Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 57: Anh ấy xấu hổ



Thời tiết càng ngày càng lạnh, cuối năm đã cận kề.

Bằng số phấn vàng trong tay Vệ Uẩn, Tạ Đào đã đi qua chỗ anh rất nhiều lần.

Nhưng cô và Vệ Uẩn đều rất rõ ràng dùng thêm một lần, cơ hội gặp mặt giữa bọn họ cũng ít đi một lần, cho nên sau đó, Tạ Đào đã giảm bớt số lần đi qua chỗ anh.

Càng đến gần cuối, cô càng quý trọng cơ hội có thể nhìn anh.

Bởi vì cô cũng muốn để anh đến xem thử thế giới cô đang sống, cho nên Tạ Đào cũng từng thử lấy một ít phấn vàng từ chỗ Vệ Uẩn mang về, nhưng kết quả lại là bất kể cô châm hương như thế nào cũng không được.

Thịnh Nguyệt Kỳ nói vì cô không phải người xuyên không, cho nên phấn vàng mượn Đồng Bội và Phượng Vĩ Lân trong di động cô để làm cầu nối, để cô tạm thời giấu đi từ trường trên người, do đó đột phá hàng rào thời không nên ngắn ngủi đạt được mục đích dừng lại ở một thời không khác.

Nhưng Vệ Uẩn thì khác.

Trên người anh có hai loại từ trường, dù lệnh cấm của từ trường thuộc về thời không của cô còn chưa được hoàn toàn huỷ bỏ, nhưng anh vẫn khác với người khác, nhưng dù có Đồng Bội và Phượng Vĩ Lân làm cầu nối, anh vẫn không thể đạt được mục đích đột phá hàng rào thời không để đi đến thời không của Tạ Đào.

Đơn giản mà nói, năng lượng mà hai loại từ trường trên người Vệ Uẩn có đã vượt qua năng lượng của phấn vàng, thậm chí là năng lượng mà Đồng Bội và Phượng Vĩ Lân có thể chịu được.

Mà hiện tại, phấn vàng trên tay Vệ Uẩn đã không còn nhiều.

Có lẽ ngày nào đó, cô sẽ không thể đến chỗ anh, không thể gặp lại anh nữa.

Đi trên đường, nửa khuôn mặt của Tạ Đào bị che bởi khăn quàng cổ.

Cô mặc quần áo dày, xách một túi lớn nguyên liệu nấu ăn cô đã chuẩn bị để đến Tiểu Tửu Quán làm bữa tối cho lão Hề và Tạ Lan.

Hiện tại Tạ Đào đã học được vài phép thuật đơn giản, còn đi theo Tạ Lan đưa “cơm hộp”.

Thí dụ người đàn ông trung niên nhìn có vẻ thành thật vô hại, trầm mặc kiệm lời ở hiện thực, trên thực tế lại là một anh hùng bàn phím chửi rủa vũ nhục, còn từng gửi vật phẩm khủng bố một nữ streamer.

Tạ Lan phơi bày tất cả tài khoản mạng xã hội của ông ta, bất kể là người thân, hàng xóm hay là đồng nghiệp trong đơn vị, chỉ cần là người quen của ông ta đều có thể nhìn thấy ông ta lợi dụng mạng xã hội vô duyên vô cớ mắng chửi sỉ nhục người khác, còn để lại bình luận hoặc tin nhắn riêng với những ngôn từ tục tĩu với mấy nữ minh tinh.

Vạch trần tấm màn che đậy bằng internet, hành động của ông ta hoàn toàn bị công bố với thiên hạ, còn được đăng lên hàng đầu hotsearch của ứng dụng mạng xã hội đang thịnh hành—— Lục Giang.

Vô số cư dân mạng bắt đầu khiển trách ông ta, chửi rủa ông ta, còn đào bới tất cả những tin tức của ông ta ngoài hiện thực.

