàng nói.

Trong lúc Vệ Uẩn chưa kịp phản ứng, nàng đã đứng lên, lảo đảo đi đến cạnh giường của Vệ Uẩn, đá dép lê dưới chân, trực tiếp bò lên trên.

“Tạ Đào!”

Vệ Uẩn vội vàng đi đến giường, nhưng nàng đã tự bò lên giường, hơn nữa còn ngoan ngoãn đắp chăn.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng thấy nàng nằm trên giường, híp mắt hạnh ngấn nước nhìn hắn, hắn lại không nói được gì.

Tạ Đào suy nghĩ một lúc, sau đó xốc chăn, vỗ vào cái giường mềm mại, “Vệ Uẩn, anh tới đây…”

Khi đó, vành tai của Vệ Uẩn đã ửng đỏ.

“Nàng…”

Có vài lời vừa muốn nói ra, nhưng hắn tạm dừng, nghĩ rằng lúc này nàng là tiểu ma men, nên cũng không có tâm tư răn dạy.

Sau một lúc, hắn mới nghẹn ra một câu, “Nàng… Rửa mặt chưa?”

Tạ Đào mất một lúc mới lắc đầu.

Vệ Uẩn nhíu mày, nàng là nữ tử, mà hiện giờ trong phủ hắn cũng không có tì nữ, tất nhiên không thể gọi người tới hầu hạ.

Hắn cứ đứng bên giường một lúc, lâu đến mức Tạ Đào lại ngáp một cái, mắt thấy sắp nhắm mắt ngủ, hắn mới đưa ra một quyết định rất quan trọng.

Cúi người xốc chăn, bế nàng lên.

Tạ Đào theo bản năng ôm lấy cổ hắn, dựa vào lòng ngực hắn, ngơ ngác nhìn cằm hắn, thậm chí khi Vệ Uẩn choàng áo khoác thật dày lên nàng, ôm nàng đi ra ngoài. Vừa mở cửa phòng gian ngoài, nàng còn đưa tay s.ờ soạng yết hầu hắn.

Vệ Uẩn kịp thời khống chế tay nàng, vành tai càng nóng hơn.

Hắn thấp giọng nói, “Đừng lộn xộn.”

Tạ Đào chỉ biết cười ngốc nghếch khi hắn cúi đầu nhìn nàng.

Vệ Kính ở trên cây ăn chuối thấy cảnh này thì sợ tới mức làm rớt miếng chuối vừa cắn.

Vị tiểu phu nhân này đúng là ngày ngủ đêm ra mà…

Nhìn thấy Vệ Uẩn ôm Tạ Đào đi tới phòng tắm hậu viện, hắn càng nghĩ càng cảm thấy chính mình không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.

Đại, đại nhân muốn làm gì???

Vệ Kính che mặt, bỗng cảm thấy hình tượng đại nhân không dính bụi trần, không có tư tình trong lòng hắn bị sụp đổ một góc.

Vệ Uẩn đưa Tạ Đào tới phòng tắm, đặt nàng lên bể tắm, cúi người bóp cằm nàng, dặn dò, “Tự rửa mặt sạch sẽ, biết chưa?”

Tạ Đào nhìn hắn, sau một lúc mới gật đầu.

Vệ Uẩn thấy nàng gật đầu thì buông ra, xoay người muốn chạy, lại bị Tạ Đào kéo ống tay áo.

“Anh  đi đâu thế?”

Tạ Đào dựa vào lòng hắn.

Vệ Uẩn phát hiện nàng uống xong rượu còn dính người hơn ngày thường.

“Ta ở ngoài.”

Vệ Uẩn không còn cách nào khác, chỉ đành thỏa hiệp.

Rốt cuộc cũng dỗ dành cô nương trong lòng buông ống tay áo hắn ra, hắn mới thở nhẹ nhõm một hơi, xoay người muốn đi ra ngoài.

Vừa vén rèm, hắn bỗng nghe phía sau “Bùm” một tiếng.

Hắn quay đầu theo bản năng, thấy Tạ Đào chưa cởi quần áo đã nhảy vào bể tắm.

