Sau đó, Lâm Thiên Tây nhét sợi dây vào bên trong áo, chiếc cúc dán sát nơi cổ họng, thỉnh thoảng trong lúc làm bài sẽ đưa tay lên chạm vào.
Cậu chưa từng làm những chuyện như thế này, đến bản thân khi ngẫm lại cũng thấy ngớ ngẩn, ấy vậy mà Tôn Thành lại bằng lòng làm trò ngớ ngẩn ấy cùng cậu, cảm giác rất khác lạ, trong lòng tựa như bị thứ gì đó cào nhẹ một cái, khoé miệng cứ nhếch lên mãi đến tận lúc thi xong.
Tiếng chuông reo lên, đám học sinh ùa về lớp, đã quá giờ tan học rồi.
Vương Tiếu gục đầu xuống bàn mà than thở: “Mau thi đại học đi, ngày nào cũng thi cử, ông đây sắp chịu hết nổi rồi!”
“Sắp rồi đó, nhìn bảng đếm ngược đi, cậu không phải chịu đựng giày vò lâu nữa đâu.” Khương Hạo vừa thu dọn bàn học vừa đáp lời nó.
Lâm Thiên Tây xoay bút, ngồi tại chỗ giở sách ra tìm những câu hỏi tương tự trong bài thi, lại không kìm được mà âm thầm tính điểm, chốc lát bỗng thấy Tôn Thành đi vào từ cửa sau, thế là cậu gấp sách không tìm nữa.
Tôn Thành vừa đặt sách xuống bàn đã hỏi: “Bùa hộ mệnh có hữu dụng không?”
Lâm Thiên Tây cười: “Hữu dụng chứ, ít nhất là không căng thẳng nữa.”
“Vậy còn được, không phí công đeo.” Tôn Thành ngồi xuống.
Lâm Thiên Tây liếc mắt nhìn mấy người ngồi hàng trên, lặng lẽ lấy sợi dây cúc áo trên cổ xuống rồi quấn lại, nhét vào túi, nhỏ giọng nói: “Bùa hộ mệnh không phải lúc nào cũng đeo được, lần tới có cần thì đeo tiếp.”
Tôn Thành đưa tay giật nhẹ chiếc cúc quần đang treo bên hông ra, đút vào túi quần: “Khi nào cần?”
“Thời điểm quan trọng.” Lâm Thiên Tây thản nhiên đáp.
Tôn Thành liếc cậu một cái, khoé miệng hắn giật giật, một cái cúc áo mà lại coi nó đặc biệt đến vậy, cứ như thể đã trở thành bí mật riêng của hai người.
Chương Hiểu Giang đang đứng trên bục giảng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Giáo viên chủ nhiệm nhờ tôi nhắc nhở lớp, ngày mai là ngày nghỉ hàng tháng, kết quả thi sẽ có sớm, ai kém hơn so với lúc thi liên trường thì sẽ phải viết bản kiểm điểm…”
“Đậu má!” Vương Tiếu ngồi dưới kêu gào.
Cả lớp bùng nổ.
Ý định tính điểm của Lâm Thiên Tây lại rục rịch trỗi dậy, cậu cau mày lắc lư người trên ghế, suy nghĩ xem rốt cuộc mình có thể đạt được mục tiêu hay không.
Tiết Thịnh quay xuống nói với Tôn Thành: “Thành gia này, thi xong rồi nên muốn xả hơi chút, hôm nay rủ em trai anh đi đánh mấy ván game ok chứ?”
Tôn Thành đáp: “Đừng về muộn quá là được.”
“Chắc chắn rồi, em trai anh ngoan như vậy cơ mà, tới giờ là tự giác về nhà.” Tiết Thịnh thu dọn sách vở chuẩn bị về.
Tôn Thành lôi balo ra, đưa chân đá nhẹ Lâm Thiên Tây một cái dưới gầm bàn.
“?” Lâm Thiên Tây hoàn hồn, quay sang nhìn hắn.
“Cậu quên chuyện đã nói rồi?” Hắn thấp giọng hỏi.
Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới nhớ ra, bọn họ từng nói thi xong sẽ cùng đi giải toả, nói lời phải giữ lấy lời, cậu định thần lại rồi bắt tay dọn dẹp sách vở: “Chưa quên, đi thôi.”