Một người am hiểu bạo lực người khác bằng internet cũng bắt đầu nếm cảm giác bị internet bạo lực.

Cuối cùng, Tạ Lan còn làm cằm ông ta trật khớp, sau đó làm phép để ông ta ngậm một cái bàn phím lớn, ước chừng dài một ngày một đêm.

Lại thí dụ như một cụ già góa bụa từng có duyên tới Tiểu Tửu Quán, hơn nửa đời người, ông ấy sống cơ hàn cực khổ, nhưng làm người lương thiện nhiệt tình, là một người hiền lành hàng thật giá thật.

Ông ấy đã giúp người khác hơn nửa đời người, nhưng những người có thể ghi nhớ sự giúp đỡ, biết ơn ông ấy lại chẳng có bao nhiêu.

Nhưng như lời ông ấy nói, giúp người khác là vì để bản thân được yên lòng, nếu trước sau ghi nhớ người khác hồi báo, việc đó cũng quá mệt mỏi.

Đối với người có duyên thiện lương như vậy, Tiểu Tửu Quán luôn tặng lại một món quà.

Cho nên cụ ông đã sống nửa đời người, dựa vào nhặt ve chai sống qua ngày, hôm đó, sau khi ra khỏi Tiểu Tửu Quán, trúng vé số mấy trăm vạn, sau đó cũng tìm được một cụ bà có thể cầm tay ông ấy nửa đời còn lại.

Lão Hề nói, có khi lương thiện của một người là tất cả may mắn mà người đó có.

Tạ Đào nghĩ cô càng hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của Tiểu Tửu Quán.

Có lẽ nó không thể giúp tất cả người lương thiện trên đời này, cũng không có cách nào trừng trị mọi kẻ ác trên thế gian này, nhưng ít nhất, nó có thể giải thoát những người trước mắt.

Tạ Đào dần dần thích công việc khác thường này.

Tuy… Có nhiều khi cô chỉ làm bữa tối cho lão Hề và Tạ Lan.

Tạ Đào vừa mới đi đến cửa tiểu khu thì thấy một bóng dáng cao gầy.

Anh ấy mặc áo len trắng gạo, bên ngoài khoác một cái áo măng tô màu tối, trong thời tiết lạnh như vậy, quần áo của anh ta có vẻ phong phanh.

Mái tóc hơi xoăn được cột bằng dây thun, đường nét trên gương mặt góc cạnh.

Là Thịnh Nguyệt Kỳ.

Đã nhìn quen anh ấy mặc trường bào, thắt bím đầy đầu, còn đeo dây buộc trán khảm đá quý sáng long lanh, lúc Tạ Đào nhìn thấy anh ấy còn cảm thấy cực kỳ không thích ứng.

“Tiểu phu nhân, tôi đợi cô lâu rồi đấy.”

Thịnh Nguyệt Kỳ vừa thấy cô, cong môi cười.

Phấn vàng là do anh ấy cho Vệ Uẩn, mà trước đó Tạ Đào cũng nghe nói thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến nơi này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô thật sự gặp anh ấy ở thời không này, cho nên vẫn khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

Trở lại phòng thuê, Tạ Đào rót một ly nước, đặt trước mặt anh ấy.

Mà Thịnh Nguyệt Kỳ đánh giá căn phòng nhỏ của cô một lúc, mới nói, “Tiểu phu nhân thì ra túng quẫn như vậy? Không nên mà, đại nhân có tiền như vậy, hẳn là có thể đổi cho cô một căn phòng lớn hơn chứ.”

“… Tôi không cần phòng lớn.”

Tạ Đào cầm ly nước, nói một câu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1706: Trảm đạo tiên trát (2)

Sau đó cô lại hỏi anh ấy, “Anh tới đây để làm gì?”

“Thi đấu.”

Thịnh Nguyệt Kỳ cười tủm tỉm nói.

“Thi đấu?”

Tạ Đào tò mò hỏi, “Thi đấu gì vậy?”

