Một chồng đề, vài quyển sách, còn có một xấp giấy nháp, tất cả đều được mở ra đặt trên bàn nhỏ.
Trên tấm đệm sau bàn, Lâm Thiên Tây ngồi cầm bút vùi đầu làm đề, hai tiếng đã sắp trôi qua, trừ lúc ăn bát sủi cảo đông lạnh Tôn Thành nấu ra thì cậu chưa từng rời khỏi chiếc bàn nhỏ này.
Tôn Thành thu dọn bát đũa rồi bỏ vào bồn rửa tay, ở trong phòng bếp gọi: “Lâm Thiên Tây.”
“Hả?” Lâm Thiên Tây nằm bò trên bàn nghiên cứu đề Toán.
Tôn Thành hỏi: “Trán cậu còn đau không?”
“Đầu gì cơ?” (*)
Tôn Thành nhìn thoáng ra ngoài, nghi ngờ cậu vốn chẳng thèm nghe tử tế.
(*) Trán 额头 (étóu), Lâm Thiên Tây chỉ nghe được chữ 头 (tóu) Đầu.
Cố Dương cũng vừa cơm nước xong xuôi, cậu nhóc ngồi ở bàn nhỏ đối diện làm bài tập, thấy Tom đang chạy loăng quăng sủa liên hồi bên cạnh Lâm Thiên Tây, nhóc vội vàng đứng dậy ôm nó đến chỗ bát ăn, sau đó nhìn Lâm Thiên Tây một lúc mới đi vào phòng bếp hỏi nhỏ với Tôn Thành: “Anh ơi, anh Tây làm sao thế, học đến mê mẩn rồi ạ?”
“Gần như là vậy, dạo này cậu ấy cứ như vậy đấy.” Tôn Thành vặn vòi nước: “Đừng quấy rầy cậu ấy.”
“Quấy rầy anh ấy cũng vô dụng, từ đầu tới giờ trong mắt anh ấy chỉ có đề.” Cố Dương nhìn bồn rửa tay rồi xắn ống tay áo lên: “Để em rửa, em thấy anh cũng không rảnh mà.”
Tôn Thành tránh ra: “Vậy nhóc rửa đi, anh cũng đi làm bài.”
Cố Dương lẩm bẩm: “Hai người đều mê mẩn luôn rồi…”
Lâm Thiên Tây vẫn đang cúi đầu viết, cậu đã làm được một nửa đề Toán, gặp phải câu khó nên định tìm chỉ huy, vừa mới ngẩng đầu, vùng trán chợt ấm nóng.
Tôn Thành cầm trong tay một cái khăn mặt còn đang bốc hơi nóng, đột ngột áp lên trán cậu.
Lâm Thiên Tây giơ tay đè chặt lại: “Làm gì thế?”
“Bị va đến mức ngốc rồi?”
Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới nhớ ra khi nãy mình đụng phải kệ hàng, tay trái áp khăn mặt vào trán, tay phải vẫn cầm bút không buông, cậu cười cười nói: “Tôi quên mất.”
Tôn Thành biết cậu đã quên, hắn cầm tờ đề trước mặt cậu lên: “Nghỉ ngơi năm phút đi, tôi kiểm tra cho cậu.”
Lâm Thiên Tây bưng khăn mặt, nụ cười vụt tắt: “Không nghỉ, tôi vội lắm.”
“Vội cái gì?”
“Còn vội cái gì được nữa?” Lâm Thiên Tây chỉ tay vào đề: “Câu này, câu này nữa, tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Tôn Thành cúi đầu xem qua: “Lo lắng như vậy làm gì, còn chưa đến năm phút.”
Lâm Thiên Tây nhíu mày, tất nhiên là phải lo lắng, càng làm nhiều đề lại càng cảm thấy lo lắng sẽ bỏ sót chỗ nào đó, chỉ sợ mình sẽ thi rớt.
Sau kỳ thi thử chính là kỳ thi đại học, nếu lần thi thử này cậu vẫn không tiến vào top 15, vậy thì đến khi thi đại học sẽ càng mông lung.
Không thể suy nghĩ nữa, Lâm Thiên Tây nhấc khăn mặt ra, không đủ kiên nhẫn: “Năm phút rồi, cậu giảng đi.”
Tôn Thành liếc cậu một cái, lúc này cùng lắm cũng chỉ mới hai phút trôi qua.
Lâm Thiên Tây bỗng chốc túm cổ áo hắn: “Mau giảng đi, thật đó, nếu không cũng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ làm đề của cậu đấy.”