Vương Tiếu quay xuống hô: “Anh Tây, lâu lắm rồi không tụ tập, tối nay làm bữa liên hoan đi!”
“Không.” Lâm Thiên Tây khoác cặp sách lên vai, theo Tôn Thành rời khỏi lớp.
“Mẹ nó, bây giờ hai người họ không để người khác vào mắt nữa luôn à…” Vương Tiếu lẩm bẩm.
Một tiếng “tách” vang lên, ánh đèn trong căn phòng bi-a nhỏ ven đường lờ mờ sáng.
Lâm Thiên Tây đứng thẳng người dậy khỏi bàn bi, nhìn sang bên cạnh: “Này.”
Tôn Thành cầm cơ nhìn cậu: “Hửm?”
“Sau đó chơi cái gì nữa?” Cậu hỏi.
Cả hai không tới chỗ Dương Duệ, chỉ là bỗng dưng muốn đánh một ván nên tiện đường ghé vào đây, cũng đã sắp chơi được hai tiếng đồng hồ.
Từ lúc bắt đầu chơi đến bây giờ rất thoải mái, chỉ cần Lâm Thiên Tây không nghĩ tới mục tiêu tiến vào top 15 kia.
“Cậu tự suy nghĩ đi.” Tôn Thành đi quanh bàn bi vài bước: “Muốn làm gì cũng được, đừng nghĩ đến điểm thi thử nữa là được.”
Có lúc Lâm Thiên Tây cảm thấy mấy suy nghĩ vu vơ của mình đều bị hắn nhìn thấu cả, cậu buồn cười nói: “Cậu nói như kiểu tôi là cầm thú muốn làm cái gì thì làm ấy.”
Tay Tôn Thành lau cơ, mắt thì nhìn cậu: “Cậu muốn làm cái gì?”
“…” Lâm Thiên Tây đối diện với hắn, vốn dĩ ánh đèn không quá sáng trong phòng chiếu vào khiến hốc mắt hắn rất sâu, bây giờ cậu lại chợt cảm thấy đôi mắt ấy càng sâu hơn, một câu vừa trầm thấp vừa hờ hững kia giờ phút này trở nên vô cùng mờ ám.
Lâm Thiên Tây kéo nhẹ cổ áo, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ xung quanh, có lẽ do mùa hè đã đến. Cậu buông cơ xuống rồi đưa tay lấy balo ở bên cạnh, miệng nhếch lên, dáng vẻ cực kỳ vô lại: “Không đánh, đánh không nổi nữa.”
Đánh cái con khỉ, ai hứng phải ánh mắt này của hắn mà còn có tâm tư chơi bời được.
Tôn Thành cũng buông cơ, cầm balo lên, trầm giọng nói: “Vậy tới nhà tôi đi.”
Đi đâu cũng được, Lâm Thiên Tây thất thần nhìn chằm chằm bóng lưng hắn bước ra ngoài cửa, sau đó cũng đi theo.
“Ê!” Tiếng moto nổ ầm ầm xen lẫn giọng Vương Tiếu từ xa truyền tới: “Ở đây đúng không? Anh Tây với Thành gia không tới, tiếc ghê!”
Tôn Thành quay lại túm cổ tay Lâm Thiên Tây: “Nhanh lên chút.”
Lâm Thiên Tây nói không tụ tập nên cũng không muốn chạm mặt, lúc bị hắn túm cậu mới kịp phản ứng, lập tức chạy theo ra ngoài, rẽ vào trong một con hẻm nhỏ rồi đi thẳng về hướng toà nhà cũ.
Chỉ chốc lát sau đã đến nhà Tôn Thành.
Trời tối đen, cửa nhà mở ra, đèn được bật sáng, Tom ríu rít nhào tới trước mặt bọn họ.
Lâm Thiên Tây vào nhà, quăng balo rồi nằm xụi lơ bên bàn nhỏ: “Đệt, thế này là đời không cho tôi buông thả rồi, vẫn nên đi học thì hơn.”
Cậu nói xong thì nhổm dậy với tay đến chỗ balo.
Tôn Thành bước tới nhanh tay lấy đi balo của cậu: “Đã nói hôm nay không làm đề.”