Thịnh Nguyệt Kỳ lấy di động ra, bấm vào một đường link đưa cho cô xem.

Trên đó rõ ràng là trò chơi đang thịnh hành, trò chơi này năm nào cũng tổ chức thi đấu, có tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu đấu, bình thường cũng có vài người chơi thi đấu.

Tạ Đào cho rằng Thịnh Nguyệt Kỳ nói chơi game chỉ là ngẫu nhiên đi tiệm net chơi mà thôi, ai ngờ anh ta lại hai lần cầm quán quân giải đấu thường niên dành cho người chơi không chuyên nghiệp.

Bởi vì lần nào thi đấu anh ấy cũng đeo khẩu trang, cho nên không ai biết rốt cuộc người cầm quán quân của giải đấu hai lần trông như thế nào.

Thậm chí có người suy đoán thật ra anh ấy xuất thân từ tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Anh lợi hại như vậy sao?” Tạ Đào thu lại tầm mắt, lại nhìn anh ta.

Thịnh Nguyệt Kỳ lắc đầu, “Lần này đánh xong, tôi không đánh nữa.”

“Vì sao?” Tạ Đào hỏi anh ấy.

Thịnh Nguyệt Kỳ một tay chống cằm, nhẹ nhàng thở dài, vẫn cười, “Còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là phấn vàng không đủ rồi.”

Tạ Đào nghe anh ấy nói như vậy thì rũ mắt,

“Xin lỗi, nếu không phải anh cho Vệ Uẩn…”

Chỉ là cô còn chưa nói xong đã bị Thịnh Nguyệt Kỳ cắt ngang, “Tiểu phu nhân đừng nói như vậy, phấn vàng kia là tôi đưa cho đại nhân, tôi để dành nhiều như vậy cũng không dùng làm gì.”

“Trò chơi chơi nhiều sẽ cảm thấy chán.”

Ý cười bên môi Thịnh Nguyệt Kỳ càng lúc càng mờ nhạt, khi rũ mắt, che đi cảm xúc trong mắt anh ấy.

“Tôi đã sớm quen làm người cổ đại, nơi này không có gì đáng để tôi lưu luyến nữa.”

Nơi này đối với Thịnh Nguyệt Kỳ mà nói, giống như cố hương kiếp trước, cũng từng lưu luyến, cũng từng chấp nhất, nhưng cuối cùng ở chỗ này, anh ấy không còn gì cả.

Không người thân, không bạn bè, mọi thứ không còn là dáng vẻ anh ấy từng hoài niệm.

Mà ở một thời không khác, anh ấy đã có một cuộc sống mới.

Tạ Đào nghe anh ấy nói xong thì trầm mặc, ngẩng đầu nhìn anh ấy, nghiêm túc nói một câu, “Cảm ơn anh…”

Nếu không phải Thịnh Nguyệt Kỳ, có lẽ giữa cô và Vệ Uẩn đến nay cũng chẳng có cách nào vượt qua khoảng cách để gặp mặt nhau.

Có lẽ cô cũng không có cơ hội gặp gỡ, nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.

Cô rất cảm kích.

“Không cần cảm tạ đâu tiểu phu nhân.”

Thịnh Nguyệt Kỳ uống một ngụm nước, “Cứ coi như là tôi báo đáp đại nhân đi.”

“Hôm nay tôi tới đây, thật ra muốn nói cho cô biết một việc.”

Rốt cuộc anh ấy cũng nói mục đích hôm nay tới tìm cô.

“Cái gì?”

Tạ Đào hỏi.

“Gần đây tiểu phu nhân dường như không đến chỗ đại nhân, là vì phấn vàng không còn thừa bao nhiêu đúng không?” Thịnh Nguyệt Kỳ không vội vã trả lời, ngược lại hỏi cô trước một câu.

Tạ Đào mím môi, yên lặng gật đầu.