Vệ Uẩn cảm thấy ấn đường hơi đau, xoay người đi đến bể tắm, vươn tay với nàng, “Đào Đào, lên đây.”

Tạ Đào ở trong nước nghịch một hồi lâu, mới bắt tay hắn.

Không biết nghĩ gì, nàng dựa vào bể tắm, khi giữ chặt tay Vệ Uẩn, dùng sức kéo hắn xuống bể tắm.

Lại kích động bọt nước văng tung tóe.

Áo gấm màu chàm của Vệ Uẩn đã ướt đẫm, ngay cả quần áo màu đen mặc bên trong cũng không may mắn hơn.

Có nước trượt theo xương lông mày của hắn, ngưng tụ thành bọt nước ngay yết hầu rồi nhỏ xuống, khuôn mặt trắng nõn càng phong tình khôn kể.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Ca khúc cuối • Làm sao đành lòng buông em ra

“Tạ Đào.”

Vệ Uẩn lau nước trên mặt, không biết nói gì hơn, nàng uống say còn quậy như vậy.

Tạ Đào đang cười, khi thấy hắn nhìn thì xoay người muốn chạy khỏi bể tắm.

Vệ Uẩn kéo vạt áo bắt nàng về.

Cũng là hạ quyết tâm cực kỳ lớn, hắn mới cởi áo khoác dày nặng vì bị nhúng nước của nàng xuống rồi ném bên cạnh bể tắm.

Hắn bóp mặt nàng, giọng điệu không có ý tốt, “Ngoan ngoãn rửa mặt, đừng quậy, nghe rõ chưa?”

Tạ Đào chớp mắt, bỗng ôm eo hắn.

Tóc của nàng và hắn đã bị ướt, lúc này đứng trong bồn tắm, trên người còn nhỏ nước.

Vệ Uẩn chưa bao giờ kiên nhẫn dỗ dành một cô nương nào như thế.

“Vậy, ta có thể hôn chàng chứ?”

Đến khi hắn nghe nàng nhẹ nhàng hỏi.

Sống lưng Vệ Uẩn cứng đờ, lông mi run run, mở to mắt, ngay cả hít thở cũng ngưng lại.

Hắn gần như chạy trối chết.

Vệ Uẩn mặc quần áo ướt đẫm, đứng trong viện gọi, “Vệ Kính!”

Vệ Kính ở bên kia nóc nhà nghe giọng nói của Vệ Uẩn còn do dự nên đi hay là không đi, chờ hắn phi người tới sân ngoài phòng tắm thì thấy Vệ Uẩn mặc quần áo ướt, còn có nước nhỏ xuống, phát quan cũng hơi lệch.

“…” Vệ Kính ngây người.

Hắn luôn cảm thấy dường như đã có chuyện gì lớn lao xảy ra.

Hoặc có thể do hắn chỉ là thiếu niên sống mười mấy năm nên chưa thể tiếp nhận được lượng tin tức khổng lồ như thế.

“Bảo Thiệu Lê Âm lại đây.” Vệ Uẩn lạnh lùng nhìn hắn.

Lưng Vệ Kính chợt lạnh, vội vàng lĩnh mệnh, nhanh chóng đi kêu Thiệu Lê Âm.

Chờ Thiệu Lê Âm lại đây, Vệ Uẩn còn mặc quần áo ướt đứng đó, mà phòng tắm phía sau hắn còn truyền ra giọng nữ mềm mại, hình như đang ngân nga bài hát nào đó.

“…?” Thiệu Lê Âm cũng hơi khó hiểu.

“Vào trong, giúp nàng ấy rửa mặt sạch sẽ.”

Vệ Uẩn lườm Thiệu Lê Âm, giọng nói lãnh đạm.

Thiệu Lê Âm còn ngơ ngác, nhưng vẫn tuân mệnh, hành lễ rồi ôm kiếm cẩn thận đẩy cửa đi vào phòng.

Nàng ấy đi vào, vén rèm gian phòng trong thì thấy Tạ Đào mặc quần áo kỳ lạ ngâm mình trong bồn tắm, còn đang hắt xì.