Hắn không muốn cậu quá căng thẳng, Lâm Thiên Tây đã đủ áp lực rồi.
Lâm Thiên Tây không với kịp đến balo, cậu dựa vào bàn nhỏ lật bừa vài trang đề mà hắn đã làm xong, gật đầu nói: “Được thôi.”
Tôn Thành lấy luôn cả tập đề đi, sau đó ngồi xuống đặt laptop trước mặt cậu rồi mở máy lên: “Tìm một bộ phim điện ảnh cho cậu xem.”
“Phim điện ảnh gì cơ?” Lâm Thiên Tây cố ý hỏi: “Tôi chỉ xem clip ngắn(*) thôi, có không?”
(*) Clip ngắn 小电影 là dạng phim ngắn từ 30-300 giây gồm B-movie (phim hạng B), Micro movie, AV,…
“Không.” Một tay Tôn Thành ấn gáy cậu: “Miệng lưỡi lẳng lơ như vậy thì tự mình diễn đi.”
“Đệt…” Lâm Thiên Tây đưa tay bắt lấy tay hắn rồi kéo xuống: “Tôi với cậu cùng diễn.”
Tôn Thành nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tây, ánh mắt giống như có thể bắt đầu trị cậu bất cứ lúc nào.
Lâm Thiên Tây nói xong thì nhướng mày, bị hắn nhìn mà tim đột nhiên đập mạnh, cảm giác hệt như lúc ở căn phòng bi-a kia. Cậu bất chợt nhìn xung quanh, sau đó nhớ ra Tiết Thịnh từng nói muốn rủ Cố Dương đi chơi game, thảo nào trong phòng chỉ có mỗi Tom nhảy nhót loạn xạ.
“Chỉ có chúng ta thôi?” Cậu nhìn Tôn Thành, bàn tay vẫn giữ tay hắn không buông.
“Ừm.” Tôn Thành cũng nhìn cậu, trầm giọng hỏi: “Bây giờ cậu mới nhận ra?”
Điện thoại đột nhiên reo một tiếng, ngay sau đó lại reo thêm một tiếng nữa.
Âm thanh ấy khiến Lâm Thiên Tây giật mình, cậu như hoàn hồn, mắng nhỏ một câu rồi buông tay hắn ra, nhanh chóng đi tìm điện thoại.
Điện thoại Tôn Thành cũng reo lên, cả hai gần như reo cùng một lúc.
Sau khi mở ra, nhìn thấy cái tên “Nhóm lớp 12A8”, vẻ mặt Lâm Thiên Tây tức khắc trở nên nghiêm túc, cậu ấn mở, đúng thật là tin nhắn Chương Hiểu Giang gửi tới nhóm lớp.
Các thầy cô hết sức gấp rút, thi xong môn nào là chấm luôn môn ấy, đến nay đã có điểm của toàn bộ các môn.
“Không phải tôi muốn nghĩ tới điểm thi, là do bọn họ gửi nên tôi mới phải xem.” Cậu lắc lắc điện thoại nói.
Lúc nói ra lời này rất thoải mái, nhưng khi cúi đầu xem điểm, cậu đã bắt đầu căng thẳng. Lâm Thiên Tây mím chặt miệng mở bảng điểm, chờ ảnh tải vài giây rồi lướt xuống, điểm số của từng môn hiện lên, đằng sau là thứ hạng. Cậu liếc nhìn con số “26”, trái tim lỡ mất một nhịp.
“Mẹ nó…” Lâm Thiên Tây ném điện thoại lên bàn, co hai chân lại, cánh tay chống trên đầu gối, lồ.ng ngực bắt đầu phập phồng.
Tôn Thành cầm điện thoại, ngẩng đầu hỏi: “Thế nào?”
Lâm Thiên Tây cắn răng, khoé miệng nhếch lên nhưng không cười nổi: “Mẹ nó tôi phải viết kiểm điểm, còn tệ hơn cả lúc thi liên trường.”
Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, thế mà không hiểu sao lúc nhìn thấy kết quả này cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu. Đã trải qua bao nhiêu khó khăn từ khi thi điền kinh đến lúc thi bi-a rồi, nào ngờ đến thời điểm quyết định vẫn gặp phải trở ngại.