Thịnh Nguyệt Kỳ thấy cô gật đầu, hơi mỉm cười, “Tiểu phu nhân thật ra không cần quá lo lắng, dù không có phấn vàng, cùng lắm là cô không thể tới chỗ của đại nhân thôi, nhưng đại nhân… Lại có thể đến chỗ cô.”

Tạ Đào kinh ngạc nhìn anh ấy.

“Cô còn nhớ trước đó tôi từng nói trên người đại nhân đồng thời tồn tại từ trường của hai thời không hay không?” Thịnh Nguyệt Kỳ cầm ly thủy tinh trong tay, tiếp tục nói, “Chờ cấm chế trên người đại nhân hoàn toàn biến mất, đại nhân có thể tự nhiên xuyên qua hai thời không mà không gặp bất cứ hạn chế gì.”

Tạ Đào mất một lúc mới hiểu, đôi mắt của cô sáng lên, vội vàng hỏi:

“Anh nói… Sau này Vệ Uẩn có thể muốn đến chỗ này khi nào, thì sẽ đến khi đó à?”

Thịnh Nguyệt Kỳ gật đầu, “Thậm chí đại nhân muốn ở bao lâu cũng được.”

Có lẽ như Mạnh Lê Xuân nói, bởi vì kiếp trước Vệ Uẩn vừa lúc đứng ở nơi thời không chia cắt, cho nên trên người anh có từ trường của hai thời không, cũng làm anh không giống với người thường.

Anh là người xuyên không duy nhất.

Là người mà thời không thứ ba cũng không có cách nào ràng buộc.

“Cho nên tiểu phu nhân, nếu sau này người phụ nữ kia lại đến tìm cô nữa, cô không cần sợ. Cô ấy sẽ không tổn thương cô, mà những việc này đều là cô ấy nói cho chúng tôi biết.”

Thịnh Nguyệt Kỳ bỗng nói.

Người phụ nữ kia?

Tạ Đào nhớ tới người phụ nữ thần bí suýt đẩy cô vào dòng xe cộ trên con đường đối diện cổng trường.

Bàn tay cầm ly nước nhịn không được nắm thật chặt.

“Cô ấy tên Mạnh Lê Xuân, trước kia tôi cũng từng gặp cô ấy.”

Thịnh Nguyệt Kỳ bắt đầu giải thích chuyện thời không thứ ba cho cô biết, cũng giải thích một lượt những chuyện Vệ Uẩn hỏi được cho Tạ Đào nghe.

“Anh nói… Hai thời không hiện tại, thật ra vốn là một thế giới hoàn chỉnh?”

Tạ Đào sợ ngây người.

Căn cứ theo lời nói của Thịnh Nguyệt Kỳ, người phụ nữ tên Mạnh Lê Xuân là một người xuyên không từ một thế giới thống nhất về lại thời điểm trước khi thay đổi triều đại mấy ngàn năm, mà thế giới của cô ấy có khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc.

Lúc ấy, thế giới chỉ có một, cũng chỉ có một tương lai.

Làm một người sống trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển mấy ngàn năm trước khi thay đổi triều đại, đối với cô ta mà nói, đây như một con sông lịch sử lâu dài lại bị thiếu một góc.

Trong thời đại của cô ấy, tư liệu lịch sử trước khi thay đổi triều đại ít ỏi, gần như khiếm khuyết không đủ, vô số học giả nghiên cứu lịch sử vẫn không có cách nào thăm dò thời điểm mấy ngàn năm trước khi thay đổi triều đại, càng không cần nhắc đến những triều đại trước đó.

Mà Mạnh Lê Xuân là một thành viên trong đội nghiên cứu phát triển trí tuệ nhân tạo thì làm sao có nhiều hiểu biết về lịch sử mấy ngàn năm trước chứ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1112

Cho nên, khi cô ấy xuyên không về thời điểm trước khi thay đổi triều đại, nơi đó đối với cô ấy mà nói, là một triều đại hoàn toàn xa lạ, cô ấy còn không biết hướng đi lịch sử của triều đại này.