Tôn Thành nhìn gương mặt cậu tràn ngập vẻ sốt ruột, hắn cầm khăn mặt ấn trở về trán cậu, nói: “Nghe.”
Lâm Thiên Tây lại bưng khăn mặt, nhích lại gần nghe.
Một lúc sau, Cố Dương đi từ phòng bếp ra, trông thấy anh trai mình đang cúi đầu giảng đề, giọng hạ rất thấp.
Lâm Thiên Tây cũng cúi đầu ngồi bên cạnh hắn, trong miệng ngậm bút, mặc dù có vẻ cà lơ phất phơ nhưng nét mặt lại vô cùng nghiêm túc, cậu cau mày nhìn chăm chú vào tờ đề trên bàn.
Cố Dương vẫn không quấy rầy bọn họ, cậu nhóc đi tới bàn nhỏ đằng kia cầm bài tập của mình lên, định trở về phòng mình làm.
Đột nhiên, một cục giấy bay ngang qua mặt rồi rơi xuống cạnh bát ăn của Tom, Tom nhảy vọt lên vồ lấy cục giấy, ngậm nó trong miệng rồi vẫy vẫy đuôi.
Cố Dương đứng lại xem mới phát hiện là Lâm Thiên Tây ném.
Ném chuẩn cực kỳ, tay cậu cầm một nửa tờ giấy nháp vo lại, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ném nó ra, thế nhưng mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đề.
Cố Dương khó hiểu nhìn Tôn Thành, trong đầu nhảy ra một dấu hỏi chấm.
Anh Tây làm gì thế, không chỉ mê mẩn thôi đúng không? Còn kỳ quặc nữa.
Tôn Thành ngừng giảng đề, hất cằm về phía cậu nhóc, ra hiệu cho nhóc con trở về phòng.
Cố Dương cũng không hỏi gì, ôm bài tập lặng lẽ bước về phòng mình.
Đúng lúc đó, cục giấy tiếp theo của Lâm Thiên Tây bay ra, vẫn được ném vào gần bát của Tom, Tom đùa giỡn vồ lấy, cậu cúi đầu cầm bút lên làm bài, giống như cục giấy vừa nãy không phải mình ném, nghe giảng xong lại tiếp tục vùi đầu xuống bàn.
Tôn Thành biết rõ cậu đang làm gì, nhất định là tự cổ vũ bản thân, nhưng lúc này cậu lại không lẩm bẩm nói ra miệng, có thể là giấu ở trong lòng.
Mãi đến tận một giờ rưỡi đêm, Lâm Thiên Tây mới ngẩng đầu thở ra một hơi thật dài, cổ đã đau nhức.
Cổ đau nhức, đề vẫn bỏ trống mấy câu, câu cũ giải quyết được rồi thì lại có câu mới không biết làm, cậu vò tóc, cảm thấy phiền muộn khó tả.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cố Dương đang ngủ, Tom cũng ngủ rồi.
Tôn Thành ngồi bên cạnh lại gấp sách vở trước cậu, hắn đóng nắp bút, bất chợt nói: “Thi xong thì nghỉ ngơi một đêm đi.”
“Hả?” Lâm Thiên Tây chưa kịp phản ứng.
“Lần trước cậu bảo đạt top 15 sẽ xõa.” Tôn Thành nói: “Tới lúc đó để bản thân nghỉ ngơi một đêm, thả lỏng tinh thần.”
Lâm Thiên Tây chống tay lên bàn nhỏ, cong khoé miệng cười: “Vẫn chưa thi đâu.”
“Cứ tính như vậy trước đi.” Tôn Thành đứng dậy.
Lâm Thiên Tây cũng bò dậy theo rồi thu dọn cặp sách, trong lòng thầm nghĩ vậy thì điều kiện đầu tiên là phải thi đạt mục tiêu, nhưng lại không nói ra ngoài miệng vì không muốn làm nhụt chí. Cậu vừa nhớ lại xem hôm nay còn kế hoạch nào vẫn chưa làm xong, vừa khoác cặp lên vai bước ra ngoài cửa: “Nói sau, tôi đi đây.”
Cậu mở cửa ra ngoài, vừa định xuống lầu thì nghe thấy tiếng cửa vang lên phía sau lưng, quay lại mới phát hiện Tôn Thành cũng theo mình ra đây, trên người khoác một cái áo khoác.
“Tiễn cậu.” Tôn Thành nói: “Sợ cậu sẽ va vào đèn đường.”
Lâm Thiên Tây sờ sờ môi, đi vượt lên xuống lầu trước: “Vớ vẩn.”
Tôn Thành kéo khoá áo khoác lên, vẫn đi theo cậu xuống lầu.