Làm nhiều đề như vậy, vẫn không được sao?
Bây giờ không làm được, ngộ nhỡ thi đại học lại càng không làm được thì phải thế nào?
Không thể nghĩ đến chuyện không được nữa, hai chữ này vừa mới xuất hiện, lồ.ng ngực cậu đã nghẹn ứ, Lâm Thiên Tây siết chặt tay thành nắm đấm.
Tôn Thành cầm điện thoại của cậu, nhân lúc màn hình chưa tắt mà mở lên nhìn một lúc, đột nhiên hắn hỏi: “Cậu có biết lần này mỗi môn đều có xếp hạng không?”
“Cái gì?” Lâm Thiên Tây liếc mắt sang.
“Môn Văn cậu xếp thứ hai mươi sáu.” Tôn Thành nói: “Tôi thấy điểm của cậu đạt mục tiêu rõ ràng, cậu xem kỹ chưa?”
Lâm Thiên Tây sửng sốt giành lấy điện thoại, mở lên xem lại một lần nữa, bảng điểm điện tử chắc chắn sẽ không rõ ràng bằng bản giấy, nếu không cẩn thận sẽ nhìn lệch. Cậu lướt thẳng sang bên phải, nhìn thấy xếp hạng tổng điểm: 14.
“Mười bốn?” Cậu ngẩng đầu lên, có phần ngơ ngác: “Đệt mẹ? Tôi xếp thứ mười bốn!”
Tôn Thành buồn cười: “Đồ ngốc xếp thứ mười bốn.”
Lâm Thiên Tây gần như nhảy dựng lên, doạ Tom ở bên cạnh rú “gâu” một tiếng, sau đó cậu vọt thẳng đến ban công.
Tôn Thành đi theo sau thấy cậu tóm lan can bằng cả hai tay, thò mặt ra bên ngoài hét lớn: “Anh Tây quá trâu bò! Xếp thứ mười bốn!!! Mày chính là người giỏi nhất!!!”
Tiếng hô của cậu vang vọng khắp trên dưới toà nhà cũ, thậm chí có nhà còn mở cửa sổ “ken két” như muốn tìm nơi phát ra âm thanh.
Tôn Thành để mặc cậu kêu, khoé miệng khẽ giương lên: “Có kích động cũng đừng nhảy lầu.”
Lâm Thiên Tây quay lại, lồ.ng ngực vẫn còn phập phồng kịch liệt, lần này cậu vui đến mức cả quầng mắt thâm đen do thức khuya cũng sáng bừng. Cậu đi tới cửa, nhếch môi gọi: “Chỉ huy, lại đây chúc mừng chút đi.”
Tôn Thành hỏi: “Chúc mừng thế nào?”
Lâm Thiên Tây mặt đối mặt với hắn: “Tôi đã có suy nghĩ này từ lâu rồi.”
“Suy nghĩ gì?”
Khoé miệng cậu càng thêm sâu: “Tôi giành chức vô địch quốc gia, còn vào được top 15, có phải rất giỏi không?”
“Ừm.” Tôn Thành hỏi: “Rốt cuộc là suy nghĩ gì?”
Lâm Thiên Tây chỉ chỉ mình: “Tôi giỏi như vậy, cậu không gọi tôi một tiếng “ba” được à?”
“…” Tôn Thành nhướng mày: “Cậu nói gì cơ?”
“Tôi muốn cậu gọi tôi là ba!” Lâm Thiên Tây túm cổ áo hắn: “Không phải cậu nói tôi muốn chơi cái gì cũng được sao? Vậy mà một tiếng “ba” cũng không chịu gọi?”
Tôn Thành nhìn chằm chằm cậu: “Cậu lặp lại lần nữa đi.”
“Đệt, keo kiệt thế.” Lâm Thiên Tây cố ý đẩy hắn một cái rồi bước vào phòng.
Sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân, cánh tay cậu bị túm lấy ngay sau đó, vừa mới quay đầu, Tôn Thành đã kéo cậu lại: “Cậu lấy đâu ra suy nghĩ này vậy?”
“Không được à?” Lâm Thiên Tây dùng tay còn lại ghì cổ Tôn Thành, thúc chân vào bụng hắn: “Có gọi không?”