Việc này đã tạo thành sai lầm to lớn cô ấy vô tình phạm phải, nên đã khiến cho lịch sử xảy ra biến cố lớn. Vì thế, một thế giới hoàn chỉnh sau khi thay đổi triều đại bắt đầu chia cắt thành hai thời không.

Mà thời đại tương lai của cô ấy vốn được thống nhất và hình thành từ cơ sở một thế giới cũng vì thế mà biến mất.

Khe hở tồn tại giữa hai thời không được gọi là thời không thứ ba.

Từ đó về sau, Mạnh Lê Xuân thành người giữ gìn trật tự của thời không thứ ba.

Đó là sự trừng phạt của thần linh.

“Thời không thứ ba không chỉ có một mình Xuân tỷ, mà trên cô ấy còn có lãnh đạo trực tiếp hạ lệnh giết cô, giết đại nhân, cô ấy… Thật ra cũng rất khó xử.”

Thịnh Nguyệt Kỳ thở dài.

Mạnh Lê Xuân không phải một người tàn nhẫn, trước nay đều không phải.

Bằng không, cô ấy đã sớm giết anh ấy trong lần anh ấy thử gây trở ngại trật tự thời không bên bờ vực nguy hiểm.

Điều lệ của thời không thứ ba luôn lạnh như băng, không có một chút nhân tình nào, nhưng Mạnh Lê Xuân vẫn buông tha anh ấy.

“Hơn nữa tôi cảm thấy có lẽ cô ấy có thể giúp cô và đại nhân.”

“Rốt cuộc, bất kể là Đồng Bội trong tay đại nhân, hay là Phượng Vĩ Lân trong di động cô, đó vốn là đồ vật của cô ấy. Duyên phận của hai người cũng xem như là do cô ta mà thành.”

Cuối cùng, Thịnh Nguyệt Kỳ lại nói một câu như vậy.

Đến khi Thịnh Nguyệt Kỳ rời khỏi, Tạ Đào còn ngồi đó, trong đầu vẫn luôn hồi tưởng mỗi một câu anh ấy nói.

Cô không nghĩ tới thì ra Đồng Bội trong tay Vệ Uẩn và Phượng Vĩ Lân trong di động cô vốn là đồ vật của người phụ nữ kia.

Nhưng, muốn cô tin tưởng một người suýt giết cô?

Cô nên tin sao?

Tạ Đào khó có thể hoàn hồn.

Buổi tối, Tạ Đào đi Tiểu Tửu Quán.

Ngồi trước bàn ăn cơm, trong lòng cô còn lo lắng chuyện ban ngày Thịnh Nguyệt Kỳ nói với cô, ngay cả thịt kho tàu cũng lười giành.

Cuối cùng, vẫn là Tạ Lan tốt bụng giành một miếng thịt kho tàu từ đũa của lão Hề rồi ném vào chén cô, “Đào Đào, em mau ăn!”

“… Cảm ơn.” Tạ Đào cúi đầu ăn thịt.

“Đào Đào,”

Lão Hề không thiếu nhạy cảm như Tạ Lan, rõ ràng đã nhận ra Tạ Đào thất thần, hỏi, “Con sao vậy?”

Tạ Đào cắn thịt, ngẩng đầu nhìn lão Hề, nhớ tới người ngồi trước mặt là một vị thần tiên già.

Vì thế, cô vội vàng ăn thịt, sau đó nói với ông chuyện hai thời không được phân tách từ một thế giới hoàn chỉnh.

Lời này nghe ra đúng là thật sự không thể tưởng tượng được, thậm chí có chút hoang đường.

Tạ Lan trực tiếp xem đó là một câu chuyện cổ tích không có thật, nghe xong còn cười, ” Mấy việc này mà em cũng tin? Đào Đào, em thật là…”

Chỉ là anh ấy còn chưa nói xong, đã bị lão Hề cắt ngang, “Đúng là như vậy, không sai.”