“…”

Thiệu Lê Âm luôn không có nhiều biểu cảm trên mặt cũng có chút cứng đờ.

Thiệu Lê Âm từng nhận không ít mệnh lệnh giết người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị gọi tới giúp chủ tử tắm rửa…

Thiệu Lê Âm rất vất vả mới giúp chủ tử còn đang say khướt rửa mặt xong, giúp nàng thay quần áo sạch sẽ, vừa lau mồ hôi trên trán lại nghe Tạ Đào thở dài.

“Ta có chút không vui…”

Tạ Đào bị Thiệu Lê Âm dìu dựa vào vai, bỗng nói một câu.

“Chủ tử sao vậy?”

Thiệu Lê Âm nói chuyện có chút cứng nhắc.

Tạ Đào bỗng bĩu môi, “Vừa nãy anh ấy không cho hôn…”

???

Thiệu Lê Âm hóa đá.

Hình như nàng ấy vừa nghe được chuyện gì đó kinh khủng lắm?!

Vệ Uẩn thay xong quần áo mới đi tới phòng Vệ bá chuẩn bị cho Tạ Đào.

Khi hắn đi vào phòng nàng, bên trong tối mờ, Thiệu Lê Âm vừa lúc đi ra, chỉ là khi nhìn hắn thì biểu cảm cứng đờ trong chốc lát, nàng ấy vội cúi đầu hành lễ cáo lui.

Vệ Uẩn đi vào trong thì thấy Tạ Đào nằm trên giường.

Biểu cảm của hắn nhu hòa trong chốc lát, đi qua đó, ngồi cạnh giường.

Lúc này Tạ Đào đã rất mệt, nhưng vẫn nỗ lực mở nửa mắt nhìn hắn.

“Tạ Đào,”

Vệ Uẩn bỗng gọi nàng, như châm chước một lúc, hắn mới nói, “Sau này, đừng tùy tiện uống rượu nữa, cũng đừng dễ dàng cho người khác vào phòng nàng.”

Tạ Đào ngáp một cái, hốc mắt lại ngưng tụ hơi nước.

“Nghe thấy không?”

Hắn nắm khuôn mặt nàng, giọng nói nghiêm túc, “Đặc biệt là tên Tạ Lan kia.”

Mà nàng lúc này đã chậm rãi nhắm hai mắt, như vô thức đáp lại, hơi thở dần dần vững vàng.

Lúc đó, bên ngoài im ắng.

Bóng cây lay động theo gió ngoài cửa sổ đã đóng chặt, ánh trăng bạc xuyên qua khe hở của những  nhánh cây, rải rác chiếu xuống dưới.

Ngọn đèn dầu trong phòng lay động, Vệ Uẩn cụp mắt nhìn nàng nặng nề ngủ thiếp đi trên giường. Đôi mắt trước giờ luôn lạnh lẽo như sương nay đã có thêm nhu hòa, cứ như ngọn đèn dầu đã chiếu vào đôi mắt hắn, làm chúng ấm áp như thấm đượm gợn sóng nhấp nhô vào ngày xuân.

Có lẽ giờ này khắc này quá yên tĩnh, làm hắn không kịp nghĩ gì khác nữa, nhưng cũng chẳng cần nghĩ gì khác nữa.

Hắn bỗng đưa tay ra, ngón tay có khớp xương rõ ràng lướt qua mặt nàng.

Nhẹ nhàng, còn mang theo cẩn thận.

Trong khoảnh khắc đó, hắn ngừng ngón tay bên tai nàng, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu.

Chợt,

Hắn cúi người.

Môi mỏng in lên khóe môi nàng.

Đụng chạm cực nhẹ, chỉ trong chốc lát đã dừng lại, nhưng cũng đủ làm gò má hắn ửng đỏ, vành tai hơi nóng.

Hắn bỗng đứng lên, khuôn mặt nhiễm màu hồng nhạt, ngón tay dưới tay áo rộng cuộn lại.

Cô gái đang chìm trong mộng vẫn ngủ sâu như cũ.

Mà chàng trai bên ngoài giấc mộng đang canh giữ trước giường nàng, đã đỏ mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.