Tôn Thành né được, thế rồi đột nhiên hắn bước tới gần siết chặt eo cậu, đá văng cửa phòng, đẩy cậu vào trong.
“…” Tiếng chửi thề chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Lâm Thiên Tây chỉ nghe thấy cửa phòng đóng lại, người đã bị đè lên cửa.
Tôn Thành cúi đầu thấp giọng nói: “Thay phương thức chúc mừng.” Ngay giây sau, môi hắn đã lấp kín môi cậu.
Môi Lâm Thiên Tây vừa mới bị cạy mở, đầu lưỡi hắn đã lập tức quấn lấy, hung hăng thô bạo chẳng hề cho cậu nửa cơ hội phản ứng. Lâm Thiên Tây trở tay ôm cổ hắn, cũng ra sức quấn mút đẩy lưỡi về, hắn bỗng dưng lại thả lỏng, mân mê mơn trớn cánh môi cậu từng chút một.
Hơi thở giữa miệng và mũi đột nhiên trở nên nặng nề, da đầu Lâm Thiên Tây tê dại, cậu đưa tay kéo áo khoác trên người hắn.
Eo bị siết chặt, Tôn Thành ép cậu lui về sau, chỉ vài bước đã đến bên giường ngủ, thoáng cái đẩy người xuống.
Trong phòng không bật đèn, xung quanh tối đen, lưng Lâm Thiên Tây đáp trên giường, giường rất nhỏ, hai người chen chúc cùng một chỗ, tiếng đóng mở ngăn kéo chợt vang lên, Tôn Thành đang tìm thứ gì đó, cậu đoán lại là quà sinh nhật, trái tim vô thức nảy thình thịch, quần áo trên người bỗng bị vén lên.
Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, huyệt thái dương của Lâm Thiên Tây giật mạnh, hai tay chống vào mép giường, cơ thể sắp căng thành dây cung, tai ù đi, cậu thình lình phản ứng kịp liền nghiêng người đè hắn xuống, thở hổn hển gằn giọng nói: “Nói rồi đấy đừng quên, tôi muốn ở trên.”
Tôn Thành bị ép nằm ngửa, cánh tay vẫn vòng qua eo cậu, thanh âm rất trầm: “Ừm, không quên, ba cho cậu ở trên.”
“Con mẹ nó miệng lưỡi cậu cũng lẳng lơ thật nhỉ!” Lâm Thiên Tây kéo cổ áo Tôn Thành, tay túm lấy chân hắn, có thể cảm nhận rõ phần eo căng cứng của đối phương dán sát bên chân mình khi hắn thoáng ngồi dậy.
Trên eo bỗng xuất hiện hai bàn tay, là tay của Tôn Thành.
Hắn chợt dùng sức nhấn mạnh, nhấc nhẹ cậu lên.
Người Lâm Thiên Tây ngả ra sau, cậu chống tay xuống, bất chợt kêu thành tiếng, đầu như muốn nổ tung: “Đệt! Không đúng! Cậu mẹ nó…”
Tôn Thành siết chặt tay, ngữ khí trầm thấp mang theo ý cười: “Tôi mẹ nó thế nào?”
“Tôn Thành!” Lâm Thiên Tây dốc sức kéo hắn, định đấm một cái, nhưng người cậu bỗng chốc tê rần, chốc lát lại túm lấy ga trải giường.
Rất lâu sau, bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng bước chân khe khẽ vang lên, Tom sủa một hồi, sau đó tới giọng lầm rầm của Cố Dương: “Sao laptop lại chưa tắt nhỉ…”
Bên trong căn phòng, Lâm Thiên Tây đang bấu lấy vai Tôn Thành, lồ.ng ngực phập phồng từng đợt, cậu cắn chặt răng, từ eo đến lưng đã căng cứng.
“Anh ơi?” Cố Dương gọi thử một câu, rồi cậu nhóc lại lẩm bẩm đi ra ngoài: “Đi rồi à, nhưng balo ở đây mà…” Sau đó có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Lâm Thiên Tây vừa mới cựa quậy đã bị Tôn Thành vòng tay ôm thật chặt, gần đến mức cả hai có thể nghe được rõ ràng nhịp tim đang đập mãnh liệt của đối phương.