???

Tạ Lan sửng sốt.

Dường như anh ấy là một người đứng ngoài câu chuyện, không bắt được tín hiệu của hai người trước mặt.

“Hai thời không hiện tại thật ra bị chia cắt từ một thế giới hoàn chỉnh.”

Lão Hề uống một ngụm rượu, giọng nói thong thả, nhưng không mang theo bất cứ vui đùa nào.

“Vậy, vậy thời không thứ ba thật sự tồn tại sao?” Tạ Đào tiếp tục hỏi.

Lão Hề chậm rãi gật đầu.

Tạ Đào nắm đũa một lúc, mới nhìn lão Hề, “Chú Hề, vậy chú có biết người phụ nữ muốn giết con là người của thời không thứ ba không?”

Cô kể cho ông biết tất cả những chuyện có liên quan đến Mạnh Lê Xuân mà Thịnh Nguyệt Kỳ đã kể cô nghe.

Mà lão Hề nghe ba chữ “Mạnh Lê Xuân” bay ra khỏi miệng cô, bàn tay cầm ly rượu rõ ràng run rẩy, lại nghe Tạ Đào nói Mạnh Lê Xuân xuyên không đến thời điểm thay đổi triều đại, ngoài ý muốn thay đổi lịch sử, tạo thành hai thời không bị chia cắt từ một thế giới, ông có vẻ hoảng hốt.

Cái tên kia như là một cái chìa có thể mở ra cái tráp phủ đầy bụi trong nhiều năm dưới đáy lòng ông.

Cạch một tiếng, từng hình ảnh như phá tan trói buộc, cuồn cuộn chồng chất trong đầu ông, tuy nhiều năm trôi qua, nhưng vẫn rõ ràng như cũ.

Tạ Đào rõ ràng nhận thấy lão Hề không thích hợp.

Cô còn nhìn thấy đôi mắt ông ngấn nước.

Qua một hồi lâu, cô mới thấy ông nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Lão Hề lại ngẩng đầu nhìn Tạ Đào, miễn cưỡng mỉm cười, vẫn hiền hòa như cũ, “Đào Đào, đừng sợ, cô ấy… Sẽ không thật sự tổn thương con.”

“Giống như người bạn con đã nói, có lẽ cô ấy còn có thể giúp hai con.”

Bọn họ nói chuyện, Tạ Lan vẫn liên tục rớt mạng.

Anh ấy vẫn còn dừng ở những lời nói hoang đường gì mà thế giới bị chia cắt, sau khi Tạ Đào rời khỏi, còn nắm cánh tay lão Hề, buộc lão Hề giải thích cho anh ấy biết về chuyện này.

Tạ Đào vừa trở lại phòng thuê không lâu, vốn định đi sang bên Vệ Uẩn, nhưng Vệ Uẩn hình như đoán chắc thời gian, gần như khi cô vừa cầm bút, tay còn cầm sách luyện tập, ngồi trước bàn học, cơ thể cô đã bị ánh vàng bao vây, nháy mắt xuất hiện trong thư phòng Vệ Uẩn.

Bởi vì trước đó đang ngồi, khi đến đây cô vẫn giữ tư thế như vậy, đặt mông ngồi xuống đất.

Vệ Uẩn đặt mồi lửa lên bàn, sau đó đi đến trước mặt nàng, bắt lấy tay cổ tay nàng rồi kéo lên.

Tạ Đào một tay cầm bút, một tay cầm sách luyện tập, lấy lại tinh thần, khi đứng lên, nhìn hắn nói, “Đã nói là anh phải tiết kiệm một chút…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 462: Chiến Nhất Tử

Chàng trai trẻ tuổi mặc áo gấm xanh đen, dây đai bên hông càng tôn lên vai rộng eo thon, thân hình thon dài, cộng thêm khuôn mặt dung mạo tuyệt thế, càng là khí thế của thiên nhân, thế gian khó tìm.