Ánh trăng trên cao hoà với ánh đèn đường, trời lờ mờ tối, hai cái bóng của họ bị kéo thành những vệt dài dưới mặt đất.
Tôn Thành bỗng mở miệng: “Lâm lưu manh?”
Lâm Thiên Tây quay đầu: “Sao lại gọi tôi như vậy?”
Tôn Thành nói một câu không liên quan: “Hình như lâu rồi không nghe thấy cậu hát.”
Lâm Thiên Tây thoáng liếc xung quanh, cười cười: “Cậu không làm sao chứ, tự dưng lại nhớ tới chuyện này? Đừng nói là cậu muốn tôi nửa đêm hát hò giữa đường lớn đấy?”
“Thế nào?” Tôn Thành hỏi: “Không dám?” Giọng điệu thản nhiên nhưng lại có vẻ khiêu khích.
“Làm gì vậy, đùa tôi à?” Lâm Thiên Tây đổi vai khoác cặp sách: “Cậu xem thử tôi có dám hay không.”
Vừa nói, cậu vừa chạy lên trước vài bước rồi quay đầu lại, đứng ngay giữa đường lớn quay mặt nhìn Tôn Thành, đưa hai tay lên miệng làm hình cái loa, bất thình lình lớn tiếng hát: “Vùng lên đi! Những người không muốn làm nô lệ!!!” (*)
(*) Quốc ca của Trung Quốc: 义勇军进行曲 Nghĩa dũng quân tiến hành khúc.
Con mèo hoang bên đường bị doạ cho chạy biến, ngay tức thì, không biết là nhà nào ở gần đó quát lớn: “Bị dở người à! Mấy giờ rồi mà còn ở đó hát khùng hát điên!!”
Lâm Thiên Tây cười một tiếng, lao tới túm Tôn Thành bỏ chạy: “Còn không mau chạy đi, làm phiền người ta kìa!”
Tôn Thành cũng không kìm được mà nhếch miệng, để mặc cho cậu kéo mình chạy ra ngoài.
Cả hai chạy đứt quãng một hồi, đến khu nhà cũ của Lâm Thiên Tây mới ngừng hẳn.
Lâm Thiên Tây vẫn đang cười: “Vừa nãy thế nào, đã hài lòng chưa?”
Tôn Thành trở tay bắt lấy cổ tay cậu rồi kéo tới trước mặt: “Cậu thì sao, bây giờ đã thoải mái chưa?”
Lâm Thiên Tây thoáng ngẩn người, sau đó mới hiểu ý hắn: “Cậu cố ý?”
“Sợ cậu quá áp lực, nghẹn thành bệnh.” Tôn Thành bình tĩnh đáp, giọng điệu như mang theo chút mệt mỏi do vừa mới làm xong hết đề.
Không biết tại sao mà lúc nghe thấy cậu hát một câu kia, dường như chính hắn cũng nhẹ nhõm hẳn, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lâm Thiên Tây lại cười, đột nhiên kéo cái tay đang nắm cổ tay mình của hắn rồi đặt lên ngực, nhỏ giọng bảo: “Cậu cảm nhận thử đi.”
Tôn Thành đặt tay lên ngực cậu: “Cảm nhận cái gì?”
“Cảm nhận xem nhịp tim của tôi có ổn định không.” Cậu lưu manh nói.
Lòng bàn tay Tôn Thành áp vào lồng ngực đang đập thình thịch của Lâm Thiên Tây, hắn cảm thấy mình vừa mới bị trêu chọc, có đôi khi Lâm lưu manh nói là làm, cái tay kia chợt ấn mạnh lên lồng ngực cậu, hắn thấp giọng: “Không ổn định, vẫn còn rộn ràng lắm.”
“Đệt…” Lâm Thiên Tây ăn đau, cậu nhếch miệng cười rồi đưa tay xoa xoa ngực, quả thực cũng cảm thấy tim đập mãnh liệt, tất cả là tại hắn mà thành: “Quyết định vậy đi, thi xong sẽ chơi với cậu.”
Tôn Thành nhìn đôi mắt được đèn đường chiếu rọi của người đối diện, vô thức cười một tiếng: “Ừm.”
Hắn biết cậu lại tràn đầy năng lượng rồi.
…
Nhất định phải giữ vững tinh thần, dù sao thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Vào tháng 5, khi thành phố nhỏ bắt đầu cảm nhận được hơi thở của mùa hè thì cũng là lúc kỳ thi thử diễn ra.
Nghe nói nhiều trường học ở nơi khác tổ chức thi thử đến mấy lần, thậm chí có trường còn chia thành kỳ thi thử thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba.