Hắn nghe nàng nói, mày nhíu một chút, giọng nói không nghe ra vui buồn:

“Nàng đã năm ngày không tới.”

Hắn đang trần thuật một sự thật, nhưng vẫn lộ ra chút không vui.

Tạ Đào vừa đặt sách luyện tập và bút lên bàn, nghe hắn nói những lời này thì nghiêng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt không tì vết nhìn như không có cảm xúc gì, có vẻ vẫn như ngày thường, nhưng Tạ Đào lại nghe ra chút cảm xúc khác lạ trong giọng nói của hắn, mắt hạnh mở to, lấp lánh như ánh nến phản chiếu trên mặt nước ven hồ.

“Anh nhớ em sao?”

Nàng bắt lấy ống tay áo của hắn, mỉm cười.

Vệ Uẩn vừa nghe vậy thì sững lại trong chốc lát, rút ống tay áo khỏi tay nàng, quay đầu đi.

Hắn không nói gì.

Nhưng Tạ Đào lại cười càng vui vẻ, thấy hắn ngồi trước bàn, nàng cũng tự bưng ghế ngồi gần hắn, còn đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, dựa cằm vào đầu vai hắn, “Có phải không? Vệ Uẩn, anh mau trả lời em.”

Mặc dù nàng đã nhận ra từ thái độ trầm mặc của hắn, nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói.

Vệ Uẩn bảo nàng buông tay, nhưng hắn do dự một lúc, vẫn không tránh.

Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ cầm chung trà nóng đưa đến bên môi, nhưng lại bị phỏng.

“Vệ Uẩn, Vệ Uẩn, anh mau trả lời em!” Tạ Đào còn nhắc.

“Nàng…”

Vệ Uẩn nghiêng đầu, mới mở miệng, môi hắn nhẹ nhàng cọ qua trán nàng, tức khắc không nói gì nữa.

Đụng chạm nhẹ nhàng như vậy làm hắn nháy mắt lùi về sau.

Mặt Tạ Đào cũng phiếm hồng, nháy mắt ngồi ngay ngắn.

Hai người ngồi trước bàn, nhất thời không nói chuyện.

Sau một lúc, nàng mới nghe giọng nói của Vệ Uẩn vang lên, “Nàng không cần lo nhiều như vậy, không có phấn vàng, còn có biện pháp khác.”

Bàn tay cầm bút dừng lại, Tạ Đào ngẩng đầu nhìn hắn ngồi bên cạnh.

“Hôm nay em gặp Thịnh Nguyệt Kỳ.” Nàng bỗng nhiên nói.

“Anh ta nói cho em biết chuyện về nữ nhân tên Mạnh Lê Xuân.”

Vệ Uẩn nghe xong, lông mi chưa nâng, lại hỏi, “Gặp ở đâu?”

Tạ Đào sửng sốt, sau đó thành thật đáp, “Anh ta tới tiểu khu tìm em.”

“Nàng để hắn vào nhà?”

Vệ Uẩn lườm nàng.

“… Ừm.” Tạ Đào gật đầu.

Cũng là giờ phút này, Vệ Uẩn bỗng nắm mặt nàng, híp mắt, giọng nói lạnh lẽo, “Trước đó nàng đã đồng ý với ta chuyện gì?”

???

Tạ Đào bị nắm mặt, chớp mắt, sau một lúc cũng không nghĩ ra.

“Không phải ta đã nói, đừng để người khác tùy tiện vào phòng nàng sao?” Giọng nói của hắn đặc biệt lãnh đạm.

Chỉ một câu, lập tức làm Tạ Đào nhớ đến sự kiện say rượu.

Người khác uống xong rượu tỉnh lại không nhớ chuyện xảy ra sau khi say rượu, đó gọi là ký ức bị gián đoạn tạm thời.