Bát Trung thì không, chỉ thi duy nhất một lần, cho nên kỳ thi lần này cực kỳ quan trọng.
Lâm Thiên Tây khoác balo đến tiệm tạp hoá của Dương Duệ, trong miệng vẫn lẩm nhẩm từ vựng theo thói quen, tầm mắt phóng ra ngoài đường lớn.
Không thấy Tôn Thành đâu, cậu đoán có lẽ hắn đi trước rồi, vừa định tới trường lại bất chợt nhớ ra gì đó, bèn xoay người đi vào trong tiệm.
Dương Duệ không có ở quầy tính tiền.
Cậu lục tìm kệ hàng một lúc, rút ra hai sợi dây đỏ cầm trong tay rồi ghi sổ, sau đó nhét dây vào túi.
Vừa mới bước vào cửa lớp đã đụng mặt Vương Tiếu và Khương Hạo cầm gì đó đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Lâm Thiên Tây dừng lại hỏi.
“Đổi phòng thi.” Khương Hạo nói: “Thầy Chu bảo là thi thử dựa theo hình thức thi đại học, không phải kéo cái bàn ra xa là thi được.”
Lâm Thiên Tây “Ồ” một tiếng rồi đi đến chỗ ngồi, sau đó nhìn sang chỗ Tôn Thành, cậu lôi sợi dây đỏ ra rồi lại thò tay vào trong balo lần mò, một hồi lâu mới lấy ra được chiếc cúc áo.
Cậu quay đầu nhìn thấy Tôn Thành đi vào, tay hắn chỉ cầm một cái túi đựng bút, còn lại không mang theo gì cả.
“Hôm nay cậu đi sớm à?” Lâm Thiên Tây hỏi.
“Ừm.” Tôn Thành ngồi xuống: “Cố tình chờ cậu đấy, sợ cậu lại áp lực cho nên mới tới trước.”
“Ai nói chứ, một kỳ thi thử thôi mà.” Lâm Thiên Tây đáp rất bất cần.
Tôn Thành đứng dậy: “Vậy tôi đi, phòng thi của tôi ở bên cạnh.”
Lâm Thiên Tây đột nhiên nói: “Hay là chúng ta cùng làm một cái bùa hộ mệnh đi?”
Tôn Thành dừng bước: “Bùa hộ mệnh gì?”
“Để thi cử thuận lợi đó.” Lâm Thiên Tây nhướng mày cười cười, cậu giơ sợi dây đỏ trong tay ra, bên trên còn treo một chiếc cúc áo: “Cúc áo của cậu.” Nói xong lại đưa cho hắn một sợi dây đỏ khác: “Cái này cho cậu, đeo cái cúc kia của tôi.”
Tôn Thành nhận lấy: “Dùng kiểu gì?”
Lâm Thiên Tây đeo chiếc cúc lên cổ cho hắn nhìn: “Thế nào?”
Tôn Thành vân vê sợi dây: “Cậu muốn tôi đeo cúc quần của cậu lên cổ?”
“…” Lâm Thiên Tây suy nghĩ một lúc: “Vậy cậu đeo ở eo đi?”
Tôn Thành nhìn cậu, cảm thấy buồn cười: “Không phải cậu không áp lực à? Sao lại mê tín như thế, còn hơi ngốc nữa.”
“Đệt, thế thì tuỳ cậu.” Lâm Thiên Tây cũng không biết tại sao mình lại nghĩ ra trò này, dù sao cậu chỉ muốn làm gì đó để dời sự chú ý, vừa hay lại nghĩ đến chuyện đổi cúc áo ngày đó, thấy hắn không muốn thì dứt khoát quay đầu học thuộc từ vựng tiếp.
Tôn Thành ra ngoài.
Lâm Thiên Tây quay xuống nhìn ra cửa sau, hắn đi thật rồi.
Nhưng chẳng bao lâu sau lại quay về.
Tôn Thành cầm túi đựng bút trên mặt bàn, vừa nãy lúc đi không cầm theo, sau đó hắn lại rút sách trong ngăn bàn ra cầm trên tay rồi đứng tại chỗ, không vội rời đi nữa.
Lâm Thiên Tây cảm giác hắn vẫn chưa đi, bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Tôn Thành ôm sách, liếc mắt xuống eo mình.
Lâm Thiên Tây hiểu ra, cậu đưa tay vén vạt áo khoác bên eo hắn lên, chợt nhếch miệng cười.
Sợi dây màu đỏ buộc vào dây đeo túi quần, chiếc cúc của cậu được treo trên đó.
Tôn Thành khẽ giương khoé miệng, bấy giờ mới ôm sách đi thi.