Nhưng Tạ Đào thì khác, nàng uống rượu cũng sẽ say, nhưng sau khi tỉnh lại sẽ nhớ lại từng đoạn phim ngắn những chuyện đã xảy ra sau đó.

Lần nào nhớ đến nàng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cảm nhận được mặt nàng bỗng nóng hơn, Vệ Uẩn dừng một chút, không hiểu sao đáy mắt có thêm ý cười nhàn nhạt.

Hắn rốt cuộc buông mặt nàng ra, đưa tay xoa chùm tóc của nàng.

Lúc này đôi tay trắng nõn vịn vào gương mặt đã ửng đỏ, tóc đã bị hắn làm rối, đôi mắt chớp chớp, cũng không dám nhìn hắn.

“Chuyện của Mạnh Lê Xuân, ta đã biết hết rồi,”

Hắn nói, “Đào Đào, nàng không cần sợ nàng ta, nàng ta không dám tổn thương nàng nữa.”

Bởi vì hắn đã bắt được điểm uy hiếp của Mạnh Lê Xuân, cho nên hắn mới có thể chắc chắn như thế.

“Vậy còn anh?”

Tạ Đào nghe xong, lại nhìn hắn hỏi, “Cô ta muốn giết em, còn không phải là vì muốn giết anh sao? Có phải cô ta còn muốn giết anh không?”

Đây là chuyện nàng lo lắng nhất.

Mà giờ phút này, Vệ Uẩn cũng thấy đôi mắt quan tâm của nàng.

Nét mặt hắn nhu hòa hơn.

Sau một lúc, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua tóc bên tai nàng, nói, “Nàng ta không giết ta được.”

Bởi vì lợi thế của hắn là chính hắn.

Nghĩ rằng, có lẽ Mạnh Lê Xuân cũng hiểu rõ đạo lý này.

Tạ Đào vốn bất an trong lòng, khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Vệ Uẩn, đột nhiên yên ổn.

Như có loại ma lực khó tả, tất cả nôn nóng và chột dạ tích tụ vào ban ngày đều tan biến khi thấy hắn nhìn nàng.

Lúc này, nàng đã không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi.

Gió thổi từ khe hở vào làm ánh nến lay động như sắp tắt.

Khuôn mặt hắn vẫn động lòng người như tranh vẽ trong ánh nến khi sáng hay tối.

Nàng bỗng nhiên nhào vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn.

Vệ Uẩn cứng đờ, nhưng sau một lúc, ánh mắt hắn dừng trên mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng, bàn tay treo giữa không trung nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng.

“Vệ Uẩn.”

Hắn nghe nàng bỗng nhiên gọi tên hắn.

“Ừm?” Hắn chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo có thêm cẩn thận và ôn nhu.

“Sắp đến đêm giao thừa…” Tạ Đào dựa vào ngực hắn, giọng nói có chút mơ hồ.

“Năm nay em và anh cùng nhau đón giao thừa được không?”

Nàng bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập chờ đợi.

Ăn tết là đoàn viên.

Nhưng Vệ Uẩn cô độc một mình, nghèo khổ mấy năm, đêm giao thừa trong mắt hắn đã không có gì khác với ngày thường.

Cho nên ở phủ Quốc sư không có giao thừa.

Nhưng năm nay, có lẽ không giống.

Yết hầu hắn động đậy, đáp lại,

“Được.”

Hắn vừa dứt lời, Tạ Đào đã hôn lên cằm hắn.

Trong khoảnh khắc đó, vành tai của hắn lại ửng đỏ như thường lệ.

Sau đó, hắn cảm nhận được tay nàng nhẹ nhàng nắm vành tai hắn.

Hắn nhìn thấy cô gái trước mặt như bắt được nhược điểm gì của hắn, đắc ý cười:

“Vệ Uẩn, anh xấu hổ à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.